Một thời thần sau, phó viện trưởng của Tư Dung cao cấp ma pháp học viện mới có phản ứng, đi tới bế Hoa Đắc lên, bi phẫn nhìn ta. Hoa Đắc chính là đệ tử ruột của y. Bởi vì được hắn sủng ái nên Hoa Đắc mới tung hoành không úy kị, lúc gặp phải ta, chỉ trách số hắn xui xẻo.

Ta cười nhạt nói:

- Trở về cố gắng dạy dỗ học sinh của ngài cho tốt nhé, phải biết rằng họa từ miệng mà ra, lúc nãy ta đã hạ thủ lưu tình rồi, còn tái phạm lần nữa ta tuyệt không khách khí, phải giúp ngài thanh lý môn hộ.

Tư Dung phó viện trưởng tức đến mặt đỏ bừng bừng, vung tay nhằm hướng ta phóng đến 1 hỏa cầu, nói:

- Ta với ngươi liều mạng.

Ta vừa định động thủ, Tư Ngõa chắn ngay trước mặt, phát xuất một Thổ Thuẫn ngăn chặn tấn công của hắn ta, cũng nói:

- Phó viện trưởng, xin ngài tự trọng, Trường Cung là đường đường chính chính công bình đánh hạ học viên của quý học viện.

Tư Dung phó viện trưởng biết không cách nào chống lại mấy người chúng ta, hắn phẫn nộ ôm lấy Hoa Đắc, đến trước mặt Sâm Long viện trưởng, nói:

- Tư Dung học viện chúng ta không còn mặt mũi nào ở lại chỗ này. Long Vu viện trưởng, chúng ta rút lui khỏi cuộc đấu lần này.

Sâm Long viện trưởng Long Vu biết không cách nào giữ họ lại được, liếc Sâm Long phó viện trưởng, đồng thời cảm thấy chúng ta rất đáng sợ. Tư Dung phó viện trưởng quay đầu nhìn ta chằm chằm, hung hăng nói:

- Ta nhớ kĩ các người, mối nhục này, hận đả thương đồ đệ ta, ta sẽ tuyệt không bỏ qua. Chúng ta đi.

Nói xong, mang theo mấy đồ đệ của hắn, trở về thu thập đồ đạc.

Tư Ngõa tới trước mặt Sâm Long viện trưởng Long Vu nói:

- Xin lỗi viện trưởng, lại mang thêm phiền toái tới cho ngài.

Long Vu viện trưởng còn có thể nói gì nữa, hắn đã bị thực lực mạnh mẽ của ta chấn nhiếp. Hắn mỉm cười nói:

- Không trách các ngươi được, là bọn họ hung hăng ngang ngược trước thôi. Đi. Chúng ta tiếp tục dùng bữa.

Ta trong lòng thầm nghĩ, đúng là lão hồ ly, vừa rồi không ngăn cản trận đấu của ta, rõ ràng là muốn tìm hiểu thực lực của chúng ta. Ta cũng tịnh không hối hận lúc nãy đánh bại Tư Dung ma pháp học viện, qua trận đấu đó cũng có thể chấn nhiếp Sâm Long, lại vừa làm Mộc Tử hết giận, tiện cả đôi đường. Càng làm cho người ta không nghĩ tới chính là Tư Dung ma pháp học viện cũng rút lui, bớt đi một cường địch.

Mộc Tử cũng đã kéo ta vào lại phòng ăn. Sâm Long viện trưởng với phó viện trưởng đối đãi với chúng ta so với ban đầu càng thêm khách khí. Phục vụ đồ ăn liên tục. Vừa rồi ta nghe Tư Ngõa nhắc nhở, căn bản không ăn no, lúc này bất kể mọi người, cùng với Mộc Tử càn quét thức ăn điên cuồng.

Rút cục, bữa ăn thịnh soạn cũng kết thúc, chúng ta huớng Sâm Long viện trưởng cáo từ, chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi.Ngay lúc này, Luân Khỏa cao cấp ma pháp học viện hiệu trưởng lên tiếng. Ông ta nói:

- Các vị chờ cho một chút hãy đi có được không. Ta có chuyện muốn nói một chút.

Toàn đội chúng ta đều đứng cả lại, xem ông ta nói gì.

Long Vu viện trưởng học viện Sâm Long thầm kêu bất hảo, quả nhiên, Luân Khỏa hiệu trưởng nói:

- Vừa rồi nhìn thấy thực lực của học viên Trường Cung, thật sự là Luân Khỏa chúng ta không cách nào so sánh được, cho nên ta quyết định, không muốn phô cái xấu, rút lui khỏi cuộc tỉ thí lần này.

Long Vu viện trưởng gấp gáp nói:

- Ngài không thể nói như vậy, chúng ta lúc trước không phải có hiệp nghị rồi hay sao?

Luân Khỏa hiệu trưởng không chút khách khí nói:

- Cho dù là có hiệp nghị, ta cũng không thể để cho đệ tử của ta mạo hiểm tính mạng được, tình huống vừa rồi ngài cũng thấy được, ngài có nắm chắc ngăn được chiêu đó mà không chịu thương tổn hay không? Học viên chúng ta thực lực rất yếu, lần này tới đây cũng chỉ tương đương trình độ Hoa Đắc kia, ngay cả 1 ma đạo sĩ cũng không có, làm sao tranh đấu cùng người khác. Xin lỗi, chúng ta cáo từ.

Nói xong, mang theo đệ tử, tự nhiên vượt lên trước chúng ta rời khỏi.

Chúng ta cũng cáo từ rời đi, bất đồng chính là chúng ta đi tới chỗ ở mà Sâm Long an bài. Bọn họ cũng rất rộng rãi, cấp cho chúng ta một đại sáo phòng, trong phòng có 1 đại sảnh, 2 nhà vệ sinh cùng với 5 gian phòng ngủ, trang sức không quá hoa lệ nhưng 1 điểm khiếm khuyết cũng khó tìm, làm cho chúng ta hài lòng nhất chính là rất sạch sẽ.

Mã Khắc thoải mái nằm trên ghế sa lông tại đại sảnh, cười nói:

- Oa, hôm nay thành tích của chúng ta cũng không tệ a, vừa chân ướt chân ráo tới đây, đánh chạy 1 đội, dọa chạy mất 1 đội nữa. Như vậy đối thủ chúng ta còn lại 5 đại học viện nữa thôi.

Tư Ngõa cau mày nói:

- Mặc dù tình thế đối với chúng ta có vẻ có lợi, nhưng cũng đã lộ ra bản lĩnh thực sự, như vậy càng khiến cho bọn họ ghen ghét.

Mộc Tử gật gật đầu nói:

- Đúng vậy, Tư Ngõa nói rất có đạo lý.

Ta thì thào nói:

- Ta cũng không cố ý phô trương, nhưng ta đã nói 1 chiêu đả bại hắn, cho nên …

Tư Ngõa cười nói:

- Trường Cung, chuyện này không trách ngươi được, nếu người ta yêu thương bị người khác vũ nhục, ta cũng chắc chắn không thể nhịn được. Cũng may là cuối cùng ngươi thu tay kịp thời, không giết Hoa Đắc, nếu không, chúng ta với Tư Dung đã có thể gây nên oán thù rất sâu sắc.

Ta mở to 2 mắt nói:

- Sát nhân? Ta cũng không nghĩ tới, giết người là phạm pháp mà.

Bốn người bọn họ đều tròn mắt nhìn ta, làm ta trong lòng cảm thấy sợ hãi. Ta nói:

- Các người đừng nhìn ta chằm chằm như vậy. Trên mặt ta có dính gì hay sao?

Mã Khắc nói:

- Lão Đại, ngươi không sao chứ, ngươi là Ma đạo sư, giết người căn bản không là cái gì, Ma đạo sư có quyền ngang với bá tước. Đừng nói là người giết Hoa Đắc, cho dù ngươi giết phó viện trưởng kia, vương quốc cũng sẽ không xử phạt ngươi.

Ta chằm chặp nhìn Mã Khắc hồi lâu rồi nói:

- Ta hiểu tại sao bình dân ma pháp sư đối với chúng ta lại kì thị như vậy. Quý tộc a quý tộc. Chúng ta có phải là quý tộc thật sự không?

Mộc Tử đánh ta 1 cái, nói:

- Ở đây đừng đa sầu thiện cảm quá, mọi người cũng đều mệt mỏi rồi, nghỉ trưa đi thôi. Ta muốn đi ngủ.

Nói xong, vươn vai vặn lưng, xoay người trở về phòng.

Ta vội vàng đuổi theo nàng, cười nói:

- Ta giúp muội dọn giường nhé, hắc hắc.

Mộc Tử đi về phòng, ngăn ta tại cửa, nói :

- Bớt ba hoa đi, ý nghĩ xấu xa trong lòng huynh, tưởng muội không biết hay sao, tưởng chiếm tiện nghi của muội dễ thế à, chưa có cửa đâu.

Nói xong đẩy ta ra ngoài cửa.

Ta bất đắc dĩ quay lại đại sảnh, bọn họ nhìn bộ dạng ta ai cũng đều nở nụ cười, kể cả Hải Nguyệt đang trầm mặc cũng vậy.

Tư Ngõa nói:

- Trường Cung, ngươi bị nhốt ngoài cửa à? Sao không dùng Quang kiếm kinh nhân của ngươi phá cửa đi. Ha ha.

Ta liếc hắn 1 cái, nói:

- Ta không dám, nếu ngươi dám thì ngươi làm đi. Ta trên đời này sợ nàng nhất đấy.

Tư Ngõa nói:

- Ta không dám đâu, ngươi biết rõ mà. Ta mà phá cửa vào há lại chẳng bị ngươi chém chết sao.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện