Sau khi Sở Thần trở về đã cho người điều tra Tĩnh Hàm, biết được cô chính là đứa trẻ ôm nhầm với con út của nhà họ Lưu và vừa được nhà họ Lý nhận về với thân phận cháu ngoại gái thì trong lòng cũng sinh ra chút hứng thú.

Cô có thể vì kẻ từng bắt nạt mình tự sát mà ôm trách nhiệm vào bản thân thì có vẻ không phải người có tính cách ác liệt nhưng chắc chắn cũng không phải cô gái thiện lương như cô đang thể hiện.

Xem nhiều đấu đá của các gia tộc lớn, anh không khó để nhận ra Tĩnh Hàm cố ý đào bẫy để kẻ thù nhảy vào, có lẽ cô bé kia tự sát chỉ là chuyện ngoài ý muốn, nhưng điều này cũng chứng tỏ cô không hiền lành nhu nhược như vẻ bề ngoài.

Bên này, Tĩnh Hàm cũng được bà Tuyết mua cho vài bộ quần áo, khi mới bước vào phòng khách đã phát hiện ông Phát đang ngồi uống trà trò chuyện với cô Mai, bên cạnh còn có cậu Khánh và mợ Ánh, không biết đang nói về cái gì mà mặt mày ai nấy đều vui vẻ hớn hở.

Tĩnh Hàm siết chặt nắm đấm, sắc mặt cũng trở nên u ám.

Cô Mai nhìn thấy cô vội cười nói:

“Tĩnh Hàm về đấy à, qua đây với dì.”

Cô đứng đó không nhúc nhích, bà Tuyết lại tưởng cô thẹn thùng nên nắm tay cô dẫn về phía mọi người, sau đó nhìn ông Phát niềm nở hỏi:

“Chú đến thăm Tĩnh Hàm à?”

Tĩnh Hàm mím môi gật đầu chào ông Phát một cái, lúc này ông ta mới vui vẻ mở miệng:

“Đúng vậy, đồng thời lần này cháu tới là để bàn bạc với con bé và gia đình một chuyện.”

Không đợi ông Phát giải thích, mợ Ánh đã cướp lời:

“Chậc, Tĩnh Hàm à, cháu đã nhận tổ quy tông rồi thì không nên giấu giếm gia đình chuyện trọng đại như thế, cháu và con trai út của anh Phát đây yêu đương với nhau có gì đâu mà không thể nói, người lớn hiểu cả mà.”

Tĩnh Hàm trợn to mắt cao giọng hỏi:

“Cháu và Tuấn Hào yêu đương gì với nhau?”

Bà Tuyết cũng ngạc nhiên không kém, ông Phát cười nói:

“Tĩnh Hàm, là cha không quan tâm nên đến bây giờ mới biết chuyện, Tuấn Hào đã nói hai đứa con đã thích nhau từ trước rồi, nó nhờ cha qua đây thưa chuyện với cả nhà mong muốn làm lễ đính hôn với con trước, đợi đủ tuổi rồi sẽ kết hôn luôn.”

“Không!”

Tĩnh Hàm đứng phắt dậy quát to:

“Không có chuyện đó đâu! Cả nhà các người tránh xa tôi ra!”

Cô Mai nhíu mày không vui nói:

“Cháu nói năng gì kỳ cục vậy? Sao lại quát vào mặt người lớn như thế, mau xin lỗi chú Phát đi.”

Bây giờ thì cô ấy đã tin lời con gái nói rồi, Tĩnh Hàm chỉ đang giả vờ làm bé ngoan trước mặt bà Tuyết mà thôi, hiện tại lộ ra bộ mặt thật, cô ấy nhìn mà phát hoảng.

Sắc mặt của ông Phát cũng trở nên khó coi, ông ta cố nén kích động muốn vung tay đánh cho đứa con gái trước mặt một trận xuống, sau đó đứng lên trầm giọng nói:

“Thôi, cha chỉ đến vì Tuấn Hào nài nỉ chứ không ép buộc gì con cả, nếu con không muốn thì cha về chuyển lời lại với nó.”

Tiếp đến ông ta nhìn về phía bà Tuyết rồi tiếp tục nói:

“Nếu hai nhà chúng ta kết thông gia thì thân càng thêm thân, nhưng cháu không nghĩ con bé lại phản ứng thái quá như vậy thật khiến cháu đau lòng, thôi thì cháu về trước an ủi thằng con nhà cháu.”

Dứt câu ông Phát cúi đầu chào một cái rồi đi thẳng ra cổng chính, tất cả mọi người trong phòng khách đều nhìn Tĩnh Hàm với ánh mắt bất mãn.

Mợ Ánh trề môi mỉa mai:

“Tưởng là ngoan hiền lắm ai ngờ vừa được nhận về đã quên công lao nuôi dưỡng của cha mẹ nuôi rồi, đúng là đồ vô ơn.”

Cậu Khánh lay vợ kêu cô ta đừng nói nữa, Tĩnh Hàm không phản ứng cô ta mà chỉ nói với bà Tuyết:

“Đầu cháu hơi đau, cháu lên phòng nghỉ trước.”

Bà Tuyết sợ cháu gái không khỏe nên gật đầu đồng ý ngay.

Vừa vào phòng, Tĩnh Hàm đã nhào lên giường trùm chăn kín cả người, sau đó rúc vào một góc không ngừng run rẩy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện