Trịnh Hoàng Bách võ vai cô ấy, thăm dò hỏi: “Chỉ là vì anh Hành đã chết nên mới nhớ thương sao? “
Đỗ Thanh Hoa còn đang khóc, giọng mũi rất nặng nói: ‘Bọn họ là tri kỷ chưa từng gặp mặt, rất nhiều ý nghĩ đều giống nhau, cho nên Nam Phươngmới không tiếp nhận cái chết của Dạ Hành, đối với cậu ấy mà nói, anh ấychính là một người thân. ˆ “Người thân ư?’ Hà Minh Viễn chính xác nắmbắt được từ này. Lời nói từ miệng người bạn thân nhất của Trân NamPhương nói ra đã khiến cho anh cảm thấy có chút thoải mái.
Đương nhiên Thiên An và Dạ Hành là người thân rồi, cũng không phải là người yêu mà.
Anh còn chưa kịp vui mừng đã nghe tiếng y tá kêu lên: “Mau đi gọi Trưởng khoa Nghĩa, bệnh nhân có dấu hiệu bất thường!”
Trịnh Hoàng Bách buông Đỗ Thanh Hoa ra, trong nháy mắt xông vào phòng chăm sóc đặc biệt kiểm tra Trân Nam Phương, sau đó Trưởng khoa Nghĩacũng nhanh chóng chạy tới…
“Nam Phương à! Cậu không thể có chuyện gì đâu đấy!” Hai tay của ĐỗThanh Hoa chắp lại và âm thầm cầu nguyện: ‘Cậu đã đáp ứng tớ rất nhiềuchuyện, không thể cứ thế mà đi được”
Hà Minh Viễn đứng im tại chỗ, đôi mắt có chút chua xót, vừa rồi lúcbác sĩ đi vào, rõ ràng anh đã nghe thấy Trân Nam Phương hô lên một cáitên.
“Minh Viễn…”
Trần Nam Phương đang gọi tên của anh.
Cô thực sự rất yêu anh! Đây thực sự là một niềm vui.
Tuy nhiên, điều này cũng làm cho người ta thật khổ sở bởi vì cô đangphải chịu đựng đau đớn mà anh lại không thể làm gì để giúp cô.
Cũng may là tình huống bất thường đã nhanh chóng qua đi, sau đó TrầnNam Phương nhanh chóng phục hồi lại trạng thái bình thường. Dưới sự giám sát chặt chế, sang ngày hôm sau cô đã tỉnh lại.
“Nam Phương! Cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi. Có thấy chỗ nào đau không?”
Đồ Thanh Hoa vội vàng hỏi.
Trần Nam Phương cố gắng nhếch khóe miệng, muốn nói chuyện nhưng lạibị ngăn lại: “Chị dâu! Chị không cần trả lời câu hỏi của cô ấy đâu. Bọnem đều biết mà, chị hãy dưỡng thương cho thật tốt.”
Cô nhìn Trịnh Hoàng Bách bằng một ánh mắt đầy vẻ biết ơn.
Tròng mắt nhẹ nhàng chuyển động, cô đã nhìn thấy gương mặt đẹp traimà quen thuộc, Hà Minh Viên đang nhìn chằm chằm vào cô. Tuy rằng khôngcó biểu hiện gì nhưng cô biết là anh đã rất sốt ruột và lo lắng.
Cho nên cô nhẹ nhàng mấp máy môi, dùng giọng khàn khàn nói: ‘Em không sao…’ “Câm miệng lại.” Anh tức giận mở miệng.
Lời này chọc giận Đỗ Thanh Hoa, cô ấy trừng mắt lên mà hỏi ngược lạianh: “Anh đang có thái độ gì vậy? Không biết Nam Phương là bệnh nhân vừa mới tỉnh lại sao?”
Trịnh Hoàng Bách vội vàng kéo cô ấy lại, nhỏ giọng khuyên nhủ: “AnhViễn như vậy cũng là vì quá thương chị dâu thôi. Chúng ta đi ra ngoàitrước, lát nữa rồi lại trở về. “
“Tôi không muốn! Ai biết được anh †a sẽ làm gì khi chúng ta ra ngoài chứ? Thương xót cũng không phải là dùng phương pháp này.” Đỗ Thanh Hoakhông tình nguyện đi ra ngoài, nhưng chưa tranh cãi xong đã bị TrịnhHoàng Bách lôi ra, vân phải nhường lại không gian riêng cho hai người.
Toàn thân của Trần Nam Phương đều đau đớn, gần như không thể nhúcnhích được, chỉ có thể dùng ánh mắt ấm ức nhìn về phía Hà Minh Viễn.
Đỗ Thanh Hoa còn đang khóc, giọng mũi rất nặng nói: ‘Bọn họ là tri kỷ chưa từng gặp mặt, rất nhiều ý nghĩ đều giống nhau, cho nên Nam Phươngmới không tiếp nhận cái chết của Dạ Hành, đối với cậu ấy mà nói, anh ấychính là một người thân. ˆ “Người thân ư?’ Hà Minh Viễn chính xác nắmbắt được từ này. Lời nói từ miệng người bạn thân nhất của Trân NamPhương nói ra đã khiến cho anh cảm thấy có chút thoải mái.
Đương nhiên Thiên An và Dạ Hành là người thân rồi, cũng không phải là người yêu mà.
Anh còn chưa kịp vui mừng đã nghe tiếng y tá kêu lên: “Mau đi gọi Trưởng khoa Nghĩa, bệnh nhân có dấu hiệu bất thường!”
Trịnh Hoàng Bách buông Đỗ Thanh Hoa ra, trong nháy mắt xông vào phòng chăm sóc đặc biệt kiểm tra Trân Nam Phương, sau đó Trưởng khoa Nghĩacũng nhanh chóng chạy tới…
“Nam Phương à! Cậu không thể có chuyện gì đâu đấy!” Hai tay của ĐỗThanh Hoa chắp lại và âm thầm cầu nguyện: ‘Cậu đã đáp ứng tớ rất nhiềuchuyện, không thể cứ thế mà đi được”
Hà Minh Viễn đứng im tại chỗ, đôi mắt có chút chua xót, vừa rồi lúcbác sĩ đi vào, rõ ràng anh đã nghe thấy Trân Nam Phương hô lên một cáitên.
“Minh Viễn…”
Trần Nam Phương đang gọi tên của anh.
Cô thực sự rất yêu anh! Đây thực sự là một niềm vui.
Tuy nhiên, điều này cũng làm cho người ta thật khổ sở bởi vì cô đangphải chịu đựng đau đớn mà anh lại không thể làm gì để giúp cô.
Cũng may là tình huống bất thường đã nhanh chóng qua đi, sau đó TrầnNam Phương nhanh chóng phục hồi lại trạng thái bình thường. Dưới sự giám sát chặt chế, sang ngày hôm sau cô đã tỉnh lại.
“Nam Phương! Cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi. Có thấy chỗ nào đau không?”
Đồ Thanh Hoa vội vàng hỏi.
Trần Nam Phương cố gắng nhếch khóe miệng, muốn nói chuyện nhưng lạibị ngăn lại: “Chị dâu! Chị không cần trả lời câu hỏi của cô ấy đâu. Bọnem đều biết mà, chị hãy dưỡng thương cho thật tốt.”
Cô nhìn Trịnh Hoàng Bách bằng một ánh mắt đầy vẻ biết ơn.
Tròng mắt nhẹ nhàng chuyển động, cô đã nhìn thấy gương mặt đẹp traimà quen thuộc, Hà Minh Viên đang nhìn chằm chằm vào cô. Tuy rằng khôngcó biểu hiện gì nhưng cô biết là anh đã rất sốt ruột và lo lắng.
Cho nên cô nhẹ nhàng mấp máy môi, dùng giọng khàn khàn nói: ‘Em không sao…’ “Câm miệng lại.” Anh tức giận mở miệng.
Lời này chọc giận Đỗ Thanh Hoa, cô ấy trừng mắt lên mà hỏi ngược lạianh: “Anh đang có thái độ gì vậy? Không biết Nam Phương là bệnh nhân vừa mới tỉnh lại sao?”
Trịnh Hoàng Bách vội vàng kéo cô ấy lại, nhỏ giọng khuyên nhủ: “AnhViễn như vậy cũng là vì quá thương chị dâu thôi. Chúng ta đi ra ngoàitrước, lát nữa rồi lại trở về. “
“Tôi không muốn! Ai biết được anh †a sẽ làm gì khi chúng ta ra ngoài chứ? Thương xót cũng không phải là dùng phương pháp này.” Đỗ Thanh Hoakhông tình nguyện đi ra ngoài, nhưng chưa tranh cãi xong đã bị TrịnhHoàng Bách lôi ra, vân phải nhường lại không gian riêng cho hai người.
Toàn thân của Trần Nam Phương đều đau đớn, gần như không thể nhúcnhích được, chỉ có thể dùng ánh mắt ấm ức nhìn về phía Hà Minh Viễn.
Danh sách chương