Quyển 4 – Chương 175: Dùng nhỏ khắc lớn (hạ).
Sau khi nói xong kế hoạch, Mỹ Tu Na Phù dùng tiếng thổ phiên để viết thư rồi bỏ vào một ống trúc nhỏ, thắt ở chân Thần Ưng, rồi bảo nó đưa về nơi trú quân ở Khả Khả Tây Lý Sơn.
Trong hai ngày tới, địch nhân hết ngày lại đêm, dùng vật liệu gỗ, phao dựng lên ba cái cầu nổi. Đến sáng sớm ngày thứ ba thì bắt đầu qua sông.
Đầu tiên qua sông chính là kỵ binh, chúng dẫn ngựa qua cầu. Đến giữa trưa thì có hơn vạn người qua sông thành công, bắt đầu dựng trại ở bờ bắc, binh vệ trấn thủ tứ phương. Từ hành động cho đến phân bố quân lính đều rất hợp với binh pháp, cho thấy tướng soái là người rất am hiểu về quân sự.
Đánh bại một đội tinh binh như vậy thật không phải chuyện dễ dàng. Huống chi nhân số đối phương lại cao hơn gấp mười lần. Tùy thời sẽ cắn trả lại.
Sau hai canh giờ, toàn thể địch nhân đã thành công qua sông, lập tức dỡ cầu nổi. Đối phương giống như một dây cung kéo căng, không có cách nào nghỉ ngơi thật tốt.
Dỡ hàng, vận chuyển hàng, sắp xếp la ngựa. Các loại âm thanh quanh quẩn trong không gian tại khu vực bờ sông.
Đại thảo nguyên đột nhiên xuất hiện một trận cuồng phong ập tới mười doanh trại đã được thiết lập, khiến nơi trú quân hỗn loạn lung tung. Một trận mưa rào trút xuống làm cho trời đất trở nên mù mịt.
Hơn phân nửa đèn dầu trong trại quân địch đã tắt. Địch nhân đều trốn vào trong doanh trại tránh mưa. Ngay cả lính gác trên trạm cao bốn phía cũng vậy.
Gió càng tăng thêm hơi lạnh. Đây cũng không phải chuyện đùa. Mắc bệnh thương hàn thì lại càng trí mạng.
Lúc này, Điền Mộc Kim Phương dẫn hai ngàn người đến. Toàn bộ đều mặc áo mưa dày. Khi cách địch nhân còn năm dặm đồi núi thì dừng lại chờ thời cơ.
Bốn người Điền Mộc Kim Phương họp lại, thấp giọng nói:
- Hết thảy theo lệnh Ưng gia mà làm việc. Năm trăm người đã tiến vào vị trí chuẩn bị sẵn sàng. Hắc, rốt cuộc chúng ta phải làm gì đây? Long Ưng thấp giọng nói đại kế, cuối cùng nói:
- Trước tiên, chúng ta tấn công vòng canh gác ngoài của địch nhân trước. Sau khi chế phục địch nhân ở phía tây, sẽ tiến sát trại địch. Quan trọng nhất là thần không biết quỷ không hay. Nhớ kỹ, không được đả thương người.
Điền Mộc Kim Phương lựa ba trăm hảo thủ trong số thủ hạ của mình, do Long Ưng, Vạn Nhận Vũ và Phong Quá Đình lĩnh đội, bắt đầu kín đáo áp sát trạm canh gác của địch.
Lúc này cách trời còn sáng cả một khoảng thời gian. Mưa không còn to nữa nhưng vẫn còn lất phất. Khắp mặt đất tràn đầy không khí lạnh lẽo ẩm ướt.
Nhưng vào lúc này, ở phía bắc chợt vang lên tiếng trống trận. Từng tiếng trống giống như ma quỷ nguyền rủa truyền thẳng vào đáy lòng, khiến cho địch nhân vốn đang mệt mỏi lại càng cảm thấy hồn xiêu phách lạc.
Hoảng sợ thất thần, địch nhân vội vàng mặc áo giáp chen chúc nhau chạy ra khỏi doanh trại. Tiếng kèn vang vọng khắp nơi trú quân. Cộng thêm đèn đuốc không đủ, đội ngũ của quân địch gần như tan vỡ, giống như sắp tận thế.
Đám người Long Ưng cách đó nửa dặm, trên gò cao trong bóng tối, bàng quang thưởng thức tình huống hỗn loạn của địch.
Long Ưng cười nói:
- Đối phương đã bị chúng ta đánh bại. Nhiều người thì có lợi ích gì? Chỉ càng thêm hỗn loạn.
Vạn Nhận Vũ nhìn tình cảnh hỗn loạn của đối phương, tập kết thành đội, ba mặt bày trận thì cười khổ nói:
- Nếu như phương pháp của huynh có hiệu quả thì hiện tại chính là cơ hội đánh bại địch nhân trời ban cho chúng ta.
Long Ưng nói:
- Thời cơ lúc nào cũng tồn tại, chỉ xem huynh có nắm giữ thời cơ hay không. Không nên thấy đối phương đông mà đánh giá, thực tế là miệng cọp gan thỏ. Không nói đến chúng vừa phải lặn lội đường xa, chưa được nghỉ ngơi thật tốt. Bây giờ còn phải chống đỡ cái lạnh. Quan trọng nhất chính là tinh thần sĩ khí sa sút. Mục tiêu tác chiến không rõ. Điền Mộc Kim Phương! Ngươi nói cho ta biết, nếu ngươi là bọn họ, rốt cuộc làm sao mà chiến đây?
Điền Mộc Kim Phương mở miệng nhưng lại nói không ra lời. Chỉ có tiếng trống không ngừng vang tới. Thanh âm gần hơn rất nhiều.
Loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng ngựa hí và tiếng người kêu.
Theo chỉ lệnh của Long Ưng, Lâm Tráng dẫn rất nhiều binh mã đến gần.
Long Ưng đắc ý nói:
- Nhìn đi. Bọn chúng căn bản không biết chiến đấu thế nào, lại còn muốn đối phó với đại soái được kính ngưỡng như Hoành Không Mục Dã. Thời cơ đến rồi. Để cho ta và vũ khí bí mật của ta sáng tạo ra kỳ tích quân sự ở cao nguyên.
Hắn lại cười nói tiếp:
- Vũ khí bí mật bảo bối đâu rồi?
Mỹ Tu Na Phù cười duyên nói:
- Có bảo bối.
Long Ưng nghiêm mặt nói:
- Lên ngựa.
Sự chú ý của địch nhân đang tập trung ở phía bắc, đột nhiên bên phải vang lên tiếng trống trận liên hồi, khiến người đang hồn phi phách lạc càng thêm giật mình, giống như chim sợ cành cong.
Lúc này, ở phía bắc, Lâm Tráng và năm trăm thuộc hạ của y, giống như u linh hiện ra trong màn đêm. Bọn họ lại xếp thành một hàng, cộng thêm người giả mã thực tạo ra thanh thế to lớn, tràn ngập lực uy hiếp.
Địch nhân cũng không biết chú ý hướng nào. Dưới tiếng kèn chỉ thị, mỗi người đều bảo vệ vị trí chặt chẽ, chuẩn bị ứng phó xâm phạm.
Đám người Long Ưng xuất hiện đúng lúc.
Vạn Nhận Vũ, Phong Quá Đình đều giơ cao bó đuốc với khí thế hừng hực. Long Ưng nâng thần khí Tiếp Thiên Oanh trên vai, mang theo mỹ nhân tóc vàng, dưới ánh lửa chiếu rọi, nhảy lên Thần tuấn Tuyết Nhi tiếp cận quân địch. Khi còn cách chừng ngàn bước Tuyết Nhi giơ cao hai chân hí vang.
Nhưng đại bộ phận ánh mắt của quân địch chỉ chú ý đến Mỹ Tu Na Phù, không thể tưởng tượng được trên chiến trường, trong tình huống như thế này lại có một trang giai nhân tuyệt sắc. Nhìn nàng khiến cho kẻ địch liên tưởng đến Hoành Không Mục Dã, chiến ý không khỏi yếu thêm vài phần.
Điền Mộc Kim Phương dẫn theo một ngàn tinh kỵ dàn thành hàng ngang. Đội quân xuất hiện dưới ánh đuốc, như ẩn như hiện, tạo nên áp lực uy hiếp khó lường, khiến cho địch quân không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Bỗng dưng Long Ưng đặt Tiếp Thiên Oanh lên trên đùi, cầm Chiết Điệt Cung, đặt mũi tên lên trên dây. Cây cung thành hình trăng rằm.
Mũi tên rời dây, bắn thẳng vào trận địa địch. Động tác của hắn liên tục như nước chảy mây trôi, trông rất đẹp mắt, giống như đang biểu diễn tạp kỹ.
Quân địch nhìn theo hướng mũi tên, xem nó bắn đi nơi nào.
Kình tiễn rời dây cung, biến mất.
Đùng một tiếng, một cây cờ to bỗng nhiên bị bẻ gẫy. Bị mũi tên của Long Ưng bắn trúng, nó gãy ngang dễ như trở bàn tay.
Không ai tin nổi vào mắt của mình.
Nếu không phải đã được Long Ưng dặn dò trước, chắc chắn Mỹ Tu Na Phù đã vỗ tay hoan hô thật to.
Tiếp Thiên Oanh lại vung vẩy vòng quanh người, cuối cùng xoay tròn trên đầu như cối xay gió, phát ra tiếng rít. Thanh vũ khí phản chiếu ánh sáng từ những bó đuốc hai bên, khiến cho người ta khiếp sợ.
Bỗng nhiên, Tiếp Thiên Oanh được thu ra đằng sau. Long Ưng dùng tiếng dân tộc Thổ Phiên kêu gọi đầu hàng:
- Bản nhân chính là Vi Khất Lực Từ Thượng Triển, cũng là huynh đệ Long Ưng. Ai là người chủ trì, xin mời ra nói chuyện. Nếu không đừng trách bản nhân đại khai sát giới.
Một thanh âm trầm hùng vang lên:
- Bây giờ hai quân đối chọi. Còn gì phải nói? Bản nhân Sam Lịch căn bản không coi người Trung Thổ ngoại lai ngươi vào mắt. Có gan phóng ngựa tới cho bổn tướng.
Chỉ nghe tiếng đáp lại thì biết y là người mưu trí, cũng không muốn nói ra thân phận, lại càng hiểu Long Ưng là người ngoài, nên kích thích tâm tính căm thù địch của thủ hạ.
Mỹ Tu Na Phù cười tươi như hoa, nói:
- Lời của Đại tướng quân sai rồi. Nếu nói là ngoại nhân, ai bì kịp với đại nhân? Người Thiên Trúc và người Đột Quyết đều là huynh đệ gian tặc của đại nhân. Nhưng Long Ưng lại là bằng hữu của dân tộc Thổ Phiên chúng ta, huynh đệ của vương tử, sao tính là người ngoài?
Long Ưng sợ miệng thúi của y sỉ nhục Mỹ Tu Na Phù, liền ngửa mặt lên trời nói:
- Xin hỏi, nếu như ta ở chỗ này bắn tên, gần đây lại có binh lính tiếp cận, có bao nhiêu người ở đây có thể còn sống trở về với gia đình. Đại tướng quân có thể trả lời, thì mời sang bên này cùng sinh cùng tử với thủ hạ. Thậm chí làm gương cho binh sĩ chiến đấu. Ý của Đại tướng quân như thế nào?
Toàn bộ chiến trường yên lặng đến nỗi tiếng kim rơi cũng có thể nghe được. Chỉ có tiếng gió lạnh vù vù và âm thanh ngọn lửa phần phật vang lên.
Tiếng chân vang lên, hơn hai mươi con ngựa từ chính giữa trận địa rộng lớn của quân địch chạy qua bên này với tốc độ chậm chứ không nhanh. Mấy kỵ binh mở đường đều giơ lá chắn, sợ Long Ưng bắn lén. Trong đó có hai kỵ binh giơ cao ngọn lửa, chiếu sáng phía trước.
Mỹ Tu Na Phù thấp giọng nói:
- Trong hai người cầm cờ và kèn, bên phải chính là Sam Lịch, thân đệ của Chi Thanh Lệ. Trong quân đội kinh nghiệm của y rất thấp, toàn do Chi Thanh Lệ dẫn dắt. Có thể leo lên vị trí chủ soái đều là nhờ ý nghĩ xấu đầy mình, danh dự kém cỏi. Người bên trái mới được coi là mãnh tướng quen chinh chiến, tên là Đạt Nhân Phòng, đại tướng trấn thủ Ba Oa. Vương tử rất để mắt đến y.
Long Ưng lẩm bẩm:
- Hy vọng y cũng tôn kính Vương tử.
Đám người do Sam Lịch dẫn đầu cách Long Ưng chừng một ngàn năm trăm bước. Với tầm bắn của Thần Xạ Thủ, mũi tên bắn ra bên ngoài mấy trăm bước đã khó chính xác huống chi hơn ngàn bước.
Sam Lịch cười lạnh:
- Ta đã tới đây. Long Ưng ngươi không biết bổn tướng sao?
Các chiến sĩ vốn nên vì y mà hoan hô nhưng ai cũng không hé miệng, đủ cho thấy người này không được ưa thích lắm.
Long Ưng một tay cắm Tiếp Thiên Oanh chỉ xuống mặt đất, tay kia nhấc Chiết Điệt Cung lên, kéo căng dây cung, quát to:
- Xem tên.
Dây cung đột nhiên vang lên.
Quân địch hàng trước hoảng hốt cử động lá chắn ngăn mũi tên. Sam Lịch cũng giật mình, biết Long Ưng dùng mình làm mục tiêu, vội ngửa thân ra sau. Nhưng Đạt Nhân Phòng bên cạnh lại nhìn ra Long Ưng kéo chính là cung không tên, nên không nhúc nhích.
Long Ưng cười nói:
- Vốn Đại tướng quân can đảm như vậy, khó trách lại muốn trốn ra đằng sau bức tường người. Ha ha, ta có một cái ý mới thế này. Để cho ta và Đại tướng đơn đả độc đấu. Nếu như Đại tướng có thể đỡ được ta ba chiêu, Long Ưng ta sẽ quay đầu đi, vĩnh viễn không trở về cao nguyên.
Sam Lịch ngồi thẳng người dậy, mất hết mặt mũi, thẹn quá hóa giận. Nhưng y trời sinh có tính đa nghi, thấy Long Ưng làm y tức giận, nói rõ là dụ y chủ động xuất kích nên do dự.
Đạt Nhân Phòng ở bên cạnh nhắc nhở:
- Ngàn lần không được xuất kích. Đợi đến khi trời sáng, nhìn rõ tình huống rồi định sách lược sau.
Lúc này Sam Lịch đang tức giận, làm sao nghe lọt vào tai, không vui nói:
- Bổn soái tự có suy nghĩ. Không cần người khác chỉ điểm.
Sắc mặt Đạt Nhân Phòng biến đổi, im miệng không nói.
Câu chuyện và sắc mặt của bọn họ khi nói chuyện làm sao qua được mắt Long Ưng. Tất cả hắn đều nhìn và nghe thấy nên cười nói:
- Phải chăng Đại tướng chưa tỉnh hồn, nên quên trả lời có đảm lượng đại chiến ba hiệp hay không? Ha ha, chỉ là ba hiệp, chứ không phải ba trăm hiệp.
Sam Lịch bị chọc tức đến nổi trận lôi đình, lạnh lùng nói:
- Ngươi cho rằng ta là đứa trẻ ba tuổi sao? Lúc bổn nhân nam chinh bắc phạt ở sa trường thì ngươi vẫn còn rúc vào vú mẹ đấy.
Long Ưng cắt đứt lời y:
- Không thể nào? Từ nhỏ tiểu đệ đã được đàn ông nuôi dưỡng. Đàn ông cũng có vú sao? Ngươi cũng chưa bao giờ nam chinh bắc phạt, chỉ là chó cậy chủ nhân, làm mưa làm gió.
Sam Lịch quên hết tất cả, đang muốn thổi kèn thì Long Ưng lại quát to:
- Xem tên!
Sau khi nói xong kế hoạch, Mỹ Tu Na Phù dùng tiếng thổ phiên để viết thư rồi bỏ vào một ống trúc nhỏ, thắt ở chân Thần Ưng, rồi bảo nó đưa về nơi trú quân ở Khả Khả Tây Lý Sơn.
Trong hai ngày tới, địch nhân hết ngày lại đêm, dùng vật liệu gỗ, phao dựng lên ba cái cầu nổi. Đến sáng sớm ngày thứ ba thì bắt đầu qua sông.
Đầu tiên qua sông chính là kỵ binh, chúng dẫn ngựa qua cầu. Đến giữa trưa thì có hơn vạn người qua sông thành công, bắt đầu dựng trại ở bờ bắc, binh vệ trấn thủ tứ phương. Từ hành động cho đến phân bố quân lính đều rất hợp với binh pháp, cho thấy tướng soái là người rất am hiểu về quân sự.
Đánh bại một đội tinh binh như vậy thật không phải chuyện dễ dàng. Huống chi nhân số đối phương lại cao hơn gấp mười lần. Tùy thời sẽ cắn trả lại.
Sau hai canh giờ, toàn thể địch nhân đã thành công qua sông, lập tức dỡ cầu nổi. Đối phương giống như một dây cung kéo căng, không có cách nào nghỉ ngơi thật tốt.
Dỡ hàng, vận chuyển hàng, sắp xếp la ngựa. Các loại âm thanh quanh quẩn trong không gian tại khu vực bờ sông.
Đại thảo nguyên đột nhiên xuất hiện một trận cuồng phong ập tới mười doanh trại đã được thiết lập, khiến nơi trú quân hỗn loạn lung tung. Một trận mưa rào trút xuống làm cho trời đất trở nên mù mịt.
Hơn phân nửa đèn dầu trong trại quân địch đã tắt. Địch nhân đều trốn vào trong doanh trại tránh mưa. Ngay cả lính gác trên trạm cao bốn phía cũng vậy.
Gió càng tăng thêm hơi lạnh. Đây cũng không phải chuyện đùa. Mắc bệnh thương hàn thì lại càng trí mạng.
Lúc này, Điền Mộc Kim Phương dẫn hai ngàn người đến. Toàn bộ đều mặc áo mưa dày. Khi cách địch nhân còn năm dặm đồi núi thì dừng lại chờ thời cơ.
Bốn người Điền Mộc Kim Phương họp lại, thấp giọng nói:
- Hết thảy theo lệnh Ưng gia mà làm việc. Năm trăm người đã tiến vào vị trí chuẩn bị sẵn sàng. Hắc, rốt cuộc chúng ta phải làm gì đây? Long Ưng thấp giọng nói đại kế, cuối cùng nói:
- Trước tiên, chúng ta tấn công vòng canh gác ngoài của địch nhân trước. Sau khi chế phục địch nhân ở phía tây, sẽ tiến sát trại địch. Quan trọng nhất là thần không biết quỷ không hay. Nhớ kỹ, không được đả thương người.
Điền Mộc Kim Phương lựa ba trăm hảo thủ trong số thủ hạ của mình, do Long Ưng, Vạn Nhận Vũ và Phong Quá Đình lĩnh đội, bắt đầu kín đáo áp sát trạm canh gác của địch.
Lúc này cách trời còn sáng cả một khoảng thời gian. Mưa không còn to nữa nhưng vẫn còn lất phất. Khắp mặt đất tràn đầy không khí lạnh lẽo ẩm ướt.
Nhưng vào lúc này, ở phía bắc chợt vang lên tiếng trống trận. Từng tiếng trống giống như ma quỷ nguyền rủa truyền thẳng vào đáy lòng, khiến cho địch nhân vốn đang mệt mỏi lại càng cảm thấy hồn xiêu phách lạc.
Hoảng sợ thất thần, địch nhân vội vàng mặc áo giáp chen chúc nhau chạy ra khỏi doanh trại. Tiếng kèn vang vọng khắp nơi trú quân. Cộng thêm đèn đuốc không đủ, đội ngũ của quân địch gần như tan vỡ, giống như sắp tận thế.
Đám người Long Ưng cách đó nửa dặm, trên gò cao trong bóng tối, bàng quang thưởng thức tình huống hỗn loạn của địch.
Long Ưng cười nói:
- Đối phương đã bị chúng ta đánh bại. Nhiều người thì có lợi ích gì? Chỉ càng thêm hỗn loạn.
Vạn Nhận Vũ nhìn tình cảnh hỗn loạn của đối phương, tập kết thành đội, ba mặt bày trận thì cười khổ nói:
- Nếu như phương pháp của huynh có hiệu quả thì hiện tại chính là cơ hội đánh bại địch nhân trời ban cho chúng ta.
Long Ưng nói:
- Thời cơ lúc nào cũng tồn tại, chỉ xem huynh có nắm giữ thời cơ hay không. Không nên thấy đối phương đông mà đánh giá, thực tế là miệng cọp gan thỏ. Không nói đến chúng vừa phải lặn lội đường xa, chưa được nghỉ ngơi thật tốt. Bây giờ còn phải chống đỡ cái lạnh. Quan trọng nhất chính là tinh thần sĩ khí sa sút. Mục tiêu tác chiến không rõ. Điền Mộc Kim Phương! Ngươi nói cho ta biết, nếu ngươi là bọn họ, rốt cuộc làm sao mà chiến đây?
Điền Mộc Kim Phương mở miệng nhưng lại nói không ra lời. Chỉ có tiếng trống không ngừng vang tới. Thanh âm gần hơn rất nhiều.
Loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng ngựa hí và tiếng người kêu.
Theo chỉ lệnh của Long Ưng, Lâm Tráng dẫn rất nhiều binh mã đến gần.
Long Ưng đắc ý nói:
- Nhìn đi. Bọn chúng căn bản không biết chiến đấu thế nào, lại còn muốn đối phó với đại soái được kính ngưỡng như Hoành Không Mục Dã. Thời cơ đến rồi. Để cho ta và vũ khí bí mật của ta sáng tạo ra kỳ tích quân sự ở cao nguyên.
Hắn lại cười nói tiếp:
- Vũ khí bí mật bảo bối đâu rồi?
Mỹ Tu Na Phù cười duyên nói:
- Có bảo bối.
Long Ưng nghiêm mặt nói:
- Lên ngựa.
Sự chú ý của địch nhân đang tập trung ở phía bắc, đột nhiên bên phải vang lên tiếng trống trận liên hồi, khiến người đang hồn phi phách lạc càng thêm giật mình, giống như chim sợ cành cong.
Lúc này, ở phía bắc, Lâm Tráng và năm trăm thuộc hạ của y, giống như u linh hiện ra trong màn đêm. Bọn họ lại xếp thành một hàng, cộng thêm người giả mã thực tạo ra thanh thế to lớn, tràn ngập lực uy hiếp.
Địch nhân cũng không biết chú ý hướng nào. Dưới tiếng kèn chỉ thị, mỗi người đều bảo vệ vị trí chặt chẽ, chuẩn bị ứng phó xâm phạm.
Đám người Long Ưng xuất hiện đúng lúc.
Vạn Nhận Vũ, Phong Quá Đình đều giơ cao bó đuốc với khí thế hừng hực. Long Ưng nâng thần khí Tiếp Thiên Oanh trên vai, mang theo mỹ nhân tóc vàng, dưới ánh lửa chiếu rọi, nhảy lên Thần tuấn Tuyết Nhi tiếp cận quân địch. Khi còn cách chừng ngàn bước Tuyết Nhi giơ cao hai chân hí vang.
Nhưng đại bộ phận ánh mắt của quân địch chỉ chú ý đến Mỹ Tu Na Phù, không thể tưởng tượng được trên chiến trường, trong tình huống như thế này lại có một trang giai nhân tuyệt sắc. Nhìn nàng khiến cho kẻ địch liên tưởng đến Hoành Không Mục Dã, chiến ý không khỏi yếu thêm vài phần.
Điền Mộc Kim Phương dẫn theo một ngàn tinh kỵ dàn thành hàng ngang. Đội quân xuất hiện dưới ánh đuốc, như ẩn như hiện, tạo nên áp lực uy hiếp khó lường, khiến cho địch quân không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Bỗng dưng Long Ưng đặt Tiếp Thiên Oanh lên trên đùi, cầm Chiết Điệt Cung, đặt mũi tên lên trên dây. Cây cung thành hình trăng rằm.
Mũi tên rời dây, bắn thẳng vào trận địa địch. Động tác của hắn liên tục như nước chảy mây trôi, trông rất đẹp mắt, giống như đang biểu diễn tạp kỹ.
Quân địch nhìn theo hướng mũi tên, xem nó bắn đi nơi nào.
Kình tiễn rời dây cung, biến mất.
Đùng một tiếng, một cây cờ to bỗng nhiên bị bẻ gẫy. Bị mũi tên của Long Ưng bắn trúng, nó gãy ngang dễ như trở bàn tay.
Không ai tin nổi vào mắt của mình.
Nếu không phải đã được Long Ưng dặn dò trước, chắc chắn Mỹ Tu Na Phù đã vỗ tay hoan hô thật to.
Tiếp Thiên Oanh lại vung vẩy vòng quanh người, cuối cùng xoay tròn trên đầu như cối xay gió, phát ra tiếng rít. Thanh vũ khí phản chiếu ánh sáng từ những bó đuốc hai bên, khiến cho người ta khiếp sợ.
Bỗng nhiên, Tiếp Thiên Oanh được thu ra đằng sau. Long Ưng dùng tiếng dân tộc Thổ Phiên kêu gọi đầu hàng:
- Bản nhân chính là Vi Khất Lực Từ Thượng Triển, cũng là huynh đệ Long Ưng. Ai là người chủ trì, xin mời ra nói chuyện. Nếu không đừng trách bản nhân đại khai sát giới.
Một thanh âm trầm hùng vang lên:
- Bây giờ hai quân đối chọi. Còn gì phải nói? Bản nhân Sam Lịch căn bản không coi người Trung Thổ ngoại lai ngươi vào mắt. Có gan phóng ngựa tới cho bổn tướng.
Chỉ nghe tiếng đáp lại thì biết y là người mưu trí, cũng không muốn nói ra thân phận, lại càng hiểu Long Ưng là người ngoài, nên kích thích tâm tính căm thù địch của thủ hạ.
Mỹ Tu Na Phù cười tươi như hoa, nói:
- Lời của Đại tướng quân sai rồi. Nếu nói là ngoại nhân, ai bì kịp với đại nhân? Người Thiên Trúc và người Đột Quyết đều là huynh đệ gian tặc của đại nhân. Nhưng Long Ưng lại là bằng hữu của dân tộc Thổ Phiên chúng ta, huynh đệ của vương tử, sao tính là người ngoài?
Long Ưng sợ miệng thúi của y sỉ nhục Mỹ Tu Na Phù, liền ngửa mặt lên trời nói:
- Xin hỏi, nếu như ta ở chỗ này bắn tên, gần đây lại có binh lính tiếp cận, có bao nhiêu người ở đây có thể còn sống trở về với gia đình. Đại tướng quân có thể trả lời, thì mời sang bên này cùng sinh cùng tử với thủ hạ. Thậm chí làm gương cho binh sĩ chiến đấu. Ý của Đại tướng quân như thế nào?
Toàn bộ chiến trường yên lặng đến nỗi tiếng kim rơi cũng có thể nghe được. Chỉ có tiếng gió lạnh vù vù và âm thanh ngọn lửa phần phật vang lên.
Tiếng chân vang lên, hơn hai mươi con ngựa từ chính giữa trận địa rộng lớn của quân địch chạy qua bên này với tốc độ chậm chứ không nhanh. Mấy kỵ binh mở đường đều giơ lá chắn, sợ Long Ưng bắn lén. Trong đó có hai kỵ binh giơ cao ngọn lửa, chiếu sáng phía trước.
Mỹ Tu Na Phù thấp giọng nói:
- Trong hai người cầm cờ và kèn, bên phải chính là Sam Lịch, thân đệ của Chi Thanh Lệ. Trong quân đội kinh nghiệm của y rất thấp, toàn do Chi Thanh Lệ dẫn dắt. Có thể leo lên vị trí chủ soái đều là nhờ ý nghĩ xấu đầy mình, danh dự kém cỏi. Người bên trái mới được coi là mãnh tướng quen chinh chiến, tên là Đạt Nhân Phòng, đại tướng trấn thủ Ba Oa. Vương tử rất để mắt đến y.
Long Ưng lẩm bẩm:
- Hy vọng y cũng tôn kính Vương tử.
Đám người do Sam Lịch dẫn đầu cách Long Ưng chừng một ngàn năm trăm bước. Với tầm bắn của Thần Xạ Thủ, mũi tên bắn ra bên ngoài mấy trăm bước đã khó chính xác huống chi hơn ngàn bước.
Sam Lịch cười lạnh:
- Ta đã tới đây. Long Ưng ngươi không biết bổn tướng sao?
Các chiến sĩ vốn nên vì y mà hoan hô nhưng ai cũng không hé miệng, đủ cho thấy người này không được ưa thích lắm.
Long Ưng một tay cắm Tiếp Thiên Oanh chỉ xuống mặt đất, tay kia nhấc Chiết Điệt Cung lên, kéo căng dây cung, quát to:
- Xem tên.
Dây cung đột nhiên vang lên.
Quân địch hàng trước hoảng hốt cử động lá chắn ngăn mũi tên. Sam Lịch cũng giật mình, biết Long Ưng dùng mình làm mục tiêu, vội ngửa thân ra sau. Nhưng Đạt Nhân Phòng bên cạnh lại nhìn ra Long Ưng kéo chính là cung không tên, nên không nhúc nhích.
Long Ưng cười nói:
- Vốn Đại tướng quân can đảm như vậy, khó trách lại muốn trốn ra đằng sau bức tường người. Ha ha, ta có một cái ý mới thế này. Để cho ta và Đại tướng đơn đả độc đấu. Nếu như Đại tướng có thể đỡ được ta ba chiêu, Long Ưng ta sẽ quay đầu đi, vĩnh viễn không trở về cao nguyên.
Sam Lịch ngồi thẳng người dậy, mất hết mặt mũi, thẹn quá hóa giận. Nhưng y trời sinh có tính đa nghi, thấy Long Ưng làm y tức giận, nói rõ là dụ y chủ động xuất kích nên do dự.
Đạt Nhân Phòng ở bên cạnh nhắc nhở:
- Ngàn lần không được xuất kích. Đợi đến khi trời sáng, nhìn rõ tình huống rồi định sách lược sau.
Lúc này Sam Lịch đang tức giận, làm sao nghe lọt vào tai, không vui nói:
- Bổn soái tự có suy nghĩ. Không cần người khác chỉ điểm.
Sắc mặt Đạt Nhân Phòng biến đổi, im miệng không nói.
Câu chuyện và sắc mặt của bọn họ khi nói chuyện làm sao qua được mắt Long Ưng. Tất cả hắn đều nhìn và nghe thấy nên cười nói:
- Phải chăng Đại tướng chưa tỉnh hồn, nên quên trả lời có đảm lượng đại chiến ba hiệp hay không? Ha ha, chỉ là ba hiệp, chứ không phải ba trăm hiệp.
Sam Lịch bị chọc tức đến nổi trận lôi đình, lạnh lùng nói:
- Ngươi cho rằng ta là đứa trẻ ba tuổi sao? Lúc bổn nhân nam chinh bắc phạt ở sa trường thì ngươi vẫn còn rúc vào vú mẹ đấy.
Long Ưng cắt đứt lời y:
- Không thể nào? Từ nhỏ tiểu đệ đã được đàn ông nuôi dưỡng. Đàn ông cũng có vú sao? Ngươi cũng chưa bao giờ nam chinh bắc phạt, chỉ là chó cậy chủ nhân, làm mưa làm gió.
Sam Lịch quên hết tất cả, đang muốn thổi kèn thì Long Ưng lại quát to:
- Xem tên!
Danh sách chương