Trong đám người, nhóm người Minh Hân đang cùng năm sáu người trẻ tuổi tranh luận gì đó, mà ở bên ngoài, xe của đài truyền hình đỗ trên đường lớn, chung quanh có ba chiếc xe vây quanh, trong đó một chiếc ở phía sau tựa hồ có nảy sinh va chạm nhẹ, phía trước xe có chút lõm vào.

Về phần hai chiếc xe khác đại khái là vây chặn ở phía trước ngăn cản xe của đài truyền hình không cho nó bỏ chạy.

Học sinh vây xem cũng không ít, phải hơn mười người, chỉ là mọi người chỉ đứng nhìn xem, không ai có ý tứ xen tay vào.

- Sao lại gây nhau vậy?

Diệp Khai đi tới, thuận miệng hỏi một học sinh bên cạnh.

- Mới tới?

Học sinh kia liếc nhìn hắn nói.

- Đúng vậy, sao cậu biết?

Diệp Khai có chút kinh ngạc, trong lòng tự nhủ nhị thiếu gia ta nhìn vào thật giống một thái điểu lắm sao? Không thể nào đi!

Mặc dù nói tuổi của Diệp Khai còn khá nhỏ một chút, thế nhưng khí chất của hắn không hề kém hơn những sinh viên kia, thậm chí khi khí thế hắn tập trung, rất nhiều cán bộ đều bị hắn cuốn hút ảnh hưởng, kết quả hôm nay vừa tới trường học đã bị người nhìn ra là người mới, chuyện này thật sự là kỳ quái.

- Nếu không phải tân sinh, làm sao lại không nhận biết Hàn công tử?

Tên học sinh kia hắc một tiếng đáp.

Hàn công tử? Diệp Khai nhảy lên phía trên nhìn vào trong, vừa lộ đầu quả nhiên thấy Hàn Kỳ Hàn công tử từng có hai lần duyên phận gặp mặt với chính mình.

Lại nói tiếp, sự tình hôm nay cũng rất đơn giản, Hàn công tử có thói quen yêu thích lái xe thể thao đi dạo trong sân trường, thường xuyên dùng chiêu không quá cao minh này nhưng lại rất có hiệu quả thực tế lừa gạt niềm vui của nhóm nữ sinh mới, đánh một trận pháo miễn phí.

Hôm nay là ngày tân sinh nhập học, Hàn công tử nảy sinh hào hứng, hẹn cùng một đám bạn xấu đến bên này đi dạo, không nghĩ tới phát sinh va chạm xe với xe của đài truyền hình.

Vốn cũng không có gì lớn lao, dựa vào tính tình ngày thường của Hàn công tử nhiều lắm là mắng vài câu xem như trút khí, nhà hắn quá nhiều tiền, căn bản chướng mắt một ít món tiền sửa xe nho nhỏ, cũng không có thời gian cùng người dây dưa.

Huống hồ nếu truy nguyên việc va chạm hôm nay, kỳ thật hắn cũng có sai trước.

Nhưng khi nhìn thấy người chủ trì Minh Hân của đài truyền hình từ trên xe bước xuống, ý nghĩ của Hàn công tử thay đổi, đùa giỡn mỹ nữ chủ trì một chút tựa hồ cũng không tệ lắm.

Vì vậy một đám bạn xấu liền ồn ào lên, dùng xe đem xe của đài truyền hình ngăn chặn, ngồi xem Hàn công tử tán gái.

- Hàn Kỳ, anh có thể không cần nhàm chán như vậy hay không?

Minh Hân có chút tức giận nói với Hàn Kỳ:

- Rõ ràng là xe của các anh đụng đi lên, còn muốn vu người khác, làm người không thể vô sỉ như vậy!

- Mỹ nữ, cô nói vậy là không đúng.

Hàn công tử cười đùa tí tửng nói:

- Việc nhận định trách nhiệm hình như là quyền lực của cảnh sát đi, cô nói là trách nhiệm của tôi, tôi nói là trách nhiệm của cô, cô cùng tôi nói chuyện không tính, chuyện này tìm cảnh sát giải quyết.

- Vậy thì tìm cảnh sát!

Minh Hân nói ra.

- Cô xem ở nơi này giống địa phương có cảnh sát sao?

Hàn công tử cười ha ha, hỏi ngược lại.

Xác thực, ủy ban thành phố còn chưa xa xỉ tới mức bên trong trường học cũng thiết trí đồn cảnh sát, nếu có tình huống phát sinh bình thường đều báo động trước, sau đó phải đợi thời gian thật dài mới có người tới, nếu như cảnh lực khẩn trương thì càng đợi lâu hơn.

Sở dĩ Hàn công tử dám chắc là địa phương này không có cảnh sát, cũng là bởi vì lúc sáng hắn nghe lão tử hắn là Hàn phó chủ tịch nói thầm một câu, nói là hôm nay có người lãnh đạo quốc gia tới thị sát công tác, cảnh lực đều đã bị điều đi.

So sánh với đại chiêu bài người lãnh đạo quốc gia đến thị sát, một vụ giao thông không có thương vong ngoài ý muốn, lại được xem là gì?

Huống chi sự tình nhỏ như vậy, mặc dù cảnh sát có đến hơn phân nửa cũng chỉ mắng một câu, chỉ là một va chạm nhỏ xíu còn không bằng đánh rắm, còn đáng giá báo cảnh sát sao? Thật xem cảnh sát là cháu trai của mình, muốn gọi tới thì tới?

- Mỹ nữ, cô cùng Hàn công tử xử lý riêng tư một chút là được rồi, công tử đại nhân đại lượng, khẳng định sẽ không tiếp tục so đo thôi.

Đám bạn xấu của Hàn công tử ở bên cạnh ồn ào.

Sắc mặt Minh Hân đỏ lên, mọi người trong đài truyền hình đều tinh tường chuyện về Hàn công tử, nguyên một đám người không ai dám lộ đầu, khiến cho nàng cảm thấy thật khó xử.

Nàng nhìn vào trong đám người vây quanh, bỗng nhiên hai mắt tỏa sáng, vì thấy được Diệp Khai.

Tuy Diệp Khai đeo kính râm, nhưng Minh Hân vẫn nhận ra hắn, trong nội tâm còn đang cân nhắc có nên để Diệp Khai giúp đỡ một tay hay không, đã thấy Diệp Khai mang theo một cô bé xoay người rời đi.

Minh Hân lập tức cảm thấy phi thường thất vọng, Diệp gia thiếu gia rõ ràng cũng không muốn quản tới loại chuyện hư hỏng này sao?

- Nhị thiếu gia, chuyện này rõ ràng cho thấy là họ Hàn kia không đúng, khi dễ nữ nhân tính toán là bổn sự gì, sao anh cũng mặc kệ hắn? Tôi không chịu được khi nhìn thấy loại tiểu nhân như vậy…

Lê Ngũ bị Diệp Khai kéo đi ra, cũng có chút không cam lòng hỏi thăm.

Lê Ngũ cảm thấy Diệp nhị thiếu là nhân vật không sợ trời không sợ đất, hơn nữa ưa thích thấy việc nghĩa hăng hái làm, ôm lấy chuyện bất công của thiên hạ, chẳng hạn như Hàn công tử trước mắt kia, cũng bị Diệp nhị thiếu thu thập hai lần rồi, mỗi một lần đều là trực tiếp cho người văng ra, như thế nào hôm nay ngược lại không muốn chõ mõm vào rồi đây?

Diệp Khai cười hắc hắc nói:

- Vậy cô muốn tôi làm sao bây giờ? Trực tiếp đi lên đánh cho hắn hai bạt tai sao?

Chuyện khi dễ người Diệp Khai khinh thường đi làm, truyền đi ra cũng sẽ làm ảnh hưởng tới thanh danh Diệp Tử Bình, nhưng chế tạo một chút xung đột nhỏ, chờ đám ngu ngốc kia chính mình chạy tới bị đánh mặt, hiển nhiên là thú vị hơn nhiều.

Diệp Khai mang theo Lê Ngũ đi tới chiếc xe đỗ dưới bóng cây, chui vào.

- Cô tới lái xe, đụng đuôi xe của tiểu tử họ Hàn một chút, phải hung ác một chút, bất quá đừng làm bị thương người.

Diệp Khai phân phó nói.

- Được!

Lê Ngũ nghe được lập tức khởi lên tinh thần.

Không nghĩ tới Diệp nhị thiếu không phải không quản, mà là muốn gậy ông đập lưng ông, điều này làm Lê Ngũ cảm thấy thật thú vị.

Nàng khởi động xe, động cơ oanh minh vang lên.

- Toe toe…

Lê Ngũ nhấn còi xe inh ỏi, lái xe hướng chỗ đám người vọt tới.

Mọi người vây xem vừa quay đầu, lập tức bị dọa tới hồn phi phách tán, nhao nhao chạy ra, hôm nay là ngày mấy ah, sao ai lái xe cũng liều lĩnh như vậy?

Hiện tại Lê Ngũ đang lái xe là một chiếc Jeep quân dụng có giấy phép của Quân ủy, nhìn vào thấy có vẻ rách tung tóe, nhưng khí thế rất đủ hướng đám người xông tới.

Hàn công tử quay đầu nhìn lại, lập tức càng thêm hoảng sợ.

Tuy hắn cảm giác thân phận của mình ở thành phố Minh Châu rất ngưu bức, cơ hồ có thể đi ngang, nhưng nếu ngươi đụng phải xe quân đội không thể khống chế được tay lái, đụng trúng ngươi cũng là trúng oan, vạn nhất ngươi bị đâm chết, đều không có địa phương nào cho ngươi đi nói lý lẽ.

Người của quân đội đụng phải người địa phương, từ trước tới nay không hề mua trướng, bọn họ đều có một bộ biện pháp quản lý bên trong, không quan hệ gì tới lực lượng địa phương.

Nhóm người Minh Hân cũng chạy sang một bên, nhìn thấy chiếc Jeep rách nát kia tông thẳng vào mông tòa giá của Hàn công tử.

- Phanh…

Một tiếng vang trầm đục, xe Jeep đánh đi lên, đem tòa giá của Hàn công tử đỉnh tới ủi thẳng vào chiếc xe của đài truyền hình.

Rất rõ ràng nhìn vào tòa giá của Hàn công tử bị lõm sâu vào một đoạn, xác ngoài bị hõm sâu phát ra thanh âm kẽo kẹt kẽo kẹt, giống như tùy thời đều có thể bị vỡ tan, cửa sổ xe xuất hiện từng đạo vết rạn, bên trong vang ra thanh âm răng rắc, mảnh kính thủy tinh văng đầy đất, nhìn vào phi thường buồn cười.

- Xe của tôi…

Hàn công tử sắp bị tức điên.

Tận mắt nhìn thấy xe của hắn bị người đụng thành một đống sắt vụn, hơn nữa còn ở ngay trước mặt nhiều người, Hàn công tử tức giận đến phổi sắp nổ tan, loại chuyện tình vẽ mặt này một khi phát sinh, sau này hắn còn mặt mũi đến trong sân trường hỗn nữa sao?

Xe Jeep đụng phải tòa giá của Hàn công tử lại bắt đầu chậm rãi lui về phía sau.

Nhìn ra được xe Jeep xác thực rắn chắc, bản thân xe cũng không bị trở ngại gì, tối đa là bị cọ mất chút lớp sơn mà thôi, đối với một chiếc Jeep mà nói lớp sơn bị loang lổ cũng không sao cả, dù sao loại xe này là xe hoài cựu, nước sơn trên thân xe pha tạp, nhìn vào khá cũ kỹ.

Hàn công tử xông tới, hướng chỗ phòng điều khiển đập vào ô cửa sổ, la lớn:

- Xuống! Xuống!

Ai biết người trong xe căn bản không hề nghe hắn nói gì, xe ngừng lại, kết quả lại lái thẳng về phía trước, lại một lần nữa hung hăng đánh lên tòa giá của Hàn công tử.

Lần này ngay cả nắp thùng xe phía sau cũng bị đánh bay, bốc lên không trung vài thước cao mới rơi xuống đất.

Người chung quanh chấn kinh không nhẹ, lần này không còn dám đứng gần bên vây xem, nhao nhao tìm kiếm địa phương an toàn tránh né, tiếp theo thật không biết sẽ còn phát sinh sự tình điên cuồng như thế nào!

Lần này xe Jeep mới chịu ngừng lại.

- Đi ra! Đi ra!

Hàn công tử xông tới, điên cuồng vỗ lên cửa sổ xe Jeep.

Bên trong xe, tựa hồ người lái là một cô gái, đeo một bộ kính râm, không nhìn thấy rõ mặt mày.

Hàn công tử còn đang phẫn nộ nên không kịp đề phòng, cửa xe đột nhiên bị bật mở ra, một cỗ lực lượng đánh tới, đâm thẳng vào trên mũi Hàn công tử, lập tức mắt nổ đom đóm, một dòng máu mũi phun ra.

- A? Chảy máu…

Hàn công tử dùng một tay sờ vào mũi của mình, lập tức có chút chóng mặt.

Nhóm bạn xấu của Hàn công tử cũng chạy tới, dùng khăn tay ngăn chặn máu mũi cho hắn, lại hướng bên này kêu gào:

- Cô làm sao lái xe đây?

- Mưu sát ah!

- Rốt cục là xe ở đâu, mau ghi xuống!

- Gọi cảnh sát đi, tai nạn chết người rồi!

Hiện trường lập tức rối loạn ồn ào, Hàn công tử dùng khăn tay nhét vào lỗ mũi, được hai người bạn đỡ lên, đang muốn phát uy, liền chứng kiến một nam tử mang kính râm từ bên tay lái phụ bước xuống, đi tới trước mặt của hắn.

- Hừ!

Nam tử kia hừ một tiếng, đẩy nhẹ kính râm lên đầu, lộ ra gương mặt.

- A?

Hàn công tử nhìn rõ ràng gương mặt của người kia, ngay lập tức giống như vừa gặp quỷ, đặt mông ngồi xuống mặt đất:

- Chuyện gì xảy ra…tại sao lại là mày?

Diệp Khai hừ một tiếng, chỉ đứng như vậy nhìn chằm chằm Hàn công tử, cũng không nói chuyện, nhưng lại mang đến áp lực thật lớn cho hắn.

- Người này là ai a, ngưu bức như vậy?

Hai người dìu Hàn công tử cảm thấy có chút giật mình, người nào có thể đem Hàn công tử dọa sợ tới mức ngã nhào dưới đất?

Ai biết Hàn công tử căn bản không trả lời vấn đề của bọn hắn, lại lật người té chạy khỏi đám đông, cũng không biết hướng theo chỗ nào chạy đi mất.

- Ồ, chạy trốn còn nhanh hơn con thỏ nha!

Diệp Khai thấy thế, cũng có chút ít ngạc nhiên.

Hắn thật không có nghĩ đến Hàn công tử lại khiếp đảm tới loại tình trạng này!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện