Cơ thể của Tĩnh Hàm run lên, cô cố gắng nhích xa Tuấn Hào ra nhưng bả vai đã bị đối phương giữ chặt, anh nói:
“Đã nhớ kỹ chưa? Hay tôi phải cho em tận mắt cảm nhận để rút kinh nghiệm.”
Vừa nói anh vừa sát mũi vào ngửi ngửi mùi hương trên cổ của cô, tài xế đang lái xe phía trước liên tục nhìn qua gương chiếu hậu, trong lòng phát lạnh.
Hóa ra cậu Tuấn Hào không hề đứng đắn ôn hòa như vẻ bề ngoài, mà bản thân ông ấy cũng nhìn Tĩnh Hàm lớn lên, thật sự không nhẫn tâm nhìn cô bị làm nhục như vậy.
Đột nhiên tài xế rùng mình một cái rồi thu hồi tầm mắt, vừa rồi ông ấy đã nhìn thấy ánh mắt đằng đằng sát khí của Tuấn Hào khiến ông ấy cảm giác như có con dao nhọn đang kề vào cổ của mình.
Rõ ràng chỉ là một chàng trai mười bảy mười tám tuổi, lấy đâu ra oán hận lớn đến vậy chứ?
Về đến nhà, Tĩnh Hàm không dám ở gần Tuấn Hào nữa mà chạy ù lên phòng đóng sầm cửa lại, sau đó khẽ gọi:
“Chị ma ơi, chị có ở đây không?”
Sở Thần chẹp miệng, sau cùng vẫn chấp nhận cách xưng hô mà khẽ chạm vào người cô một chút.
Biết Sở Thần đang bên cạnh mình, Tĩnh Hàm vui vẻ nói:
“Cũng không biết chị cần bao nhiêu dương khí để có thể nói chuyện hoặc hiện hình ra cho em gặp. Hay là chị hút dương khí của em đi, giảm vài năm tuổi thọ mà thôi.”
Sở Thần: ...
Con bé này to gan quá, dám đánh đổi tuổi thọ cho một linh hồn chỉ để có thể gặp người ta, cô không nghĩ bản thân mình sẽ chết nếu gặp phải hồn ma xấu xa sao?
Tuy trách là vậy nhưng Sở Thần lại chỉ càng thương cô gái nhỏ của mình hơn, anh xà xuống ôm lấy cô từ phía sau, hôn lên mãi tóc mềm mại của cô tiếp theo đó cả cổ, bả vai và xương quai xanh.
Tĩnh Hàm cứ nghĩ chị ma đang vuốt ve mình thôi, hơn nữa cảm giác lành lạnh rất thích nên cô cứ để mặc anh làm gì thì làm.
Sáng hôm sau, Tĩnh Hàm dậy thật sớm chạy ra khỏi nhà trước khi bị Tuấn Hào bắt được, cô ngồi xe buýt đến trường, ăn bữa sáng do Sở Thần mang cho sau đó lấy bài ra học như mọi ngày.
Hôm nay có lẽ là một ngày yên bình đối với Tĩnh Hàm khi mà bạn học không bàn tán về cô, tụi của Thu Giai không đến tìm cô gây sự nữa, ngay cả Tuấn Hào cũng không bắt ép cô phải làm theo ý anh.
Mãi cho đến khi cô nghe được tin Trúc Linh, bạn thân của Thu Giai đã chết, mà người mang hiềm nghi chính là hội trưởng hội học sinh Hoàng Long.
Học sinh các lớp ùa ra hành lang hóng chuyện, hàng loạt xe cứu thương và xe cảnh sát chạy vào khuôn viên trường, không lâu sau nhóm học sinh nhìn thấy cảnh sát khiên một băng cán bước đến cổng trường, đúng lúc một cánh tay lộ ra bên ngoài, mấy học sinh chơi thân với đám của Thu Giai lập tức nhận ra đó là Trúc Linh vì trên cổ tay của cô ta có đeo một chuỗi ngọc trai đen rất đắc tiền.
Tiếp theo đó Hoàng Long bị cảnh sát mang đi, cậu ta kêu gào:
“Tôi không có giết người! Tôi bị oan!”
Tiếng hét của cậu ta vang vọng khắp sân trường, các cô gái sợ hãi vội ôm lấy nhau, Tĩnh Hàm cũng rất sợ, cô không ngờ chỉ mới hôm qua còn gặp vậy mà hôm nay một người chết một người bị bắt, chuyện đời xảy ra quá mức vi diệu khiến lòng người sinh ra hoảng hốt.
Sở Thần vội đặt tay lên vai cô xoa xoa vài cái an ủi, tầm mắt của anh thoáng nhìn qua Tuấn Hào đang đứng cách đó không xa, khóe môi của thiếu niên nhếch lên, ánh mắt lạnh lùng tàn nhẫn như một kẻ sát nhân khát máu.
Sở Thần chợt rùng mình, lại nhớ đến ngày hôm qua khi thấy cậu nhóc Hoàng Long kia có ý với Tĩnh Hàm, thằng nhãi Tuấn Hào này đã vô cùng tức giận.
Chẳng lẽ...
“Đã nhớ kỹ chưa? Hay tôi phải cho em tận mắt cảm nhận để rút kinh nghiệm.”
Vừa nói anh vừa sát mũi vào ngửi ngửi mùi hương trên cổ của cô, tài xế đang lái xe phía trước liên tục nhìn qua gương chiếu hậu, trong lòng phát lạnh.
Hóa ra cậu Tuấn Hào không hề đứng đắn ôn hòa như vẻ bề ngoài, mà bản thân ông ấy cũng nhìn Tĩnh Hàm lớn lên, thật sự không nhẫn tâm nhìn cô bị làm nhục như vậy.
Đột nhiên tài xế rùng mình một cái rồi thu hồi tầm mắt, vừa rồi ông ấy đã nhìn thấy ánh mắt đằng đằng sát khí của Tuấn Hào khiến ông ấy cảm giác như có con dao nhọn đang kề vào cổ của mình.
Rõ ràng chỉ là một chàng trai mười bảy mười tám tuổi, lấy đâu ra oán hận lớn đến vậy chứ?
Về đến nhà, Tĩnh Hàm không dám ở gần Tuấn Hào nữa mà chạy ù lên phòng đóng sầm cửa lại, sau đó khẽ gọi:
“Chị ma ơi, chị có ở đây không?”
Sở Thần chẹp miệng, sau cùng vẫn chấp nhận cách xưng hô mà khẽ chạm vào người cô một chút.
Biết Sở Thần đang bên cạnh mình, Tĩnh Hàm vui vẻ nói:
“Cũng không biết chị cần bao nhiêu dương khí để có thể nói chuyện hoặc hiện hình ra cho em gặp. Hay là chị hút dương khí của em đi, giảm vài năm tuổi thọ mà thôi.”
Sở Thần: ...
Con bé này to gan quá, dám đánh đổi tuổi thọ cho một linh hồn chỉ để có thể gặp người ta, cô không nghĩ bản thân mình sẽ chết nếu gặp phải hồn ma xấu xa sao?
Tuy trách là vậy nhưng Sở Thần lại chỉ càng thương cô gái nhỏ của mình hơn, anh xà xuống ôm lấy cô từ phía sau, hôn lên mãi tóc mềm mại của cô tiếp theo đó cả cổ, bả vai và xương quai xanh.
Tĩnh Hàm cứ nghĩ chị ma đang vuốt ve mình thôi, hơn nữa cảm giác lành lạnh rất thích nên cô cứ để mặc anh làm gì thì làm.
Sáng hôm sau, Tĩnh Hàm dậy thật sớm chạy ra khỏi nhà trước khi bị Tuấn Hào bắt được, cô ngồi xe buýt đến trường, ăn bữa sáng do Sở Thần mang cho sau đó lấy bài ra học như mọi ngày.
Hôm nay có lẽ là một ngày yên bình đối với Tĩnh Hàm khi mà bạn học không bàn tán về cô, tụi của Thu Giai không đến tìm cô gây sự nữa, ngay cả Tuấn Hào cũng không bắt ép cô phải làm theo ý anh.
Mãi cho đến khi cô nghe được tin Trúc Linh, bạn thân của Thu Giai đã chết, mà người mang hiềm nghi chính là hội trưởng hội học sinh Hoàng Long.
Học sinh các lớp ùa ra hành lang hóng chuyện, hàng loạt xe cứu thương và xe cảnh sát chạy vào khuôn viên trường, không lâu sau nhóm học sinh nhìn thấy cảnh sát khiên một băng cán bước đến cổng trường, đúng lúc một cánh tay lộ ra bên ngoài, mấy học sinh chơi thân với đám của Thu Giai lập tức nhận ra đó là Trúc Linh vì trên cổ tay của cô ta có đeo một chuỗi ngọc trai đen rất đắc tiền.
Tiếp theo đó Hoàng Long bị cảnh sát mang đi, cậu ta kêu gào:
“Tôi không có giết người! Tôi bị oan!”
Tiếng hét của cậu ta vang vọng khắp sân trường, các cô gái sợ hãi vội ôm lấy nhau, Tĩnh Hàm cũng rất sợ, cô không ngờ chỉ mới hôm qua còn gặp vậy mà hôm nay một người chết một người bị bắt, chuyện đời xảy ra quá mức vi diệu khiến lòng người sinh ra hoảng hốt.
Sở Thần vội đặt tay lên vai cô xoa xoa vài cái an ủi, tầm mắt của anh thoáng nhìn qua Tuấn Hào đang đứng cách đó không xa, khóe môi của thiếu niên nhếch lên, ánh mắt lạnh lùng tàn nhẫn như một kẻ sát nhân khát máu.
Sở Thần chợt rùng mình, lại nhớ đến ngày hôm qua khi thấy cậu nhóc Hoàng Long kia có ý với Tĩnh Hàm, thằng nhãi Tuấn Hào này đã vô cùng tức giận.
Chẳng lẽ...
Danh sách chương