Miêu Nghị nghe vậy giật mình kinh hãi, thực lực Lam Ngọc môn thật đúng là không đơn giản, không trách dõi mắt nhìn trong bốn trăm người này không thấy ai trẻ tuổi, gần như toàn là cấp bậc lão đầu tử. Dưới tình huống không có tài nguyên Nguyện Lực Châu cung cấp, không biết mỗi một người phải tu hành bao nhiêu năm…
Miêu đại động chủ vô cùng kích động, vì sao trước đây hắn mạo hiểm đi Tinh Tú Hải liều một chuyến?!
Nguyên nhân quan trọng nhất trong đó chính là bị Hùng Khiếu nhiều lần ném đá giấu tay làm cho sợ, sống ở trên địa bàn mình cũng cảm thấy không an toàn, thậm chí bị dọa sợ đến phải tránh né chạy ra hải đảo đi tu luyện. Nếu như có thể lấy một đống thủ hạ cấp Thanh Liên làm tay sai, đến lúc đó sẽ đến phiên cẩu tặc Hùng Khiếu ăn ngủ không yên.
Vì quá kích động nên Miêu Nghị có hơi líu lưỡi, lập tức ngoác miệng thật to đòi hỏi, chỉ bốn trăm người kia nói:
- Ta không cần những người khác, chỉ cần hai mươi người tu vi cao nhất!
Cái gì?! Con ngươi Hồng Trường Hải suýt chút nữa rớt ra ngoài:
- Miêu động chủ, không phải là ngươi đang nói đùa chứ? Cho dù là tu sĩ Thanh Liên nhất phẩm, gia nhập vào trong quy tắc dù là đãi ngộ thấp nhất hàng năm cũng có mười viên Nguyện Lực Châu hạ phẩm. Ở đây có mười hai người, một năm ít nhất cũng phải một trăm hai mươi viên Nguyện Lực Châu, cộng thêm những người khác một năm ít nhất ngươi phải chi ra hai trăm viên Nguyện Lực Châu. Theo ta được biết, Đông Lai động ngươi một năm cũng bất quá thu được chừng hai mươi viên Nguyện Lực Châu, ngươi lấy cái gì nuôi bọn họ? Một năm hai trăm viên ư!? Miêu Nghị bị một chậu nước lạnh dội vào đầu làm cho tỉnh lại, với số Nguyện Lực Châu có sẵn trong tay hắn đúng là không nuôi được mấy năm. Nếu bán hết tất cả của cải đổi thành Nguyện Lực Châu, có lẽ còn có thể nuôi mấy trăm năm, nhưng tu vi người ta cũng sẽ tăng lên, đến lúc đó phải gia tăng tiền trả cho người ta. Bằng không tu vi người ta cao hơn hắn, không đè ép được người ta, không quản được người ta, vậy hắn bỏ tiền ra nuôi người ta làm gì?!
Huống chi Nguyện Lực Châu trong tay hắn cũng rất cần dùng, vạn nhất gặp chuyện cần chi dụng gấp, nói không chừng còn có những chi tiêu khác, cũng không thể bỏ hết ra nuôi thủ hạ.
Thấy hắn bình tĩnh lại, Hồng Trường Hải vừa bực mình vừa buồn cười, tỏ vẻ thiện chí khuyên nhủ:
- Miêu động chủ, hay là ta cho ngươi mười tên đệ tử Bạch Liên tam phẩm đi, một động phủ có mười tên đệ tử Bạch Liên tam phẩm là quá dư thừa…
- Không cần, ngũ phẩm trở xuống không cần...
Miêu Nghị quả quyết cự tuyệt, lấy một đám người không thể uy hiếp được Hùng Khiếu về để làm gì, bản thân mình cũng không an toàn.
Lúc này hai người bắt đầu cò kè mặc cả với nhau.
- Năm đệ tử Thanh Liên cũng không được, ta đưa năm tên Thanh Liên đệ tử đến một động phủ nho nhỏ, sau khi trở về sẽ không có biện pháp ăn nói với trong môn.
- Bốn thì sao?
- Không được!
- Ba!
- Không được, ta cho ngươi tối đa là hai, hơn nữa chỉ có thể là Thanh Liên nhất phẩm.
Hai người cò kè mặc cả từng chút một, cuối cùng quyết định Hồng Trường Hải chỉ đáp ứng cho hắn hai tên Thanh Liên nhất phẩm, hai tên Bạch Liên cửu phẩm, hai tên Bạch Liên bát phẩm, hai tên Bạch Liên thất phẩm, hai tên Bạch Liên lục phẩm, mười tên Bạch Liên ngũ phẩm, như vậy gộp đủ hai mươi người.
Về phần tu sĩ ngũ phẩm trở xuống. Miêu Nghị đánh chết cũng không chịu lấy.
Hai bên lại thảo luận vấn đề tiền công hai mươi người này, Miêu Nghị chỉ chịu cho giá thấp nhất, tỷ dụ như cấp Thanh Liên, hàng năm chỉ cho mười viên Nguyện Lực Châu mà thôi.
Hồng Trường Hải không đáp ứng, cảm thấy mức giá như vậy quá thiệt thòi cho đệ tử mình. Mặc dù tu sĩ cấp Thanh Liên ở bên trong tông môn không có cách nào kiếm được mười viên Nguyện Lực Châu, nhưng lại được tôn kính hết mực, tông môn sẽ hết lòng chiếu cố cho những tài nguyên khác. Cho nên không thể chấp nhận mức giá quá rẻ, nếu không sẽ làm mất hết mặt mũi của Lam Ngọc môn.
Về Nguyện Lực Châu Miêu Nghị nhất quyết không nhượng bộ, hắn phải để dành thứ này nhiều một chút phòng khi hữu dụng, trước đây hắn chạy đến Tinh Tú Hải liều mạng không phải là vì Nguyện Lực Châu sao?! Bất quá không có nghĩa là không thể nhượng bộ trên phương diện khác, bằng không sẽ không có cách nào tiếp tục thương lượng, Miêu Nghị bèn hỏi:
- Ta sẽ gia tăng tinh tệ cho bọn họ, ta không có quá nhiều Nguyện Lực Châu, ta dùng tiền bổ sung có được chăng?
Hiện tại hắn không có nhiều Nguyện Lực Châu, nhưng lại có rất nhiều tiền, số tinh tệ kia vẫn chưa đủ chế tạo ra pháp bảo cao cấp, luyện chế pháp bảo cấp thấp lại không có ý nghĩa. Hiện tại hắn đã có một đống pháp bảo nhất phẩm, cho nên có thể tiết kiệm Nguyện Lực Châu thì tiết kiệm, cứ tiêu tinh tệ trước đã.
Hồng Trường Hải nghe vậy sửng sốt, nghi ngờ thử hỏi:
- Ngươi chuẩn bị cho đệ tử cấp Thanh Liên ta hàng năm bao nhiêu tinh tệ?
Miêu Nghị hào sảng nói:
- Lão cứ việc ra giá!
Hồng Trường Hải suy nghĩ một chút, một viên Nguyện Lực Châu hạ phẩm giá thị trường là một ngàn kim tinh, mặc dù Nguyện Lực Châu có giá mà không có hàng, bỏ ra một ngàn kim tinh chưa chắc có thể mua được, nhưng nếu như có thể tranh thủ cho đệ tử mình nhiều hơn một chút cũng tốt.
Lão đưa ra một ngón tay, thử cho ra một cái giá:
- Một vạn kim tinh!
Giá tiền này giữ lại cho Miêu Nghị đường mặc cả, một vạn kim tinh dựa theo giá thị trường có thể mua mười viên Nguyện Lực Châu hạ phẩm. Mặc dù trên thực tế chưa chắc có thể mua được nhưng nói ra cũng dễ nghe, cả Nguyện Lực Châu lẫn tinh tệ, hàng năm tranh thủ cho đệ tử Lam Ngọc môn được chừng hai mươi viên Nguyện Lực Châu hạ phẩm.
Miêu Nghị không nói hai lời, giơ ra hai ngón tay:
- Chớ dài dòng, ta cho hai vạn kim tinh!
Nơi xa bọn Tần Vi Vi thấy hai người giơ tay ra thu về liên hồi, không biết hai người đang làm gì.
Hồng Trường Hải á khẩu không trả lời được, người ta lập tức cho gấp đôi, lão không còn gì để nói, bị hai vạn kim tinh của Miêu Nghị bịt miệng không nói gì được nữa.
Lão không biết hôm nay Miêu đại động chủ đã có hơn ba ngàn vạn kim tinh, chút kim tinh nho nhỏ này đối với hắn là không thành vấn đề.
Được rồi, Hồng Trường Hải lại tiếp tục thương lượng với hắn về thù lao kim tinh cho các tu sĩ cấp Bạch Liên.
Cuối cùng hai bên thống nhất quyết định là, hai tên đệ tử Thanh Liên nhất phẩm mỗi người hàng năm được mười viên Nguyện Lực Châu hạ phẩm, thêm hai vạn kim tinh. Hai tên Bạch Liên cửu phẩm mỗi người hàng năm được chín viên Nguyện Lực Châu, được một nửa kim tinh của tu sĩ Thanh Liên, một vạn kim tinh.
Kế đó tu sĩ Bạch Liên bát phẩm được tám viên Nguyện Lực Châu thêm tám ngàn kim tinh, thất phẩm được bảy viên Nguyện Lực Châu thêm bảy ngàn kim tinh, lục phẩm được sáu viên thêm sáu ngàn kim tinh, ngũ phẩm được năm viên thêm năm ngàn kim tinh.
Đãi ngộ như vậy cho dù là ở những địa phương khác, nếu không đảm nhiệm các loại chức vụ như động chủ, sơn chủ hoặc phủ chủ, cũng không phải là thấp.
Miêu đại động chủ vô cùng kích động, vì sao trước đây hắn mạo hiểm đi Tinh Tú Hải liều một chuyến?!
Nguyên nhân quan trọng nhất trong đó chính là bị Hùng Khiếu nhiều lần ném đá giấu tay làm cho sợ, sống ở trên địa bàn mình cũng cảm thấy không an toàn, thậm chí bị dọa sợ đến phải tránh né chạy ra hải đảo đi tu luyện. Nếu như có thể lấy một đống thủ hạ cấp Thanh Liên làm tay sai, đến lúc đó sẽ đến phiên cẩu tặc Hùng Khiếu ăn ngủ không yên.
Vì quá kích động nên Miêu Nghị có hơi líu lưỡi, lập tức ngoác miệng thật to đòi hỏi, chỉ bốn trăm người kia nói:
- Ta không cần những người khác, chỉ cần hai mươi người tu vi cao nhất!
Cái gì?! Con ngươi Hồng Trường Hải suýt chút nữa rớt ra ngoài:
- Miêu động chủ, không phải là ngươi đang nói đùa chứ? Cho dù là tu sĩ Thanh Liên nhất phẩm, gia nhập vào trong quy tắc dù là đãi ngộ thấp nhất hàng năm cũng có mười viên Nguyện Lực Châu hạ phẩm. Ở đây có mười hai người, một năm ít nhất cũng phải một trăm hai mươi viên Nguyện Lực Châu, cộng thêm những người khác một năm ít nhất ngươi phải chi ra hai trăm viên Nguyện Lực Châu. Theo ta được biết, Đông Lai động ngươi một năm cũng bất quá thu được chừng hai mươi viên Nguyện Lực Châu, ngươi lấy cái gì nuôi bọn họ? Một năm hai trăm viên ư!? Miêu Nghị bị một chậu nước lạnh dội vào đầu làm cho tỉnh lại, với số Nguyện Lực Châu có sẵn trong tay hắn đúng là không nuôi được mấy năm. Nếu bán hết tất cả của cải đổi thành Nguyện Lực Châu, có lẽ còn có thể nuôi mấy trăm năm, nhưng tu vi người ta cũng sẽ tăng lên, đến lúc đó phải gia tăng tiền trả cho người ta. Bằng không tu vi người ta cao hơn hắn, không đè ép được người ta, không quản được người ta, vậy hắn bỏ tiền ra nuôi người ta làm gì?!
Huống chi Nguyện Lực Châu trong tay hắn cũng rất cần dùng, vạn nhất gặp chuyện cần chi dụng gấp, nói không chừng còn có những chi tiêu khác, cũng không thể bỏ hết ra nuôi thủ hạ.
Thấy hắn bình tĩnh lại, Hồng Trường Hải vừa bực mình vừa buồn cười, tỏ vẻ thiện chí khuyên nhủ:
- Miêu động chủ, hay là ta cho ngươi mười tên đệ tử Bạch Liên tam phẩm đi, một động phủ có mười tên đệ tử Bạch Liên tam phẩm là quá dư thừa…
- Không cần, ngũ phẩm trở xuống không cần...
Miêu Nghị quả quyết cự tuyệt, lấy một đám người không thể uy hiếp được Hùng Khiếu về để làm gì, bản thân mình cũng không an toàn.
Lúc này hai người bắt đầu cò kè mặc cả với nhau.
- Năm đệ tử Thanh Liên cũng không được, ta đưa năm tên Thanh Liên đệ tử đến một động phủ nho nhỏ, sau khi trở về sẽ không có biện pháp ăn nói với trong môn.
- Bốn thì sao?
- Không được!
- Ba!
- Không được, ta cho ngươi tối đa là hai, hơn nữa chỉ có thể là Thanh Liên nhất phẩm.
Hai người cò kè mặc cả từng chút một, cuối cùng quyết định Hồng Trường Hải chỉ đáp ứng cho hắn hai tên Thanh Liên nhất phẩm, hai tên Bạch Liên cửu phẩm, hai tên Bạch Liên bát phẩm, hai tên Bạch Liên thất phẩm, hai tên Bạch Liên lục phẩm, mười tên Bạch Liên ngũ phẩm, như vậy gộp đủ hai mươi người.
Về phần tu sĩ ngũ phẩm trở xuống. Miêu Nghị đánh chết cũng không chịu lấy.
Hai bên lại thảo luận vấn đề tiền công hai mươi người này, Miêu Nghị chỉ chịu cho giá thấp nhất, tỷ dụ như cấp Thanh Liên, hàng năm chỉ cho mười viên Nguyện Lực Châu mà thôi.
Hồng Trường Hải không đáp ứng, cảm thấy mức giá như vậy quá thiệt thòi cho đệ tử mình. Mặc dù tu sĩ cấp Thanh Liên ở bên trong tông môn không có cách nào kiếm được mười viên Nguyện Lực Châu, nhưng lại được tôn kính hết mực, tông môn sẽ hết lòng chiếu cố cho những tài nguyên khác. Cho nên không thể chấp nhận mức giá quá rẻ, nếu không sẽ làm mất hết mặt mũi của Lam Ngọc môn.
Về Nguyện Lực Châu Miêu Nghị nhất quyết không nhượng bộ, hắn phải để dành thứ này nhiều một chút phòng khi hữu dụng, trước đây hắn chạy đến Tinh Tú Hải liều mạng không phải là vì Nguyện Lực Châu sao?! Bất quá không có nghĩa là không thể nhượng bộ trên phương diện khác, bằng không sẽ không có cách nào tiếp tục thương lượng, Miêu Nghị bèn hỏi:
- Ta sẽ gia tăng tinh tệ cho bọn họ, ta không có quá nhiều Nguyện Lực Châu, ta dùng tiền bổ sung có được chăng?
Hiện tại hắn không có nhiều Nguyện Lực Châu, nhưng lại có rất nhiều tiền, số tinh tệ kia vẫn chưa đủ chế tạo ra pháp bảo cao cấp, luyện chế pháp bảo cấp thấp lại không có ý nghĩa. Hiện tại hắn đã có một đống pháp bảo nhất phẩm, cho nên có thể tiết kiệm Nguyện Lực Châu thì tiết kiệm, cứ tiêu tinh tệ trước đã.
Hồng Trường Hải nghe vậy sửng sốt, nghi ngờ thử hỏi:
- Ngươi chuẩn bị cho đệ tử cấp Thanh Liên ta hàng năm bao nhiêu tinh tệ?
Miêu Nghị hào sảng nói:
- Lão cứ việc ra giá!
Hồng Trường Hải suy nghĩ một chút, một viên Nguyện Lực Châu hạ phẩm giá thị trường là một ngàn kim tinh, mặc dù Nguyện Lực Châu có giá mà không có hàng, bỏ ra một ngàn kim tinh chưa chắc có thể mua được, nhưng nếu như có thể tranh thủ cho đệ tử mình nhiều hơn một chút cũng tốt.
Lão đưa ra một ngón tay, thử cho ra một cái giá:
- Một vạn kim tinh!
Giá tiền này giữ lại cho Miêu Nghị đường mặc cả, một vạn kim tinh dựa theo giá thị trường có thể mua mười viên Nguyện Lực Châu hạ phẩm. Mặc dù trên thực tế chưa chắc có thể mua được nhưng nói ra cũng dễ nghe, cả Nguyện Lực Châu lẫn tinh tệ, hàng năm tranh thủ cho đệ tử Lam Ngọc môn được chừng hai mươi viên Nguyện Lực Châu hạ phẩm.
Miêu Nghị không nói hai lời, giơ ra hai ngón tay:
- Chớ dài dòng, ta cho hai vạn kim tinh!
Nơi xa bọn Tần Vi Vi thấy hai người giơ tay ra thu về liên hồi, không biết hai người đang làm gì.
Hồng Trường Hải á khẩu không trả lời được, người ta lập tức cho gấp đôi, lão không còn gì để nói, bị hai vạn kim tinh của Miêu Nghị bịt miệng không nói gì được nữa.
Lão không biết hôm nay Miêu đại động chủ đã có hơn ba ngàn vạn kim tinh, chút kim tinh nho nhỏ này đối với hắn là không thành vấn đề.
Được rồi, Hồng Trường Hải lại tiếp tục thương lượng với hắn về thù lao kim tinh cho các tu sĩ cấp Bạch Liên.
Cuối cùng hai bên thống nhất quyết định là, hai tên đệ tử Thanh Liên nhất phẩm mỗi người hàng năm được mười viên Nguyện Lực Châu hạ phẩm, thêm hai vạn kim tinh. Hai tên Bạch Liên cửu phẩm mỗi người hàng năm được chín viên Nguyện Lực Châu, được một nửa kim tinh của tu sĩ Thanh Liên, một vạn kim tinh.
Kế đó tu sĩ Bạch Liên bát phẩm được tám viên Nguyện Lực Châu thêm tám ngàn kim tinh, thất phẩm được bảy viên Nguyện Lực Châu thêm bảy ngàn kim tinh, lục phẩm được sáu viên thêm sáu ngàn kim tinh, ngũ phẩm được năm viên thêm năm ngàn kim tinh.
Đãi ngộ như vậy cho dù là ở những địa phương khác, nếu không đảm nhiệm các loại chức vụ như động chủ, sơn chủ hoặc phủ chủ, cũng không phải là thấp.
Danh sách chương