Tuấn Hào phát hiện Tĩnh Hàm đang run rẩy, ánh mắt chợt hiện lên sự thích thú, anh đặt tay lên đùi của cô mà nhẹ nhàng xoa nắn.

Tĩnh Hàm cắn răng chịu đựng không dám phản kháng, nhưng linh hồn bên cạnh thì không nhìn nổi nữa bèn thổi hơi lạnh vào cổ tài xế khiến ông ta lạc tay lái đánh một vòng ngoằn ngoèo.

Chiếc xe run lắc dữ dội, Tuấn Hào và Tĩnh Hàm đều vội vàng bám lấy dây an toàn.

Chờ khi chiếc xe ổn định rồi, Tuấn Hào mới cau mày hỏi:

“Chú bị làm sao vậy?”

Tài xế nghĩ tới tình huống vừa rồi mà sợ đến mức tim đập bang bang, sau đó gấp gáp giải thích:

“Vừa rồi cổ của tôi đột nhiên lành lạnh khiến tôi rùng mình nên mới không cẩn thận lạc tay lái.”

Tĩnh Hàm vừa nghe vậy lập tức ngẩng đầu lên, đôi mắt to đen láy hiện lên một tia nghi ngờ, nhưng rất nhanh lại cúi đầu che đi cảm xúc của mình.

Là sau vụ mất lái vừa rồi, Tuấn Hào cũng không còn tâm trạng trêu đùa Tĩnh Hàm nữa, cả hai im lặng ngồi xe đến trường.

Trường trung học phổ thông Phú Gia.

Đây là một ngôi trường tư nổi tiếng nhất thủ đô, vào học bên trong không phải học sinh giỏi thì là con ông cháu cha, học phí hàng năm lên đến cả tỷ đồng.

Vốn dĩ Tuấn Hào đang học trong trường công chuyên toán, nhưng bà Liên không muốn anh chịu uất ức nên đã bỏ tiền ra đưa anh vào Phú Gia học ngay giữa học kỳ.

Mà Tuấn Hào cũng không từ chối, chương trình học của cấp ba đã không còn làm khó được anh nên học ở đâu chẳng được, huống hồ Tĩnh Hàm lại đang học ở đây, càng thuận tiện cho anh chơi đùa cô hơn.

Thấy xe của nhà họ Lưu dừng trước cổng trường, nhóm học sinh bu lại vây xem, chúng đều đã biết chuyện ôm nhầm con của gia đình này rồi, nghe nói hôm nay vị cậu ấm bị ôm nhầm kia sẽ chuyển đến trường Phú Gia học, không biết mặt mũi thế nào.

Thu Giai là con gái của đối tác với tập đoàn Lưu thị đương nhiên đã gặp gỡ Tuấn Hào, cũng chính trong lần đầu tiên đó, cô ta đã thích anh, nếu anh và cô ta học chung trường thì sẽ có rất nhiều cơ hội để xây dựng tình cảm.

Chỉ cần nghĩ đến chuyện hai người sẽ trải qua chặng đường học sinh chung với nhau thôi, gò má của cô ta đã đỏ ửng rồi.

Tuần Hào mở cửa xe bước xuống, dáng người cao ráo, khuôn mặt điển trai cùng với khí chất thong thả ung dung nhưng không mất phần cao quý của anh lập tức thu hút ánh nhìn của đám đông.

“Á!!! Đẹp trai quá!”

Đám con gái ôm nhau nhảy cẫng lên vì rung động trước vẻ ngoài của Tuấn Hào, anh nhìn về phía họ nở một nụ cười ôn hòa thay lời chào hỏi, ngay sau đó tiếng hét còn vang xa hơn nữa.

Tuy nhiên ồn ào nhanh chóng im bặt khi họ nhìn thấy Tĩnh Hàm cũng bước ra từ trong xe.

Đôi mắt Thu Giai trợn to, trong con ngươi tràn ngập sự khó tin và tức giận.

Cô bạn thân Trúc Linh đứng bên cạnh cô ta thấy vậy vội lay tay cô ta, hỏi:

“Sao con nhỏ đó lại đi chung xe với cậu út của nhà họ Lưu vậy? Chẳng phải trước giờ nó vẫn đi học bằng xe buýt ư? Tuấn Hào vừa chuyển trường nó đã vội vàng cáo mượn oai hùm kiêu căng lên mặt với bọn mình rồi, thật đáng ghét!”

Thu Giai nghiến chặt răng, trên mặt lộ ra vẻ hung ác:

“Nó dám mơ tưởng leo lên người Tuấn Hào để trở thành phượng hoàng đấy! Đúng là tiện nhân.”

Tiện nhân thì phải đối xử theo cách mà tiện nhân nên nhận, Tĩnh Hàm, mày chết chắc rồi!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện