Diệp Khai cảm thấy kinh ngạc, trong lòng tự nhủ ở nơi này mình còn có người quen hay sao?

Trong những bạn học cùng lớp, đại bộ phận đều lên đại học trong thủ đô, có một ít người còn nhờ quan hệ tiến hành thủ tục xuất ngoại, không nghe nói có ai đi đến Minh Châu đến trường.

Nhưng khi quay đầu lại nhìn xem, hắn phát hiện mình đã nghĩ lầm.

Đài truyền hình Nhiễm thị Minh Châu, người chủ trì Minh Hân đang vẫy hắn.

- Hôm nay thật sự là đúng dịp, làm sao lại gặp được nàng?

Diệp Khai cũng cảm thấy có chút ngoài ý muốn, nhưng vẫn đi tới.

Lê Ngũ đi theo sau lưng Diệp Khai, hôm nay nàng lấy thân phận tân sinh đại học làm yểm hộ, đi theo bên người Diệp Khai ngược lại càng dễ dàng hơn thật nhiều, người bình thường cũng thật dễ dàng nghĩ nàng là bạn bình thường của Diệp Khai.

Nói thí dụ như Minh Hân, sẽ xem Lê Ngũ là bạn của Diệp Khai mà thôi.

- Chào Diệp tiên sinh, không nghĩ tới ở nơi này gặp được anh!

Minh Hân có chút nhiệt tình nói với Diệp Khai.

- Chào Minh Hân tỷ, tới làm tiết mục sao?

Diệp Khai hỏi.

- Đúng vậy, làm tiết mục đón tân sinh nhập học, không nghĩ tới gặp được Diệp tiên sinh ở đây.

Minh Hân gật đầu đáp.

Diệp Khai cùng Lê Ngũ nhìn theo tay chỉ của Minh Hân, liền chứng kiến cách đó không xa dưới bóng cây có một xe của đài truyền hình đang đỗ, chung quanh có mấy người đang bận rộn, đều là nhân viên công tác của đài truyền hình Minh Châu.

Hàng năm khi tới thời gian khai giảng, chắc chắn sẽ có tổ chuyên làm tiết mục như vậy xuất hiện trong sân trường, mà những học sinh mới nhập học lộ mặt dưới màn ảnh cũng dáng vẻ ngàn vạn, có người tràn đầy tự tin, có người không chút bình tĩnh, thậm chí có người nói được lời mở đầu lại không biết nói gì tiếp theo sau.

Chẳng qua khi Diệp Khai nói mình là sinh viên đại học năm nhất, trong mắt Minh Hân liền lộ tia kinh ngạc.

- Thật không nghĩ đến anh vẫn còn là một học sinh.

Khi Minh Hân nói ra lời này hiển nhiên là có chút giả vờ.

Trên thực tế, Minh Hân đã cho em trai Minh Duệ kiểm chứng thân phận của Diệp Khai, cũng đã biết được hắn là một học sinh mới tốt nghiệp cấp ba, chẳng qua còn chưa biết được Diệp Khai sẽ học trường đại học Phục Đán mà thôi.

Trong sự tình này Diệp gia quyết định cũng hơi muộn một chút, vì vậy làm hồ sơ nhập học cũng muộn, vì vậy trong toàn bộ tin tức đều không thấy thấu lộ ra ngoài.

Bất quá Minh Hân cũng hiểu được phản ứng của mình có chút chậm chạp, nếu Diệp Khai đi theo Diệp Tử Bình đến thành phố Minh Châu, như vậy nếu hắn muốn lựa chọn trường cao đẳng thì chỉ có vài chỗ, hắn đương nhiên không thể buông tha cơ hội nhập học tại Phục Đán, ngược lại đi chọn những trường cao đẳng bình thường không chút danh tiếng.

- Công tác trong đài truyền hình thật vất vả đi?

Diệp Khai thuận miệng hỏi.

Đối với cô gái Minh Hân này, Diệp Khai có chút nhìn không rõ nàng, nữ nhân như nàng mà cho tới nay vẫn còn độc thân khẳng định cũng muốn lựa chọn gả vào hào môn thế gia, từ biểu hiện của tối hôm đó mà xem nàng có hứng thú thật lớn đối với Diệp Tử Bình.

Diệp Khai cũng có thể lý giải được tâm tính của những người làm trong ngành giải trí, muốn hỗn trong giới nghệ sĩ này, thật sự rất không dễ dàng, mặc dù là một người chủ trì nhưng áp lực cũng rất lớn, nếu chuyên mục nổi tiếng, mọi chuyện đều dễ nói, nếu chuyên mục không ấn tượng, sẽ có nguy hiểm mất việc, là một nữ chủ trì có gương mặt xinh đẹp lại càng dễ bị bức hiếp, ngươi nói gặp phải loại tình huống như vậy rốt cục là nên thỏa hiệp hay là không thỏa hiệp đây?

Nếu như thỏa hiệp chưa hẳn có thể tiếp tục đứng trên vị trí kia, thế nhưng nếu như không thỏa hiệp khẳng định cũng không cách nào đứng yên ở vị trí đó, đây cũng là điều mà trong lòng các nàng vô cùng xoắn xuýt, muốn tìm một tòa núi lớn để nương tựa vào.

- Xem như không tệ, ngẫu nhiên nếu có sự kiện đột xuất, công tác sẽ khẩn trương hơn một chút.

Minh Hân hồi đáp, nàng nhìn nhìn Diệp Khai, lại nhìn Lê Ngũ đứng bên cạnh hắn, cảm giác cô gái này thật không tệ, nhất là trên người Lê Ngũ có một loại khí chất đặc biệt, làm cho người nhìn thấy thật khó có thể quên.

- Ah, chúng tôi còn cần đi xử lý chút việc học, xin cáo từ trước.

Diệp Khai cũng không muốn phát sinh kết giao gì với Minh Hân, trên thực tế hắn quen biết không ít mỹ nữ, hắn cũng không khả năng phát sinh ra ý nghĩ gì đó đối với một cô gái lớn hơn hắn mười tuổi.

Hắn là một công tử đỉnh cấp, làm sao có thể động tâm đối với bất cứ một cô gái nào?

Trên thực tế khẩu vị của hắn tương đối cao, nhưng cũng không bài trừ có một ít nha nội tiểu gia tộc lại có một ít ham mê đặc thù, ưa thích những nữ nhân lớn tuổi, nhưng Diệp Khai không có hứng thú trong phương diện này.

- Đúng rồi, ngày hôm đó khi tôi đưa Thu Thủy về nhà, nàng hình như rất có hảo cảm với anh đâu.

Lúc rời đi, Minh Hân bỗng nhiên nói một câu như vậy, sau đó lại vừa cười vừa nói:

- Gần đây có con trai của một phú thương truy đuổi nàng rất chặt, tiểu nha đầu đang cảm thấy đau đầu đấy.

- A…

Diệp Khai gật nhẹ đầu, tỏ vẻ đã biết, nhưng không nói thêm gì nữa.

Không thể không thừa nhận đây là một nữ nhân rất có tâm kế, Diệp Khai đối với Trần Thu Thủy có vẻ hứng thú nhiều hơn một ít, dù sao nàng cũng có chút suy nghĩ nho nhỏ, kỳ thật nam nhân đều không khác biệt gì nhau, đối với những nữ nhân là nhân vật công chúng càng có hi vọng thích đem các nàng đẩy ngã dưới thân thể mình, thỏa thích tàn sát bừa bãi, thích nghe lời rên rỉ van xin của các nàng.

Đoán chừng Minh Hân cũng hiểu rõ mình không có lực hấp dẫn gì đối với Diệp Khai, hơn nữa mục tiêu của nàng cũng không đặt trên người Diệp Khai, thế nhưng bởi vì muốn làm sâu sắc quan hệ với hắn, liền không tiếc đem Trần Thu Thủy đẩy đi ra.

Rất hiển nhiên, nếu như Diệp Khai có ý nghĩ không an phận với Trần Thu Thủy, tự nhiên sẽ nể trọng lực ảnh hưởng của Minh Hân.

Mà Minh Hân cố ý lộ tin tức với Diệp Khai, nói là có một con trai phú thương đang điên cuồng theo đuổi Trần Thu Thủy, đơn giản là vì hi vọng câu dẫn ra lòng tranh đấu của Diệp Khai mà thôi.

Đây cũng là bệnh chung của đàn ông, nếu như một nữ nhân không có ai hỏi thăm theo đuổi, cho dù dáng vẻ nàng xinh đẹp như hoa, ôn nhuận như nước, nhưng trong mắt nam nhân cũng không có gì đặc sắc, nhưng nếu một nữ nhân được nhiều người truy đuổi, mặc dù điều kiện của nàng còn kém một chút, cũng sẽ khơi dậy lên dục vọng chinh phục của nam nhân.

Minh Hân đối với thủ pháp muốn nắm mà cố ý thả rất hiểu rõ, cho nên mới đi bước cờ này, cố ý gài bẫy Diệp Khai, xem hắn có bị mắc lừa hay không?

Chỉ là Diệp Khai là ai đây, há có thể không nhìn thấu được ý nghĩ của nàng?

Cho nên Minh Hân có chút thất vọng nhìn Diệp Khai rời đi, cũng không hề có chút ý kiến gì về chuyện của Trần Thu Thủy.

- Tiểu tử này thật khôn lanh, không hổ là con trai của Diệp Tử Bình, Diệp gia có tiếng gia học uyên nguyên, thật không phải dùng để trưng bày cho đẹp mà thôi.

Minh Hân lắc đầu, cảm giác mình muốn nắm bắt lấy Diệp Tử Bình càng khó khăn đạt thành.

Chỉ là con trai đã giảo hoạt như vậy rồi, mà Diệp Tử Bình là lão tử, lại là nhân vật tinh minh cơ trí như thế nào?

Minh Hân suy đi nghĩ lại, đã cảm thấy nếu như mình không có hành vi phi thường đặc thù có thể đả động được Diệp Tử Bình, chỉ sợ rất khó rơi vào trong mắt của hắn, nhưng điều này quả thật là khó khăn.

Rời khỏi nhóm người của đài truyền hình thật xa, Lê Ngũ mới có chút tò mò hỏi:

- Nghe nói ngày đó anh gặp mặt Trần Thu Thủy rồi, nàng thật rất xinh đẹp sao?

- Xem như cũng được thôi, kỳ thật cũng như cô vậy, chỉ có điều nàng ăn ảnh hơn một chút.

Diệp Khai hồi đáp.

- Ý của anh muốn nói tôi không ăn ảnh rồi?

Lê Ngũ hỏi.

- Điều này thì tôi không biết, chưa từng thấy cô trên màn ảnh đương nhiên không thể nói là cô không bằng nàng, kỳ thật cô cũng là một cô gái phi thường đáng yêu, hơn nữa cũng rất đẹp.

Diệp Khai nghiêm trang tỏ vẻ.

- Thật không biết anh nói thật hay giả đây…

Lê Ngũ tỏ vẻ không tin.

Nhưng bất kể nói như thế nào, Diệp nhị thiếu đã khen nàng xinh đẹp, trong nội tâm Lê Ngũ vẫn còn có chút vui thích, dù sao Diệp nhị thiếu kiến thức thật quảng, đã từng chứng kiến thật nhiều mỹ nữ thôi.

Đương nhiên, về sau Lê Ngũ nghĩ lại, trong lòng tự nhủ bổn sự dỗ dành người của Diệp nhị thiếu cũng là nhất lưu, thật không biết lời ca ngợi của hắn đối với mình đến tột cùng có được bao nhiêu thật tình bên trong?

- Nhị thiếu gia, anh thật sự có ý tứ đối với Trần Thu Thủy sao?

Lê Ngũ đi theo bên người Diệp Khai, nhịn không được hỏi.

Theo nàng xem ra, Diệp Khai đang tính toán thông gia với Sở Tĩnh Huyên của Sở gia, sao có thể cùng cô gái khác nói chuyện yêu đương đây? Đây rõ ràng là việc làm không đạo đức.

Nhưng Lê Ngũ cũng đã được nghe nói, kỳ thật nha nội trong thủ đô quan hệ thông gia kỳ thật chỉ là quan hệ liên minh, nhưng khi chính thức sinh hoạt trong cuộc sống vợ chồng cũng rất khó ước thúc được bọn họ, thường thường đều chỉ đem vợ bỏ trong nhà, ra bên ngoài tình nhân không ít, chỉ cần có bản lĩnh, muốn bao dưỡng mấy nàng thì bao dưỡng, sẽ không người nào đi quan tâm những chuyện này.

Suy nghĩ một chút, hiện tại chính sách kế hoạch hóa gia đình mỗi đôi vợ chồng chỉ được sinh một đứa bé, thế nhưng đối với những hào môn tay nắm quyền hành, khống chế toàn bộ chính trị quốc gia, quân sự cùng chính sách mạch máu kinh tế quan trọng mà nói, chỉ có một người nối nghiệp chẳng phải sẽ làm suy yếu lực ảnh hưởng của gia tộc trong toàn bộ cục diện chính trị sao?

Quốc sách là như thế, làm lãnh đạo tự nhiên là không thể vi phạm, nhưng có phương pháp biến báo cũng rất nhiều, thí dụ như bao dưỡng thêm vài nữ nhân để khai chi tán diệp, đây là sự tình thuận lý thành chương, dù sao biện pháp rất nhiều, vô luận con cái rốt cục có theo họ của mình hay không nhưng cuối cùng đều sẽ nhận tổ quy tông, trở thành một trong những người thừa kế của gia tộc, tiếp tục làm ra cống hiến cho gia tộc của mình.

- Ý tứ sao, có lẽ có một chút? Chuyện này có ai có thể nói được cho rõ ràng đâu.

Phản ứng của Diệp Khai vượt qua ngoài ý liệu của Lê Ngũ, hắn rõ ràng không hề phủ nhận, tuy khả năng khẳng định không cao lắm, nhưng thực sự làm cho Lê Ngũ hiểu được Diệp Khai đối với Trần Thu Thủy kia vẫn có một chút ý tứ.

- Một chút này là bao nhiêu?

Lê Ngũ bỗng nhiên nảy sinh hứng thú, lôi kéo Diệp Khai truy hỏi:

- Kỳ thật tôi đối với việc Diệp nhị thiếu làm sao tán gái cũng cảm thấy vô cùng hứng thú, lúc các vị ước hẹn, có thể cho tôi đứng ngoài quan sát hay không?

Diệp Khai vỗ vỗ trán của mình, nhìn ánh mắt lóe lóe sáng của Lê Ngũ, có chút bất đắc dĩ nói:

- Đứng ngoài quan sát không phải là không thể được, dù sao cô là bảo tiêu, nhưng tốt nhất nên cách xa 50m, bằng không một bóng đèn lớn như cô sẽ làm ảnh hưởng tới hiệu suất tán gái của tôi đấy.

- Là 50m xa vậy sao…

Lê Ngũ nghe xong, hiển nhiên là có chút thất vọng.

Ngoài 50m, cho dù người có lỗ tai thật thính cũng không nghe được bọn họ nói chuyện gì đi, chính mình còn tâm tình gì đi quan sát chứ?

Diệp Khai nhìn vẻ mặt phiền muộn của Lê Ngũ, trong lòng cũng cảm thấy có chút buồn cười, tuy công phu của tiểu nha đầu này rất cao minh, còn biết thuật điểm huyệt, thế nhưng khi ở trước mặt mình chẳng khác gì một cô em gái nhỏ.

- Được rồi, chúng ta đi xử lý cho xong công việc trong trường học đi, buổi tối tôi mời cô ăn cơm.

Diệp Khai dùng tay vò vò đầu Lê Ngũ, nói với nàng.

- Đừng có sờ đầu của tôi, tôi không phải là con nít!

Lê Ngũ quay đầu đi, có chút bất mãn bĩu môi nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện