“Cậu chủ yên tâm, tôi nhất định sẽ sắp xếp mọi thứ thỏa đáng, an nguy của bà chủ và cậu chủ, cô chủ nhỏ, tôi có chết cũng sẽ bảo hộ chu toàn”
Tinh Giang cúi đầu lên tiếng, khuôn mặt càng thêm nghiêm túc.
Những thứ cần dặn dò cũng đã dặn dò xong, Giang Anh Tuấn xoay người chạy lên tầng, khóe miệng cũng chậm rãi nhếch lên.
Trong phòng, Giang Anh Tuấn chậm chạp không trở lại, anh tắm rửa xong xuôi mới vào phòng thì thấy Nhan Nhã Quỳnh đang nằm trên giường nhìn chằm chằm điện thoại.
Bên ngoài cũng không còn sớm nữa, Nhan Nhã Quỳnh đứng ngồi không yên, cô đang định đi tìm anh thì thấy cửa bị đẩy ra, thân thể cao lớn của Giang Anh Tuấn đang đứng ở cửa, nhíu mày, vẻ mặt hứng thú nhìn cô.
Anh xuất hiện bất thình lình như vậy, Nhan Nhã Quỳnh theo bản năng nằm ở trên giường, thuận tiện chui vào trong chăn, chỉ để lộ ra một cái đầu và đôi mắt to tròn, bên trong là cảm xúc lo lắng, sợ hãi.
“Trốn trong chăn thì có thể thoát được, vậy lúc em tức giận anh cũng trốn trong chăn được không?”
Giang Anh Tuấn từ từ bước tới, ngồi ở mép giường chọt lên trán của cô, mắt ánh lên ý cười như đang cười nhạo cô.
Nhan Nhã Quỳnh chu môi nhìn anh, lúc nãy cô còn cảm thấy áy náy nhưng sau khi nghe anh nói xong, bao nhiêu cảm xúc áy náy trong cô cũng tan biến hết.
Cô bĩu môi, kéo chăn xuống một chút để lộ ra đôi môi đỏ bừng, nói: “Anh đi tắm trước đi, anh ở ngoài cả ngày, hôi quá!”
Nói xong cô còn ghét bỏ khụt khịt cái mũi, chui vào trốn trong chăn.
Giang Anh Tuấn tức giận, anh gõ nhẹ lên trán của cô, im lặng không trả lời, ánh mắt thâm thúy nhìn cô, vừa kéo cà vạt vừa đi đến phòng tắm. Từ mép giường đi đến phòng tắm chỉ cách vài bước chân, Giang Anh Tuấn chỉ còn sót lại mỗi một cái quần, quần áo ném đầy đất, anh đi phía trước còn quay đầu lại nhìn cô cười một chút, rồi mới đóng cửa phòng tắm lại.
Nhan Nhã Quỳnh tận mắt nhìn thấy cửa phòng tắm đóng lại, nhịp tim dần dần ổn định, cô rón ra rón rén chui ra khỏi chăn, xuống giường rồi chạy đến trước cửa phòng tắm, dán tai nghe ngóng tình hình bên trong nhưng không hề có bất cứ tiếng động nào cả.
Cô cau mày suy nghĩ trong chốc lát về kế hoạch của mình, vừa định đổi kế hoạch, bên trong đột nhiên truyền ra tiếng nước lao xao. Vừa nghe thấy âm thanh này, trong lòng Nhan Nhã Quỳnh vui vẻ, cô chậm rãi vặn chốt cửa, đẩy ra một khe hở nhỏ, cô còn đang hí hửng muốn nhìn xem tình hình bên trong thì thấy trước mặt là một bóng trắng eo lưng thon gọn đứng trước mặt cô.
Cả người cô cứng đờ, đầu chậm rãi ngẩng lên, quả nhiên, Giang Anh Tuấn đang đứng nhìn cô chằm chằm, cười như không cười.
Đừng nói là tắm rửa, thậm chí anh còn duy trì hình dạng trước khi đi vào, một cái quân màu đen còn mặc ở trên người, đôi tay ôm ở trước ngực, đỉnh đầu phản chiếu ánh sáng trắng của bóng đèn.
“Muốn chơi chồng em sao?”
Giang Anh Tuấn vừa nói vừa kéo cửa phòng tắm, Nhan Nhã Quỳnh hoảng loạn ngã nhào xuống người anh.
“Em không có, em chỉ là, chỉ là muốn nhìn anh tắm rửa thôi mà, lúc nãy anh quăng đồ đạc lung tung ở dưới sàn, em chỉ muốn dọn dẹp đồ đạc…”
Cái cớ này, ngay cả bản thân cô còn không tin được, nói chi Giang Anh Tuấn!
Cuối cùng, Nhan Nhã Quỳnh dứt khoát im lặng, cười hề hề, hai mắt đẫm nước nhìn anh, hy vọng anh có thể chừa cho cô một con đường sống. . Ngôn Tình Ngược
Dù gì cô cũng thua trên tay anh, Giang Anh Tuấn sẽ không dễ dàng buông tha cho cô như vậy.
“Có gì đó thú vị trong phòng tắm đang đợi anh à?”
Giang Anh Tuấn nhéo eo của cô, nhướng mày hỏi.
Tinh Giang cúi đầu lên tiếng, khuôn mặt càng thêm nghiêm túc.
Những thứ cần dặn dò cũng đã dặn dò xong, Giang Anh Tuấn xoay người chạy lên tầng, khóe miệng cũng chậm rãi nhếch lên.
Trong phòng, Giang Anh Tuấn chậm chạp không trở lại, anh tắm rửa xong xuôi mới vào phòng thì thấy Nhan Nhã Quỳnh đang nằm trên giường nhìn chằm chằm điện thoại.
Bên ngoài cũng không còn sớm nữa, Nhan Nhã Quỳnh đứng ngồi không yên, cô đang định đi tìm anh thì thấy cửa bị đẩy ra, thân thể cao lớn của Giang Anh Tuấn đang đứng ở cửa, nhíu mày, vẻ mặt hứng thú nhìn cô.
Anh xuất hiện bất thình lình như vậy, Nhan Nhã Quỳnh theo bản năng nằm ở trên giường, thuận tiện chui vào trong chăn, chỉ để lộ ra một cái đầu và đôi mắt to tròn, bên trong là cảm xúc lo lắng, sợ hãi.
“Trốn trong chăn thì có thể thoát được, vậy lúc em tức giận anh cũng trốn trong chăn được không?”
Giang Anh Tuấn từ từ bước tới, ngồi ở mép giường chọt lên trán của cô, mắt ánh lên ý cười như đang cười nhạo cô.
Nhan Nhã Quỳnh chu môi nhìn anh, lúc nãy cô còn cảm thấy áy náy nhưng sau khi nghe anh nói xong, bao nhiêu cảm xúc áy náy trong cô cũng tan biến hết.
Cô bĩu môi, kéo chăn xuống một chút để lộ ra đôi môi đỏ bừng, nói: “Anh đi tắm trước đi, anh ở ngoài cả ngày, hôi quá!”
Nói xong cô còn ghét bỏ khụt khịt cái mũi, chui vào trốn trong chăn.
Giang Anh Tuấn tức giận, anh gõ nhẹ lên trán của cô, im lặng không trả lời, ánh mắt thâm thúy nhìn cô, vừa kéo cà vạt vừa đi đến phòng tắm. Từ mép giường đi đến phòng tắm chỉ cách vài bước chân, Giang Anh Tuấn chỉ còn sót lại mỗi một cái quần, quần áo ném đầy đất, anh đi phía trước còn quay đầu lại nhìn cô cười một chút, rồi mới đóng cửa phòng tắm lại.
Nhan Nhã Quỳnh tận mắt nhìn thấy cửa phòng tắm đóng lại, nhịp tim dần dần ổn định, cô rón ra rón rén chui ra khỏi chăn, xuống giường rồi chạy đến trước cửa phòng tắm, dán tai nghe ngóng tình hình bên trong nhưng không hề có bất cứ tiếng động nào cả.
Cô cau mày suy nghĩ trong chốc lát về kế hoạch của mình, vừa định đổi kế hoạch, bên trong đột nhiên truyền ra tiếng nước lao xao. Vừa nghe thấy âm thanh này, trong lòng Nhan Nhã Quỳnh vui vẻ, cô chậm rãi vặn chốt cửa, đẩy ra một khe hở nhỏ, cô còn đang hí hửng muốn nhìn xem tình hình bên trong thì thấy trước mặt là một bóng trắng eo lưng thon gọn đứng trước mặt cô.
Cả người cô cứng đờ, đầu chậm rãi ngẩng lên, quả nhiên, Giang Anh Tuấn đang đứng nhìn cô chằm chằm, cười như không cười.
Đừng nói là tắm rửa, thậm chí anh còn duy trì hình dạng trước khi đi vào, một cái quân màu đen còn mặc ở trên người, đôi tay ôm ở trước ngực, đỉnh đầu phản chiếu ánh sáng trắng của bóng đèn.
“Muốn chơi chồng em sao?”
Giang Anh Tuấn vừa nói vừa kéo cửa phòng tắm, Nhan Nhã Quỳnh hoảng loạn ngã nhào xuống người anh.
“Em không có, em chỉ là, chỉ là muốn nhìn anh tắm rửa thôi mà, lúc nãy anh quăng đồ đạc lung tung ở dưới sàn, em chỉ muốn dọn dẹp đồ đạc…”
Cái cớ này, ngay cả bản thân cô còn không tin được, nói chi Giang Anh Tuấn!
Cuối cùng, Nhan Nhã Quỳnh dứt khoát im lặng, cười hề hề, hai mắt đẫm nước nhìn anh, hy vọng anh có thể chừa cho cô một con đường sống. . Ngôn Tình Ngược
Dù gì cô cũng thua trên tay anh, Giang Anh Tuấn sẽ không dễ dàng buông tha cho cô như vậy.
“Có gì đó thú vị trong phòng tắm đang đợi anh à?”
Giang Anh Tuấn nhéo eo của cô, nhướng mày hỏi.
Danh sách chương