Bà Tuyết thầm nghĩ quả nhiên giữa hai đứa có chuyện, bèn hỏi:

“Hai đứa hiểu lầm chuyện gì, nói cho bà nghe xem nào.”

Tuấn Hào lại ấp úng, sau đó mở miệng:

“Khi cháu mới chuyển vào học tại Phú Gia được một bạn nữ thích, biết cháu và Tĩnh Hàm đang quen nhau nên cô bạn kia tìm cách bắt nạt Tĩnh Hàm, cô ấy trách cháu khiến cô ấy chịu tổn thương. Cháu... cháu biết đây là lỗi của cháu, nhưng cháu thật sự thích Tĩnh Hàm, nên cháu xin bà...”

Bà Tuyết nghe đến đây còn gì không hiểu, nhìn thiếu niên điển trai sáng lạn trước mặt, gái không theo nhiều mới là lạ, thế thì bà đã hiểu tại sao Tĩnh Hàm đã phản ứng kích động như vậy rồi.

Hầy, bà biết cô đã có bóng ma tâm lý về việc bị bắt nạt, nhưng nếu vì thế mà bỏ qua một chàng trai tốt thì quá tiếc.

Nghĩ một chút, bà quyết định cho cả hai cơ hội nói rõ với nhau.

“Hai hôm nay Tĩnh Hàm không ăn uống gì cả, cháu lên phòng khuyên nhủ con bé giúp bà.”

Tuấn Hào đã đạt được mục đích khóe môi hơi cong lên một chút.

Sau đó bà Tuyết dẫn người lên phòng Tĩnh Hàm, mở cửa ra cho anh rồi rời đi.

Cạch, tiếng đóng cửa vang lên.

Tĩnh Hàm tưởng bà Tuyết vào khuyên mình nên rầm rì nói:

“Cháu không sao đâu bà đừng lo.”

Ngay sau đó một giọng nói ám ảnh cô suốt một thời gian dài vang lên:

“Nhưng không thể nhịn đói nha, nếu đói quá thì sao còn sức lực để trả thù?”

Tĩnh Hàm lập tức bật dậy nhìn qua thì thấy Tuấn Hào đang ngồi lên trên bàn học mỉm cười với cô.

Cô không nghĩ nhiều vội vàng vùng chạy ra khỏi phòng nhưng đã bị anh ấn xuống giường, anh đặt một ngón tay lên môi cô, nói nhỏ:

“Đừng la lớn, nếu không bà dì của em xông vào nhìn thấy cảnh cháu gái của mình bị h.i.ế.p thì đau lòng lắm.”

Tĩnh Hàm trừng mắt nhìn anh, bờ môi run lên vì giận dữ, cô gằn từng chữ một nói:

“Nếu để bà dì tôi biết thì không chỉ cậu mà cả nhà họ Lưu cũng đừng mong sống yên ổn.”

Tuấn Hào bật cười hỏi:

“Có vẻ bà dì đối xử tốt với em nên em mới dám lấy bà ấy ra đe dọa tôi nhỉ? Bà ấy cũng giống con ma xấu số kia, nói không chừng một ngày nào đó chết bất đắc kỳ tử thì sao?”

Tĩnh Hàm hoảng hốt, ánh mắt lộ ra sự sợ hãi, cô cố gắng giả bộ kiên cường quát khẽ:

“Thế cậu không sợ tôi khiến nhà họ Lưu tan nát à?”

Tuấn Hào cười càng tươi hơn.

“Chẳng phải em đang làm điều đó sao? Nhưng tôi chẳng quan tâm đâu, vì sự bất cẩn của họ mà tôi đã sống mười bảy năm trong nhục nhã thì tôi cần gì bảo vệ họ? Tĩnh Hàm à, muốn trả thù thì em phải giết được tôi, nếu không thể nhẫn tâm giết người thì cả đời này em cũng không thoát khỏi tay tôi đâu.”

Tĩnh Hàm chết lặng nhìn Tuấn Hào, đến bây giờ cô mới biết kế hoạch trả thù gì đó của mình đều là rác rưởi, dù Lưu thị phá sản hay nhà họ Lưu tan vỡ thì cũng không khiến thiếu niên trước mắt đau khổ, bởi vì anh là một kẻ điên sẵn sàng hi sinh người thân của mình cho những trò biến thái của anh.

Mà cô chính là món đồ chơi mà anh muốn dày vò cho đến chết.

Anh nói đúng, cô phải giết anh thì mới chấm dứt tất cả, nhưng cô không dám giết người.

Vậy phải làm sao bây giờ?

Nước mắt bất lực rơi xuống khóe mắt của cô gái, Tuấn Hào dịu dàng lau đi giúp cô sau đó nhẹ giọng dỗ dành:

“Đừng khóc nha, em phải thật xinh đẹp để trở thành cô dâu của tôi, sau này tôi sẽ đối xử với em thật tốt.”

Tuấn Hào đứng dậy xoa đầu cô một cái rồi rời khỏi phòng.

Tĩnh Hàm như người mất hồn ngồi thừ trên giường, bên tai còn vang vọng tiếng nói cười giữa Tuấn Hào và bà Tuyết, sự sợ hãi trong lòng cô càng tăng lên gấp bội.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện