Lăn lộn trên thương trường nhiều năm, giao du với cả chính giới lẫn tà giới, Sở Thần gặp không ít kẻ cuồng giết người, nhưng Tuấn Hào còn quá nhỏ tuổi lại có thể giết người đổ tội thần không biết quỷ không hay thế này đã có thể xếp vào hàng kẻ biến thái có IQ cao.

Loại này là nguy hiểm nhất, nếu không thể giết chỉ có thể tránh xa.

Anh đột nhiên cảm thấy lo lắng cho Tĩnh Hàm.

“Không được, mình phải mau chóng trở lại bệnh viện rồi nhập vào xác mình, thằng nhãi Tuấn Hào này ngay cả người cũng dám giết, mình không yên tâm về Tĩnh Hàm.”

Thời gian trôi qua, ngày cuối tuần đã đến, Tĩnh Hàm ngoan ngoãn ngồi trong phòng làm bài tập, Sở Thần hóa thân thành máy điều hòa làm mát cho cô gái nhỏ, trên thực tế ông chú già hết sờ chỗ này đến chạm chỗ kia trên cơ thể của cô, mặc dù không cảm nhận được sự mềm mại của da thịt nhưng anh vẫn rất thỏa mãn.

Ngẫm lại cũng thật kỳ lạ, sống ba mươi bốn năm trên đời, anh không hề có ham muốn chuyện người lớn, rất nhiều lần anh nghi ngờ có phải mình thích đàn ông hay không, nhưng nghĩ tới việc lên giường với đồng tính, anh lại cảm thấy sởn gai óc.

Sau cùng bác sĩ tâm lý kết luận anh thuộc cộng đồng Asexual, nôm na chính là chỉ những người không có hứng thú tình dục đối với bất kỳ giới tính nào khác.

Sở Thần cũng cho là thế, mãi đến khi anh nảy sinh dục vọng với cô gái nhỏ hơn mình tận mười bảy tuổi.

Hóa ra không phải anh không yêu, mà là chưa gặp được người gợi lên ham muốn trong lòng anh mà thôi.

Cốc cốc cốc.

Bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa, Tĩnh Hàm giật thót người lo sợ nhìn ra cửa, nhưng sau đó lại bình tĩnh, nếu là bà Liên hoặc Tuấn Hào thì họ đã trực tiếp xông vào rồi, sẽ không gõ cửa.

Nghĩ đến đây cô dè dặt đứng dậy mở cửa, thấy bên ngoài là bà vú Hai, cô lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi.

“Dì Hai tìm con ạ?”

Tĩnh Hàm lễ phép mời bà Hai vào phòng, sau khi thân phận bại lộ, người duy nhất trong nhà còn đối xử tử tế với cô chỉ có bà, mặc dù thân là người giúp việc bà cũng không che chở được cho cô, nhưng thỉnh thoảng vẫn mua thuốc sát trùng, một ít đồ ăn lén nhét vào tay cô làm cuộc sống của cô thoải mái hơn một chút.

Dì Hai lại dí vào tay cô một vài quả nho mộng nước bảo cô cất đi, cô cũng ngoan ngoãn đặt quả nho vào hộc bàn sau đó quay lại nghe bà nói chuyện.

Bà Hai vuốt ve tóc của Tĩnh Hàm, nhìn vết bầm xanh tím trên mặt và cơ thể của cô, hốc mắt ươn ướt.

“Thời gian qua cực khổ cho con rồi, cố lên, chỉ cần con đậu đại học thì có thể rời khỏi ngôi nhà này, sống một đời cho riêng mình.”

Hốc mắt của Tĩnh Hàm cũng đỏ lên, bao nhiêu uất ức theo nước mắt rơi xuống, cô hít hít mũi nghẹn ngào nói:

“Con biết rồi bà Hai, con sẽ không bỏ cuộc đâu mà.”

Cô chỉ mới mười bảy tuổi thôi, cô có thể kiên cường được.”

Bà Hai gật đầu, sau đó vẻ mặt trở nên nghiêm trọng, bà nói:

“Tầm bảy giờ tối nay cậu Tuấn Hào sẽ dẫn bạn bè về tổ chức tiệc, cậu ấy kêu bà lên đây nói với con rằng cậu ấy muốn con cùng tham gia.”

Tĩnh Hàm mím chặt môi, trên mặt lộ rõ sự kháng cự.

Cô thật sự không muốn tiếp xúc với Tuấn Hào, chàng trai đó chắc chắn sẽ dùng chiêu trò gì đó sỉ nhục cô.

“Bà... bà Hai ơi, con có thể không tham gia không?”

Đôi mắt của cô rưng rưng sợ hãi, bà Hai cũng không đành lòng, chỉ là chuyện này không phải do bà quyết định.

Cứ thế, trời dần dần ngã tối, lòng dạ của Tĩnh Hàm cũng ngày càng bồn chồn nôn nao, trực giác cho cô biết tối nay điều gì đó rất kinh khủng sẽ xảy ra với cô.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện