Chương 1479: Hòn Đảo Rạn Nứt
‘Cô ta...chết rồi.’
Trong một giây, chỉ có sự im lặng.
Sunny lấy lại thăng bằng, kêu rên, và vội vàng giúp Nephis đứng dậy. Thánh hạ thấp kiếm, cư xử hờ hừng như mọi khi. Như thể họ không phải vừa mới eo hẹp thoát khỏi bị Thánh Ô Uế kia tàn sát.
Nhưng mà đúng là như vậy. Thánh Ô Uế kia thật sự, không thể chối cãi, là đã chết. Bị tàn sát, cũng như vô số sinh vật bị cô tàn sát.
‘Địa ngục à...’
Đằng sau họ, Quỷ và Ác Mộng đều tơi tả, nhưng mà tương đối không hư hao gì. Cả hai cái Bóng đang chăm chú nhìn Jet.
Bản thân Kẻ Gặt Hồn thì đang đứng bất động ở nơi mà cô của tương lai vừa chết đi. Đôi mắt xanh băng giá xa xăm kì lạ. Cuối cùng, cô thở ra một hơi dài.
“Ra là vậy hả...”
Đột nhiên, bóng người cô phủ trong sương mù lạnh lẽo. Sương mù trôi dọc theo nhưng đường nét duyên dáng trên cơ thể đẫy đà của cô, cuối cùng hình thành một lưỡi kiếm ma quái. Rồi, hình dạng thanh kiếm kia thay đổi, kéo dài đến khi biến thành một thanh đại đao xinh đẹp...không, nói chính xác hơn là một lưỡi hái chiến tranh. Thép hắc ám của nó có một vẻ bóng loáng đáng sợ, với lớp băng giá trang trí lưỡi chém cong hăm dọa kia.
Lưỡi hái ma quái có vẻ như hấp thụ toàn bộ sự ấm áp từ thế giới, tỏa ra một cảm giác lạnh lẽo chết người.
Một nụ cười thú vị hiện lên mặt Jet.
Nhướng mày, cô quay sang Sunny và nói:
“Cậu...sẽ không tin Ma Pháp vừa nói gì đâu. Tôi đoán tôi chỉ cần phải giết bản thân...để nhận được Truyền Thừa Phân Loại của tôi...”
‘Một Truyền Thừa Phân Loại?’
Sunny thoáng choáng váng. Jet là một tồn tại kì lạ – một người mà không hẳn là còn sống, nhưng cũng không hẳn là đã chết. Nên, có một lôgic kì lạ và u ám với việc Truyền Thừa Phân Loại của cô bị khóa sau hành động đạt đến sự thể hiện thuần túy nhất của một người trong những trạng thái đó...cụ thể là, chết thêm lần nữa. Nhưng mà, làm sao mà giết Tàn Sát Bất Tử lại có thể thay thế cho cái chết thật sự? Và cái yêu cầu điên khùng gì vậy chứ? Thật sự đi chết sao?!
Toàn bộ những Truyền Thừa Phân Loại đều có những điều kiện độc nhất để có thể mở khóa, nhưng dù vậy...chẳng phải Ma Pháp hơi quá đáng với cái này hay sao?
Sunny mở miệng nói nói gì đó...nhưng mà không có cơ hội.
Vào đúng lúc đó, hòn đảo lại rung chuyển lần nữa, và cây cầu hư hại mà họ đang đứng trên cuối cùng sụp đổ.
Vây quanh bởi những tảng đá vỡ vụn, những thành viên tổ đội rơi vào hố sâu hắc ám kia.
‘Cứt thật!’
Cú ngã từ độ cao như vậy sẽ không giết một người Vượt Bậc, nhưng mà rơi xuống đất như vậy cũng sẽ không dễ chịu..đặc biệt là nếu vài mảnh vỡ từ cây cầu quyết định rơi vào đầu họ ngay sau đó.
Cậu hủy đi Thánh, Quỷ, và Ác Mộng trước khi kêu gọi bóng tối và hiện hữu chúng thành những sợi xích bền bỉ. Nắm lấy chúng, ba Bậc Thầy điều khiển cú ngã của mình và xuống đến đáy của cái hào cạn nước một cách an toàn.
Ở đó, mọi thứ là đống lộn xộn. Effie trước đó đã phá vỡ một phần lớn của vách đá, khiến vô số tấn đá đen trượt vào hào. Quái Thú Vĩ Đại mà cô đã giết sau đó cũng gây ra một vụ sụp đổ, khiến đất đá sạt ở xuống hố kia.
Thanh kiếm tỏa sáng của Neph đang nằm trên mặt đất chỉ cách họ vài mét, nó thắp sáng cảnh tượng hỗn độn. Cô đi qua và nhặt nó lên, rồi nghiêm nghị nhìn quanh.
“Mọi người ổn chứ?”
Jet là người đầu tiên trả lời. Hủy đi lưỡi hái ma quái kia, cô có vẻ hấp thụ dòng sương mù lạnh lẽo mà nó đã biến thành và gật đầu.
“Tôi ổn.”
Sunny trả lời sau đó vài giây:
“Ừ...không.”
Từ đầu tiên là nói bằng giọng điệu thư giãn, còn thứ hai là hơi run rẩy.
Đứng ở đáy hào, cậu liếc xuống và phát hiện một vết nứt rộng chạy xuyên suốt bề mặt đá bên dưới cậu. Chân phải cậu đang ở một bên của vết nứt, còn chân trái thì ở bên còn lại.
Đường nưt có vẻ khá sâu...sâu...cực kì sâu...
Nhìn chăm chú vào hắc ám bên dưới, Sunny nhận ra đường nứt không chỉ sâu. Nó, thật ra, là không hề có đáy. Đó là vì không chỉ đáy của hào bị nứt...mà là cả đáy của hòn đảo.
Nên, thứ cậu đang nhìn thật ra là hắc ám không thể hình dung nổi ở trung tâm của lốc xoáy khổng lồ kia. Đường nứt xuyên thẳng qua Đảo Aletheia, dẫn đến vực thẳm bên dưới.
Ngẩng đầu, Sunny nhìn chăm chú Nephis và Jet một giây, rồi nói bằng giọng ảm đạm:
“Tôi...tôi nghĩ cả hòn đảo chuẩn bị vỡ ra rồi.”
Cậu cẩn thận di chuyển chân phải qua vết nứt và thầm thở phào nhẹ nhõm khi nó an toàn tiếp đất bên cạnh chân trái.
“Vậy nên, hay là chúng ta cút xéo khỏi địa ngục này trước lúc đó?”
Cậu không cần hỏi hai lần.
Tuy nhiên, leo ra khỏi cái hào hóa ra là khó hơn họ đã dự tính. Ngay khi họ đến gần bức tường của nó, Đảo Aletheia rung lắc lần nữa, âm thanh điếc tai của đá nứt ra vang vọng trong hào cạn nước. Vết nứt mà Sunny đã phát hiện trở nên rộng hơn, những tảng đá đen rơi vào hắc ám bên dưới.
Cùng lúc, một cơn mưa đá đang rơi xuống họ từ bên trên. Nephis cau mày, hủy diệt một tảng đá đặc biệt nặng nề với một cú chém từ thanh kiếm rực sáng. Jet linh hoạt tránh né vài tảng khác.
‘Nguyền rủa...’
Những sợi xích bóng tối bắn ra trước, bảo vệ Sunny và những đồng đội. Nhìn ra sau, cậu nhìn thấy sợi dây hoàng kim quen thuộc hiện ra trong tay Neph. Cô ném nó về phía cậu mà không cần phải nói gì.
Sunny bắt lấy sợi dây và ngay lập tức chìm vào bóng tối, bước ra khỏi chúng trên tàn tích của cây cầu.
Khi cậu kéo Nephis và Jet lên đến, Cassie và Effie cũng đã xuống từ những bậc thang đá. Hòn đảo đang rung chuyển và co giật quanh họ, gần như không còn khoảng cách giữa mỗi đợt nữa.
Biểu hiện của Sunny tăm tối.
“Đi thôi. Đến lúc thoát khỏi nơi chết tiệt này rồi.”
Họ vượt qua hào và tiến vào nơi đã từng là khu vực giết chóc quanh tháp. Bây giờ, nó chỉ là khu vực chết mà thôi – những cái xác của đám Sinh Vật Ác Mộng đáng sợ đầy trên mặt đất, lúc này đã đẫm máu của chúng. Những mũi lao xương mà Sunny đã tạo ra và Effie đã ném lộ ra từ cơ thể chúng, mỗi cái nặng như một mũi lao mà thậm chí những cỗ máy chiến tranh cũng không thể bắn ra nổi.
Sunny sẽ rất muốn thu thập mảnh hồn từ đám này, nhưng mà không có thời gian. Chạy qua đám xác, tổ đội tiến vào khu rừng thông cổ đại mà giờ đã tan nát.
Xung quanh họ, Đảo Aletheia đang tan vỡ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chương