Trần Kinh tuy người ở Lĩnh Nam, nhưng thực ra tâm của hắn ở hai nơi.

Công việc thị sát ở Hoàn Thành, chủ yếu là do Lưu Đức Tài dẫn đội, nhưng mỗi ngày Lưu Đức Tài và Tiếu Hàm đều phải báo cáo với hắn tình hình thị sát.

Mà bản thân Trần Kinh thì ngồi ở khách sạn của trấn, duy trì quan hệ mật thiết với Kinh Giang.

Đàm phán của Kinh Giang tiến triển rất chậm. Đây cũng là nằm trong dự kiến.

Vì yêu cầu của Trần Kinh quá cao, hắn đưa ra đề xuất xưởng đóng tàu Hoàng Hải muốn thu mua xưởng đóng tàu Kinh Giang, cần 1.5 tỷ tiền mặt, hơn nữa cần gánh chịu tất cả khoản nợ và công ăn ăn việc làm của toàn bộ công nhân của hang đóng tàu Kinh Giang

Trên bàn đàm phán, Liễu Tân Lâm đưa ra những điều khoản này, nhắm trúng vào sự phản ứng kịch liệt của phía đóng tàu Hoàng Hải, thiếu chút nữa thì muốn đánh trở lại.

Vào lúc này, Chủ tịch thành phố Từ Binh ra mặt mở tiệc chiêu đãi toàn thể nhân viên tổ đàm phán, trấn an tâm tình của họ, bày tỏ xưởng đóng tàu Hoàng Hải và xưởng đóng tàu Kinh Giang đều là xí nghiệp quốc hữu có quy mô lớn của ngành thuyền bè nước cộng hòa. Cùng với việc tiến hành cải cách mở cửa, các xí nghiệp tàu bè trong nước đối diện với rất nhiều cuộc cạnh tranh, khiêu chiến kịch liệt từ bên ngoài mà trước đây không có.

Nên xưởng đóng tàu Hoàng Hải và xưởng đóng tàu Kinh Giang có thể đàm phán thành công vụ thu mua này hay không, cái này đều cần xem ở sự nỗ lực của cả hai bên, Hoàng Hải có suy nghĩ của Hoàng Hải, Kinh Giang có lý do của Kinh Giang.

Từ Binh bày tỏ, cho dù không đàm phán thành công việc thu mua cũng không sao.l Vì điều này không ảnh hưởng đến khả năng hợp tác về sau của hai doanh nghiệp có quy mô lớn này.

Không thể nghi ngờ, tất cả hành động của Kinh Giang đều nằm dưới sự chỉ huy từ xa của Trần Kinh.

Ngay cả cụ thể tình hình đàm phán, mỗi lần hai bên nói xong trong vòng mười phút, Trần Kinh có thể biết được tình hình cụ thể và tường tận.

Dựa vào sựphát triển của kĩ thuật mạng hiện đại, Trần Kinh sẽ đúng lúc tiến hành hội nghị điện thoại truyền hình, cùng nghiên cứu đàm phán phương án điều chỉnh cụ thể của sách lược với tổ đàm phán và lãnh đạo chủ chốt của Kinh Giang.

Nên Trần Kinh từ sau khi vào ở trong khách sạn, trên cơ bản chính là ít giao du với bên ngoài, ngoài thỉnh thoảng tiếp đãi đồng sự cũ ở Hoàn Thành trước kia, hắn ta căn bản là biến mất trong tầm mắt.



Khoảng cuối xuân đầu hè, bầu trời Kinh Giang có chút âm u.

Mưa còn chưa rơi xuống, nhưng sấm sét và gió lại bắt đầu đánh vang bất chấp mọi thứ, làm cho người ta cảm thấy rất buồn, áp lực.

Sắc mặt Thu Nhược Hàn trắng bạch, ngồi trên ghế sô pha cắn môi không nói một lời.

Sở Giang Và Kinh Giang bây giờ, trên bàn hội đàm đối phương không chút nhân nhượng. Rời khỏi bàn hội đàm, muốn tạo quan hệ xã hội, muốn bí mật cùng lãnh đạo giao lưu, nhưng lại tìm không ra nhân vật mấu chốt.

Hạng mục xưởng đóng tàu Kinh Giang, ai có thể gánh vác nổi trách nhiệm.

Phó chủ tịch Ủy ban nhân dân tỉnh Uông chỉ có trách nhiệm lãnh đạo, Từ Binh bên này Kinh Giang cũng được, hay là Liễu Tân Lâm cũng được, đều không giống người làm chủ.

Đoàn người Thu Nhược Hàn mấy ngày nay bí mật thăm hỏi qua mấy vị lãnh đạo, nhưng hiệu quả quá nhỏ, đối phương dường như tỏ ra có thành ý, nhưng trên bàn đàm phán vẫn không chịu nhượng bộ như cũ.

Phía hãng đóng tàu Hoàng Hải, mới đầu rất khó chấp nhận điều kiện đưa ra của Kinh Giang.

Bời vì lúc đầu có thể không mất một xu lấy được một nhà xưởng đóng tàu, qua mấy tháng này lại phải tiêu mất hơn tỷ để thu mua, có đổi là bất kỳ ai, trong lòng cũng không thể bình tĩnh được.

Thu Nhược Hàn lúc này cuối cùng đã hiểu được, Trần Kinh lại đang giở trò rồi.

Bản thân hắn cố ý không ở lại Kinh Giang, hắn ta đã sớm dự liệu được cuộc đàm phán nhất định rất gian nan.

Mỗi lần gặp phải khó khăn, giữa Liễu Tân Lâm và Từ Binh sẽ xuất hiện làm quan hệ xã hội, mời mọi người ăn cơm, liên lạc xây dựng tình cảm.

Nhưng vừa bàn đến thưc bản chất của vấn đề, họ đều không phải người làm chủ, luôn mồm đều nói đến đánh giá giá trị của hãng tàu Kinh Giang, đây đều là Thành ủy mời chuyên gia nghiêm khắc đánh giá qua, mà Thành ủy đối với việc bán hãng đóng tàu Kinh Giang, cũng đã thảo luận qua điểm mấu chốt về giá cả trước đó.

Kết quả thảo luận của Hội nghị thường vụ, bất kì cá nhân nào đều không thể phủ định, nên đàm phán về giá cả, bất kể là cùng Liễu Tân Lâm hay Từ Binh đều không hữu hiệu.

Thu Nhược Hàn đề xuất muốn gặp Trần Kinh, nhưng Trần Kinh dẫn đầu đoàn đại biểu gồm bảy mươi mấy người đi Lĩnh Nam rồi, Thu Nhược Hàn làm sao gặp được.

Cứ như vậy, cuộc đàm phán giằng co ba bốn ngày, dưới tình huống không chút tiến triển, ban Đảng ủy xưởng đóng tàu Hoàng Hải đưa ra chỉ thị cho tổ đàm phán có thể suy xét về việc nhượng bộ.

Thu Nhược Hàn nhận được tin tức này, trong lòng có một cảm giác thất bại khó có thể diễn tả bắng lời.

Ban lãnh đạo Hoàng Hải cho rằng có thể nhượng bộ, thế chẳng khác nào hạ vũ khí đầu hàng Kinh Giang sao? Mà đối với Thu Nhược Hàn mà nói, về hạng mục thu mua xưởng tàu, vẫn luôn là chủ ý của cô.

Mấy tháng trước, cô hoàn toàn có cơ hội không mất chút tiền nào giành được xưởng đóng tàu Kinh Giang, nhưng cuối cùng chính cô lựa chon bỏ cuộc, hiện tai quay đầu nhìn lại, khi xưởng đóng tàu Hoàng Hải lần nữa đề xuất thu mua xưởng đóng tàu Kinh Giang, lần này phải tốn thêm đến hơn một tỷ.

Chẳng khác gì là sai lầm của Thu Nhược Hàn, khiến xưởng đóng tàu Hoảng Hải tiêu uổng phí hơn tỷ, điều này đối với người tâm cao khí ngạo như cô mà nói, sao có thể chấp nhận?

Loại cảm giác thất bại này khiến cô cảm thấy rất khó chịu, cảm thấy rất ủy khuất.

Mà hết thảy sự tình này, sở dĩ thành cục diện như vậy, Thu Nhược Hàn cho rằng đây đều là một tay Trần Kinh bày ra.

Trần Kinh rất gian trá, rất giảo hoạt, sự tình ở xưởng đóng tàu Kinh Giang, hắn ta thận trọng từng bước, các loại mưu tính hoàn hoàn đan xen, đến hiện tại rốt cục quỷ kế được như ý rồi.

Thư ký tổ đàm phán Khâu Chương từ từ bước sát phía sau Thu Nhược Hàn nhẹ giọng nói:

- Chủ nhiệm Thu

Thu Nhược Hàn quay đầu nhìn về phía anh ta, lắc đầu cười khổ nói:

- Cuộc đàm phán lần này Kinh Giang là nắm chắc chúng ta rồi, cuộc đàm phán lần này thật vô vị, xưởng đóng tàu nội địa đối với chúng ta quá quan trọng, không có xưởng đóng tàu ở đất liền, xưởng đóng tàu Hoàng Hải vĩnh viễn không nhận được đơn đặt hàng đặc biệt.

Lá bài của chúng ta đã bị người gia nắm giữ, còn đàm phán gì nữa?

Khâu Chương cười ngượng ngùng nói:

- Chủ nhiệm Thu, vừa mới nhận được thông tin, hai rưỡi chiều hôm nay bí thư Trần Kinh của Kinh Giang thị sẽ đến sân bay Sở Thành, bí thư Trần quay trở lại rồi, chúng ta không phải có thể có đối tượng để đàm phán hay sao? Bất luận nói như thế nào thì điều kiện 1.5 tỷ của bọn họ hơi quá đáng chúng ta có thể trên cơ sở này cùng bọn họ đàm phán lại kỹ càng hơn.

Đôi lông mày Trần Thu nhíu lại, nói:

- Trần Kinh sắp quay lại rồi sao? Thật hy vọng máy bay của hắn bị rơi, vĩnh viễn cũng không quay về nổi! Cố làm ra vẻ huyền bí, làm âm mưu quỷ kế, tính kế chúng ta đủ kiểu, tất cả chuyện này đều là Trần Kinh làm.

Thu Nhược Hàn mặt bao phủ bởi lớp sương giọng điệu lạnh lùng, rất lâu sau cô thở dài nói:

- Thư ký Khâu, không cần nói nhiều nữa, khi Trần Kinh quay về, hắn ta nhất định biết cấp cao công ty chúng ta đã tuyệt đối nhượng bộ rồi. Thấy không, tin tức của người ta rất linh thông, nói không chừng đã sớm xếp người vào theo dõi ở Hoàng Hải.

Chúng ta làm lớn chuyện một chút, đều không dấu nổi hắn ta, còn đàm phán cái gì?

Hắn ta lần này trở về, tôi thấy chắc đã có chỗ dựa…

"Đinh, đinh!"

Chuông điện thoại vang lên, Thu Nhược Hàn mặt nhăn mày nhíu, xem một chút điện thoại, do dự rất lâu mới ấn nút trả lời.

Trong điện thoại truyền đến âm thanh của Phó Chủ tịch thành phố Kinh Giang Liễu Tân Lâm:

- Chủ nhiệm Thu, cô đang bận?

Thu Nhược Hàn hơi hơi nhíu mi, lạnh lùng nói:

- Liễu chủ tịch, có việc gì không? Có việc gì ngài có thể trực tiếp nói!

Liễu Tân Lâm thản nhiên cười, nói:

- Là như thế này, bí thư Trần chúng tôi chiều hôm nay sẽ trở lại, vừa rồi chúng tôi liên hệ qua với anh ấy, anh ấy bày tỏ buổi tối muốn mở tiệc chiêu đãi các đồng chí của xưởng đóng tàu Hoàng Hải, đối với tổ đàm phán của xưởng đóng tàu Hoàng Hải bày tỏ sự hoan nghênh nhiệt liệt, cô xem…

Thu Nhược Hàn vừa nghe Trần kinh vừa đến đã mở tiệc mời cả bộ, trong lòng cô như có một cỗ lửa, vụt một tiếng liền nói:

- Chủ tịch Liễu, tối hôm nay tôi có chút việc riêng đi Sở Thành, tiệc hội tôi không tham gia được rồi, mấy vị đồng sự khác của chúng tôi phiền ngài liên hệ một chút!

Liễu Tân Lâm ở đầu bên kia điện thoại sững người nói không ra tiếng, đợi rất lâu ông ta nói:

- Chủ nhiệm Thu cô có phải nên suy nghĩ một chút không, dù sao hiện tại sẽ cùng hợp tác, thời điểm như vậy, là thời điểm đáng để chúng ta chúc mừng.

Thu Nhược Hàn khẽ hừ nói:

- Chúc mừng? Tôi thấy đáng để các anh chúc mừng thì có! Tôi chỉ cảm thấy đáng tiếc, hơn nữa đây chỉ là một lần yến tiệc mà thôi, tôi cảm thấy tôi có quyết định riêng của bản thân mình là có thể tự do tham gia yến tiệc hay không, ngài nói xem.

Thu Nhược Hàn cúp điện thoại, nói với Khâu Chương:

- Thư ký Khâu, buổi tối nay Trần Kinh mời mọi người ăn cơm, tôi sẽ không lưu lại ở Kinh Giang, tôi ngay lập tức đi Sở Thành.

Khâu Chương sửng sốt nói:

- Chủ nhiệm Thu, điều này …điều này không tốt lắm! Bí thư Trần Kinh là nhân vật số một của Kinh Giang, yến tiệc anh ta tổ chức, chúng ta theo lễ tiết mà nói, có phải nên suy nghĩ tham gia không!

Thu Nhược Hàn buông tay nói:

- Cô không rõ ý tôi, các cô tham gia tiệc, chỉ có tôi không muốn tham gia. Trong lòng tôi thấy không thoải mái, chúng ta bị người ta nghĩ là coi tiền như giác, tiêu mất hơn một tỷ mua xưởng nát không kinh doanh được nữa, hiện tại hắn còn giả vờ giả vịt làm cái gì mở tiệc chiêu đãi.

Tôi xem thay vì nói là yến tiệc còn không bằng nói là làm nhục.

Được rồi, được rồi, nói rồi cô cũng không hiểu, dù sao tôi đi Sở Thành rồi, chủ nhiệm Bạch bên kia cô nói giúp tôi một tiếng..

Thu Nhược Hàn bước nhanh xuống lầu, đến bãi đỗ xe tìm chỗ ngồi của bản thân, chui vào nổ máy ô tô, giẫm mạnh chân ga, ô tô nhanh như điện chớp xông về trước đi.

Mà lúc này ở sân bay Sở Giang, Từ Binh với một đoàn người đang ở sân bay trông ngóng đã lâu.

Hai giờ hai mươi phút, chuyến bay mà Trần Kinh ngồi đúng giờ đáp xuống, thang cuốn của máy bay đặt xuống, ca bin mở ra.

Trần Kinh là người đầu tiên bước ra từ trong cabin.

Hắn tràn ngập nụ cười, nhìn đoàn người đón chào trên bãi đậu máy bay, liên tiếp gật đầu vẫy tay thăm hỏi.

Sau đó, hắn ta cùng đám người đợi Lưu Đức Tài và Tiếu Hàm đi xuống thang cuốn, đám người Từ Binh sớm tập trung lại một chỗ.

Trần Kinh vươn hai tay ra xa bắt tay Từ Binh và bắt tay đám người Liễu Tân Lâm, Trần Kinh nói:

- Rất tốt, so với tôi tưởng tượng thì thuận lợi hơn nhiều, không tới một tuần, đối phương liền kiên trì không nổi, xưởng đóng tàu Kinh Giang chúng ta cuối cùng nghênh đón tương lai hoàn toàn mới.

Liễu Tân lâm rất là kích động, anh ta nắm chặt tay Trần Kinh nói:

- Đây hết thảy đều là ngài bí thư chỉ huy rất tốt, ở nhất thời điểm khó khăn, chúng tôi đều có chút dao động. Nếu không phải là ngài ổn định, chắc chắn hiện tại sẽ không có kết quả tốt như vậy!

Trần Kinh vỗ tay nói:

- Cố gắng của mọi người mới là quan trọng nhất, lần này đây chúng ta đồng tâm hiệp lực, làm thành một đại sự. Tối nay, chúng ta phải chúc mừng, cùng các đồng chí của Hoàng Hải chúc mừng.

Ngày hôm nay rất đáng kỷ niệm, không chỉ đối với xưởng đóng tàu Kinh Giang, đối với sự phát triển toàn diện của Kinh Giang chúng ta, cũng có ý nghĩa sự kiện quan trọng.

Trần Kinh nói xong, thở phào một hơi dài, thời tiết cũng không tốt, thậm chí có chút nặng nề, nhưng tâm tình Trần Kinh lại hết sức khoan khoái, áp lực nhiều ngày, giờ khắc này toàn bộ được phóng thích.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện