Kể từ khi Tuấn Hào tới thăm, không ai nhắc đến chuyện cưới xin nữa, Tĩnh Hàm đoán là bà Tuyết đã dặn dò, nhưng cô hiểu rất rõ nó sẽ như dung nham trong núi lửa sôi sùng sục từng ngày, đợi đến thời điểm thích hợp sẽ phun trào hủy diệt cuộc đời cô.
Cô không muốn rơi vào tay tên biến thái kia, cô muốn tự cứu lấy mình.
Cuối cùng cơ hội mà cô chờ đợi cũng tới.
Chú Cường dẫn cô đi dự tiệc thương nghiệp của tập đoàn Trầm thị.
Đây không phải lần đầu tiên cô tham dự tiệc có nhiều doanh nhân và người trong giới thượng lưu, nhưng đêm nay cô vô cùng lúng túng, bởi vì cô đến với thân phận là người muốn tiếp cận ngài Trầm.
Đúng vậy, cô muốn tìm một chỗ dựa có thể bảo vệ mình, nếu sớm muộn gì cũng mất thân xử nữ, cô thà trao cho người đàn ông quyền lực hơn là tên biến thái Tuấn Hào kia.
“Cô gái nhỏ, uống với tôi một ly được chứ?”
Một giọng nam vang lên khiến Tĩnh Hàm giật thót mình, người đứng trước mặt cô chính là một thanh niên mặc tây phục màu trắng, mặt mày ôn hòa lễ độ nụ cười dịu dàng như nước.
Lúc này cô đang trong khu vực ngồi nghỉ của buổi tiệc, vừa rồi sau khi cô bước vào khiến khách khứa kinh ngạc, chú Cường bèn dẫn cô đi khắp nơi chào hỏi, ánh mắt săm soi như muốn lột sạch quần áo trên người cô xuống của mấy ông bạn làm ăn với chú ta khiến cô buồn nôn.
Vì thế cô bèn viện lý do mỏi chân để tìm kiếm sự riêng tư cho mình, nào ngờ chưa ngồi được bao lâu đã có người bưng rượu tới mời.
Không chỉ mỗi thanh niên này mà còn có thêm ba người nữa tiến tới chỗ của cô, khí thế công kích của họ khiến cô ngộp thở.
Tĩnh Hàm đứng dậy hơi mỉm cười đáp:
“Thật ngại quá tôi không giỏi uống rượu lắm.”
Nói xong Tĩnh Hàm viện cớ muốn vào phòng vệ sinh chỉnh lại lớp trang điểm của mình hòng thoát khỏi đám lang sói trước mắt, nhưng vừa mới xoay người cánh tay đã bị nắm lấy.
“Em đừng vội, em đẹp như vậy không trang điểm cũng hớp hồn người, uống với bọn này vài ly đi, chẳng phải mục đích em đến đây là vì thả câu bắt cá sao?”
Một người khác cũng áp sát lại gần nói:
“Em đã không còn là con gái cưng nhà họ Lưu, chuyện này ai chẳng biết, mặc dù hiện tại đã vào nhà họ Lý, nhưng nếu họ coi trọng em thì ông Cường đã không dẫn em ra mắt mấy ông già kia. Nếu đều lên giường đổi lợi ích, chi bằng làm với bọn anh...”
Mấy người này càng nói càng quá đáng, Tĩnh Hàm tức giận đến mức mặt đều đỏ lên, những vị khách ngoài kia không ai có ý định tiến lên giúp cô, thậm chí khách nữ còn tụ hợp lại chỉ trỏ nói xấu cô là đồ lẳng lơ quyến rũ đàn ông.
Tĩnh Hàm siết chặt nắm đấm cố giữ bình tĩnh, cô không thể làm loạn ở đây, cô phải tìm cơ hội tiếp cận ngài Trầm.
“Tôi không biết các anh đang nói gì, tôi cũng không muốn trò chuyện làm bạn với các anh, tránh đường cho tôi đi.”
Tĩnh Hàm đẩy một người đang đứng trước mặt mình ra nhưng người nọ quá cao to, chẳng những cô không đẩy nổi mà họ còn càn rỡ tới mức đồng loạt đẩy cô vào góc tường.
“Làm gì vậy? Các cậu coi buổi tiệc của tôi là nơi tán gái à?”
Đột nhiên một giọng nam trầm thấp vang lên khiến đám thanh niên giật mình, họ lập tức tản ra, một người cười nói:
“Không phải, ngài Trầm, chúng tôi chỉ đang giao lưu làm quen với nhau thôi.”
Sở Thần căn bản không nghe gã nói gì, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía Tĩnh Hàm sau đó quay sang nói với người bên cạnh:
“Tống cổ bọn này ra khỏi đây đi.”
Cô không muốn rơi vào tay tên biến thái kia, cô muốn tự cứu lấy mình.
Cuối cùng cơ hội mà cô chờ đợi cũng tới.
Chú Cường dẫn cô đi dự tiệc thương nghiệp của tập đoàn Trầm thị.
Đây không phải lần đầu tiên cô tham dự tiệc có nhiều doanh nhân và người trong giới thượng lưu, nhưng đêm nay cô vô cùng lúng túng, bởi vì cô đến với thân phận là người muốn tiếp cận ngài Trầm.
Đúng vậy, cô muốn tìm một chỗ dựa có thể bảo vệ mình, nếu sớm muộn gì cũng mất thân xử nữ, cô thà trao cho người đàn ông quyền lực hơn là tên biến thái Tuấn Hào kia.
“Cô gái nhỏ, uống với tôi một ly được chứ?”
Một giọng nam vang lên khiến Tĩnh Hàm giật thót mình, người đứng trước mặt cô chính là một thanh niên mặc tây phục màu trắng, mặt mày ôn hòa lễ độ nụ cười dịu dàng như nước.
Lúc này cô đang trong khu vực ngồi nghỉ của buổi tiệc, vừa rồi sau khi cô bước vào khiến khách khứa kinh ngạc, chú Cường bèn dẫn cô đi khắp nơi chào hỏi, ánh mắt săm soi như muốn lột sạch quần áo trên người cô xuống của mấy ông bạn làm ăn với chú ta khiến cô buồn nôn.
Vì thế cô bèn viện lý do mỏi chân để tìm kiếm sự riêng tư cho mình, nào ngờ chưa ngồi được bao lâu đã có người bưng rượu tới mời.
Không chỉ mỗi thanh niên này mà còn có thêm ba người nữa tiến tới chỗ của cô, khí thế công kích của họ khiến cô ngộp thở.
Tĩnh Hàm đứng dậy hơi mỉm cười đáp:
“Thật ngại quá tôi không giỏi uống rượu lắm.”
Nói xong Tĩnh Hàm viện cớ muốn vào phòng vệ sinh chỉnh lại lớp trang điểm của mình hòng thoát khỏi đám lang sói trước mắt, nhưng vừa mới xoay người cánh tay đã bị nắm lấy.
“Em đừng vội, em đẹp như vậy không trang điểm cũng hớp hồn người, uống với bọn này vài ly đi, chẳng phải mục đích em đến đây là vì thả câu bắt cá sao?”
Một người khác cũng áp sát lại gần nói:
“Em đã không còn là con gái cưng nhà họ Lưu, chuyện này ai chẳng biết, mặc dù hiện tại đã vào nhà họ Lý, nhưng nếu họ coi trọng em thì ông Cường đã không dẫn em ra mắt mấy ông già kia. Nếu đều lên giường đổi lợi ích, chi bằng làm với bọn anh...”
Mấy người này càng nói càng quá đáng, Tĩnh Hàm tức giận đến mức mặt đều đỏ lên, những vị khách ngoài kia không ai có ý định tiến lên giúp cô, thậm chí khách nữ còn tụ hợp lại chỉ trỏ nói xấu cô là đồ lẳng lơ quyến rũ đàn ông.
Tĩnh Hàm siết chặt nắm đấm cố giữ bình tĩnh, cô không thể làm loạn ở đây, cô phải tìm cơ hội tiếp cận ngài Trầm.
“Tôi không biết các anh đang nói gì, tôi cũng không muốn trò chuyện làm bạn với các anh, tránh đường cho tôi đi.”
Tĩnh Hàm đẩy một người đang đứng trước mặt mình ra nhưng người nọ quá cao to, chẳng những cô không đẩy nổi mà họ còn càn rỡ tới mức đồng loạt đẩy cô vào góc tường.
“Làm gì vậy? Các cậu coi buổi tiệc của tôi là nơi tán gái à?”
Đột nhiên một giọng nam trầm thấp vang lên khiến đám thanh niên giật mình, họ lập tức tản ra, một người cười nói:
“Không phải, ngài Trầm, chúng tôi chỉ đang giao lưu làm quen với nhau thôi.”
Sở Thần căn bản không nghe gã nói gì, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía Tĩnh Hàm sau đó quay sang nói với người bên cạnh:
“Tống cổ bọn này ra khỏi đây đi.”
Danh sách chương