Từ Lục Phần Bán đường đi ra, Phương Ứng Khán rất hài lòng.
Bởi vì,
Hắn thấy được điều hắn muốn thấy, nên thấy.
— Lôi Tổn,
— cùng với cái quan tài của lão.
Vẻ mặt Tô Mộng Chẩm lại rất thất lạc.
Lôi Tổn chết cũng không phải là điều gã muốn.
Gã cảm thấy trống rỗng và tịch mịch không gì sánh được.
Bạch Sầu Phi thờ ơ.
Vương Tiểu Thạch sửng sốt.
Địch Phi Kinh vẫn là gặp biến không dao động.
…
Phương Ứng Khán vừa ra ngoài,
Liền lên xe ngựa,
Từ trong xe truyền ra giọng nói của hắn.
“Hồi phủ.”
Đêm nay,
Kim Phong Tế Vũ lâu nhất định sẽ tổ chức đại yến chúc mừng.
Mà hắn,
Nhất định sẽ vì Kim Phong Tế Vũ lâu chuẩn bị một phần lễ vật thật hậu hĩnh,
Một phần lễ mà mọi người đều không tưởng tượng nổi.
***
Ngoại ô thành Biện Lương,
Rừng mai,
Trong rừng mai có một suối nước nóng.
Đã nhiều ngày,
Mỗi trước hoàng hôn,
Vô Tình đều đến rừng mai này,
Ngâm mình vào suối nước nóng.
Trong nước suối có thành phần đặc biệt, có thể tạm thời ngăn chặn độc tính của Tuý Lưu Hà.
Đương nhiên,
Đây chỉ là biện pháp tạm thời áp chế độc tính không cho phát tác,
Cũng không thể giải độc hoàn toàn.
Ánh tà dương như máu.
Hơi nước mờ mịt.
Vô Tình đã ngâm được nửa canh giờ.
Chỉ còn nửa canh giờ nữa,
Hoàng hôn sẽ trôi qua.
Độ nóng của nước rất cao,
Thế nhưng Vô Tình cảm giác được một cổ lãnh ý.
Lãnh ý kỳ lạ.
Chính xác mà nói,
Thật ra là tử ý.
Trên bờ không biết từ bao giờ đã xuất hiện một bóng người,
U ám lạnh lẽo.
Đồng thời,
Bóng người kia vừa xuất hiện,
Lập tức đánh ra một chưởng về phía Vô Tình đang ngâm trong nước.
Cừu Cực Chưởng!
Một chưởng nọ,
Mang theo thâm thù đại hận,
Tựa như bão táp ập về phía Vô Tình.
Vô Tình chỉ có thể ra khỏi nước.
Y cơ hồ bị nước bắn văng ra ngoài hơn là tự mình nhảy ra.
Cùng lúc đó,
Mặt nước vốn phẳng lặng như gương bỗng dậy lên sóng to gió lớn.
Nước văng khắp nơi,
Làm bắn lên vô số bọt nước.
Dưới ánh nắng chiều,
Lộng lẫy không sao tả xiết.
Vô Tình đưa lưng về phía mặt trời chiều.
Ánh sáng tô lên thân người y một tầng hào quang đỏ cam rực rỡ.
Người y còn giữa không trung,
Mà ám khí của y,
Cũng phát ra ngay giữa không trung.
Một tia nước mảnh như vạt áo.
— Tình Nhân Lệ!
Ám khí phá không,
Giữa không trung chạm phải bọt nước.
Thế nhưng bọt nước không những không bị vỡ tan,
Ngược lại giống như ám khí,
Từ bốn phương tám hướng,
Ập về phía Thiên Hạ Đệ Thất.
Thật khó mà phân rõ cái nào là bọt nước cái nào là ám khí? Thiên Hạ Đệ Thất cho tay vào trong tay nải,
Ánh sáng rực rỡ tựa như nghìn mặt trời xuất hiện,
Đủ để khiến cho ám khí bọt nước biến mất trong nháy mắt.
Vô Tình hiểu rõ,
Lúc này nơi đây,
Tuyệt đối không thể tiếp tục đánh với Thiên Hạ Đệ Thất.
Y phải rời khỏi,
Lập tức rời khỏi.
Y đã mượn chưởng lực của kẻ địch để ra khỏi mặt nước,
Phát ám khí,
Sau đó,
Y lao ra khỏi rừng mai.
Thiên Hạ Đệ Thất muốn chính là một cục diện như vậy.
Gã và Vô Tình có thù không đội trời chung.
Gã vẫn coi việc giết chết Vô Tình là mục tiêu.
Thế nhưng,
Hiện tại,
Gã cũng không nóng lòng muốn giết chết Vô Tình.
Bởi vì,
Mặc dù Vô Tình vẫn còn ám khí,
Nhưng lúc này y đã là nỏ mạnh hết đà.
Rời khỏi dòng nước nóng trị liệu,
Độc tính trên người y rất nhanh sẽ hiện ra,
Sẽ phát tác ngay tức khắc.
…
Lúc bức bình phong ngọc Hồng Phi Kim Long được mang đi khỏi Thần Thông Hầu phủ,
Bản thân Phương tiểu Hầu gia cũng ra cửa,
Không có Bát Đại Đao Vương theo hầu,
Một mình rời khỏi Hầu phủ.
***
Lúc chạy vào một con hẻm tối,
Vô Tình đã hoàn toàn kiệt sức,
Độc tính của Tuý Lưu Hà đã lan tràn,
Toàn thân khô nóng.
Càng nguy hiểm là,
—kẻ địch của y vẫn còn đó.
Lúc này,
Đã qua canh một.
Bóng đêm đã hoàn toàn bao phủ Vô Tình.
Hai gò má tựa như tuyết ngọc của y dường như được phủ thêm một tầng sắc hoa tường vi đỏ ửng.
Dưới ánh đèn đầu hẻm,
Càng thêm tuyệt diễm.
Đột nhiên,
Y nghe được tiếng kêu của một nữ tử.
“Cứu cứu chúng ta —”
Vô Tình không khỏi giật mình,
Rất muốn tới đó kiểm tra,
Nhưng mà thân thể mềm nhũn,
Xương cốt toàn thân giống như tan chảy.
Y bây giờ,
Ngay cả bản thân còn khó bảo toàn,
Liệu có thể cứu ai?
Lúc này,
Ở đằng xa có một người từ trong hẻm tối nhảy qua tường mà ra.
Hướng nọ chính là Phá Bản môn.
Bởi vì người tới cố ý không để ánh sáng chiếu lên mặt mình,
Cho nên hoàn toàn không thấy rõ gương mặt của hắn.
Người nọ liếc mắt thấy Vô Tình,
Dường như giật mình.
Do dự một chút,
Rốt cuộc phi thân đi.
Vô Tình nhìn về hướng hắn rời đi,
Có chút đăm chiêu.
Sau đó,
Y nỗ lực cử động.
Kết quả,
Ngay cả tay cũng không động đậy.
Đồng thời,
Y rõ ràng cảm giác được,
— phía sau có người.
Nhưng mà hàn ý, sát ý và tử ý đến từ Thiên Hạ Đệ Thất,
Không biết bao thuở cũng đã biến mất.
Bởi vì,
Hắn thấy được điều hắn muốn thấy, nên thấy.
— Lôi Tổn,
— cùng với cái quan tài của lão.
Vẻ mặt Tô Mộng Chẩm lại rất thất lạc.
Lôi Tổn chết cũng không phải là điều gã muốn.
Gã cảm thấy trống rỗng và tịch mịch không gì sánh được.
Bạch Sầu Phi thờ ơ.
Vương Tiểu Thạch sửng sốt.
Địch Phi Kinh vẫn là gặp biến không dao động.
…
Phương Ứng Khán vừa ra ngoài,
Liền lên xe ngựa,
Từ trong xe truyền ra giọng nói của hắn.
“Hồi phủ.”
Đêm nay,
Kim Phong Tế Vũ lâu nhất định sẽ tổ chức đại yến chúc mừng.
Mà hắn,
Nhất định sẽ vì Kim Phong Tế Vũ lâu chuẩn bị một phần lễ vật thật hậu hĩnh,
Một phần lễ mà mọi người đều không tưởng tượng nổi.
***
Ngoại ô thành Biện Lương,
Rừng mai,
Trong rừng mai có một suối nước nóng.
Đã nhiều ngày,
Mỗi trước hoàng hôn,
Vô Tình đều đến rừng mai này,
Ngâm mình vào suối nước nóng.
Trong nước suối có thành phần đặc biệt, có thể tạm thời ngăn chặn độc tính của Tuý Lưu Hà.
Đương nhiên,
Đây chỉ là biện pháp tạm thời áp chế độc tính không cho phát tác,
Cũng không thể giải độc hoàn toàn.
Ánh tà dương như máu.
Hơi nước mờ mịt.
Vô Tình đã ngâm được nửa canh giờ.
Chỉ còn nửa canh giờ nữa,
Hoàng hôn sẽ trôi qua.
Độ nóng của nước rất cao,
Thế nhưng Vô Tình cảm giác được một cổ lãnh ý.
Lãnh ý kỳ lạ.
Chính xác mà nói,
Thật ra là tử ý.
Trên bờ không biết từ bao giờ đã xuất hiện một bóng người,
U ám lạnh lẽo.
Đồng thời,
Bóng người kia vừa xuất hiện,
Lập tức đánh ra một chưởng về phía Vô Tình đang ngâm trong nước.
Cừu Cực Chưởng!
Một chưởng nọ,
Mang theo thâm thù đại hận,
Tựa như bão táp ập về phía Vô Tình.
Vô Tình chỉ có thể ra khỏi nước.
Y cơ hồ bị nước bắn văng ra ngoài hơn là tự mình nhảy ra.
Cùng lúc đó,
Mặt nước vốn phẳng lặng như gương bỗng dậy lên sóng to gió lớn.
Nước văng khắp nơi,
Làm bắn lên vô số bọt nước.
Dưới ánh nắng chiều,
Lộng lẫy không sao tả xiết.
Vô Tình đưa lưng về phía mặt trời chiều.
Ánh sáng tô lên thân người y một tầng hào quang đỏ cam rực rỡ.
Người y còn giữa không trung,
Mà ám khí của y,
Cũng phát ra ngay giữa không trung.
Một tia nước mảnh như vạt áo.
— Tình Nhân Lệ!
Ám khí phá không,
Giữa không trung chạm phải bọt nước.
Thế nhưng bọt nước không những không bị vỡ tan,
Ngược lại giống như ám khí,
Từ bốn phương tám hướng,
Ập về phía Thiên Hạ Đệ Thất.
Thật khó mà phân rõ cái nào là bọt nước cái nào là ám khí? Thiên Hạ Đệ Thất cho tay vào trong tay nải,
Ánh sáng rực rỡ tựa như nghìn mặt trời xuất hiện,
Đủ để khiến cho ám khí bọt nước biến mất trong nháy mắt.
Vô Tình hiểu rõ,
Lúc này nơi đây,
Tuyệt đối không thể tiếp tục đánh với Thiên Hạ Đệ Thất.
Y phải rời khỏi,
Lập tức rời khỏi.
Y đã mượn chưởng lực của kẻ địch để ra khỏi mặt nước,
Phát ám khí,
Sau đó,
Y lao ra khỏi rừng mai.
Thiên Hạ Đệ Thất muốn chính là một cục diện như vậy.
Gã và Vô Tình có thù không đội trời chung.
Gã vẫn coi việc giết chết Vô Tình là mục tiêu.
Thế nhưng,
Hiện tại,
Gã cũng không nóng lòng muốn giết chết Vô Tình.
Bởi vì,
Mặc dù Vô Tình vẫn còn ám khí,
Nhưng lúc này y đã là nỏ mạnh hết đà.
Rời khỏi dòng nước nóng trị liệu,
Độc tính trên người y rất nhanh sẽ hiện ra,
Sẽ phát tác ngay tức khắc.
…
Lúc bức bình phong ngọc Hồng Phi Kim Long được mang đi khỏi Thần Thông Hầu phủ,
Bản thân Phương tiểu Hầu gia cũng ra cửa,
Không có Bát Đại Đao Vương theo hầu,
Một mình rời khỏi Hầu phủ.
***
Lúc chạy vào một con hẻm tối,
Vô Tình đã hoàn toàn kiệt sức,
Độc tính của Tuý Lưu Hà đã lan tràn,
Toàn thân khô nóng.
Càng nguy hiểm là,
—kẻ địch của y vẫn còn đó.
Lúc này,
Đã qua canh một.
Bóng đêm đã hoàn toàn bao phủ Vô Tình.
Hai gò má tựa như tuyết ngọc của y dường như được phủ thêm một tầng sắc hoa tường vi đỏ ửng.
Dưới ánh đèn đầu hẻm,
Càng thêm tuyệt diễm.
Đột nhiên,
Y nghe được tiếng kêu của một nữ tử.
“Cứu cứu chúng ta —”
Vô Tình không khỏi giật mình,
Rất muốn tới đó kiểm tra,
Nhưng mà thân thể mềm nhũn,
Xương cốt toàn thân giống như tan chảy.
Y bây giờ,
Ngay cả bản thân còn khó bảo toàn,
Liệu có thể cứu ai?
Lúc này,
Ở đằng xa có một người từ trong hẻm tối nhảy qua tường mà ra.
Hướng nọ chính là Phá Bản môn.
Bởi vì người tới cố ý không để ánh sáng chiếu lên mặt mình,
Cho nên hoàn toàn không thấy rõ gương mặt của hắn.
Người nọ liếc mắt thấy Vô Tình,
Dường như giật mình.
Do dự một chút,
Rốt cuộc phi thân đi.
Vô Tình nhìn về hướng hắn rời đi,
Có chút đăm chiêu.
Sau đó,
Y nỗ lực cử động.
Kết quả,
Ngay cả tay cũng không động đậy.
Đồng thời,
Y rõ ràng cảm giác được,
— phía sau có người.
Nhưng mà hàn ý, sát ý và tử ý đến từ Thiên Hạ Đệ Thất,
Không biết bao thuở cũng đã biến mất.
Danh sách chương