Nằm trong lòng ngực ấm áp lại an toàn của Sở Thần, Tĩnh Hàm đã sớm lệ rơi đầy mặt.

Cô rất muốn bất chấp tất cả đều sa vào mật ngọt mà anh tặng cho nhưng cô không dám, cô sẽ chết mất nếu bị anh bỏ rơi.

Địa vị thân phận của hai người quá khác nhau, cô không thể dễ dàng trao con tim cho anh chỉ bằng những lời nói ngọt ngào được.

Cô sợ hãi...

“Ngài Trầm, anh đừng như vậy, tôi không dám nhận sự ưu ái này của anh đâu, tôi sẽ làm tốt bổn phận của mình.”

Cô gái nhỏ bị anh ôm vào lòng nghe anh hứa hẹn xong vẫn tỏ rõ thái độ giao dịch với anh, điều này khiến anh cảm thấy bản thân quá vô dụng.

Là anh không thể cho cô cảm giác an toàn.

Sở Thần đẩy Tĩnh Hàm ra, thấy trên mặt cô toàn là nước mắt khiến anh đau lòng không thôi.

Anh đi vào nhà tắm lấy ra một cái khăn lau mặt cho cô, hành động chăm sóc tỉ mỉ này khiến cô hơi thẹn thùng.

Xong xuôi, Sở Thần hỏi:

“Em không tin anh sao?”

Tĩnh Hàm hơi cúi đầu, tay đan vào nhau, ngón cái hơi cự nguậy.

“Tin...”

Sở Thần không nể mặt mà vạch trần cô.

“Em có biết mỗi lần em nói dối thì ngón tay của em sẽ vô thức cử động này không?”

Tĩnh Hàm kinh ngạc mở to mắt nhìn anh, sau đó nhanh chóng giấu tay vào áo che lấp việc bản thân đang chột dạ.

Hành động ngây thơ này trực tiếp chọc cười Sở Thần.

Anh biết thói quen này của cô khi còn là linh hồn bay theo cô, cả ngày không thể làm cái gì đương nhiên sẽ cẩn thận quan sát cô rồi.

Anh véo gò má non mịn của cô gái nhỏ, cười nói:

“Bé ngoan là không được nói dối.”

Tĩnh Hàm bĩu môi xoay người sang hướng khác, trong lòng sinh ra chút hờn dỗi.

Sở Thần ôm lấy cô, vuốt ve cánh tay trần của cô nhỏ giọng nói:

“Ngoan, tin anh đi được không?”

Lần này Tĩnh Hàm lắc đầu, cổ họng của cô nghẹn lại, nước mắt trực trào sắp rơi.

“Em không dám tin, em sợ mình sẽ không chịu nổi nếu anh rơi em.”

Sở Thần điểm nhẹ vào trán cô một cái, nhẹ nhàng trách cứ:

“Anh đã nói sẽ không bỏ rơi em rồi mà.”

“Nhưng tại sao chứ?”

Tĩnh Hàm được anh cho đủ dũng khí, hiện tại cô cũng không còn sợ anh không vui nữa.

Cô muốn biết nguyên nhân gì mà anh đối xử tốt với cô.

“Anh là tài phiệt có tiền có quyền, còn em chỉ là một cô gái không quyền không thế phải tìm một người để che chở mới có thể sống, sao anh lại thích em muốn chăm sóc cho em được? Chênh lệch quá lớn em không dám cho đi trái tim mình, em sợ hãi hu hu...”

Tĩnh Hàm khóc nấc lên, tiếng khóc ngày một to, nước mắt phủ đầy gương mặt xinh đẹp.

Sở Thần hạ giọng dỗ dành mãi cô cũng không chịu nín, bất đắc dĩ anh đành phải nói:

“Đó là vì anh được gửi gắm.”

Tĩnh Hàm nghe vậy ngừng khóc nhưng vẫn nấc nghẹn liên tục, cô mở to đôi mắt nhìn anh, khát cầu câu trả lời từ anh.

Sở Thần thở dài, xem ra anh phải bịa chuyện rồi.

“Lúc trước anh bị hôn mê ba tháng, trước ngày tỉnh lại có một ma nữ xuất hiện kêu anh phải chăm sóc bảo vệ em cả đời, nếu anh làm được cô ấy sẽ phù hộ anh sống lâu trăm tuổi còn không sẽ quật cho anh chết ngay.”

“Cô ấy cho anh xem hình ảnh của em, thấy em xinh đẹp nên anh đồng ý ngay, không ngờ tỉnh lại rồi anh quên mất chuyện này mãi cho đến cái đêm chúng ta phát sinh quan hệ anh mới nhớ...”

Sở Thần vừa nói vừa cẩn thận quan sát biểu cảm trên mặt Tĩnh Hàm, anh không sợ cô vạch trần lời nói dối của anh mà là sợ cô kích động quá mức.

Quả nhiên bả vai của Tĩnh Hàm run lên, sắc mặt trắng bệch đi thấy rõ.

Lúc này đầu óc của cô ong ong ù ù không còn suy nghĩ được gì nữa.

Chị ma... là chị ma đã giao phó cô cho anh sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện