Hàn Bách ôm Hư Dạ Nguyệt, cùng cưỡi Hôi nhi ly khai Quỷ Vương phủ, hướng Mạc Sầu hồ phi đi.



Hư Dạ Nguyệt đắc ý nói: "Cha đã cho người đem chuyện tại phòng tắm của chàng và Trang Thanh Sương đi gièm pha truyền ra ngoài. Trang Tiết bị kích động phải phái người đi điều tra khắp nơi là ai đã tung tin đồn. Danh tiếng của Phác Văn Chính giả, Hàn Bách thật càng thêm chói sáng, lại có thể làm Trang Thanh Sương xấu hổ muốn chết. Thật tốt chơi đùa!"



Hàn Bách vội vàng hỏi: "Có nhớ thêm cái biệt hiệu đẹp đẽ 『 lãng tử 』 trước đại danh Hàn Bách hay không đó? Nếu để mấy cái biệt hiệu khó nghe như cái gì mà『 Đoạn hồn quyền 』, 『 vô ảnh chưởng 』 , vậy thì nguy rồi."



Hư Dạ Nguyệt nghe vậy cười đến thở không nổi. Rồi chợt ngửa đầu ra sau, gối lên vai hắn mà nói: "Nhị ca! Hôn ta đi!"



Hàn Bách như phụng chỉ, liền cúi xuống hôn, chỉ liếc lên một con mắt để nhìn đường phía trước.



Ngoại trừ khu sông Tần Hoài là thế giới không phân đêm ngày, bốn phía một mảnh đen kịt, lúc này vừa vào giờ dần, tất cả đều đang say mộng đẹp.



Hư Dạ Nguyệt được hôn đến nỗi toàn không còn chút sức lực nào, yếu ớt nói: "Từ khi gặp phải cái người rất xấu là chàng, Nguyệt nhi mới biết cái gì là tình yêu chân chính. Trước đây, Chu Cao Sí muốn chạm đến Nguyệt nhi, Nguyệt nhi cũng không chịu, ngay cả tay cũng không nguyện cho nắm. Thế nhưng là từ khi lần đầu tiên gặp chàng, liền rất vui nghe chàng dùng lời khinh bạc, lại còn muốn dung túng cho chàng không kiềm chế đối với người ta. Đêm đó, chàng chiếm cái tiện nghi lớn nhất của người ta thì,… Nguyệt nhi! Ai! Thiệp sẽ không nói nữa…."



Lúc này đã đi tới lối vào hồ Mạc Sầu, thủ vệ rõ ràng mà tăng nhiều, còn có cấm vệ cao thủ mặc thường phục. Thấy bọn họ trở về, bảo vệ cửa cuống quít mở đại môn, đón bọn họ đi vào.



Vào tới cửa chính khách sạn thì gặp thái giám đầu lĩnh Hữu Thiếu giám Lý Trực do Nhiếp Khánh Đồng phái tới. Hắn gượng chống mí mắt tiếp đón và nói: "Ba vị phu nhân đều lưu lại ngõ Tả gia xưa, bảo đại nhân không cần tìm các nàng."



Hàn Bách mừng rỡ, thầm nghĩ đêm nay có thể cùng cái tiểu mĩ nhân Hư Dạ Nguyệt này làm liều rồi. Thuận miệng hỏi: "Lão tặc kia! Hắc! Thị vệ trưởng đâu chứ?"



Lý Trực nói: "Thị vệ trưởng đại nhân vẫn chưa trở về. Có muốn tiểu nhân sai vệ sĩ đi tìm ngái ấy không?"



Hàn Bách cười thầm, cái lão tặc đầu này lại đang nồng nhiệt cùng Vân Thanh, vui đến quên cả về. Trong lòng lại vì vậy mà mừng cho hắn, vội nói: "Không cần, có thể bởi vì lưu luyến thanh lâu mà quên trở về."



Đang muốn tiến vào khách sạn, Lý Trực lại nói: "Sứ giả đại nhân!..." Bày ra một bộ muốn nói lại thôi. Mắt liếc về Hư Dạ Nguyệt, nháy mắt ra dấu cho hắn.



Hàn Bách trong lòng cảm thấy rất ngạc nhiên, hướng Hư Dạ Nguyệt nói: "Nguyệt nhi! Nàng vào tắm rửa thay y phục trước đi. Lát nữa ta sẽ tới."



Hư Dạ Nguyệt sao chịu ly khai ái lang, không nghe theo nói: "Người ta không quen thuộc nơi này, có chuyện gì các ngươi đến một bên mà nói đi!" Vẻ mặt mất hứng, giống như nói nhân gia là thê tử của ngươi rồi, lại còn che che dấu dấu người ta nữa.



Hàn Bách bất đắc dĩ nói: "Lý Thiếu giám! Có việc gì cứ nói thẳng, không ngại."



Lý Trực do dự một lát, nói: "Vừa rồi Diệp Tố Đông đại nhân tự mình dẫn Trang Thanh Sương tiểu thư tới. Diệp đại nhân mới vừa đi thì chuyên sứ trở về. Bây giờ Trang tiểu thư đang ở phòng khách chờ ngài." Nói xong nhìn phía Hư Dạ Nguyệt. Việc hai nữ xung khắc như nước với lửa, cả kinh thành người người đều biết.




Hàn Bách cũng nhìn về Hư Dạ Nguyệt.



Nào ngờ, Hư Dạ Nguyệt kéo ống tay áo Hàn Bách, ngọt ngào cười nói: "Đi vào rồi nói tiếp!"



Hai người liền đi vào khách sạn. Vừa vào tới bên trong liền có thị nữ nghênh tiếp.



Hư Dạ Nguyệt bám vào bên tai hắn, nhẹ nhàng nói: "Cho chàng nửa canh giờ đi gặp nàng ta, Nguyệt nhi tắm xong liền sẽ tới tìm chàng đó, nếu chàng mà chậm trễ thì Nguyệt nhi … . Hừ, thật không biết xấu hổ, nếu Nguyệt nhi cho người xem qua thân thể như vậy, sao đi nữa cũng không có da mặt dày như vậy chủ động tới tìm chàng."



Hàn Bách không cùng nàng tính toán, đưa nàng đi vào, rồi vội vã quay đầu chạy tới phòng khách.



Trang Thanh Sương khoác võ phục màu xanh, đứng cạnh cửa sổ ngắm cảnh đêm trên hồ Mạc Sầu.



Hàn Bách vẫy lui thị nữ cùng cấm vệ, rồi đi đến phía nàng.



Trang Thanh Sương xoay người lại, trên mặt hiện ra vẻ kinh hỉ, vẻ đẹp động nhân kia làm người lóa mắt.



Trang Thanh Sương khi trút bỏ đi thái độ lãnh ngạo, càng lộ ra vẻ quyến rũ động nhân gấp bội. Ánh mắt nàng nóng rực mạnh dạn đối diện, không còn vẻ nhát gan nũng nịu thiếu nữ thường ngày.



Hàn Bách cảm nhận rõ ràng được cái thiếu nữ này dám yêu, cũng dám hận, tuyệt đối không có chút do dự cùng hối hận về sau.



Hàn Bách nhớ tới tình cảnh làm rung động mê người khi nàng ngồi cạnh bồn tắm múc nước tưới thân, một đôi nhũ hoa nhô càng cao hơn so với Tả Thi cùng Hư Dạ Nguyệt, sao còn nhẫn được, tức tốc tiến tới, cho đến khi hai thân thể áp sát cùng một chỗ, mới dừng lại bước chân.



Bọn họ cũng không có đưa tay ôm đối phương, thế nhưng là cái loại áp sát này càng có cảm giác càng có tính kích thích cùng khiêu khích.



Cái mỹ nữ đến từ phương bắc Trang Thanh Sương này so với Hư Dạ Nguyệt cao hơn nửa cái đầu, so với Hàn Bách chỉ thấp hơn một chút, cho nên khi áp sát cùng nhau thì mặt áp mặt, bốn mắt giao nhau.



Hàn Bách nhịn không được nhẹ nhàng dùng thân thể đè ép bộ ngực sữa cao vót của nàng, từng đợt cảm xúc tiêu hồn mòn xương từ điểm tiếp xúc truyền đến.



Trang Thanh Sương trong mắt bắn ra lửa tình nóng rực, hai tay nắm chặt phía sau, ưỡn ngực, để tùy ý cái bại hoại này mượn thế đè ép mà khinh bạc nàng. Mặt xinh từ từ đỏ lên, cũng không phải do ngại xấu hổ, chỉ là bị khơi dậy lên xử nữ xuân tình.



Hai người không nói một lời, hưởng thụ tư vị ngọt ngào lúc này. Tình cảnh không lời này còn tốt hơn có bất cứ lời nào,.



Hàn Bách hoàn toàn cảm thụ được sự mềm mại từ bộ ngực sữa của Trang Thanh Sương, thậm chí cả hình dạng co giãn.



Hắn chưa bao giờ thử qua dốc lòng để thưởng thức loại chỉ để ngực đụng ngực như thế này.



Trong lòng thầm khen vẻ đầy đặn của nàng càng nổi bật hơn vẻ đẹp có chút lòe loẹt của Mị Nương. Bỗng nhiên hắn chợt hiểu rõ vì sao nàng luôn luôn biểu hiện ra hình đáng lạnh lùng. Nếu không như vậy, nàng sớm đã rước lấy phiền não từ chuyện nam nữ.



Đây cũng là nguyên nhân nàng bài danh sau Hư Dạ Nguyệt trong bảng mười đại mỹ nhân. Nếu bình thường nàng đều có bộ dáng như bây giờ, so với Hư Dạ Nguyệt, ái thắng ai thua cũng còn chưa biết.



Thảo nào Lãng Phiên Vân cùng Quỷ Vương đều nhìn ra nàng thân có dị bẩm. Bất luận nam nhân nào, như lấy được nàng, tất nhiên sẽ chầm chậm triền miên trong chuyện gối chăn, thể chất yếu một chút, còn không phải là tiễn mạng đi sao.



Nhưng mà, đối với ma chủng của hắn mà nói, Hư Dạ Nguyệt cùng nàng đều là cực cực trân phẩm. Đương nhiên, Tần Mộng Dao bởi vì thân có đạo thai, lại càng siêu thắng các nàng một bậc.



Hàn Bách nhẫn nhịn xung động muốn hôn miệng nàng, thấp giọng nói: "Hy vọng sau này mỗi lần Trang tiểu thư tắm rửa thì đều do bản sử tự mình thủ hộ ở bên."



Trang Thanh Sương trừng mắt liếc hắn, nói: "Nam nhân định lừa nữ nhi thì đều nhẹ nhàng hứa hứa hẹn hẹn, nhưng khi muốn chân chính thực hiện thì lại làm không được."



Hàn Bách suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Lời này rất có đạo lý, vì sao cha nàng bỗng nhiên chịu để nàng tới đây chứ?" Thầm kêu nguy hiểm thật, nếu Trang Thanh Sương mỗi lần tắm rửa đều muốn hắn làm bạn, hẳn sẽ khiêu khích chúng nữ đố kỵ. Giả như toàn bộ đều đưa ra yêu cầu như vậy, vậy thì cuộc sống sau này của hắn e rằng hơn phân nữa phải diễn ra tại trong phòng tắm rồi.



Trang Thanh Sương không có truy cứu lời nói bậy thuận miệng của hắn, cố đè nén kích thích hưng phấn do song nhũ bị Hàn Bách đè ép ma sát truyền đến, ôn nhu nói: "Hàn Bách! Thẳng thắn nói cho Thanh Sương được không? Có phải chàng cố ý xông vào phòng tắm, khiến Thanh Sương chỉ có thể gả cho chàng, mà không có lựa chọn khác hay không?"



Hàn Bách ngừng đè ép hai vú nàng, xấu hổ gật đầu nói: "Sương nhi trách ta sao? Ta sớm hạ quyết tâm xâm phạm nàng. Nếu như lúc đó không phải đang tắm, tình huống cuối cùng đều sẽ là như vậy."



Trang Thanh Sương không chỉ không có chút nào ý trách cứ, còn đem bộ ngực sữa dán chặt tại bộ ngực rộng của, thân thiết chân thành mà nói: "Phải nói thích cũng không kịp đí! Thế nào sẽ trách chàng chứ! Người ta chịu viết giấy hẹn chàng đêm tối đến khuê phòng là đã sớm hạ quyết tâm đem chung thân giao phó cho chàngrồi. Chỉ có như vậy cha mới không thể cấm chúng ta. Nói cho Sương nhi biết, việc trong phòng tắm, có phải do chàng truyền ra đi hay không?"



Hàn Bách cảm thấy bối rối, kiên trì nói: "Có thể nói như thế, vì được đến nàng, ta có điểm không từ thủ đoạn."



Trang Thanh Sương hai tay ôm lên cổ hắn, cười nói: "Cha gia giáo rất nghiêm, giờ lại có một cái nữ nhi như thiếp. Dù sao Sương nhi cũng không thể không để ý đến mặt mũi, lời nói của cha. Hàn Bách, chàng có thể chính thức hướng cha cầu hôn hay không? Như vậy Sương nhi liền có thể yên dạ yên lòng đem tất cả đều giao cho chàng. Ai! Nghĩ đến sự tình không biết có được thuận lợi như ý hay không, Sương nhi cảm thấy rất buồn phiền!"



Hàn Bách hai tay dang ra, một tay ôm vòng eo mềm mại yểu điệu và cũng tràn ngập đàn hồi, một tay kia nhịn không được mò tìm nhũ hoa đầy đặn nhô cao của nàng, yêu thích không buông tay, cười nói: "Sơn nhân tự có diệu kế, nếu ta có thể mời hoàng thượng hạ chỉ đem gả nàng cho ta. Tại ngay khi hạ chỉ, Sương nhi liền đã thành thê tử của ta. Còn như tiệc cưới thì có thể tùy ý cử hành."



Trang Thanh Sương mừng rỡ, liều lĩnh hướng Hàn Bách dâng lên nụ hôn đầu tiên.



Hàn Bách tán tỉnh đã lão luyện, ôn nhu đa tình mà đùa ngịch cái lưỡi nhỏ thơm tho của nàng. Chỉ chốc lát, Trang Thanh Sương liền cất tiếng rên rỉ giãy dụa, như muốn đem thân thể tan nhập vào trong cơ thể hắn, lộ ra tràn trề xuân tình.




Cảm giác bốn chân giao nhau cọ sát càng khiến hai bên thần hồn điên đảo.



Nồng nhiệt đang đến lúc cao trào thì Trang Thanh Sương gắng sức tách khỏi cái miệng thiếu chút nữa đem nàng mê chết của Hàn Bách, mặt đỏ bừng, thở dốc nói: "Hàn lang a! Sương nhi chịu không nổi rồi! Chàng còn tiếp tục khiêu khích như thế, người ta có thể không kiềm chế được đó."



Hàn Bách biết nàng cũng như Hư Dạ Nguyệt thân có mị cốt (nét quyến rũ trời sinh), là vưu vật trời sinh khao khát ái tình, hết sức chịu không nổi thân mang ma chủng như mình khiêu khích. Thế nhưng nhớ lại Hư Dạ Nguyệt cảnh cáo chỉ cho nửa canh giờ, trong lòng kêu khổ, đành giả bộ hiên ngang lẫm liệt, ngang nhiên nói: "Hàn Bách ta sao có thể tham hoan lạc nhất thời, hắc! Không chỉ là vui vẻ qua loa, giản đơn như thế, mà là cực lạc, là tổn hại lễ pháp, phá hủy danh tiết Sương nhi. Ngày mai ta lập tức tiến cung, cầu hoàng thượng ban hôn. Hắc! Vô luận thống khổ như thế nào, đêm nay đều phải chịu đựng không chiếm đại tiện nghi của Sương nhi vậy."



Trang Thanh Sương đâu biết tiểu tử này có nổi khổ khó nói, còn tưởng rằng hắn thực sự vĩ đại như vậy, nhất thời liền quên kỳ thực khổ là chính nàng ta, cảm động nói: "Hàn lang! Ngươi đối Thanh Sương thật tốt."



Hàn Bách da mặt dày tiếp nhận nàng ca ngợi, thầm nghĩ còn có chút thời gian, không bằng lại chiếm tay chân tiện nghi, vui vẻ một chút trước. Liền đem một đôi tay ngọc của nàng kéo xuống, đặt ở sau lưng nàng, nói: "Sương nhi lại như khi nãy ưỡn ngực lên được không?"



Trang Thanh Sương mặc dù không quen thuộc chuyện nam nữ, thế nhưng là dựa vào bản năng nữ tính, thấy ánh mắt hắn sáng quắc nhìn bộ ngực sữa của mình, sao còn có thể không biết chủ ý của tiểu tử này, không nghe theo nói: "Hàn lang chỉ lo chính mình vui vẻ, không để ý tới người ta khổ sở sao? ."



Hàn Bách dục hỏa đầy thân, ma chủng đối diện với mỹ thực từ lâu nóng lòng muốn thử, sao còn để ý được cái gì, giơ lên đôi tay, nắm lấy đôi nhũ hoa to lớn như kì tích của nàng, cợt nhả nói: "Nàng không chỉ sẽ không khổ sở mà còn có thể rất thoải mái đó! Phải không?"



Đôi mắt thanh tú của Trang Thanh Sương lại mở không ra, ư ư nói: "Đúng là rất thoải mái, nhưng cũng rất khổ sở mà! Hàn lang a, người ta..."



Hàn Bách đang muốn lại hôn nàng thì âm thanh ho khan của Hư Dạ Nguyệt tại cửa vào vang lên.



Hai người kinh sợ, vội vàng tách ra.



Trang Thanh Sương vội xoay người, nhìn ra ngoài cửa sổ.



Hư Dạ Nguyệt cười dài đi vào nói: "Các ngươi tiếp tục thân thiết đi! Có muốn Nguyệt Nhi canh chừng thay cho các ngươi không?"



Hàn Bách không rõ tâm ý chân chính của nàng, lại không dám hỏi nàng vì sao chưa hết nửa canh giờ đã xông tới phá hư chuyện tốt của hắn, liền học nàng ho khan hai tiếng nói: "Nguyệt nhi không hài lòng tới gặp Sương nhi. Từ bây giờ trở đi, hai người các nàng phải tương thân tương ái, bằng không ta nhất định sẽ không bỏ qua cho người nào không nghe lời nói của ta đó."



Hư Dạ Nguyệt đi tới bên cạnh hai người, dẩu cái miệng nhỏ lên cả giận nói: "Chàng chỉ được cái ỷ thế quát tháo!" Lại lườm hắn một cái, lôi kéo vai lưng Trang Thanh Sương nói: "Sương muội! Gọi một tiếng Nguyệt tỷ nghe nào."



Trang Thanh Sương xoay người lại, tức giận liếc nhìn nàng một cái nói: "Hư Dạ Nguyệt ngươi lớn tuỗi hơn nhân gia sao? Ngươi gọi ta là Sương tỷ mới đúng."



Hư Dạ Nguyệt mỉm cười nói: "Nguyệt tỷ ta nhập Hàn gia sớm hơn ngươi, tự nhiên lấy ta làm trưởng, nhanh ngoan ngoãn gọi Nguyệt tỷ nghe nào."



Trang Thanh Sương hai mắt liền chuyển, học loại tiếu ý dịu dàng như nàng mà nói: "Nếu tương lai Hàn lang nạp cái nữ nhân lớn tuổi gấp đôi ngươi, có phải không cũng muốn nàng buồn nôn tê dại mà gọi ngươi làm tỷ tỷ chứ?"



Hàn Bách nghĩ không ra Trang Thanh Sương mồm miệng một chút cũng không kém Hư Dạ Nguyệt, sợ Hư Dạ Nguyệt túng quẫn, hai tay vươn ra, phân biệt ôm eo nhỏ các nàng, cười nói: "Nói cho ta biết, người nào lớn tuổi hơn một chút?"



Hư Dạ Nguyệt liếc mắt lườm Trang Thanh Sương, mỉm cười nói: "Đương nhiên là nàng già hơn thiếp."



Trang Thanh Sương tức giận đến mắt hạnh trừng trừng, đang muốn dùng lời phản pháo thì có tiếng bước chân từ xa đến gần.



Hàn Bách buông hai nữ ra, thấy Diệp Tố Đông đi đến, hướng Hàn Bách cùng Hư Dạ Nguyệt vấn an rồi đem Trang Thanh Sương kéo đến một bên nói: "Nguyện vọng của Sương nhi đã đạt! Có thể trở về rồi!"



Trang Thanh Sương cúi đầu nói: "Sương nhi có thể đợi trời sáng mới đi không? . Chúng ta chỉ là nói chuyện mà thôi!"



Diệp Tố Đông than thở: "Cha con chịu đáp ứng cho con ban đêm tới Hàn... Hắc! Ban đêm tới chỗ chuyên sứ đại nhân, toàn bộ dựa vào sư thúc ta vỗ ngực đảm bảo sẽ đem con trở về hoàn hảo không việc gì. Vừa rồi ta bởi vì có việc gấp phải làm, bỏ đi một lúc, trong lòng đã cảm thấy bất an, may là thật chưa phát sinh sự tình gì. Nghe lời sư thúc được không? Còn nhiều thời gian, lo gì không có cơ hội gặp lại."



Trang Thanh Sương bất đắc dĩ đành phải đáp ứng.



Hai người trở lại bên cạnh Hàn Bách, Diệp Tố Đông nói: "Mạt tướng phải đưa Sương nhi trở về, hoàng thượng dặn đại nhân ngày mai trước khi lâm triều tới hoàng cung gặp mặt. Đại nhân nghìn vạn lần không nên đến muộn."



Hàn Bách thất thanh: "Ngày mai? Bây giờ cách bình minh nhiều nhất không hơn nửa canh giờ, chẳng phải là ta phải lập tức lên đường sao."



Hư Dạ Nguyệt cũng oán giận nói: "Chu thúc thúc thật không biết thương người khác, liền ngủ cũng không được ngủ ngon."



Chỉ có Trang Thanh Sương vui vẻ nói: "Tất cả mọi người đã không được ngủ, chi bằng đại nhân trước đưa Sương nhi về phủ, rồi tới hoàng cung, thời gian như vậy là vừa đúng."



Hư Dạ Nguyệt hung hăng liếc mắt lườm Trang Thanh Sương, nhịn không được "phù phù" một tiếng, bật cười, kéo cánh tay Trang Thanh Sương lên nói với Diệp Tố Đông: "Hai người chúng ta ngồi xe cùng chuyên sứ, đại nhân hộ tống bên cạnh được không?"



Diệp Tố Đông liếc mắt nhìn Hàn Bách đang mặt mày hớn hở, ngoại trừ trong lòng cầu khẩn Trang Thanh Sương chớ có tại trong xe làm ra sự tình gì, còn có thể làm gì chứ?

Trong một đại trạch cách Quỷ Vương phủ tương đối xa, mặc dù đèn đuốc ảm đạm, nhưng bọn Phương Dạ Vũ cũng là một đêm không chợp mắt.



Mọi người ngồi ở đại sảnh, ngoại trừ Phương Dạ Vũ, Lý Xích Mi, Niên Liên Đan, còn có thêm một nam tử mặt đầu râu ria.



Người này một thân hoa phục, vừa nhìn qua liền biết rất giàu có, có tác phong đại thương nhân. Nhưng đôi mắt đen dưới mày kiếm bắn ra hai đạo ánh mắt âm vụ uy nghiêm, lại khiến người biết rõ hắn cũng không phải người lương thiện.




Càng khiếp người là khí dương cương trên mặt hắn, tay chân thô to hơn người bình thường, cả người ẩn chứa lực lượng hung bạo, nếu như ra trận giết địch, người này hẳn là dũng tướng vô địch hung hãn không sợ chết.



Người tràn ngập sát khí này chính là vừa mới đạt được Sắc Mục đệ nhất cao thủ, dùng một thân khí ngạnh công đao thương bất nhập mà lừng danh vực ngoại - "Hoang lang" Nhậm Bích.



Niên Liên Đan đêm nay đã hái hoa không được, lại hao binh tổn tướng, bộ mặt âm u, lặng lẽ ngồi không nói.



Lúc này Phương Dạ Vũ đang nói đến việc Thủy Nguyệt Đại Tông ám sát Chu Nguyên Chương thất bại, không bằng lòng nói: "Tên Lam Ngọc này bảo thủ, độc hành độc đoán, ám sát Chu Nguyên Chương như vậy, cho dù thành công, cũng sẽ làm xáo trộn kế hoạch của chúng ta, bỗng nhiên không công làm lợi cho Yến vương Lệ."



Nhậm Bích vừa tới phủ, vẫn chưa rõ được sự tình - quan hệ phức tạp tại kinh sư, ngạc nhiên hỏi: "Nếu Chu Nguyên Chương chết, thiên hạ đại loạn, không phải chúng ta có thể đục nước béo cò sao? Vì sao lại tiện nghi cho Yến vương Lệ?"



Lý Xích Mi thản nhiên nói: "Có hai cái nguyên nhân, đầu tiên là chúng ta hy vọng có thể giết chết Chu Nguyên Chương, giá họa cho Yến vương Lệ, loại bỏ được cái kình địch này, vậy thì lý tưởng nhất; thứ nhì là diệt trừ Quỷ Vương, bởi vì một ngày Quỷ Vương vẫn còn khoẻ mạnh, lấy uy vọng của hắn, tùy thời có thể đứng lên hiệu triệu thiên hạ, cùng Yến Vương tại phía sau thao túng Duẫn, tại lúc lòng người cần ổn định, tất cả mọi người sẽ đứng về phía bọn họ, như vậy không phải đã giúp Yến vương Lệ một cái đại ân sao?"



Nhậm Bích nhe răng cười nói: "Vậy thì dễ dàng, đêm mai ta liền xen lẫn trong đám người đoạt Ưng đao, nhảy vào đi giết người phóng hỏa, chế tạo hỗn loạn, chọn đúng thời cơ đánh chết Hư Nhược Vô, vậy không phải sẽ xong hết mọi chuyện."



Lý Xích Mi tức giận nói: "Ngươi cho chính mình là Bàng Ban sao? Quỷ Vương phủ cao thủ nhiều như mây, công trình bố trí ẩn hàm trận pháp, nếu đánh lên thì có thể trốn đi đã vạn hạnh. Ai! Nếu Quỷ Vương thực sự là như thế dễ dàng giết chết, trong ngày hôm qua khi ta trở về, sớm đã đem theo đầu hắn rồi."



Niên Liên Đan đã lĩnh giáo qua sự lợi hại của Quỷ Vương, ngắt lời nói: "Bây giờ lực lượng của chúng ta còn hơi yếu một chút. Nếu Tố Thiện cùng người của Nữ Chân tộc tới, phối hợp Hồ Duy Dung, Lam Ngọc cùng Đông Doanh cao thủ, lại thêm có Lăng Nghiêm làm nội ứng, liền sẽ là một cái cục diện hoàn toàn khác."



Phương Dạ Vũ cười khổ nói: "Đại sư huynh bây giờ đang rất đau đầu, sau khi bị đánh lén, Chu Nguyên Chương hồi cung, giận dữ, đem sư huynh mắng cho đầu tắt mặt tối, yêu cầu hắn trong ba ngày phải tìm được Thủy Nguyệt Đại Tông, nếu không, sẽ cách chức Hán vệ thống lĩnh của hắn, ai! Lam Ngọc lần này thật làm chúng ta mệt thảm rồi."



Niên Liên Đan cau mày nói: "Lăng Nghiêm là Hán nha đại đầu lĩnh, chỉ không biết khi khởi sự, toàn bộ hệ thống mật thám không lồ trên tay hắn có thể điều động tùy ý hay không?"



Lý Xích Mi than thở: "Nếu là có thể, Chu Nguyên Chương không còn là Chu Nguyên Chương rồi. Ngay cả Quỷ Vương hắn cũng không hoàn toàn tin tưởng, huống chi là Lăng Nghiêm. Hán vệ chia làm bốn cái hệ thống Đông – Tây – Nam – Bắc, mỗi cái hệ thống đều do Chu Nguyên Chương thân tín quản lý. Cho nên, Lăng Nghiêm nhìn như quyền lấn vua dân, nhưng nếu Chu Nguyên Chương muốn cách chức hắn, ngoại trừ hơn mười người bên ta do hắn đưa vào, muốn tìm thêm người cầm cự hắn đều khó hơn lên trời, thực sự là nửa điểm biện pháp cũng không có. Quyền lực của hắn có thể nói toàn bộ đều đến từ Chu Nguyên Chương."



Phương Dạ Vũ tiếp lời nói: "Người mà Chu Nguyên Chương chân chính tín nhiệm là Diệp Tố Đông, người này võ công cao, lại có thể điều động lực lượng thành viên bát phái. Tuyệt không có thể khinh thường. Lần này Thủy Nguyệt Đại Tông lạt ám sát thất bại, hẳn sẽ làm hắn cảnh giác, sẽ mời cao thủ bát phái xuất động hộ giá. Chỉ cần tới là Vô Tưởng tăng hoặc Bất lão thần tiên, liền đủ làm chúng ta đau đầu. Lam Ngọc thực sự là hồ đồ làm bậy. Thật hận không thể đánh hắn cho hết giận."



Niên Liên Đan cười nói: "Rất ít thấy tiểu ma sư tức giận như thế."



Lý Xích Mi than thở: "Bây giờ chúng ta chỉ còn lại có con cờ Thất quý phi, nếu lại bị phá hư nữa, bị ép phải miễn cưỡng xuất thủ thì thật là hạ sách. Vậy thì ta cũng tức đến chết."



Phương Dạ Vũ dứt khoát nói: "Bây giờ nhiệm vụ hàng đầu, chính là giết chết Quỷ Vương cùng Hàn Bách. Hai người này không trừ, toàn bộ kế hoạch của chúng ta đều giống như trăng trong nước, không thực tế chút nào."



Niên Liên Đan ngạc nhiên hỏi: "Ta mặc dù hận không thể đem Hàn Bách xé thành mảnh nhỏ, lại không rõ hắn vì sao sẽ trọng yếu như thế, không thể không giết?"



Phương Dạ Vũ chợt đứng lên nói: "Ta muốn trở về phòng nghỉ ngơi một hồi, để Lý lão sư nói cho hai vị đi!" Tự ý đi.



Hai người Niên – Nhậm kỳ quái nhìn bóng lưng hắn tiêu thất ở ngoài cửa, quay lại dùng ánh mắt dò hỏi nhìn Lý Xích Mi.



Lý Xích Mi sắc mặt bình tĩnh, lãnh đạm tự nhiên nói: "Nguyên nhân phải giết Hàn Bách phi thường đơn giản, bởi vì Tần Mộng Dao chọn hắn tới đối phó chúng ta. Tựa như năm đó Ngôn Tĩnh Am chọn Chu Nguyên Chương. Nếu như chúng ta không thừa dịp tiểu tử này chưa đạt thành tựu mà giết chết hắn, cực kỳ có khả năng sẽ dẫm vào vết xe đổ năm đó."



Nhậm Bích thất thanh hỏi: "Lẽ nào hắn so Lãng Phiên Vân càng lợi hại hơn sao?"



Lý Xích Mi quay ngang, liếc nhìn hắn nói: "Ngoại trừ Bàng lão, thật không ai có thể lợi hại hơn so Lãng Phiên Vân. Thế nhưng Lãng Phiên Vân bây giờ cùng Bàng lão đang kiềm chế nhau, tuyệt đối không ngang nhiên xen vào trong tranh đấu của chúng ta, cho nên, lại không đáng ngại. Mà tiểu tử Hàn Bách này thì khắp nơi được người hoan nghênh, vô hình trung lại liên kết các thế lực lớn đối phó chúng ta vốn đã bốn phần chia rẽ vì đối kháng nhau. Nếu như không đem hắn diệt trừ, hậu quả thực sự là rất khó tưởng tượng, hơn nữa ma công của hắn đều đột nhiên tăng mạnh mỗi ngày. Ai có thể đảm bảo tương lai hắn không phải là một Bàng Ban khác."



Lý Xích Mi thấy hai người Niên – Nhậm nhất thời không nói gì, lại nói: "Tên Hàn Bách này đối với nữ nhân có một loại hấp dẫn kì dị, mỗi cái đại mỹ nữ, gồm cả Tần Mộng Dao vốn đã chặt đứt thất tình lục dục đều ái mộ hắn. Ta thật sợ Tố Thiện cũng sẽ bước lên vết nhơ Hư Dạ Nguyệt Trang Thanh Sương, trở thành tù binh của hắn. Khi đó sợ rằng chúng ta đều phải phản hồi Tây Vực chăn trâu vậy."



Nhậm Bích vỗ ngực nói: "Việc này đặt ở trên người ta."



Lý Xích Mi cau mày nói: "Đừng quên nơi này là địa bàn của Chu Nguyên Chương, một cái sự cố, ai cũng phải ăn không xong, tự giữ mình mà chạy."



Niên Liên Đan cười nói: "Yên tâm đi! Tiểu tử này háo sắc nhất, nếm qua hoan lạc thanh lâu thanh sắc sau, nhất định nhịn không được sẽ len lén chuồn đi tìm ngon ngọt. Chỉ cần luôn theo dõi hướng đi của hắn, vậy thì có thể đưa hắn đi gặp Diêm vương rồi."



Lý Xích Mi cười khổ nói: "Vô luận dùng cái kế gì cũng được, nhưng nhất thiết không thể dùng mỹ nhân kế, phải ghi nhớ điểm này."


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện