- Nhưng ST Tinh Hồ chỉ có thể tính là uy hiếp tiềm tàng, chưa gây trở ngại trực tiếp tới Thẩm Thị, e HĐQT không đồng ý ra tay với ST Tinh Hồ...

Thẩm Tại Tinh ngần ngừ nói:

- Vì sao không đồng ý? Lục Băng Thiến mắt hạnh trợn trừng, lóe lên ánh hàn quang:

- Tĩnh Hải từ năm 2003 đã tiến hành ổn định thị trường địa ốc, thị trường địa ốc tăng trưởng kém xa các thành phố khác xung quanh, trong khi tốc độ phát triển kinh tế không hề tụt lại. Trong nước đang ầm ĩ nói địa ốc bong bóng, song chúng ta đều rõ, chỉ cần kinh tế trong nước duy trì tăng trưởng tốc độ cao, cái bong bóng này sẽ không vỡ. Đem so với các thành phố khác, Tĩnh Hải mới có điều kiện để tạo nên quả bong bóng khổng lồ, em nghĩ những quỹ đầu cơ chỉ cần có chút nhãn quang sẽ nhắm vào Tĩnh Hải, dù ST Tinh Hồ không phải sự uy hiếp của Thẩm Thị, e có người trong HĐQT cũng sẽ không bỏ qua con mồi béo bở như thế.

- Em định giật dây đám đầu cơ tràn vào Tĩnh Hải, khuấy loạn thị trường địa ốc.

- Đợi tới khi giá nhà ở tại Tĩnh Hải tăng lên, chẳng phải bọn chúng hưởng lợi lớn nhất à?

Thẩm Nhạc từ trên lầu đi xuống, qua khúc quanh thì nghe thấy tiếng cha mẹ bàn luận, không nhịn được nói:

- Rốt cuộc mẹ muốn hạ Liên hợp Tĩnh Hải hay muốn giúp nó.

- Thương chiến như quốc chiến, đánh bại một thế lực lớn như Liên hợp Tĩnh Hải không phải có thể xong ngay được.

Lục Băng Thiến kiên nhẫn giải thích:

- Những năm qua Liên hợp Tĩnh Hải trốn ánh mắt công chúng, đã trở thành tài phiệt ẩn hình cắm rễ ở Tĩnh Hải, theo tài liệu thu thập được, nó có mối quan hệ chính trị rất sâu trên tỉnh, địa vị ở Tĩnh Hải càng không có tập đoàn ngoại lai nào bì được. Nếu không có diệu kế không thể lay động căn cơ của nó, mà căn cơ của Liên hợp Tĩnh Hải là gì? Số tư liệu đó con cũng xem rồi, ai đứng sau nó, từ năm 99 Cảnh Nhất Dân thúc đẩy thành lập tân khu, Thiên Tinh Hồ xây dựng Tân thành Nam Cảng giúp ông ta hoàn thành một nửa nhiệm vụ. Năm 2000, phó thị trưởng Lưu Thanh Sơn khởi động công trình thị chính bờ bắc phủ Thanh Hà, hai tòa nhà dở dang bao năm là Bằng Nhuận, Thiên Tế giúp ông ta lên thường vụ phó thị trưởng. Năm 2002 - 2003, Lưu Thanh Sơn đề xuất trong vòng hai năm giải quyết vấn đề nhà xây dở ở Kiến Nghiệp, cuối cùng thu lợi lớn nhất là Tinh Hồ. Năm 2004, tuyển cử Tĩnh Hải, Liễu Diệp Thiên nhảy phiếu thành thị trưởng, Trương Quyền tràn máu não thành người thực vật, Lệ Cảnh hệ thất thế, Liên hợp Tĩnh Hải mua lại Tổng cty XD, nắm hạng mục Thế Kỷ Thành. Triệu Tăng làm bí thư thị ủy Thông Nam, trong vòng nửa năm Lên hợp Tĩnh Hải mua Năng lượng Tây Phục, thúc đẩy xây dựng đường sắt, cảng nước sâu ... Tất cả những điều đó nói lên cái gì, Liên hợp Tĩnh Hải không đơn độc, nó là con nhện đứng trong một tấm lưới dày, muốn diệt được nó, phải xé tấm lưới xung quanh.

- Nhưng mà ...

Thẩm Nhạc không tiếp xúc mấy chuyện kinh doanh, suy nghĩ không tránh khỏi quá đơn giản, lòng hắn lo chuyện khác hơn:

- Nếu y không chịu bỏ qua chuyện Xuân Giang thì sao?

- Bình tĩnh đi.

Lục Băng Thiến sắc mặt khó coi, lúc trước không có gì để so sánh không nói, hiện giờ đứa con này càng ngày càng khiến bà ta thất vọng, có điều về tình cảm thì không hề thay đổi:

- Giai đoạn điều tra đã kết thúc, sắp xét xử rồi, bọn chúng muốn dùng việc này gây khó dễ, phải dựa vào nguồn lực chính trị, lợi dụng thượng tầng gây sức ép với Xuân Giang, cho nên chúng ta phải đánh loạn bố trí của chúng. Năm 2004 Liễu Diệp Thiên trúng cử thị trưởng là sự kiện rất mẫn cảm, sở dĩ không gây chấn động là nhờ tấm lưới kia vững chắc, Liễu Diệp Thiên nhờ quán triệt việc ổn định địa ốc giành được thanh danh lớn, ngồi vững ở ghế thị trưởng. Nhưng khi chính sách ổn định ngày càng thắt chặt, thị trường địa ốc Tĩnh Hải lại chấn động, tăng trưởng vùn vụt thì sao? Lúc đó lòng dân phẫn nộ, sẽ có người bên trên nhắc lại sự kiện nhảy phiếu, đó chính là quân bài domino đầu tiên xô đổ đế chế của bọn chúng.

Thẩm Nhạc luôn mồm khen mẹ mình, còn Thẩm Tại Tinh rất bối rối, không biết vợ mình làm thế có đúng không, dù sao mọi cái sai đều bắt đầu từ họ, Lâm Tuyền là cháu ông ta, con con trai của anh ruột ông ta, có điều bản tinh ông ta có phần nhu nhược, trong nhà xưa nay lấy vợ làm chủ, rốt cuộc không nói gì …

Cùng lúc đó Thư Kính Côn cũng đang ngồi xem bài báo chuyên đề về Liên hợp Tĩnh Hãi, trải ra trước mặt Thư Nhã:

- Thật sao, Liên hợp Tĩnh Hải có nhiều tiền đến thế sao?

Thư Nhã bĩu môi:

- Tầm tầm như thế, hiện giờ báo chí nhạy lắm, bọn họ tính toán khá chuẩn. Chuyện Liên hợp Tĩnh Hải con chẳng hỏi tới, cả đống số với má, nhàm chán.

- Con đó ...

Thư Kính Côn chỉ con gái, cười không nói gì, ông ta biết con rể tương lai rất giàu, nhưng không ngờ giàu tới mức độ này. Tuy quỹ gia tộc Trần thị mời ông ta quản lý, song ông ta cũng biết giữ bổn phận của mình, không hỏi lung tung.

Bên ngoài đều suy đoán Lâm Thị rốt cuộc là gia tộc nào, vai trò tới đâu trong Liên hợp Tĩnh Hải, Thư Kính Côn thì biết Lâm Tuyền chính là người sáng lập, tất cả chỉ là bom khói do y tung ra, ông ta ngồi đó nghiền ngẫm một lúc, lại ngồi nhìn con gái đang bình thản xem tạp chí, thở dài:

- Có một số chuyện nhìn thì tốt, nhưng thực chất không phải là tốt, như cái tính của con, không biết là tốt hay là xấu..

- Ba, ba nói cái gì thế?

Thư Nhã không để ý lắm, hỏi lại:

- Không có gì.

Thư Kính Côn đặt báo xuống:

- Lâm Tuyền mấy ngày rồi không tới nhà ta ăn cơm.

- Ừm, anh ấy bận lắm, lại không ở Tĩnh Hải, chưa chắc hôm nay đã về.

- Mau gọi điện cho nó, nếu nó tới ăn cơm phải chuẩn bị trước.

Thư Nhã lườm ba cô một cái:

- Cần thế không ạ, làm gì có chuyện cha vợ lấy lòng con rể chứ.

- Ăn với nói.

Thi Tố Lan từ đằng sau đi tới, đánh con gái một cái:

- Ba con quan tâm tới hai đứa thì sai à?

Thư Kính Côn cười híp mắt, có đứa con rể như thế, lấy lòng một chút có sao? Hai nhà Lâm Thư đã bàn bạc, lễ đính hôn định mời Cảnh Nhất Dân chủ trì, hiện ở cục giáo dục, Thư Kính Côn được coi trọng chưa từng có, vẫn là phó chức, song lên chính chức cũng không còn ý nghĩa gì nữa, ngược lại còn có thể bịt miệng thế gian, đời không thiếu những kẻ ghen ăn tức ở.

Thời gian qua Thư Kính Côn rất nhàn nhã, Trương Đạt ở cục cũng không lên mặt cục trưởng, chuyện gì cũng tìm ông bàn bạc, tuy hơi phiền hà, song trong lòng rất khoan khoái. Có câu vạn dặm làm quan vì cầu tài, nay ông ta chẳng cần bận tâm tới tiền tài nữa, đột nhiên ngộ ra cái lợi của việc làm một vị quan thanh bạch, từ đó dần nhiệt tình lại với sự nghiệp giáo dục, nhiệt tình mà ông ta đánh mất từ thời trai trẻ, suốt ngày ngâm nga câu :" Muốn làm quan tốt, trước tiên phải có tiền."

Thoát ra được khỏi ganh đua tranh đấu, tâm cảnh tức thì trở nên rộng rãi, nhớ tới Lâm Minh Đạt mấy chục năm chính trực như một, càng thêm bội phục, năm xưa không giữ được nguyên tắc đẩy Lâm Minh Đạt đi, ít nhiều thấy áy náy.

Lâm gia mua sắm cái gì, Trần Tú đều sai người đưa cho Thư gia một phần, đôi khi lo chồng mắng xa xỉ, đồ tặng Thư gia còn tốt hơn nhà mình dùng.

Điều kiện nhà ở của Thư gia rất tốt, kiểu nhà vườn phong cách phương tây, song từ lúc hai nhà đã ước định ngày đính hôn cho Lâm Tuyền và Thư Nhã, Trần Tú còn chuẩn bị một căn nhà rộng 60 mét vuông ở công trình kỳ hai của Tiểu khu Tây Trạnh, có điều do Lâm Tuyền và Thư Nhã chưa chính thức thành hôn, Thư gia không tiện vào đó ở. Căn biệt thự đó riêng chi phí bảo dưỡng hàng năm tốn mấy trăm nghìn, Lâm gia ở trong cùng tiểu khu lại chỉ ở nhà bình thường, Thư Kính Côn cũng thấy ở đơn giản một chút thì tốt hơn.

Lâm Tuyền đã 28 tuổi, tính cả tuổi mụ là 30, cách tính tuổi của người Tĩnh Hải hơi đặc biệt, tuổi mụ cộng thêm 2, cho nên Lâm Tuyền tới tuổi tam thập nhi lập rồi, phải lập gia đình thôi, chưa có gia đình chưa thực sự coi là trưởng thành.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện