Không biết có phải nghe lọt tai hay không mà Tĩnh Hàm thật sự thở chậm bằng mũi. Đúng, cô không thể chết!

Dù lòng tự trọng của cô có bị ném xuống đất chà đạp đi chăng nữa thì cô cũng phải sống. Cô muốn trả thù Tuấn Hào, trả thù nhà họ Lưu và cả... người đàn ông hại đời cô nữa.

Dần dần mặt mày của Tĩnh Hàm đã hồng hào trở lại, Sở Thần bèn buông bàn tay đang đặt trên miệng của cô xuống.

Anh để cô tựa đầu vào lòng mình, cũng không dám chạm vào người cô vì sợ cô phản cảm.

Một lúc sau Tĩnh Hàm cố chống đỡ cơ thể đau nhức cách xa khỏi Sở Thần, sau đó lôi kéo chiếc chăn che trước người mình rồi nhìn anh với đôi mắt đỏ hoe.

Cô mím chặt môi, bàn tay siết chặt tấm chăn, hít thở thật sâu rồi cười nói:

“Hóa ra ngài Trầm có sở thích chiếm đoạt đời con gái của người ta trong khi họ không có khả năng phản kháng nhỉ?”

Lúc này nụ cười trên mặt Tĩnh Hàm còn khó coi hơi cả khóc, Sở Thần nhìn mà đau lòng không thôi, hiện tại anh rất muốn ôm cô vào lòng mà an ủi nhưng không thể, cô sẽ càng thêm chán ghét anh.

Kế tiếp anh lại nghe cô nói:

“Nếu tối qua tôi đã khiến chú hài lòng rồi thì có thể xin chú một ân huệ được chưa?”

Sở Thần siết chặt nắm đấm, nỗ lực che lấp thất thố trên mặt mình rồi gật đầu.

Tĩnh Hàm khẽ thở ra một hơi, ban đầu khi biết mình mất thân xử nữ, cô đã rất hận người đàn ông này, thậm chí không thua kém Tuấn Hào, nhưng ngẫm lại thì bản thân cô đang cầu cạnh người ta, huống chi cô cũng có ý định dùng cơ thể quyến rũ anh còn gì.

Tóm lại cô không có tư cách hận Sở Thần, bằng mọi giá cô phải ôm được đùi của anh, nếu không cô vĩnh viễn sẽ trở thành trái bóng mặc người khác đá tới đá lui không còn một chút tự trọng.

Hạ quyết tâm xong, Tĩnh Hàm lấy hết can đảm nói:

“Tôi muốn trở thành người phụ nữ của chú, tôi sẽ ngủ với chú bất cứ lúc nào chú muốn, đổi lại chú phải giúp tôi đánh sập Lưu thị.”

Tĩnh Hàm nói xong trong lòng dâng lên sự hồi hộp. Cô biết yêu cầu này rất trẻ con và ngây thơ, nhưng cô rất tự hiểu lấy mình, dù có nhiều tiền bạc đến mấy thì cô cũng đấu lại sự điên khùng của Tuấn Hào.

Vậy nên ngay từ đầu cô muốn nói rõ ràng để Sở Thần tự mình quyết định.

Cơ thể Tĩnh Hàm hơi run lên, nếu anh không đồng ý, vậy cô nên làm sao bây giờ?

“Được, tôi đồng ý.”

“Hả?”

Tĩnh Hàm mở to mắt nhìn anh cứ như thể không dám tin anh lại đồng nhanh đến vậy.

Sở Thần cảm thấy cô rất đáng yêu, vô thức đưa tay về phía trước véo nhẹ lên gò má của cô một cái, hành động này của anh trực tiếp làm cô ngây ngốc.

Sở Thần lúng túng thu tay về sau đó tỏ vẻ nghiêm túc nói:

“Tối qua tôi không khống chế được chính mình mà làm tổn thương em là lỗi của tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm thậm chí cưới em nếu em muốn.”

Khi nói lời này, trong mắt Sở Thần toát lên sự chờ mong không dễ phát hiện, chỉ cần Tĩnh Hàm gật đầu anh sẽ lập tức cưới cô ngay.

Nhưng đáp án của Tĩnh Hàm lại khiến anh thất vọng, cô lắc đầu:

“Không cần, tôi hiểu rõ thân phận của mình không xứng với chú, chỉ mong chú giúp tôi xử lý nhà họ Lưu, sau khi xong chuyện chú muốn đuổi tôi đi hay giữ lại tiếp tục làm công cụ phát tiết cho chú đều được.”

Tĩnh Hàm cúi thấp đầu xuống không cho Sở Thần nhìn thấy biểu cảm nan kham lúc này của cô, mà cũng vì điều này cô không phát hiện ánh mắt thương xót của đối phương dành cho mình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện