Ba bốn thiếu niên thiếu nữ giữ chặt hai tay của Tĩnh Hàm lại ghì cô ngồi xuống sô pha, An An cầm chai rượu mạnh lên tiến tới trước mặt cô.
Tĩnh Hàm trợn mắt quát:
“Cô đừng quá đáng, nếu bà dì biết sẽ không tha cho cô đâu.”
“Ha ha...”
Một loạt tiếng cười vang lên, cười to nhất chính là An An, cô ta nắm tóc của cô giật ngược ra sau ngạo mạn nói:
“Tao là cháu ruột của bà ngoại, bà ngoại có thể vì một đứa con hoang như mày trừng phạt tao hả? Cùng lắm thì chỉ cần tao bịa một cái cớ bà ngoại sẽ tin ngay thôi mà, ai kêu tao mới là cháu ruột làm gì?”
Tĩnh Hàm cắn chặt răng, cô nghĩ bà Tuyết sẽ không hồ đồ như lời cô ta nói, nhưng nhìn dáng vẻ điếc không sợ súng của cô ta, cô tuyệt đối không muốn ôm cơ thể bị tổn hại đi mách lẽo với bà dì.
Lúc này An An mạnh bạo bóp cằm của cô ép cô phải mở miệng, sau đó đổ thẳng chai rượu tây vào trong miệng của cô.
Vị rượu đắng chát hăng nồng xộc thẳng vào khoang miệng, Tĩnh Hàm nghiêng đầu ho sặc sụa, đầu óc của cô quay cuồng không phân rõ hoàn cảnh, bên tai chỉ còn tiếng cười nhạo của đám anh em họ hàng.
Thấy cô đã gục, một thanh niên hỏi:
“Chị An An, bây giờ phải làm sao?”
Thanh niên xoa tay hầm hè tham lam nhìn Tĩnh Hàm, An An nhíu mày vỗ lên đầu cậu ta một cái, quát:
“Mày đói quá ăn quàng à? Mày mà đụng vào nó xem hậu quả thế nào?”
Thanh niên bị đánh lập tức thu hồi tầm mắt cười hề hề lấy lòng An An, cậu ta biết rõ mình không thể đụng Tĩnh Hàm, cô là cháu gái của bà Tuyết mà cậu ta lại là họ hàng xa. Tuy không tính cùng huyết thống nhưng lợi ích kinh tế vẫn còn dính chung với nhau, một khi xảy ra chuyện cậu ta và cả nhà của cậu ta sẽ thành ăn xin mất.
Bà Tuyết tuyệt đối sẽ triệt đường sống của gia đình cậu ta.
“He he, em thấy nó lẳng lơ quá nên nhìn một chút thôi chứ cái thứ dơ bẩn như nó ai mà thèm.”
An An liếc xéo thanh niên một cái rồi đá vào bụng Tĩnh Hàm, thấy cô không nhúc nhích, cô ta nhếch môi nói:
“Tao không cho chúng mày đụng nó thôi chứ không nói người khác không được, tao đã thuê sẵn phòng và đàn ông cho nó rồi, qua đêm nay video thác loạn của nó sẽ tràn lan trên mạng.”
Mặc kệ đoạn video có bị gỡ hay không thì cuộc đời của Tĩnh Hàm cũng bị hủy, chỉ cần nghĩ đến chuyện sau này cô không thể ngóc đầu lên được nữa, biểu cảm trên mặt An An càng thêm vặn vẹo.
“Hừ, cho mày giành sự cưng chiều với tao. Chỉ có tao là công chúa của nhà họ Lý thôi, đứa con hoang như mày là cái thá gì?”
Theo sự phân phó của An An, cả đám thanh thiếu niên khiên Tĩnh Hàm rời khỏi quán bar chở thẳng đến khách sạn đã đặt trước.
An An, Khánh Linh và Lan Đồng không đi theo, dù sao ba người cũng là con cháu thượng lưu có tiếng, mấy việc hèn hạ này cứ để cho đàn em đi làm.
Thanh niên cầm đầu đám nhóc đưa Tĩnh Hàm vào phòng khách sạn, bên trong không có người khiến chúng kinh ngạc.
“Anh Tú, chẳng phải chị An An nói đã có người đợi sẵn sao?”
Thanh niên tên Tú cũng lấy làm lạ, nhưng sau đó tặc lưỡi nói:
“Có lẽ anh ta chỉ đi ra ngoài một lúc rồi trở về thôi, chúng ta chỉ cần đặt con Tĩnh Hàm lên giường là xong việc.”
Thanh niên tên Tú nhìn Tĩnh Hàm, nước miếng tràn ra.
“Chậc, không ăn được nó tiếc thật.”
Tiếc thì tiếc nhưng cậu ta không dám tiếp tục nhìn nữa, sau khi làm xong phân phó của An An thì nhanh chóng rời đi.
Cạch.
Đúng lúc này cửa phòng tắm mở ra, một người đàn ông quấn mỗi một cái khăn ngang hông bước ra.
Tĩnh Hàm trợn mắt quát:
“Cô đừng quá đáng, nếu bà dì biết sẽ không tha cho cô đâu.”
“Ha ha...”
Một loạt tiếng cười vang lên, cười to nhất chính là An An, cô ta nắm tóc của cô giật ngược ra sau ngạo mạn nói:
“Tao là cháu ruột của bà ngoại, bà ngoại có thể vì một đứa con hoang như mày trừng phạt tao hả? Cùng lắm thì chỉ cần tao bịa một cái cớ bà ngoại sẽ tin ngay thôi mà, ai kêu tao mới là cháu ruột làm gì?”
Tĩnh Hàm cắn chặt răng, cô nghĩ bà Tuyết sẽ không hồ đồ như lời cô ta nói, nhưng nhìn dáng vẻ điếc không sợ súng của cô ta, cô tuyệt đối không muốn ôm cơ thể bị tổn hại đi mách lẽo với bà dì.
Lúc này An An mạnh bạo bóp cằm của cô ép cô phải mở miệng, sau đó đổ thẳng chai rượu tây vào trong miệng của cô.
Vị rượu đắng chát hăng nồng xộc thẳng vào khoang miệng, Tĩnh Hàm nghiêng đầu ho sặc sụa, đầu óc của cô quay cuồng không phân rõ hoàn cảnh, bên tai chỉ còn tiếng cười nhạo của đám anh em họ hàng.
Thấy cô đã gục, một thanh niên hỏi:
“Chị An An, bây giờ phải làm sao?”
Thanh niên xoa tay hầm hè tham lam nhìn Tĩnh Hàm, An An nhíu mày vỗ lên đầu cậu ta một cái, quát:
“Mày đói quá ăn quàng à? Mày mà đụng vào nó xem hậu quả thế nào?”
Thanh niên bị đánh lập tức thu hồi tầm mắt cười hề hề lấy lòng An An, cậu ta biết rõ mình không thể đụng Tĩnh Hàm, cô là cháu gái của bà Tuyết mà cậu ta lại là họ hàng xa. Tuy không tính cùng huyết thống nhưng lợi ích kinh tế vẫn còn dính chung với nhau, một khi xảy ra chuyện cậu ta và cả nhà của cậu ta sẽ thành ăn xin mất.
Bà Tuyết tuyệt đối sẽ triệt đường sống của gia đình cậu ta.
“He he, em thấy nó lẳng lơ quá nên nhìn một chút thôi chứ cái thứ dơ bẩn như nó ai mà thèm.”
An An liếc xéo thanh niên một cái rồi đá vào bụng Tĩnh Hàm, thấy cô không nhúc nhích, cô ta nhếch môi nói:
“Tao không cho chúng mày đụng nó thôi chứ không nói người khác không được, tao đã thuê sẵn phòng và đàn ông cho nó rồi, qua đêm nay video thác loạn của nó sẽ tràn lan trên mạng.”
Mặc kệ đoạn video có bị gỡ hay không thì cuộc đời của Tĩnh Hàm cũng bị hủy, chỉ cần nghĩ đến chuyện sau này cô không thể ngóc đầu lên được nữa, biểu cảm trên mặt An An càng thêm vặn vẹo.
“Hừ, cho mày giành sự cưng chiều với tao. Chỉ có tao là công chúa của nhà họ Lý thôi, đứa con hoang như mày là cái thá gì?”
Theo sự phân phó của An An, cả đám thanh thiếu niên khiên Tĩnh Hàm rời khỏi quán bar chở thẳng đến khách sạn đã đặt trước.
An An, Khánh Linh và Lan Đồng không đi theo, dù sao ba người cũng là con cháu thượng lưu có tiếng, mấy việc hèn hạ này cứ để cho đàn em đi làm.
Thanh niên cầm đầu đám nhóc đưa Tĩnh Hàm vào phòng khách sạn, bên trong không có người khiến chúng kinh ngạc.
“Anh Tú, chẳng phải chị An An nói đã có người đợi sẵn sao?”
Thanh niên tên Tú cũng lấy làm lạ, nhưng sau đó tặc lưỡi nói:
“Có lẽ anh ta chỉ đi ra ngoài một lúc rồi trở về thôi, chúng ta chỉ cần đặt con Tĩnh Hàm lên giường là xong việc.”
Thanh niên tên Tú nhìn Tĩnh Hàm, nước miếng tràn ra.
“Chậc, không ăn được nó tiếc thật.”
Tiếc thì tiếc nhưng cậu ta không dám tiếp tục nhìn nữa, sau khi làm xong phân phó của An An thì nhanh chóng rời đi.
Cạch.
Đúng lúc này cửa phòng tắm mở ra, một người đàn ông quấn mỗi một cái khăn ngang hông bước ra.
Danh sách chương