“Tĩnh Hàm, em đúng là đồ lẳng lơ, hết lên giường với một ông già để đổi quyền thế tới phải lòng bênh vực thằng nhãi Hoàng Long.”
“Em phóng đãng y hệt mẹ em vậy.”
“Ha ha, anh sẽ đến tìm em thỏa mãn em ngay đây.”
Đôi mắt của Tuấn Hào phủ đầy tơ máu, râu ria mọc đầy cằm, đầu tóc rối bời bết bát, hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ đĩnh đạc dương quang của lúc trước nữa.
Tháo bỏ mặt nạ, con người thật của Tuấn Hào chính là một kẻ biến thái khát máu.
...
Kỳ thi tốt nghiệp phổ thông đã tới, Tĩnh Hàm không hề có áp lực thành công vượt qua cửa ải cuối cùng của đời học sinh.
Sở Thần đậu xe trước cổng trường thi đợi cô, vừa thấy người đã lập tức bước tới xách cặp giúp cô.
Vào xe, Sở Thần chu đáo điều chỉnh điều hòa về nhiệt độ phù hợp, sau đó lấy nước và bánh ra cho Tĩnh Hàm ăn rồi mới khởi động xe chạy đi.
Ban đầu Tĩnh Hàm không quá quen với cách chăm bạn gái như chăm con của anh, nhưng cô không góp ý với anh mà là học cách thích nghi, huống chi ngại thì ngại, cô cũng khá thích được lo lắng chu đáo thế này.
“Mẹ anh đang ở nhà đợi chúng ta đấy, bà ấy nghe em vừa thi xong bèn tự tay xuống bếp nấu một bàn thức ăn ngon bồi bổ em, anh nhìn mà ghen tị luôn.”
Tĩnh Hàm giật mình gấp gáp hỏi:
“Mẹ anh đến chơi sao anh không nói em biết trước? Em... em có cần chuẩn bị gì không?”
Nhìn cô gái nhỏ lúng túng xoay tới xoay lui như con quay, Sở Thần nhịn không được bật cười.
“Anh còn cười nữa, có phải anh cố tình không nói cho em biết để em xấu mặt trước bác gái hay không?”
Thấy Tĩnh Hàm có dấu hiệu tức giận, Sở Thần vội nói:
“Anh cũng không biết hôm nay mẹ muốn tới mà. Em không cần lo lắng, con dâu sớm muộn gì cũng phải ra mắt mẹ chồng, mẹ anh nhất định sẽ thích em cho xem.”
Nghe hai chữ con dâu, vành tai của Tĩnh Hàm đỏ lên, trong lòng không khỏi hướng tới cuộc sống hạnh phúc của tương lai.
Cô sẽ kết hôn với người đàn ông bản lĩnh nhất châu Á sao? Nằm mơ cũng không dám mơ thái quá như vậy.
Thấy Tĩnh Hàm cười tủm tỉm một mình, Sở Thần cảm thấy trái tim mình đang tan chảy, cô gái nhỏ quá đáng yêu, thật muốn tấp xe vào lề hôn cô một trận cho thỏa thích.
Xe nhanh chóng chạy tới biệt thư riêng của Sở Thần, anh và cô tiến vào nhà chính, bà Châu nghe tiếng vội vàng đi ra đón.
Bà đẩy Sở Thần sang một bên sau đó nắm tay Tĩnh Hàm tiến vào phòng khách.
“Cháu thi cử chắc mệt lắm, mau ngồi nghỉ một lát, bác sẽ dọn thức ăn lên ngay.”
Tĩnh Hàm đứng ngồi không yên lúng túng nói:
“Để cháu dọn phụ...”
“Không cần, để Sở Thần làm, nó phải học làm quen sau này mới hầu hạ cháu tốt được.”
Tĩnh Hàm nghe xong chớp chớp mắt nhìn Sở Thần, anh mỉm cười xoa đầu cô rồi tiến vào phòng bếp dọn món lên bàn.
Trong bữa cơm bà Châu liên tục gắp đồ ăn cho Tĩnh Hàm, trên mặt toàn là ý cười, không cần nghĩ cũng biết bà yêu thích đứa con dâu tương lai này thế nào.
Con trai ba mươi mấy tuổi còn lừa được thiếu nữ mới lớn, bà mà không hỗ trợ lỡ như con dâu chạy mất thì sao?
Sở Thần bị làm lơ lại không giận, bởi vì anh cũng gắp đồ ăn cho Tĩnh Hàm, hai mẹ con hoàn toàn coi cô như công chúa mà chăm sóc.
Ăn xong, Tĩnh Hàm nhất quyết muốn rửa bát, hai mẹ con khuyên không nổi bèn kéo nhau ra ngồi phòng khách.
Bà Châu nhìn bóng dáng bận rộn của Tĩnh Hàm mà hài lòng không thôi, sau đó bà lại nhíu mày nói:
“Mẹ cứ thấy con bé quen quen, cứ giống Phương Nhã hồi hai năm trước.”
Sở Thần nhíu mày, anh không nhớ nổi dáng vẻ trước khi phẫu thuật thẩm mỹ của Phương Nhã là thế nào, nhưng anh có thể chắc chắn cô đẹp hơn người phụ nữ kia nhiều, không chỉ đẹp người còn đẹp nết.
“Em phóng đãng y hệt mẹ em vậy.”
“Ha ha, anh sẽ đến tìm em thỏa mãn em ngay đây.”
Đôi mắt của Tuấn Hào phủ đầy tơ máu, râu ria mọc đầy cằm, đầu tóc rối bời bết bát, hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ đĩnh đạc dương quang của lúc trước nữa.
Tháo bỏ mặt nạ, con người thật của Tuấn Hào chính là một kẻ biến thái khát máu.
...
Kỳ thi tốt nghiệp phổ thông đã tới, Tĩnh Hàm không hề có áp lực thành công vượt qua cửa ải cuối cùng của đời học sinh.
Sở Thần đậu xe trước cổng trường thi đợi cô, vừa thấy người đã lập tức bước tới xách cặp giúp cô.
Vào xe, Sở Thần chu đáo điều chỉnh điều hòa về nhiệt độ phù hợp, sau đó lấy nước và bánh ra cho Tĩnh Hàm ăn rồi mới khởi động xe chạy đi.
Ban đầu Tĩnh Hàm không quá quen với cách chăm bạn gái như chăm con của anh, nhưng cô không góp ý với anh mà là học cách thích nghi, huống chi ngại thì ngại, cô cũng khá thích được lo lắng chu đáo thế này.
“Mẹ anh đang ở nhà đợi chúng ta đấy, bà ấy nghe em vừa thi xong bèn tự tay xuống bếp nấu một bàn thức ăn ngon bồi bổ em, anh nhìn mà ghen tị luôn.”
Tĩnh Hàm giật mình gấp gáp hỏi:
“Mẹ anh đến chơi sao anh không nói em biết trước? Em... em có cần chuẩn bị gì không?”
Nhìn cô gái nhỏ lúng túng xoay tới xoay lui như con quay, Sở Thần nhịn không được bật cười.
“Anh còn cười nữa, có phải anh cố tình không nói cho em biết để em xấu mặt trước bác gái hay không?”
Thấy Tĩnh Hàm có dấu hiệu tức giận, Sở Thần vội nói:
“Anh cũng không biết hôm nay mẹ muốn tới mà. Em không cần lo lắng, con dâu sớm muộn gì cũng phải ra mắt mẹ chồng, mẹ anh nhất định sẽ thích em cho xem.”
Nghe hai chữ con dâu, vành tai của Tĩnh Hàm đỏ lên, trong lòng không khỏi hướng tới cuộc sống hạnh phúc của tương lai.
Cô sẽ kết hôn với người đàn ông bản lĩnh nhất châu Á sao? Nằm mơ cũng không dám mơ thái quá như vậy.
Thấy Tĩnh Hàm cười tủm tỉm một mình, Sở Thần cảm thấy trái tim mình đang tan chảy, cô gái nhỏ quá đáng yêu, thật muốn tấp xe vào lề hôn cô một trận cho thỏa thích.
Xe nhanh chóng chạy tới biệt thư riêng của Sở Thần, anh và cô tiến vào nhà chính, bà Châu nghe tiếng vội vàng đi ra đón.
Bà đẩy Sở Thần sang một bên sau đó nắm tay Tĩnh Hàm tiến vào phòng khách.
“Cháu thi cử chắc mệt lắm, mau ngồi nghỉ một lát, bác sẽ dọn thức ăn lên ngay.”
Tĩnh Hàm đứng ngồi không yên lúng túng nói:
“Để cháu dọn phụ...”
“Không cần, để Sở Thần làm, nó phải học làm quen sau này mới hầu hạ cháu tốt được.”
Tĩnh Hàm nghe xong chớp chớp mắt nhìn Sở Thần, anh mỉm cười xoa đầu cô rồi tiến vào phòng bếp dọn món lên bàn.
Trong bữa cơm bà Châu liên tục gắp đồ ăn cho Tĩnh Hàm, trên mặt toàn là ý cười, không cần nghĩ cũng biết bà yêu thích đứa con dâu tương lai này thế nào.
Con trai ba mươi mấy tuổi còn lừa được thiếu nữ mới lớn, bà mà không hỗ trợ lỡ như con dâu chạy mất thì sao?
Sở Thần bị làm lơ lại không giận, bởi vì anh cũng gắp đồ ăn cho Tĩnh Hàm, hai mẹ con hoàn toàn coi cô như công chúa mà chăm sóc.
Ăn xong, Tĩnh Hàm nhất quyết muốn rửa bát, hai mẹ con khuyên không nổi bèn kéo nhau ra ngồi phòng khách.
Bà Châu nhìn bóng dáng bận rộn của Tĩnh Hàm mà hài lòng không thôi, sau đó bà lại nhíu mày nói:
“Mẹ cứ thấy con bé quen quen, cứ giống Phương Nhã hồi hai năm trước.”
Sở Thần nhíu mày, anh không nhớ nổi dáng vẻ trước khi phẫu thuật thẩm mỹ của Phương Nhã là thế nào, nhưng anh có thể chắc chắn cô đẹp hơn người phụ nữ kia nhiều, không chỉ đẹp người còn đẹp nết.
Danh sách chương