Nhóm bạn của Thu Giai nghe cô ta nói vậy đều tỏ ra do dự ngập ngừng, một chàng trai trong đó nói:

“Hiện giờ Tĩnh Hàm đã là người nhà họ Lý, chúng ta không thể đắc tội bạn ấy nữa đâu.”

Thu Giai trợn mắt quát:

“Sợ cái gì? Nó cũng chỉ là cháu gái thất lạc được nhà họ Lý tìm về mà thôi, mẹ nó không rõ tung tích, chả biết cha nó nơi nào, nó chính là một đứa con hoang không ai thừa nhận, nói không chừng nhà bên kia không hề coi trọng nó đâu.”

Thấy đám bạn còn do dự, Thu Giai mất kiên nhẫn mà uy hiếp:

“Chúng ta đã bắt nạt nhiều đứa như vậy, nếu các cậu thoát ly sự che chở của tôi cái đám kia chắc chắn sẽ trả thù, đến lúc đó ngoại trừ nghỉ học chuyển trường, các cậu không còn cách nào để sinh hoạt trong ngôi trường này nữa đâu.”

Chúng bạn giật mình, gia đình của họ không giàu có bằng nhà của Thu Giai, lúc trước đi theo cô ta chúng sẽ hưởng được rất nhiều quyền lợi và tiền bạc, hiện tại nếu mất đi sự che chở của cô ta, chúng không dám tưởng tượng hoàn cảnh sau này của mình.

Một cô gái đảo mắt một vòng rồi hồ hởi lên tiếng:

“Tụi mình luôn đứng về phía cậu, cậu sai đâu tụi mình đánh đó.”

Sau đó những người khác đều nhao nhao nói mát, Thu Giai liếc xéo chúng một cái rồi ngún nguẩy rời đi, đám học sinh nhìn nhau rồi nhanh chóng đuổi theo.

Bên này Tĩnh Hàm bước vào lớp cũng không ai dám nói gì cô, chúng biết cô giáo từng để mặc cô ngất xỉu đã bị cho nghỉ, điều này chứng tỏ địa vị của cô đã được khôi phục một lần nữa rồi.

Một học sinh nữ đứng dậy đi đến bên cạnh bàn của Tĩnh Hàm, cười nói:

“Cậu nghỉ học nhiều ngày chắc là không theo kịp chương trình học, đây là vở ghi chép của mình, cậu nhận lấy sao chép đi.”

Tĩnh Hàm cũng không ngẩng đầu lên nhìn cô ta, lạnh lùng nói:

“Không cần.”

Học sinh nữ bị từ chối nụ cười trên mặt lập tức cứng đờ, thấy cô không để ý mình chỉ có thể hậm hực trở về chỗ ngồi trong tiếng cười nhạo của bạn bè.

Trang Mai đeo khẩu trang che đi cái mũi bị gãy cười nhạo:

“Có người nịnh nọt bị ăn nguyên cục bơ rồi kìa, biết nó xấu tính rồi mà còn da mặt dày đi qua đó cho nhục.”

Học sinh nữ tức giận muốn đáp trả, nhưng lúc này thầy giáo chủ nhiệm đi vào, cô ta chỉ có thể nhịn xuống, ánh mắt đảo qua Tĩnh Hàm, biểu cảm trở nên tức giận.

Tất cả đều tại cô không cho mặt mũi. Hừ, tốt nhất cô vẫn luôn là cháu gái nhà họ Lý, nếu rơi xuống một lần nữa, cô ta sẽ cho cô biết tay.

Thầy giáo chủ nhiệm đứng trên bục giảng, nói:

“Thành tích tháng rồi đã có, chúng ta tiến hành xếp chỗ ngồi theo thứ hạng. Tĩnh Hàm, em lên đây ngồi bàn đầu đi.”

Bạn nam đang ngồi ở vị trí mà thầy giáo vừa chỉ thu dọn đồ đạc đứng qua một bên, Tĩnh Hàm cũng không chậm chễ mang cặp sách đi lên, trong lòng cảm thấy vô cùng mỉa mai.

Mấy tháng trước rõ ràng cô đều đứng hạng nhất nhưng không thấy thầy giáo chủ nhiệm đổi chỗ cho cô, cả lớp ép cô ngồi cạnh thùng rác không ai nói gì, bây giờ thân phận thay đổi, thái độ cũng khác.

Ha, trường học đúng là một xã hội thu nhỏ, không quyền không thế học ở đây như sống trong địa ngục, vậy mà ngày xưa cô còn tưởng nơi này chỉ quan tâm kiến thức và thành tích.

Cô đúng là ngây thơ, bởi vì quá ngây thơ cho nên chị ma mới bị cô liên lụy mà hồn phi phách tán.

Nghĩ đến chị ma, trái tim trong lồng ngực của cô lại đau nhói, đồng thời cũng nhắc nhở cô rằng cô không được mềm yếu nữa, cô phải trả thù cho người bạn của mình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện