Trước đó còn có người âm thầm khinh thường bởi vì Miêu Nghị không dám hạ trường tranh đoạt lì xì, hiện tại mọi người nhìn lại Miêu Nghị có thể nói là kinh ngạc không dứt.
Tỷ thí có lẽ tiểu tử này không phải là đối thủ của những động chủ khác, nhưng nếu là liều mạng sinh tử, có thể nói là hắn đã khiến cho người ta chấn động hết lần này tới lần khác, rõ ràng là hãn tướng thực chiến. Trải qua trận đánh này, chỉ sợ toàn bộ Nam Tuyên phủ không ai xem thường hắn nữa.
Tần Vi Vi nhìn về phía Miêu Nghị vẻ mặt rất phức tạp, trước đó nàng còn châm chọc Miêu Nghị không dám tham gia tỷ thí, bây giờ người ta đã dùng sự thật nói cho nàng biết cái gì gọi là dám, cái gì gọi là không dám.
Vết thương trên hổ khẩu đang khép lại, vết máu trên ngân thương, bộ dáng chật vật không chịu nổi chính là bằng chứng người ta hung hãn không sợ chết, gặp địch phải giết, hai cỗ thi thể tu sĩ Bạch Liên ngũ phẩm dưới chân hắn chính là bằng chứng.
Trước đánh một trận Phù Quang động, sau giết Mạc Thịnh Đồ và Trương Thụ Thành, lại giết chết Tống Phù Lam Ngọc Môn, hôm nay có Phạm Nhân Phương và Phương Tử Ngọc bị giết. Lần nào cũng là vượt cấp giết chết, Miêu Nghị hắn còn sợ ai, tranh đoạt tỷ thí sao thể
so sánh được?!
Tần Vi Vi chỉ cảm thấy bị Miêu Nghị dùng sự thực tát vào mặt mình thật mạnh. Có thủ hạ mạnh mẽ như vậy rõ ràng là chuyện nở mày nở mặt, nhưng nàng lại không cao hứng nổi.
Đợi đến khi vết thương hổ khẩu Miêu Nghị hoàn toàn khép lại, Dương Khánh thu cất tiên thảo, nghiêng đầu nói với Thanh Cúc:
- Dường như tiểu tử này có thành kiến với ta. Thanh Cúc, nàng đích thân đưa hắn trở về Đông Lai động, nếu phát hiện hắn dám lải nhải, thu thập hắn thật tốt cho ta, thu thập đúng vào chỗ chết, không được khách sáo!
- Dạ!
Thanh Cúc lĩnh mệnh.
Mọi người trong lòng thầm than, xem ra ân sủng phủ chủ đối với tiểu tử này vẫn không thay đổi, cũng không vì chuyện của Hùng Khiếu mà có điều biến hóa, lại để cho Tiểu cô cô đích thân hộ tống hắn.
Bất quá nói đi thì nói lại, tiểu tử này cũng đáng để phủ chủ kính trọng vài phần, một tu sĩ Bạch Liên nhất phẩm lại có thể chém chết hai tên tu sĩ Bạch Liên ngũ phẩm, còn ai dám nói hắn không làm được động chủ Đông Lai động? - Giống như tên khất cái xin cơm, đi ra ngoài làm mất hết mặt mũi Nam Tuyên phủ ta!
Dương Khánh nhìn Miêu Nghị châm chọc một tiếng, bàn tay lộn một cái, lấy ra từ nhẫn trữ vật một bộ y phục của mình, vung tay lên đập vào trên mặt của Miêu Nghị, sau đó giục long câu hạ lệnh:
- Đi!
Không ai cảm thấy phủ chủ đang châm chọc Miêu Nghị, cử chỉ thân mật như vậy ngược lại làm cho những động chủ khác vô cùng hâm mộ.
Hai vị lão tiền bối Lam Ngọc Môn nhìn nhau, trong mắt lóe lên vẻ châm chọc, đây coi như là đánh một gậy cho một viên kẹo sao?!
Người ta thiếu chút nữa mất mạng, như vậy đủ rồi sao, chẳng lẽ Dương Khánh lão tặc coi người ta là kẻ ngốc?!
Người có lập trường bất đồng, góc độ suy nghĩ vấn đề tự nhiên cũng bất đồng, rất dễ dàng trở nên phiến diện.
Dương Khánh đang chạy thật nhanh đưa lưng về phía mọi người, khóe miệng nở một nụ cười vui vẻ. Từ trước tới nay tiểu tử kia chưa từng làm cho y thất vọng, nhiều lần có hành động bất ngờ. Bây giờ còn ai dám nói trước đây Dương Khánh y bổ nhiệm tiểu tử kia làm động chủ
Đông Lai động là không công bằng, phải nói là y có tuệ nhãn biết nhân tài.
Dương Khánh âm thầm đắc ý không dứt!
Trước khi đi Hùng Khiếu lục soát lấy hai chiếc nhẫn trữ vật trên hai cỗ thi thể vì che giấu thân phận mà giấu đi, quay đầu lại liếc nhìn Miêu Nghị thật sâu. Hôm nay bị người này mắng lão tặc không biết bao nhiêu câu, mất hết mặt mũi, tạm thời ghi lại món nợ này.
Lão tặc! Ngươi chờ đó!...
Miêu Nghị nhìn thẳng vào mắt y, cũng ghi món nợ này lại.
Hắn đang muốn thu hồi ánh mắt lại đối mặt Tần Vi Vi đang nghiêng đầu nhìn lại, không khỏi hừ lạnh một tiếng, dường như đang nói ‘nàng khinh ta không dám tham dự tỷ thí tranh đoạt lì xì phải không, hiện tại hãy mở to mắt ra mà nhìn!’.
Tần Vi Vi nhất thời hận đến nghiến răng nghiến lợi, dù sao đối phương cũng là thủ hạ của nàng, vốn nàng định thuận miệng giả vờ trấn an một chút, huấn thị vài câu, không ngờ rằng thấy sắc mặt hắn như vậy trong lòng thầm mắng, quả nhiên là tên tiểu nhân, tiểu nhân chính là tiểu nhân, tiểu nhân đắc chí!
Không mở miệng mắng hắn là may lắm, đừng mơ trấn an, Tần Vi Vi giục long câu nhanh chóng chạy đi.
Sau trận chiến hiện trường trở lại yên tĩnh, chỉ có mặt tuyết đầy vết máu dơ bẩn.
Miêu Nghị rút ngân thương dưới đất lên, tiện tay vung lên, pháp tùy tâm động, một bức tường tuyết nhô bao xung quanh hắn.
Hắn tránh trong đó dùng tuyết rửa sạch mặt mũi tay chân, sửa đầu tóc lại, thay y phục rách rưới trên người bằng y phục Dương Khánh vừa cho. Có vẻ không được vừa người, tạm thời mặc vậy.
Thu thập xong, Miêu Nghị tung một cước đạp ngã tường tuyết, nhảy lên Hắc Thán, giục ngựa đi tới trước mặt Thanh Cúc chắp tay nói:
- Tiểu cô cô, phủ chủ kim khẩu ngọc ngôn, liệu tạm thời cẩu tặc kia cũng không dám hạ thủ. Không cần Tiểu cô cô bôn ba vất vả, Miêu Nghị tự trở về Đông Lai động là được.
Thanh Cúc giục long câu vòng quanh Miêu Nghị từ từ một vòng, dừng ở đối diện cười tủm tỉm nói:
- Xem ra ác khí chưa tiêu, trong lòng còn có câu oán hận.
- Sao dám!
Miêu Nghị nói một câu khẩu thị tâm phi.
Thanh Cúc giận quát một câu:
- Còn chờ ta mời lên đường sao?
Miêu Nghị quay đầu lại nhìn Trịnh Kim Long cùng Vương Tử Pháp, hai chân đặt vào cốt giáp hai bên sườn Hắc Thán, bỗng nhiên lớn tiếng quát:
- Đi!
Hắc Thán chở hắn vội vàng chạy đi, Thanh Cúc mỉm cười một tiếng, mau chóng đuổi theo.
Ỷ vào ưu thế cước lực Hắc Thán, dọc trên đường đi Miêu Nghị bỏ xa ba người sau lưng, một mình chạy trước giữa đồng tuyết, không muốn nói gì với Thanh Cúc.
Lần này hoàn toàn trở mặt với Hùng Khiếu, lấy được chứng cớ Hùng Khiếu hạ thủ, vốn tưởng rằng Dương Khánh sẽ xử lý y, nhưng không nghĩ tới Dương Khánh thiên vị y như vậy. Đương nhiên Dương Khánh cũng tỏ ra hết sức nể mặt mới phái Thanh Cúc đích thân hộ tống Miêu Nghị, nhưng trong lòng hắn rất là khó chịu, tâm trạng thiếu chút nữa mất mạng ai có thể hiểu được, hơn nữa còn hậu hoạn vô cùng...
Trở về Đông Lai động, không thèm nhìn Vương Tú Cầm trước sơn môn hành lễ, Miêu Nghị trực tiếp xông vào, giục Hắc Thán dong ruổi trên quảng trường, đột nhiên tung người bay lên nhảy vọt qua Đông Lai đại điện, rơi xuống trong đình viện ở hậu viện.
Thấy động chủ đột nhiên ngang trời xuất hiện, Thiên nhi cùng Tuyết nhi nghe động tĩnh đang chuẩn bị đi tới tiền điện vội vàng hành lễ:
- Động chủ!
Miêu Nghị không để ý đến bọn họ, sải bước vào trong nhà, sắc mặt âm trầm cởi hết y phục, ngâm mình vào hồ nước.
Không bao lâu, Thiên nhi bước chân vội vã đi vào, ôn nhu bẩm báo:
- Động chủ! Thanh Cúc cô cô bảo ngài đi gặp nàng.
- Không thấy ta đang tắm sao?
Miêu Nghị tựa vào vách hồ lạnh lùng đáp.
- Dạ!
Thiên nhi nhìn thấu tâm trạng động chủ không tốt, khoan thai lui xuống.
Tỷ thí có lẽ tiểu tử này không phải là đối thủ của những động chủ khác, nhưng nếu là liều mạng sinh tử, có thể nói là hắn đã khiến cho người ta chấn động hết lần này tới lần khác, rõ ràng là hãn tướng thực chiến. Trải qua trận đánh này, chỉ sợ toàn bộ Nam Tuyên phủ không ai xem thường hắn nữa.
Tần Vi Vi nhìn về phía Miêu Nghị vẻ mặt rất phức tạp, trước đó nàng còn châm chọc Miêu Nghị không dám tham gia tỷ thí, bây giờ người ta đã dùng sự thật nói cho nàng biết cái gì gọi là dám, cái gì gọi là không dám.
Vết thương trên hổ khẩu đang khép lại, vết máu trên ngân thương, bộ dáng chật vật không chịu nổi chính là bằng chứng người ta hung hãn không sợ chết, gặp địch phải giết, hai cỗ thi thể tu sĩ Bạch Liên ngũ phẩm dưới chân hắn chính là bằng chứng.
Trước đánh một trận Phù Quang động, sau giết Mạc Thịnh Đồ và Trương Thụ Thành, lại giết chết Tống Phù Lam Ngọc Môn, hôm nay có Phạm Nhân Phương và Phương Tử Ngọc bị giết. Lần nào cũng là vượt cấp giết chết, Miêu Nghị hắn còn sợ ai, tranh đoạt tỷ thí sao thể
so sánh được?!
Tần Vi Vi chỉ cảm thấy bị Miêu Nghị dùng sự thực tát vào mặt mình thật mạnh. Có thủ hạ mạnh mẽ như vậy rõ ràng là chuyện nở mày nở mặt, nhưng nàng lại không cao hứng nổi.
Đợi đến khi vết thương hổ khẩu Miêu Nghị hoàn toàn khép lại, Dương Khánh thu cất tiên thảo, nghiêng đầu nói với Thanh Cúc:
- Dường như tiểu tử này có thành kiến với ta. Thanh Cúc, nàng đích thân đưa hắn trở về Đông Lai động, nếu phát hiện hắn dám lải nhải, thu thập hắn thật tốt cho ta, thu thập đúng vào chỗ chết, không được khách sáo!
- Dạ!
Thanh Cúc lĩnh mệnh.
Mọi người trong lòng thầm than, xem ra ân sủng phủ chủ đối với tiểu tử này vẫn không thay đổi, cũng không vì chuyện của Hùng Khiếu mà có điều biến hóa, lại để cho Tiểu cô cô đích thân hộ tống hắn.
Bất quá nói đi thì nói lại, tiểu tử này cũng đáng để phủ chủ kính trọng vài phần, một tu sĩ Bạch Liên nhất phẩm lại có thể chém chết hai tên tu sĩ Bạch Liên ngũ phẩm, còn ai dám nói hắn không làm được động chủ Đông Lai động? - Giống như tên khất cái xin cơm, đi ra ngoài làm mất hết mặt mũi Nam Tuyên phủ ta!
Dương Khánh nhìn Miêu Nghị châm chọc một tiếng, bàn tay lộn một cái, lấy ra từ nhẫn trữ vật một bộ y phục của mình, vung tay lên đập vào trên mặt của Miêu Nghị, sau đó giục long câu hạ lệnh:
- Đi!
Không ai cảm thấy phủ chủ đang châm chọc Miêu Nghị, cử chỉ thân mật như vậy ngược lại làm cho những động chủ khác vô cùng hâm mộ.
Hai vị lão tiền bối Lam Ngọc Môn nhìn nhau, trong mắt lóe lên vẻ châm chọc, đây coi như là đánh một gậy cho một viên kẹo sao?!
Người ta thiếu chút nữa mất mạng, như vậy đủ rồi sao, chẳng lẽ Dương Khánh lão tặc coi người ta là kẻ ngốc?!
Người có lập trường bất đồng, góc độ suy nghĩ vấn đề tự nhiên cũng bất đồng, rất dễ dàng trở nên phiến diện.
Dương Khánh đang chạy thật nhanh đưa lưng về phía mọi người, khóe miệng nở một nụ cười vui vẻ. Từ trước tới nay tiểu tử kia chưa từng làm cho y thất vọng, nhiều lần có hành động bất ngờ. Bây giờ còn ai dám nói trước đây Dương Khánh y bổ nhiệm tiểu tử kia làm động chủ
Đông Lai động là không công bằng, phải nói là y có tuệ nhãn biết nhân tài.
Dương Khánh âm thầm đắc ý không dứt!
Trước khi đi Hùng Khiếu lục soát lấy hai chiếc nhẫn trữ vật trên hai cỗ thi thể vì che giấu thân phận mà giấu đi, quay đầu lại liếc nhìn Miêu Nghị thật sâu. Hôm nay bị người này mắng lão tặc không biết bao nhiêu câu, mất hết mặt mũi, tạm thời ghi lại món nợ này.
Lão tặc! Ngươi chờ đó!...
Miêu Nghị nhìn thẳng vào mắt y, cũng ghi món nợ này lại.
Hắn đang muốn thu hồi ánh mắt lại đối mặt Tần Vi Vi đang nghiêng đầu nhìn lại, không khỏi hừ lạnh một tiếng, dường như đang nói ‘nàng khinh ta không dám tham dự tỷ thí tranh đoạt lì xì phải không, hiện tại hãy mở to mắt ra mà nhìn!’.
Tần Vi Vi nhất thời hận đến nghiến răng nghiến lợi, dù sao đối phương cũng là thủ hạ của nàng, vốn nàng định thuận miệng giả vờ trấn an một chút, huấn thị vài câu, không ngờ rằng thấy sắc mặt hắn như vậy trong lòng thầm mắng, quả nhiên là tên tiểu nhân, tiểu nhân chính là tiểu nhân, tiểu nhân đắc chí!
Không mở miệng mắng hắn là may lắm, đừng mơ trấn an, Tần Vi Vi giục long câu nhanh chóng chạy đi.
Sau trận chiến hiện trường trở lại yên tĩnh, chỉ có mặt tuyết đầy vết máu dơ bẩn.
Miêu Nghị rút ngân thương dưới đất lên, tiện tay vung lên, pháp tùy tâm động, một bức tường tuyết nhô bao xung quanh hắn.
Hắn tránh trong đó dùng tuyết rửa sạch mặt mũi tay chân, sửa đầu tóc lại, thay y phục rách rưới trên người bằng y phục Dương Khánh vừa cho. Có vẻ không được vừa người, tạm thời mặc vậy.
Thu thập xong, Miêu Nghị tung một cước đạp ngã tường tuyết, nhảy lên Hắc Thán, giục ngựa đi tới trước mặt Thanh Cúc chắp tay nói:
- Tiểu cô cô, phủ chủ kim khẩu ngọc ngôn, liệu tạm thời cẩu tặc kia cũng không dám hạ thủ. Không cần Tiểu cô cô bôn ba vất vả, Miêu Nghị tự trở về Đông Lai động là được.
Thanh Cúc giục long câu vòng quanh Miêu Nghị từ từ một vòng, dừng ở đối diện cười tủm tỉm nói:
- Xem ra ác khí chưa tiêu, trong lòng còn có câu oán hận.
- Sao dám!
Miêu Nghị nói một câu khẩu thị tâm phi.
Thanh Cúc giận quát một câu:
- Còn chờ ta mời lên đường sao?
Miêu Nghị quay đầu lại nhìn Trịnh Kim Long cùng Vương Tử Pháp, hai chân đặt vào cốt giáp hai bên sườn Hắc Thán, bỗng nhiên lớn tiếng quát:
- Đi!
Hắc Thán chở hắn vội vàng chạy đi, Thanh Cúc mỉm cười một tiếng, mau chóng đuổi theo.
Ỷ vào ưu thế cước lực Hắc Thán, dọc trên đường đi Miêu Nghị bỏ xa ba người sau lưng, một mình chạy trước giữa đồng tuyết, không muốn nói gì với Thanh Cúc.
Lần này hoàn toàn trở mặt với Hùng Khiếu, lấy được chứng cớ Hùng Khiếu hạ thủ, vốn tưởng rằng Dương Khánh sẽ xử lý y, nhưng không nghĩ tới Dương Khánh thiên vị y như vậy. Đương nhiên Dương Khánh cũng tỏ ra hết sức nể mặt mới phái Thanh Cúc đích thân hộ tống Miêu Nghị, nhưng trong lòng hắn rất là khó chịu, tâm trạng thiếu chút nữa mất mạng ai có thể hiểu được, hơn nữa còn hậu hoạn vô cùng...
Trở về Đông Lai động, không thèm nhìn Vương Tú Cầm trước sơn môn hành lễ, Miêu Nghị trực tiếp xông vào, giục Hắc Thán dong ruổi trên quảng trường, đột nhiên tung người bay lên nhảy vọt qua Đông Lai đại điện, rơi xuống trong đình viện ở hậu viện.
Thấy động chủ đột nhiên ngang trời xuất hiện, Thiên nhi cùng Tuyết nhi nghe động tĩnh đang chuẩn bị đi tới tiền điện vội vàng hành lễ:
- Động chủ!
Miêu Nghị không để ý đến bọn họ, sải bước vào trong nhà, sắc mặt âm trầm cởi hết y phục, ngâm mình vào hồ nước.
Không bao lâu, Thiên nhi bước chân vội vã đi vào, ôn nhu bẩm báo:
- Động chủ! Thanh Cúc cô cô bảo ngài đi gặp nàng.
- Không thấy ta đang tắm sao?
Miêu Nghị tựa vào vách hồ lạnh lùng đáp.
- Dạ!
Thiên nhi nhìn thấu tâm trạng động chủ không tốt, khoan thai lui xuống.
Danh sách chương