Tĩnh Hàm chưa vui vẻ vì xác định được suy đoán của mình là đúng thì đã nghe Tuấn Hào đứng bên ngoài buồng vệ sinh nữ gọi:

“Ra đây lấy đồng phục.”

Tĩnh Hàm sợ hãi lắp bắp nói:

“Sao cậu lại vào đây? Nơi này là WC nữ mà?”

Cô túm chặt lấy áo khoác, ở đây không có người, cũng không biết Tuấn Hào có làm bậy hay không.

Mà Tuấn Hào ở bên ngoài đã mất kiên nhẫn nghiến răng nói:

“Nếu em không mau mở cửa cho tôi, đợi người khác tiến vào tôi sẽ cho họ thấy em đang làm chuyện người lớn với tôi đấy.”

Câu nói này thật sự dọa Tĩnh Hàm, đối với Tuấn Hào dù xảy ra chuyện trai gái thì anh cũng dễ dàng thoát thân nhưng cô thì không, cô muốn thi tốt nghiệp muốn học đại học, tuyệt đối không thể làm ra việc khiến nhà trường kỷ luật cô được.

Vì thế sau một hồi đấu tranh tâm lý, Tĩnh Hàm hé mở cửa ra, Tuấn Hào ném chiếc áo sơ mi trắng về phía cô, nói:

“Thay đi.”

Tĩnh Hàm nhận lấy đồng phục, đang định đóng cửa lại thì bị Tuấn Hào giữ chặt.

“Thay trước mặt tôi.”

Tĩnh Hàm rưng rưng nước mắt nhìn Tuấn Hào, sự nhục nhã xâm chiếm tâm trí của cô, toàn thân cô run lên vì phẫn nộ.

Cô cắn môi cố nén không cho nước mắt rơi, sau cùng hít sâu một hơi cởi áo khoác ra.

Chiếc áo sơ mi trắng bị rách te tua để lộ áo lót màu trắng nâng cặp ngực vung cao, làn da của thiếu nữ mới lớn đẹp không tùy vết càng khiến ham muốn trong lòng đàn ông trỗi dậy.

Đôi mắt của Sở Thần dán chặt vào người cô, yết hầu hơi trượt lên trượt xuống một chút, nếu không phải hiện tại anh là một linh hồn thì thằng nhỏ đã sớm ngóc đầu lên rồi.

“Chết tiệt Trầm Sở Thần mày là đồ súc sinh, con bé mới mười bảy tuổi, mày đã là ông chú ba mươi bốn tuổi rồi, mày có còn là con người nữa không mà có ý đồ xấu với cô ấy?”

Sở Thần tự tát vào mặt bản thân một cái rồi xoay mặt đi, nhưng sau đó lại không nhịn được mà nhìn cô, tầm mắt rơi vào vết bớt màu đỏ hình đóa hoa trên thắt lưng của cô, thứ này càng khiến cô trở nên mê người hơn, cũng may không bị thằng nhãi Tuấn Hào nhìn thấy cảnh đẹp này.

Mà ở đối diện Tuấn Hào cũng đang ngắm cơ thể của Tĩnh Hàm, khóe môi cong lên một nụ cười giễu cợt.

“Mẹ của em là tiện nhân lẳng lơ nên em được thừa hưởng hết nhỉ? Nếu không phải ai cũng nói em ngoan hiền, tôi còn tưởng em là gái làng chơi đấy.”

Tĩnh Hàm im lặng nhanh chóng mặc áo vào, cô không sống với mẹ ruột, không biết bà ta là con người thế nào, chỉ biết bà ta đã bỏ rơi cô nên hoàn toàn không có cảm giác bức xúc vì bà ta bị Tuấn Hào sỉ nhục.

Hiện tại cô chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi con sói man rợ độc ác này thôi.

Áo đã thay xong, Tĩnh Hàm cũng không thèm chỉnh trang lại đầu tóc đã muốn rời đi, nhưng ngay sau đó lại bị Tuấn Hào ép vào bên trong vách tường, kế tiếp đôi môi của anh phủ kín môi của cô.

Nụ hôn này bá đạo thô bạo đến cực điểm, mùi máu tươi lan tỏa khắp khoang miệng của Tĩnh Hàm, cô vùng vẫy muốn đẩy anh ra nhưng không được, thân hình cao lớn của anh đè sát cô vào vách tường.

“Hộc hộc hộc...”

Đợi đến khi Tĩnh Hàm suýt ngất vì mất ô xi, Tuấn Hào mới buông cô ra, cô lập tức há miệng ôm ngực thở gấp.

Tuấn Hào nâng cằm của cô lên, lạnh lùng nói:

“Tôi nhắc cho em nhớ em à đồ chơi của tôi, sau này nên giữ mình một chút, nếu để tôi biết em qua lại với thằng nào khác thì em sẽ mệt lắm đấy. Đừng dại dột mà thử, nhớ kỹ!”

Dứt câu Tuấn Hào cầm lấy áo khoác của mình rồi rời khỏi nhà vệ sinh nữ, để lại Tĩnh Hàm vẫn chưa hết bàng hoàng vì bị người ta hôn một cách thô bạo.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện