Thẩm Mặc đứng dậy nhìn lại, liền thấy ở cửa có hai nam nhân lớn tuổi đứng sóng vai với nhau, một mặt mày trắng trẻo, tướng mạo thanh tú, thêm vào ba chòm râu chỏm dưới cằm, áo bào rộng tay trên người, giống y hệt nhân vật phong lưu thời Ngụy Tấn. Cùng với hắn là một vị khác tướng mạo không đẹp lắm, mặc áo vải màu dạt dẻ, lưng mang nón lá, còn có bao vải dài ba xích, trông có vẻ giống như người hầu.
Nhưng hắn đứng ngang vai với nam nhân tuấn tú kia mà vẻ ung dung bình thản, liền biết ngay hai người bình đẳng. Nhìn kỹ lại liền thấy người đó mắt sáng quắc có thần, khuôn mặt gầy gò má cao, thoáng có chút khí chất kiêu ngạo bất thuần.
Thẩm Mặc thấy Từ Vị đi tới đón, không ngừng hỏi han Nhất Hưu ca của hắn, chẳng thèm lý tới nam nhân đội nón. Thẩm Mặc tính thiện lương, sợ Đội Nón xấu hổ, liền cười với hắn. Bất ngờ là Đội Nón cũng mỉm cười đáp lại y, hết sức lễ độ.
Từ Vị biểu đạt sự kích động trong lòng, liền kéo vị Nhật Hưu ca kia vào nhà, rồi lại cung kính mời hắn ngồi xuống, lúc này mới nhớ ra trong phòng còn một vị nữa, cười xấu hổ nói:
- Nghĩa Tu ca, giới thiệu cho huynh một vị tiểu bằng hữu.
Nói rồi chỉ vào Thẩm Mặc:
- Môn sinh đắc ý của Thanh Hà tiên sinh, chắn chắn là người đỗ đầu thi huyện của huyện Hội Kê lần này, Thẩm Mặc, Thẩm Chuyết Ngôn.
Thẩm Mặc trong lòng toát mồ hôi, nhưng trong này trẻ nhất là Từ Vị cũng trên ba mươi rồi, người ta lại không biết y hai kiếp làm người, gọi y là tiểu bằng hữu đúng là không sai. Mặc dù trong lòng không vui, nhưng y biết có thể làm tên gia hỏa mắt cao hơn trời như Từ Vị đối đãi như thế phải là kỳ nhân thiên phú dị bẩm.
Liền cung kính nói:
- Vãn bối Thẩm Mặc bái kiến tiền bối, xin hỏi tôn tính đại danh của tiền bối? Nghĩa Tu ca tựa hồ rất hứng thú với y, nhìn Thẩm Mặc từ trên xuống dưới hồi lâu mới cười khà khà:
- Lão phu họ Đường, tên là Nghĩa Tu, biệt hiệu Kinh Xuyên.
Nghe tới cái tên Kinh Xuyên, Thẩm Mặc bất giác hít một hơi khí lạnh, vội vàng thi lễ lại lần nữa:
- Đại danh của tiên sinh như sấm nổ bên tai, học sinh bình thường nghiên cứu nhiều nhất là đại tác của tiên sinh và Thủ Khê tiên sinh.
Đường Thuận Chi, tự Nghĩa Tu, hiệu Kinh Xuyên. Năm Gia Tĩnh thứ tám đứng đầu thi hội, cùng Vương Ngao Vương Thủ Khê cùng mang danh Đường Vương, chính là thái sơn bắc đầu trong văn giới.
Đường Kinh Xuyên sắc mặt cổ quái nói:
- Hi vọng Đường mỗ không làm hỏng con cháu nhà người chứ.
Từ Vị ở bên cạnh cười hăng hắc:
- Nghĩa Tu ca học thức uyên bác, thiên văn địa lý, số học lịch pháp, binh thư nhạc luật, không gì không biết, không gì không tinh, văn bát cổ mà lão đệ nói chẳng qua chỉ là chút thủ đoạn nhỏ của huynh ấy thôi.
Đường Thuận Chi lắc đầu cười:
- Với Chuyết Ngôn tiểu lão đệ mà nói, văn bát cổ là quan trọng nhất.
Nói xong nhìn Từ Vị có chút trách cứ:
- Mấy năm trước ta cấp cho đệ những văn tự Can Lộc kia, đệ không dốc lòng nghiên cứu à?
Từ Vị thần sắc ảm đạm nói:
- Mấy năm qua gặp phải biến cố, trước tiên là Nhị huynh ở Quý Châu đổ bệnh qua đời, sau đó tới Đại huynh, thê tử kết tóc nối nhau bỏ đi, tâm cảnh thủy chung không bình thản được, chỉ đọc tạp thư cởi bỏ u uất, thực sự không có tâm tình đi đọc thứ văn bát cổ khô cứng đó.
- Tạo họa trêu người mà.
Đường Thuận Chi lắc đầu thở dài, lúc này mới phát hiện ra niềm vui sau bao ngày gặp lại, bị câu nói này của mình phá tan nát thê thảm, vội thay đổi đề tài, nói với hán tử áo vải đi cùng với mình:
- Trụ Càn lão đệ, đây chính là Từ Vị Từ Văn Thanh mà lão đệ luôn tôn sùng.
Lại giới thiệu cho Từ Vị:
- Văn Thanh lão đệ, đây chính là Phu Sơn tiên sinh mà đệ luôn sùng bái đấy.
Từ Vị ái dà một tiếng, mắt mở to nhìn Đội Nón tướng mạo rất kém:
- Lão huynh chính là Hà Tâm Ẩn danh tiếng lấy lừng ... Đúng là, đúng là ...
Hắn phát hiện ra lời phía sau không được hay lắm, liền dừng lại.
Nhưng Hà Tâm Ẩn cười lạnh:
- Đúng là gặp mặt không bằng nghe tên.
Từ Vị không khỏi cười ngượng:
- Làm sao mà lão huynh biết?
- Bởi vì ta cũng muốn nói với ngươi như thế.
Hà Tâm Ẩn vẫn nghiêm mặt, giọng hơi dài ra:
- Chẳng ngờ rằng Từ đại tài tử thi họa song tuyệt trong truyền thuyết lại ... Lôi thôi lếch thếch như thế.
- Như nhau như nhau.
Từ Vị cười phá lên, nói:
- Tiểu đệ cũng không ngờ Cuồng Hiệp Hà Tâm Ẩn chủ trương người là trung tâm đất trời, lại như một lão nông thế này.
Đường Thuận Chi đưa tay kéo tay hai người ngồi xuống:
- Có thể nói câu nhìn người không thể nhìn tướng mạo đúng là chân lý mà.
Hà Tâm Ẩn lại cười khẩy:
- Đường Kinh Xuyên ngươi thì có thể nhìn từ tướng mạo, có thể thấy câu này cũng chẳng đúng hẳn.
Bốn người ngồi vào chỗ, Đường Thuận Chi ngồi chủ tọa, Thẩm Mặc ngồi cuối, Từ Vị và Hà Tâm Ẩn ngồi đối diện, cứ trợn mắt nhìn nhau.
Hà Tâm Ẩn lúc này mới bỏ bao vải và nón lá xuống, khi đặt lên bàn, Thẩm Mặc nghe thấy rõ ràng tiếng kim loại va chạm nhau, lúc này mới biết trong bảo vải kia chứa đao kiếm.
Có thể gặp Nhất Hưu ca và Hà Tâm Ẩn trong truyền thuyết, Từ Vị hết sức cao hứng, vừa mời rượu vừa nói luôn mồm. Thẩm Mặc cũng không xen vào, liền im lặng ngồi bồi tiếp. Ban đầu bọn họ còn nói chuyện sau khi từ biệt, Từ Vị tất nhiên là có sao đáp vậy, Đường Thuận Chi thì trả lời không rõ ràng, dường như có chút cố kỵ.
Thẩm Mặc chỉ nghe rõ ràng, hai người từ phương bắc tới, gần đây thiên hạ không thái bình, liền kết bạn với nhau, thêm nữa vị Kinh Xuyên tiên sinh này hình như còn là quan lại, những thứ khác không nghe ra.
Từ Vị không phải đồ ngốc, tất nhiên nghe ra Nhất Hưu ca có điều khó nói, liền thay đổi đề tài, bắt đầu lãnh giáo học vấn của Đường Thuận Chi, trước tiên bắt đầu từ văn chương bát cổ, dần dần mở rộng ra thi từ ca phú, bách gia chư tử, thậm chí tới nhân văn địa lý, binh pháp nông học. Hai người hoặc người hỏi người đáp, hoặc là hỏi đáp lẫn nhau, chẳng những dẫn chứng phong phú, còn liên quan tới quan điểm tiền nhân, làm người ta nghe say sưa.
Đề tài bọn họ nói chuyện nhảy cóc vô cùng, câu trước còn nghe nói tới Trúc Lâm Thất Hiền gì gì đó, câu sau đã chạy tới Sao Hỏa, rồi tiếp câu nữa lại nói về Liệt Tử, như ba hoa thiên địa, nhưng câu nào câu nấy lời ít ý nhiều, làm người tỉnh ngộ.
Làm người ta ngạc nhiên là Hà Tâm Ẩn trông như lão nông mặc dù không hay nói, nhưng mỗi câu nói ra là làm hai người kia phải vỗ bàn khen hay. Hiển nhiên cho thấy học thức ba người cùng đẳng cấp.
Duy nhất không thể xen lời vào là anh bạn Thẩm Mặc Thẩm Chuyết Ngôn của chúng ta, y phải tập trung 120% tinh thần mới nghe hiểu được sáu bảy phần. Nhưng dù chỉ sáu bảy phần đó thôi đủ cho y thu hoạch cực lớn, rất nhiều chỗ trước kia nghĩ không ra đều theo đó mà có lời giải.
Ngoài học tập như đói như khát, y không khỏi thầm tự giễu mình :" Hai kiếp làm người cộng lại, đọc sách hơn hai mươi năm, vốn cho rằng học vấn của mình đã cao lắm rồi, hiện giờ mới biết bản thân là ếch ngồi đáy giếng." Lúc này y mới hiểu ra biển học vô bờ, chút tự mãn nho nhỏ khi đoạt được vị trí đứng đầu thi huyện đã hoàn toàn biến mất.
Kỳ thực Thẩm Mặc không cần phải xem nhẹ bản thân như thế, nói về học thức, ba người ngồi đây có thể xếp mười vị trí đầu thiên hạ, nhất là Đường Kinh Xuyên, được rất nhiều người tôn sùng là đại học vấn gia đệ nhất đương thời.
+++
Khủng khiếp, không hiểu cái thời này là thời gì nữa, Đường Thuận Chi chưa nói, ai đọc kiếm hiệp thủa xưa lại không biết Hà Tâm Ẩn cho được, lại thêm Ngu Đại Lâm, Từ Vị, Thích Kế Quang, Du Đại Du, Hồ Tôn Hiến, Nghiêm Tung, Từ Hải …
Thời đại này thế quái nào lại tập trung nhiều danh nhân như thế.
Đáng tiếc hình như chẳng có danh kỹ nào cả…
Nhưng hắn đứng ngang vai với nam nhân tuấn tú kia mà vẻ ung dung bình thản, liền biết ngay hai người bình đẳng. Nhìn kỹ lại liền thấy người đó mắt sáng quắc có thần, khuôn mặt gầy gò má cao, thoáng có chút khí chất kiêu ngạo bất thuần.
Thẩm Mặc thấy Từ Vị đi tới đón, không ngừng hỏi han Nhất Hưu ca của hắn, chẳng thèm lý tới nam nhân đội nón. Thẩm Mặc tính thiện lương, sợ Đội Nón xấu hổ, liền cười với hắn. Bất ngờ là Đội Nón cũng mỉm cười đáp lại y, hết sức lễ độ.
Từ Vị biểu đạt sự kích động trong lòng, liền kéo vị Nhật Hưu ca kia vào nhà, rồi lại cung kính mời hắn ngồi xuống, lúc này mới nhớ ra trong phòng còn một vị nữa, cười xấu hổ nói:
- Nghĩa Tu ca, giới thiệu cho huynh một vị tiểu bằng hữu.
Nói rồi chỉ vào Thẩm Mặc:
- Môn sinh đắc ý của Thanh Hà tiên sinh, chắn chắn là người đỗ đầu thi huyện của huyện Hội Kê lần này, Thẩm Mặc, Thẩm Chuyết Ngôn.
Thẩm Mặc trong lòng toát mồ hôi, nhưng trong này trẻ nhất là Từ Vị cũng trên ba mươi rồi, người ta lại không biết y hai kiếp làm người, gọi y là tiểu bằng hữu đúng là không sai. Mặc dù trong lòng không vui, nhưng y biết có thể làm tên gia hỏa mắt cao hơn trời như Từ Vị đối đãi như thế phải là kỳ nhân thiên phú dị bẩm.
Liền cung kính nói:
- Vãn bối Thẩm Mặc bái kiến tiền bối, xin hỏi tôn tính đại danh của tiền bối? Nghĩa Tu ca tựa hồ rất hứng thú với y, nhìn Thẩm Mặc từ trên xuống dưới hồi lâu mới cười khà khà:
- Lão phu họ Đường, tên là Nghĩa Tu, biệt hiệu Kinh Xuyên.
Nghe tới cái tên Kinh Xuyên, Thẩm Mặc bất giác hít một hơi khí lạnh, vội vàng thi lễ lại lần nữa:
- Đại danh của tiên sinh như sấm nổ bên tai, học sinh bình thường nghiên cứu nhiều nhất là đại tác của tiên sinh và Thủ Khê tiên sinh.
Đường Thuận Chi, tự Nghĩa Tu, hiệu Kinh Xuyên. Năm Gia Tĩnh thứ tám đứng đầu thi hội, cùng Vương Ngao Vương Thủ Khê cùng mang danh Đường Vương, chính là thái sơn bắc đầu trong văn giới.
Đường Kinh Xuyên sắc mặt cổ quái nói:
- Hi vọng Đường mỗ không làm hỏng con cháu nhà người chứ.
Từ Vị ở bên cạnh cười hăng hắc:
- Nghĩa Tu ca học thức uyên bác, thiên văn địa lý, số học lịch pháp, binh thư nhạc luật, không gì không biết, không gì không tinh, văn bát cổ mà lão đệ nói chẳng qua chỉ là chút thủ đoạn nhỏ của huynh ấy thôi.
Đường Thuận Chi lắc đầu cười:
- Với Chuyết Ngôn tiểu lão đệ mà nói, văn bát cổ là quan trọng nhất.
Nói xong nhìn Từ Vị có chút trách cứ:
- Mấy năm trước ta cấp cho đệ những văn tự Can Lộc kia, đệ không dốc lòng nghiên cứu à?
Từ Vị thần sắc ảm đạm nói:
- Mấy năm qua gặp phải biến cố, trước tiên là Nhị huynh ở Quý Châu đổ bệnh qua đời, sau đó tới Đại huynh, thê tử kết tóc nối nhau bỏ đi, tâm cảnh thủy chung không bình thản được, chỉ đọc tạp thư cởi bỏ u uất, thực sự không có tâm tình đi đọc thứ văn bát cổ khô cứng đó.
- Tạo họa trêu người mà.
Đường Thuận Chi lắc đầu thở dài, lúc này mới phát hiện ra niềm vui sau bao ngày gặp lại, bị câu nói này của mình phá tan nát thê thảm, vội thay đổi đề tài, nói với hán tử áo vải đi cùng với mình:
- Trụ Càn lão đệ, đây chính là Từ Vị Từ Văn Thanh mà lão đệ luôn tôn sùng.
Lại giới thiệu cho Từ Vị:
- Văn Thanh lão đệ, đây chính là Phu Sơn tiên sinh mà đệ luôn sùng bái đấy.
Từ Vị ái dà một tiếng, mắt mở to nhìn Đội Nón tướng mạo rất kém:
- Lão huynh chính là Hà Tâm Ẩn danh tiếng lấy lừng ... Đúng là, đúng là ...
Hắn phát hiện ra lời phía sau không được hay lắm, liền dừng lại.
Nhưng Hà Tâm Ẩn cười lạnh:
- Đúng là gặp mặt không bằng nghe tên.
Từ Vị không khỏi cười ngượng:
- Làm sao mà lão huynh biết?
- Bởi vì ta cũng muốn nói với ngươi như thế.
Hà Tâm Ẩn vẫn nghiêm mặt, giọng hơi dài ra:
- Chẳng ngờ rằng Từ đại tài tử thi họa song tuyệt trong truyền thuyết lại ... Lôi thôi lếch thếch như thế.
- Như nhau như nhau.
Từ Vị cười phá lên, nói:
- Tiểu đệ cũng không ngờ Cuồng Hiệp Hà Tâm Ẩn chủ trương người là trung tâm đất trời, lại như một lão nông thế này.
Đường Thuận Chi đưa tay kéo tay hai người ngồi xuống:
- Có thể nói câu nhìn người không thể nhìn tướng mạo đúng là chân lý mà.
Hà Tâm Ẩn lại cười khẩy:
- Đường Kinh Xuyên ngươi thì có thể nhìn từ tướng mạo, có thể thấy câu này cũng chẳng đúng hẳn.
Bốn người ngồi vào chỗ, Đường Thuận Chi ngồi chủ tọa, Thẩm Mặc ngồi cuối, Từ Vị và Hà Tâm Ẩn ngồi đối diện, cứ trợn mắt nhìn nhau.
Hà Tâm Ẩn lúc này mới bỏ bao vải và nón lá xuống, khi đặt lên bàn, Thẩm Mặc nghe thấy rõ ràng tiếng kim loại va chạm nhau, lúc này mới biết trong bảo vải kia chứa đao kiếm.
Có thể gặp Nhất Hưu ca và Hà Tâm Ẩn trong truyền thuyết, Từ Vị hết sức cao hứng, vừa mời rượu vừa nói luôn mồm. Thẩm Mặc cũng không xen vào, liền im lặng ngồi bồi tiếp. Ban đầu bọn họ còn nói chuyện sau khi từ biệt, Từ Vị tất nhiên là có sao đáp vậy, Đường Thuận Chi thì trả lời không rõ ràng, dường như có chút cố kỵ.
Thẩm Mặc chỉ nghe rõ ràng, hai người từ phương bắc tới, gần đây thiên hạ không thái bình, liền kết bạn với nhau, thêm nữa vị Kinh Xuyên tiên sinh này hình như còn là quan lại, những thứ khác không nghe ra.
Từ Vị không phải đồ ngốc, tất nhiên nghe ra Nhất Hưu ca có điều khó nói, liền thay đổi đề tài, bắt đầu lãnh giáo học vấn của Đường Thuận Chi, trước tiên bắt đầu từ văn chương bát cổ, dần dần mở rộng ra thi từ ca phú, bách gia chư tử, thậm chí tới nhân văn địa lý, binh pháp nông học. Hai người hoặc người hỏi người đáp, hoặc là hỏi đáp lẫn nhau, chẳng những dẫn chứng phong phú, còn liên quan tới quan điểm tiền nhân, làm người ta nghe say sưa.
Đề tài bọn họ nói chuyện nhảy cóc vô cùng, câu trước còn nghe nói tới Trúc Lâm Thất Hiền gì gì đó, câu sau đã chạy tới Sao Hỏa, rồi tiếp câu nữa lại nói về Liệt Tử, như ba hoa thiên địa, nhưng câu nào câu nấy lời ít ý nhiều, làm người tỉnh ngộ.
Làm người ta ngạc nhiên là Hà Tâm Ẩn trông như lão nông mặc dù không hay nói, nhưng mỗi câu nói ra là làm hai người kia phải vỗ bàn khen hay. Hiển nhiên cho thấy học thức ba người cùng đẳng cấp.
Duy nhất không thể xen lời vào là anh bạn Thẩm Mặc Thẩm Chuyết Ngôn của chúng ta, y phải tập trung 120% tinh thần mới nghe hiểu được sáu bảy phần. Nhưng dù chỉ sáu bảy phần đó thôi đủ cho y thu hoạch cực lớn, rất nhiều chỗ trước kia nghĩ không ra đều theo đó mà có lời giải.
Ngoài học tập như đói như khát, y không khỏi thầm tự giễu mình :" Hai kiếp làm người cộng lại, đọc sách hơn hai mươi năm, vốn cho rằng học vấn của mình đã cao lắm rồi, hiện giờ mới biết bản thân là ếch ngồi đáy giếng." Lúc này y mới hiểu ra biển học vô bờ, chút tự mãn nho nhỏ khi đoạt được vị trí đứng đầu thi huyện đã hoàn toàn biến mất.
Kỳ thực Thẩm Mặc không cần phải xem nhẹ bản thân như thế, nói về học thức, ba người ngồi đây có thể xếp mười vị trí đầu thiên hạ, nhất là Đường Kinh Xuyên, được rất nhiều người tôn sùng là đại học vấn gia đệ nhất đương thời.
+++
Khủng khiếp, không hiểu cái thời này là thời gì nữa, Đường Thuận Chi chưa nói, ai đọc kiếm hiệp thủa xưa lại không biết Hà Tâm Ẩn cho được, lại thêm Ngu Đại Lâm, Từ Vị, Thích Kế Quang, Du Đại Du, Hồ Tôn Hiến, Nghiêm Tung, Từ Hải …
Thời đại này thế quái nào lại tập trung nhiều danh nhân như thế.
Đáng tiếc hình như chẳng có danh kỹ nào cả…
Danh sách chương