Nhất Thành cười lạnh nói:

- Nếu đã biết không thể sống sót vậy thì để ta hủy luôn tấm da này đi cho xong. Trước sau gì cũng vậy thì ta cũng không để ngươi đạt được mục đích chứ nhỉ? Trên tay Nhất Thành, hắn lại tiếp tục đưa tấm da lại gần phép thuật bên tay phải hơn một chút nữa. Mọi người quanh đây đều biến sắc, Do Pháp phía sau bỗng nhiên quát lên:

- Dừng tay! Nếu như hủy nó, chúng ta đều chết.

Nhất Thành nghe thấy nhưng chả quan tâm, động tác của hắn không dừng lại mà từ từ chuẩn bị hủy diệt tấm da. Phía sau, Da Pháp bị Do Duyên đánh cho một bạt tai. Hắn định phát tác thì thấy Do Duyên, Phong Ngân, và Tiểu Tiểu lạnh lùng nhìn hắn. Ý nói hắn nếu dám làm càng thì hắn sẽ là kẻ bị giết đầu tiên. Bên kia, Nhân Gia người có mấy người xôn xao, dù không dám quát lên nhưng liên tục lẩm bẩm ‘Không, không thể!’. Nhân Nam và Nhân Bắc trợn trừng mắt quát ‘Câm miệng’.

Có thể mấy tên kia không hiểu nhưng mấy cáo già làm sao không hiểu hành động của Nhất Thành. Hắn đang đấu trí với bóng người kia. Nếu Nhất Thành không dành được chủ động thì chắc chắn tất cả người ở đây sẽ chết. Và có vẻ thứ kia rất quan trọng với Bóng người kia khi đó bọn hắn mới có cơ hội sống.

Bóng người kia giọng vẫn khàn khàn lạnh lùng nói:

- Ta biết ngươi sẽ không dễ dàng hủy diệt nó. Thứ kia mà hủy diệt thì các ngươi chắc chắn sẽ bị ta giết. Ngươi biết điều đó nên chắc chắn sẽ không hủy diệt nó. Nói đi, ngươi muốn gì?

Nhất Thành bỗng cười lên dừng lại động tác:

- Đúng là cùng người thông minh nói chuyện thì dễ hơn nhiều. Tất nhiên là chúng ta muốn sống.

Bóng người kia gật đầu,

- Ngươi đưa ta tấm da kia, ta để các ngươi rời đi.

Nhất Thành nghe vậy thì nhìn bóng người kia với ánh mắt mắt mỉa mai khinh bỉ. Hắn lắc đầu nói:

- Ta mới khen ngươi thông mình nhưng câu tiếp theo ngươi lại thốt ra một cách ngu ngốc như vậy?

Bóng người kia đùng đùng nổi giận, cả người hắc khí bạo liệt, chỉ là mới hắn nổi giận thì Nhất Thành đã chuẩn bị hủy diệt tấm da. Nhất Thành nhìn bóng người cười nhếch mép.

- Vậy ngươi muốn sao?

Nhất Thành cười lạnh nói:

- Để họ rời đi đi! Ngươi muốn là thứ trên tay ta, giữ họ lại thì chỉ giết thêm vài người mà thôi. Mà nếu làm vậy có khi ta nổi hứng hủy luôn thứ này đó.

Xa xa truyền đến...

- Hu...H...Hu… Mập Ca Ca, Mập Ca Ca.

Nhất Thành thành mới nói xong thì bên trái bỗng nhiên truyền đến tiếng khóc. Nghe giọng rất quen, hắn nhận ra đó là giọng Tiểu Oa Oa. Hắn vội vàng nhìn qua. Xuất hiện trước mắt hắn là một tên Dị Giáo đang một tay ôm chặt Tiểu Oa Oa, lao đến bên này. Phía sau là Nhân Lệ, Phong Nam Du, xa hơn nữa là Mập Mạp đang ôm ngực đuổi theo. Có vẽ Mập Mập đã bị thương, trên miệng còn tràn ra máu.

Tiểu Tiểu thấy vậy thì vội vàng xong đến ngăn tên kia chạy vào trong đám Dị Giáo. Phong Ngân và Do Duyên như hiểu ý cũng lao ra cùng Tiểu Tiểu. Phong Nam cũng quát lên xong ra:

- Tiểu Oa!

Bóng người kia định động thủ thì Nhất Thành đã lạnh lùng nói:

- Các ngươi có vẻ không có thành ý nhỉ? Thế thì ngươi cũng đừng mong có được thứ này.

Bóng người kia quay ngoắt nhìn về phía Nhất Thành, trợn trừng mắt nhìn hắn.

- Ngươi nghĩ ta đang nói đùa với ngươi sao?

Nhất Thành càng trở nên lạnh lùng, hủy một góc khác của tấm da. Người mặc đồ đen kia hai mắt híp lại, mày nhíu chặt.

Bên kia, tên bắt Tiểu Oa Oa đã bị đám người Tiểu Tiểu bao vây. Đám Mập Mạp cũng xong đến bao vây hắn lại. Nhưng hai bên đều ở thế giằng co, không ai dám manh động.

Tên dị giáo đang ôm tiểu Oa Oa lạnh lùng nói:

- Giao ra tắm da kia nếu không thì tiểu Oa Oa này sẽ chết.

Nhất Thành không thèm quan tâm tên kia mà vẫn nhìn chằm chằm bóng người kia lạnh lùng hỏi:

- Vậy có vẻ như các ngươi định dùng con tin uy hiếp ta nhỉ. Ngươi nói tiếp theo ta sẽ làm gì?

Bóng người kia híp mắt nhìn Nhất Thành. Hắn lạnh lùng nói:

- Ta muốn xem xem ngươi đủ ác không? Tên nhóc kia dễ thương như vậy, không biết ngươi nỡ lòng nhìn nó chết không? Không phải các ngươi gọi mình là chính đạo người sao? Chẳng lẽ thấy chết mà không cứu?

Nhất Thành cười lạnh nói:

- Ha..ha.. Ngươi đoán sai rồi, người Nhân Phủ sống hay chết không liên quan đến ta. Ta đến đây trợ giúp họ, cũng đã làm hết sức rồi. Đến giờ sinh tử thì ta tất sẽ bảo vệ mạng mình trước. Chính đạo sao? Ngươi có nhầm lẫn gì sao? Ngươi nghĩ chính đạo nào cũng liều mình cứu người hả? Ta thấy ngươi sống lâu vậy, nhưng không nghĩ lại còn ngây thơ như thế?

Người mặc đồ đen cười lên điên cuồng:

- Ha...Ha..Ha.. Vậy sao?

Sát khí trên người hắn tỏa ra lạnh lùng ra lệnh cho tên Dị Giáo đang bắt giữ Tiểu Oa Oa:

- Giết đứa nhóc đó.

Mọi người bỗng nhiên biến sắc, tên quái dị đang ôm Tiểu Oa Oa nghe mệnh lệnh thì gật đầu. Hắn liếc nhìn mọi người một cái, tay phải hắn xuất hiện hắc khí đậm đặc. Loại thủ đoạn nhìn rất giống Bóng người áo đen vừa mới định tấn công Nhất Thành. Mọi người vội vàng hô lớn ‘Đừng Tay! Nhanh đừng tay!’. Tiểu Oa Oa thì khóc lớn. Mọi người ở đây trở nên gấp gáp nhưng chỉ có Nhất Thành vẫn đang đạm bạt nhìn về phía Người áo đen phía trước, miệng vẫn nhếch lên nở một nụ cười lạnh lùng. Tên Dị Giáo thấy mọi người khẩn trương thì cười lên khằng khặc, hắn nhìn xuống Oa Oa đang bị ôm trên tay, sát khí trên người xuất hiện…Tay chuẩn bị chụp vào đầu tiểu Oa Oa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện