Ông Cường trợn mắt vung tay muốn đánh An An thì cô Mai ngăn lại, cô ấy hỏi:
“Từ từ đã, An An đã làm gì mà anh bắt con bé xin lỗi Tĩnh Hàm, ít nhất anh cũng phải nói rõ chứ.”
Ông Cường hừ một tiếng, nói:
“Em hỏi nó đi, suốt ngày kéo bầy kéo lũ bắt nạt chị em trong nhà, bây giờ thì hay rồi, liên lụy cả tập đoàn, không giải quyết đúng ý ngài Trầm thì Lưu thị chính là tấm gương đấy.”
“Cái gì?”
Cô Mai và An An đồng loạt hô to.
An An nghiến chặt răng, đôi mắt như muốn phun ra lửa, lòng ghen ghét nhanh chóng thiêu đốt lý trí của cô ta.
Ngài Trầm chính là người trong mộng của cô ta, ngay cả cơ hội tiếp xúc nói chuyện cũng chưa có vậy mà đã bị Tĩnh Hàm cướp đi.
“Con chó, tao sẽ giết mày!”
An An hét lên, ông Cường quát:
“Con định giết ai? Mới mười mấy tuổi đầu mở miệng ra đã giết giết đánh đánh còn ra thể thống gì?”
Nhưng lúc này An An đã không còn nghe thấy lời răn dạy của ông ta, cô ta thật sự muốn lập tức đi giết Tĩnh Hàm.
Vừa mới được nhận về đã cướp bà ngoại của cô ta, bây giờ còn cướp luôn người cô ta yêu, làm sao cô ta nuốt trôi cục tức này?
Cô Mai nhíu mày hỏi chồng:
“Chẳng lẽ Tĩnh Hàm nói xấu An An trước mặt ngài Trầm để ngài ấy làm khó dễ Lý thị?”
Ông Cường bực bội gật đầu, cô Mai thấy vậy cũng rất khó chịu.
“Nhà chúng ta không làm gì có lỗi với nó, sao nó lại cư xử vô ơn như thế?”
Ông Cường cảm thấy một nhà ba người cứ giằng co mãi cũng không giải quyết được vấn đề bèn nói:
“Có lẽ là tâm tính trả đũa của con nít thôi, để An An chịu thiệt lần này cho Lý thị yên ổn đã.”
“Không đời nào!”
An An hét toáng lên:
“Con sẽ không xin lỗi nó, chắc chắn nó đã bỏ bùa mê thuốc lú cho anh Sở Thần nên anh ấy mới uy hiếp chúng ta. Con sẽ đi gặp anh ấy, nói cho anh ấy biết nó đã không còn sạch sẽ nữa, đến lúc đó nó sẽ sớm bị vứt bỏ thôi.”
“Cháu nói cái gì? Tĩnh Hàm không sạch sẽ nữa?”
Đúng lúc này một giọng nói già nua vang lên khiến một nhà ba người giật mình, họ quay đầu nhìn sang thì thấy bà Tuyết được Tĩnh Hàm và Minh Nghĩa đỡ đi tới chỗ của họ.
Trên mặt bà Tuyết và Minh Nghĩa thoáng hiện lên vẻ ngạc nhiên, còn Tĩnh Hàm thì khá bình tĩnh cứ như nhân vật chính trong lời nói vừa rồi của An An không phải cô vậy.
Bà Tuyết gấp gáp hỏi lại:
“An An, cháu mau nói rõ ràng, tại sao cháu dám bôi nhọ Tĩnh Hàm hả?”
An An nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của Tĩnh Hàm lập tức nổi điên quát:
“Cháu không bôi nhọ nó, nó ăn nằm với một đám đàn ông rồi còn dám quyến rũ anh Sở Thần làm anh ấy đối phó nhà chúng ta, nó là đồ vô ơn, là đồ trời đánh!”
Bà Tuyết kinh hãi nhìn Tĩnh Hàm, không phải bà trách cô khiến Lý thị chao đảo mà là thân thể của cô bị tổn thương.
Bà nắm chặt tay cô run rẩy hỏi:
“Tĩnh Hàm, cháu mau nói cho bà dì biết, có phải cháu bị bắt nạt không?”
Tĩnh Hàm cảm động, rốt cuộc trên đời này chỉ có bà dì là yêu thương cô thật lòng thôi.
Cô lắc đầu nói:
“Cháu không bị bắt nạt, nhưng cháu thật sự đã mất thân xử nữ rồi, còn nguyên nhân thế nào thì nên hỏi An An và cặp sinh đôi của cậu mợ.”
Cô Mai la lên:
“Cái gì? Sao liên quan đến An An và cặp sinh đôi, cháu đừng ngậm máu phun người!”
Bà Tuyết mặc kệ con gái hùng hổ mà quay sang nói với Minh Nghĩa:
“Gọi Khánh Linh và Lan Đồng về nhà ngay cho ngoại!”
“Từ từ đã, An An đã làm gì mà anh bắt con bé xin lỗi Tĩnh Hàm, ít nhất anh cũng phải nói rõ chứ.”
Ông Cường hừ một tiếng, nói:
“Em hỏi nó đi, suốt ngày kéo bầy kéo lũ bắt nạt chị em trong nhà, bây giờ thì hay rồi, liên lụy cả tập đoàn, không giải quyết đúng ý ngài Trầm thì Lưu thị chính là tấm gương đấy.”
“Cái gì?”
Cô Mai và An An đồng loạt hô to.
An An nghiến chặt răng, đôi mắt như muốn phun ra lửa, lòng ghen ghét nhanh chóng thiêu đốt lý trí của cô ta.
Ngài Trầm chính là người trong mộng của cô ta, ngay cả cơ hội tiếp xúc nói chuyện cũng chưa có vậy mà đã bị Tĩnh Hàm cướp đi.
“Con chó, tao sẽ giết mày!”
An An hét lên, ông Cường quát:
“Con định giết ai? Mới mười mấy tuổi đầu mở miệng ra đã giết giết đánh đánh còn ra thể thống gì?”
Nhưng lúc này An An đã không còn nghe thấy lời răn dạy của ông ta, cô ta thật sự muốn lập tức đi giết Tĩnh Hàm.
Vừa mới được nhận về đã cướp bà ngoại của cô ta, bây giờ còn cướp luôn người cô ta yêu, làm sao cô ta nuốt trôi cục tức này?
Cô Mai nhíu mày hỏi chồng:
“Chẳng lẽ Tĩnh Hàm nói xấu An An trước mặt ngài Trầm để ngài ấy làm khó dễ Lý thị?”
Ông Cường bực bội gật đầu, cô Mai thấy vậy cũng rất khó chịu.
“Nhà chúng ta không làm gì có lỗi với nó, sao nó lại cư xử vô ơn như thế?”
Ông Cường cảm thấy một nhà ba người cứ giằng co mãi cũng không giải quyết được vấn đề bèn nói:
“Có lẽ là tâm tính trả đũa của con nít thôi, để An An chịu thiệt lần này cho Lý thị yên ổn đã.”
“Không đời nào!”
An An hét toáng lên:
“Con sẽ không xin lỗi nó, chắc chắn nó đã bỏ bùa mê thuốc lú cho anh Sở Thần nên anh ấy mới uy hiếp chúng ta. Con sẽ đi gặp anh ấy, nói cho anh ấy biết nó đã không còn sạch sẽ nữa, đến lúc đó nó sẽ sớm bị vứt bỏ thôi.”
“Cháu nói cái gì? Tĩnh Hàm không sạch sẽ nữa?”
Đúng lúc này một giọng nói già nua vang lên khiến một nhà ba người giật mình, họ quay đầu nhìn sang thì thấy bà Tuyết được Tĩnh Hàm và Minh Nghĩa đỡ đi tới chỗ của họ.
Trên mặt bà Tuyết và Minh Nghĩa thoáng hiện lên vẻ ngạc nhiên, còn Tĩnh Hàm thì khá bình tĩnh cứ như nhân vật chính trong lời nói vừa rồi của An An không phải cô vậy.
Bà Tuyết gấp gáp hỏi lại:
“An An, cháu mau nói rõ ràng, tại sao cháu dám bôi nhọ Tĩnh Hàm hả?”
An An nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của Tĩnh Hàm lập tức nổi điên quát:
“Cháu không bôi nhọ nó, nó ăn nằm với một đám đàn ông rồi còn dám quyến rũ anh Sở Thần làm anh ấy đối phó nhà chúng ta, nó là đồ vô ơn, là đồ trời đánh!”
Bà Tuyết kinh hãi nhìn Tĩnh Hàm, không phải bà trách cô khiến Lý thị chao đảo mà là thân thể của cô bị tổn thương.
Bà nắm chặt tay cô run rẩy hỏi:
“Tĩnh Hàm, cháu mau nói cho bà dì biết, có phải cháu bị bắt nạt không?”
Tĩnh Hàm cảm động, rốt cuộc trên đời này chỉ có bà dì là yêu thương cô thật lòng thôi.
Cô lắc đầu nói:
“Cháu không bị bắt nạt, nhưng cháu thật sự đã mất thân xử nữ rồi, còn nguyên nhân thế nào thì nên hỏi An An và cặp sinh đôi của cậu mợ.”
Cô Mai la lên:
“Cái gì? Sao liên quan đến An An và cặp sinh đôi, cháu đừng ngậm máu phun người!”
Bà Tuyết mặc kệ con gái hùng hổ mà quay sang nói với Minh Nghĩa:
“Gọi Khánh Linh và Lan Đồng về nhà ngay cho ngoại!”
Danh sách chương