Lưu Ly vội nói:
- Điện hạ không được nói thế, thường nói núi xanh còn đó, sợ gì không có củi đốt, hôm nay điện hạ đã đến Tây Sơn, có thể triệu tập quan binh, một lần nữa tiến về kinh thành.
Thái tử cười nhạt, ngẩng đầu nhìn vầng trăng khuyết trên đầu, một lát sau mới nói:
- Kinh thành đình trệ, đại quân Tần Thủy không được cung cấp hậu cần. Thiên Môn đạo đã tới sát bờ kia của Tần Thủy, quân Tần không có hậu phương ủng hộ, chỉ sợ không chống đỡ được bao lâu.
Lại nói tiếp:
- Đến khi bản cung trở lại kinh thành, đối mặt không phải là những điêu dân kia, mà rất có thể là Thiên Môn đạo...!
Lưu Ly khẽ nói:
- Quân quốc đại sự, thiếp thân không tiện xen vào, chỉ là... tuy Thiên Môn đạo người đông thế mạnh, nhưng dù sao cũng chỉ là đám ô hợp, so với đại quân Đại Tần ta, kém xa tít tắp, điện hạ triệu tập binh mã, một lần nữa giết tới, Thiên Môn đạo chưa chắc ngăn được.
- Lưu Ly, ngươi không rõ rồi.
Thái tử thở dài:
- Nếu như là lúc khai quốc, đừng nói Thiên Môn đạo, cho dù là vài chục vạn hùng binh, thiết kỵ của Đại Tần cũng không sợ chút nào. Nhưng...!
Hơi ngừng một chút, hai tròng mắt y hiện lên vẻ thổn thức:
- Thế nhưng thiết kỵ Đại Tần bây giờ không thể so với năm đó. Hơn hai mươi năm nay, quân đội Đại Tần không trải qua đại chiến, đội quân hổ lang nam chinh bắc chiến năm đó, đã không tồn tại từ lâu.
Lưu Ly không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Thái tử.
- Có thể giao chiến chỉ còn ba quân đoàn, một tại Liêu Đông, một tại Tây Bắc, một tại Hà Tây.
Thái tử cau mày:
- Binh mã quan nội, đều quen với cuộc sống an bình, đã sớm không còn khí thể hổ lang, cho dù bản cung thật sự triệu tập binh mã An Ấp, Tây Sơn, Hồ Tân, cũng chưa chắc ngăn cản được Thiên Môn đạo.
Lưu Ly nói:
- Điện hạ định xử lý thế nào? - Cục diện tốt nhất đương nhiên là quân Tây Bắc. Quân Liêu Đông cùng Hà Tây nhận lệnh triều đình tụ tập binh mã bình định phía nam...!
Thái tử cười khổ:
- Nếu như vậy, dĩ nhiên Đại Tần có thể ổn định thế cục, nhưng cục diện đó, chỉ sợ khó mà thành được.
- Vì sao?
Lưu Ly cau mày nói:
- Thánh thượng hạ một ý chỉ cho Hà Tây, quân Hà Tây tất nhiên phải xuất binh, rồi truyền một ý chỉ cho Tây Bắc...!
Thái tử ngắt lời:
- Lưu Ly, ngươi nên biết, trước đây không lâu ba đạo Tây Bắc nội loạn, Sở Hoan đánh bại Tiếu Hoán Chương cùng Chu Lăng Nhạc, hiện nay thế lực hắn mạnh nhất Tây Bắc, toàn bộ Tây Bắc đã nằm dưới sự khống chế của hắn... Triều đình chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn tự nhiên phát triển, không nói hiện nay hắn còn có lòng trung với Đại Tần hay không, coi như có, cũng sẽ không nghe theo sự điều khiển của bản cung.
Lưu Ly nói:
- Ý điện hạ là, Sở Hoan có tâm mưu nghịch?
- Lúc trước triều đình phái hắn đi Tây Bắc cũng vì triều đình biết Chu Lăng Nhạc là một con sói.
Thái tử cau mày:
- Ai cũng cho rằng, Lôi tướng quân có thể bình định Thiên Môn đạo trong thời gian ngắn, sau đó sẽ tập kết binh lực đối phó Tây Bắc. Sở Hoan đi Tây Bắc trước, chỉ là kế hoãn binh của triều đình, hy vọng Sở Hoan có thể cản tay Chu Lăng Nhạc, tranh thủ thời gian cho triều đình...!
Lưu Ly thở dài:
- Lúc ấy chỉ sợ triều đình cũng biết, Sở Hoan đi Tây Bắc, lành ít dữ nhiều...!
- Đúng thế.
Thái tử nói:
- Bản cung cũng cho rằng Sở Hoan chỉ chống cự được năm ba tháng đã là không dễ, mà nếu Lôi tướng quân thuận lợi, có lẽ chỉ cần nửa năm là có thể bình định Đông Nam... Chỉ là cho dù là Đông Nam hay Tây Bắc, triều đình đều tính sai, thực lực của Thiên Môn đạo mạnh hơn nhiều so với sự dự liệu của triều đình. Lôi tướng quân suất lĩnh quân đội chủ lực lại bị cản ở Đông Nam, hãm sâu ở đó, còn Sở Hoan chẳng những không chết ở Tây Bắc, mà còn trở thành một con sói hung ác...!
Lưu Ly hỏi:
- Chẳng nhẽ hiện tại triều đình không cách nào triệu tập binh mã Tây Bắc?
- Bản cung lo lắng, nếu như triệu tập binh mã Tây Bắc nhập quan, đó là dẫn sói vào nhà.
Thái tử cười lạnh:
- Sở Hoan nắm trọng binh trong tay, nhưng Tây Bắc còn chưa ổn định, hơn nữa hắn cũng không có lý do gì để nhập quan, nếu như triều đình tuyên triệu, hắn dẫn binh mã Tây Bắc nhập quan, chỉ sợ hậu quả khó lường. Hiện nay bản cung chỉ hy vọng quân Tây Bắc thành thành thật thật án binh bất động, còn tốt hơn là bọn hắn làm gì đó. Chỉ cần ổn định quan nội, sẽ rảnh tay đối phó Tây Bắc...!
- Không thể triệu tập quân Tây Bắc, cũng chỉ còn quân Hà Tây cùng Liêu Đông.
Lưu Ly nói:
- Có hai đội binh mã này, dư dả để đối phó Thiên Môn đạo.
- Xích Luyện Điện của quân Liêu Đông, một bộ phận phải trú đóng ở Liêu Đông, phòng ngừa người Cao Ly cháy nhà hôi của.
Thái tử nói:
- Tình thế hôm nay của Tần quốc, rất nhiều người mở to mắt dòm ngó. Xích Luyện Điện đã đến Phúc Hải, trước phải bình định phản quân Thanh Thiên Vương mới có thể rảnh tay... Hiện nay chỉ có hai biện pháp giải trừ khốn cục trước mắt. Hoặc là quân Hà Tây lập tức xuất binh, sau đó triệu tập quân An Ấp cùng Hồ Tân hội hợp với quân Hà Tây, đánh từ phía Tây vào Hà Bắc, quân Liêu Đông đánh từ phía Đông, hai mặt giáp công, một lần dẹp yên Thanh Thiên Vương...!
Y dừng một chút như có gì suy nghĩ:
- Nếu như có thể tốc chiến tốc thắng thì thôi, nhưng một khi Hà Bắc cũng lâm vào thế giằng co, thời gian quá dài, kinh thành tất nhiên sẽ bị Thiên Môn đạo chiếm, sẽ cho Thiên Môn đạo đủ thời gian chuẩn bị, khi đó nếu muốn tiêu diệt Thiên Môn đạo, sẽ tốn công sức, thậm chí sẽ xuất hiện cục diện Nam Bắc đối đầu...!
- Còn biện pháp khác?
- Để cho quân Liêu Đông ngăn chặn Thanh Thiên Vương, lấy quân Hà Tây làm chủ lực, tập kết các đạo binh mã khác, tiến thẳng tới kinh thành...!
Thái tử giơ nắm tay lên:
- Kể từ đó, Thiên Môn đạo sẽ phải mệt mỏi nghênh chiến, không cho bọn hắn cơ hội nghỉ ngơi. Nhưng cách này cũng có một vấn đề... Một khi không thể tốc chiến tốc thắng, quân Thanh Thiên Vương ở Hà Bắc có thể ở phía sau quấy rối, thậm chí cắt đứt hậu cần, quan binh đánh Thiên Môn đạo cũng lâm vào khốn cảnh...!
Hai tròng mắt xinh đẹp của Lưu Ly hiện vẻ không yên, nhìn có chút lo lắng.
Thái tử thản nhiên nói:
- Nhưng nói cho cùng, dù là biện pháp nào, quân Liêu Đông cùng Hà Tây là không thể thiếu, hai đội binh mã này phải hợp đồng tác chiến, mới có thể bình định phản loạn....!
Y hơi trầm ngâm rồi nói:
- Viên Sùng Thượng đi tới Hà Tây, bản cung cũng đi tới Hà Tây, can ngăn phụ hoàng.
- Điện hạ...!
Luôn mặt xinh đẹp của Lưu Ly hơi biến sắc:
- Ngài... ngài phải đi Hà Tây?
- Đản lễ tế thiên của phụ hoàng, bản cung cũng nên đến để chúc thọ.
Thái tử bình tĩnh nói:
- Về công, có thể can ngăn phụ hoàng, điều động binh mã Hà Tây bình loạn, về tư, sinh nhật phụ hoàng, ta là Thái tử, cũng nên đến chúc thọ lão nhân gia...!
Thân thể mềm mại của Lưu Ly run rẩy, nói:
- Điện hạ, ngài...!
Ngập ngừng nhưng nàng vẫn nói:
- Ngài không thể đi Hà Tây!
- Hử?
Thái tử cười nhạt:
- Vì sao?
- Điện hạ, đều là lỗi của thiếp thân.
Lưu Ly cười khổ nói:
- Thiếp thân chỉ là nữ lưu, ánh mắt thiển cận, chỉ muốn an ủi điện hạ, đưa điện hạ ra khỏi kinh thành, nhưng,... nhưng kể từ đó, thiếp thân chỉ sợ thánh thượng trách điện hạ vứt bỏ kinh thành... Điện hạ muốn chăm lo việc nước, không thể không đắc tội một ít triều thần, bên người thánh thượng, không thiếu...!
Do dự một chút nhưng nàng vẫn nói:
- Không thiếu những kẻ gièm pha, thiếp thân chỉ lo hôm nay đã có người trình lên thánh thượng lời gièm pha...!
Thải tử cười nói:
- Ngươi lo vì kinh thành đinh trệ mà phụ hoàng quở trách ta?
- Vâng...!
Thái tử cầm tay Lưu Ly, cười nói:
- Lưu Ly, hiện nay bản cung ở Vân Sơn, nhìn thì an toàn, nhưng Đại Tần cũng đã ngàn cân treo sợi tóc... Mọi người đều nói Đại Tần là của phụ hoàng, nhưng không ai dám nói, phụ hoàng cũng là của Đại Tần. Bản cung cũng là của đế quốc, còn có rất nhiều người, bọn hắn đều là của đế quốc, tương tự, đế quốc cũng là của bọn họ. Đại Tần thành lập, chảy máu quá nhiều, năm đó bản cung theo quân chinh phạt, tận mắt thấy vô số tướng sĩ tử trận sa trường, Đại Tần cũng có một phần là của bọn họ.
Lưu Ly nghe thanh âm nhu hòa của Thái tử, nhất thời không nghĩ ra Thái tử muốn nói gì.
- Đế quốc sắp suy vong, cho dù không vì phụ hoàng, cũng là vì máu của các tướng sĩ nơi sa trường, bản cung phải làm những gì nên làm.
Thái tử ngẩng đầu nhìn trăng sáng:
- Quốc nạn lâm nguy, Hà Tây lại tổ chức đàn lễ tế thiên, đây không phải là việc minh quân nên làm, cũng là con đường mất nước. Bản cung im lặng đã lâu, không thể im lặng nữa, nhất định phải đi Hà Tây, tự mình gặp mặt phụ hoàng nói phải trái với người.
- Điện hạ khổ tâm, thánh thượng biết sao?
Lưu Ly thở dài sâu kín:
- Thứ cho thiếp thân nói thẳng, bao nhiêu người khuyên can thánh thượng, thánh thượng lại cứ khư khư cố chấp, điện hạ tới Hà Tây, thánh thượng chưa chắc đã công nhận, nếu thánh thượng trách tội, điện hạ...!
- Có trách tội, bản cung cũng phải đến đó.
Thái tử chậm rãi nói:
- Tất cả mọi người đều không dám nói, vậy thì nên có một người nói, bản cung vốn định dùng sức mình bảo vệ kinh thành, thậm chí là dẹp yên Thiên Môn đạo, hiện tại xem ra, bản cung quá lạc quan, bây giờ đã không có đường khác để đi, chỉ có thể triệu tập quan binh phương Bắc, hợp lực một kích. Nếu như còn tưởng thiên hạ thái bình, vậy thì Tần quốc vạn kiếp bất phục...!
- Điện hạ...!
Thái tử lắc đầu, cười nói:
- Lưu Ly, bản cung biết ngươi lo cho ta, nhưng thân là Thái tử của Đại Tần, có một số việc chỉ ta mới làm được. Phụ hoàng có nghe hay không là do ta. Nếu như phụ hoàng nghe lời, bản cung có thể tự mình lãnh binh phản công kinh thành...!
Dừng ở gương mặt tinh xảo của Lưu Ly, y ôn nhu nói:
- Lần này đi Hà Tây, ngươi không cần theo, ngươi chờ ở Vân Sơn nếu như thánh thượng nghe lời khuyên, bản cung sẽ dẫn binh giết về kinh thành, nắm được kinh thành, sẽ đón ngươi. Nếu phụ hoàng chấp mê bất ngộ, bản cung bị hạch tội, như vậy ngươi ở đây cũng sẽ không bị liên lụy, bản cung cũng an tâm...!
- Điện hạ, Lưu Ly không ở lại, nếu như ngài muốn đi, Lưu Ly nhất định hầu cạnh ngài.
Lưu Ly nói như chém đinh chặt sắt:
- Cho dù thánh thượng giáng tội điện hạ, thiếp thân cũng nguyện ý cùng điện hạ chịu tội!
- Điện hạ không được nói thế, thường nói núi xanh còn đó, sợ gì không có củi đốt, hôm nay điện hạ đã đến Tây Sơn, có thể triệu tập quan binh, một lần nữa tiến về kinh thành.
Thái tử cười nhạt, ngẩng đầu nhìn vầng trăng khuyết trên đầu, một lát sau mới nói:
- Kinh thành đình trệ, đại quân Tần Thủy không được cung cấp hậu cần. Thiên Môn đạo đã tới sát bờ kia của Tần Thủy, quân Tần không có hậu phương ủng hộ, chỉ sợ không chống đỡ được bao lâu.
Lại nói tiếp:
- Đến khi bản cung trở lại kinh thành, đối mặt không phải là những điêu dân kia, mà rất có thể là Thiên Môn đạo...!
Lưu Ly khẽ nói:
- Quân quốc đại sự, thiếp thân không tiện xen vào, chỉ là... tuy Thiên Môn đạo người đông thế mạnh, nhưng dù sao cũng chỉ là đám ô hợp, so với đại quân Đại Tần ta, kém xa tít tắp, điện hạ triệu tập binh mã, một lần nữa giết tới, Thiên Môn đạo chưa chắc ngăn được.
- Lưu Ly, ngươi không rõ rồi.
Thái tử thở dài:
- Nếu như là lúc khai quốc, đừng nói Thiên Môn đạo, cho dù là vài chục vạn hùng binh, thiết kỵ của Đại Tần cũng không sợ chút nào. Nhưng...!
Hơi ngừng một chút, hai tròng mắt y hiện lên vẻ thổn thức:
- Thế nhưng thiết kỵ Đại Tần bây giờ không thể so với năm đó. Hơn hai mươi năm nay, quân đội Đại Tần không trải qua đại chiến, đội quân hổ lang nam chinh bắc chiến năm đó, đã không tồn tại từ lâu.
Lưu Ly không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Thái tử.
- Có thể giao chiến chỉ còn ba quân đoàn, một tại Liêu Đông, một tại Tây Bắc, một tại Hà Tây.
Thái tử cau mày:
- Binh mã quan nội, đều quen với cuộc sống an bình, đã sớm không còn khí thể hổ lang, cho dù bản cung thật sự triệu tập binh mã An Ấp, Tây Sơn, Hồ Tân, cũng chưa chắc ngăn cản được Thiên Môn đạo.
Lưu Ly nói:
- Điện hạ định xử lý thế nào? - Cục diện tốt nhất đương nhiên là quân Tây Bắc. Quân Liêu Đông cùng Hà Tây nhận lệnh triều đình tụ tập binh mã bình định phía nam...!
Thái tử cười khổ:
- Nếu như vậy, dĩ nhiên Đại Tần có thể ổn định thế cục, nhưng cục diện đó, chỉ sợ khó mà thành được.
- Vì sao?
Lưu Ly cau mày nói:
- Thánh thượng hạ một ý chỉ cho Hà Tây, quân Hà Tây tất nhiên phải xuất binh, rồi truyền một ý chỉ cho Tây Bắc...!
Thái tử ngắt lời:
- Lưu Ly, ngươi nên biết, trước đây không lâu ba đạo Tây Bắc nội loạn, Sở Hoan đánh bại Tiếu Hoán Chương cùng Chu Lăng Nhạc, hiện nay thế lực hắn mạnh nhất Tây Bắc, toàn bộ Tây Bắc đã nằm dưới sự khống chế của hắn... Triều đình chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn tự nhiên phát triển, không nói hiện nay hắn còn có lòng trung với Đại Tần hay không, coi như có, cũng sẽ không nghe theo sự điều khiển của bản cung.
Lưu Ly nói:
- Ý điện hạ là, Sở Hoan có tâm mưu nghịch?
- Lúc trước triều đình phái hắn đi Tây Bắc cũng vì triều đình biết Chu Lăng Nhạc là một con sói.
Thái tử cau mày:
- Ai cũng cho rằng, Lôi tướng quân có thể bình định Thiên Môn đạo trong thời gian ngắn, sau đó sẽ tập kết binh lực đối phó Tây Bắc. Sở Hoan đi Tây Bắc trước, chỉ là kế hoãn binh của triều đình, hy vọng Sở Hoan có thể cản tay Chu Lăng Nhạc, tranh thủ thời gian cho triều đình...!
Lưu Ly thở dài:
- Lúc ấy chỉ sợ triều đình cũng biết, Sở Hoan đi Tây Bắc, lành ít dữ nhiều...!
- Đúng thế.
Thái tử nói:
- Bản cung cũng cho rằng Sở Hoan chỉ chống cự được năm ba tháng đã là không dễ, mà nếu Lôi tướng quân thuận lợi, có lẽ chỉ cần nửa năm là có thể bình định Đông Nam... Chỉ là cho dù là Đông Nam hay Tây Bắc, triều đình đều tính sai, thực lực của Thiên Môn đạo mạnh hơn nhiều so với sự dự liệu của triều đình. Lôi tướng quân suất lĩnh quân đội chủ lực lại bị cản ở Đông Nam, hãm sâu ở đó, còn Sở Hoan chẳng những không chết ở Tây Bắc, mà còn trở thành một con sói hung ác...!
Lưu Ly hỏi:
- Chẳng nhẽ hiện tại triều đình không cách nào triệu tập binh mã Tây Bắc?
- Bản cung lo lắng, nếu như triệu tập binh mã Tây Bắc nhập quan, đó là dẫn sói vào nhà.
Thái tử cười lạnh:
- Sở Hoan nắm trọng binh trong tay, nhưng Tây Bắc còn chưa ổn định, hơn nữa hắn cũng không có lý do gì để nhập quan, nếu như triều đình tuyên triệu, hắn dẫn binh mã Tây Bắc nhập quan, chỉ sợ hậu quả khó lường. Hiện nay bản cung chỉ hy vọng quân Tây Bắc thành thành thật thật án binh bất động, còn tốt hơn là bọn hắn làm gì đó. Chỉ cần ổn định quan nội, sẽ rảnh tay đối phó Tây Bắc...!
- Không thể triệu tập quân Tây Bắc, cũng chỉ còn quân Hà Tây cùng Liêu Đông.
Lưu Ly nói:
- Có hai đội binh mã này, dư dả để đối phó Thiên Môn đạo.
- Xích Luyện Điện của quân Liêu Đông, một bộ phận phải trú đóng ở Liêu Đông, phòng ngừa người Cao Ly cháy nhà hôi của.
Thái tử nói:
- Tình thế hôm nay của Tần quốc, rất nhiều người mở to mắt dòm ngó. Xích Luyện Điện đã đến Phúc Hải, trước phải bình định phản quân Thanh Thiên Vương mới có thể rảnh tay... Hiện nay chỉ có hai biện pháp giải trừ khốn cục trước mắt. Hoặc là quân Hà Tây lập tức xuất binh, sau đó triệu tập quân An Ấp cùng Hồ Tân hội hợp với quân Hà Tây, đánh từ phía Tây vào Hà Bắc, quân Liêu Đông đánh từ phía Đông, hai mặt giáp công, một lần dẹp yên Thanh Thiên Vương...!
Y dừng một chút như có gì suy nghĩ:
- Nếu như có thể tốc chiến tốc thắng thì thôi, nhưng một khi Hà Bắc cũng lâm vào thế giằng co, thời gian quá dài, kinh thành tất nhiên sẽ bị Thiên Môn đạo chiếm, sẽ cho Thiên Môn đạo đủ thời gian chuẩn bị, khi đó nếu muốn tiêu diệt Thiên Môn đạo, sẽ tốn công sức, thậm chí sẽ xuất hiện cục diện Nam Bắc đối đầu...!
- Còn biện pháp khác?
- Để cho quân Liêu Đông ngăn chặn Thanh Thiên Vương, lấy quân Hà Tây làm chủ lực, tập kết các đạo binh mã khác, tiến thẳng tới kinh thành...!
Thái tử giơ nắm tay lên:
- Kể từ đó, Thiên Môn đạo sẽ phải mệt mỏi nghênh chiến, không cho bọn hắn cơ hội nghỉ ngơi. Nhưng cách này cũng có một vấn đề... Một khi không thể tốc chiến tốc thắng, quân Thanh Thiên Vương ở Hà Bắc có thể ở phía sau quấy rối, thậm chí cắt đứt hậu cần, quan binh đánh Thiên Môn đạo cũng lâm vào khốn cảnh...!
Hai tròng mắt xinh đẹp của Lưu Ly hiện vẻ không yên, nhìn có chút lo lắng.
Thái tử thản nhiên nói:
- Nhưng nói cho cùng, dù là biện pháp nào, quân Liêu Đông cùng Hà Tây là không thể thiếu, hai đội binh mã này phải hợp đồng tác chiến, mới có thể bình định phản loạn....!
Y hơi trầm ngâm rồi nói:
- Viên Sùng Thượng đi tới Hà Tây, bản cung cũng đi tới Hà Tây, can ngăn phụ hoàng.
- Điện hạ...!
Luôn mặt xinh đẹp của Lưu Ly hơi biến sắc:
- Ngài... ngài phải đi Hà Tây?
- Đản lễ tế thiên của phụ hoàng, bản cung cũng nên đến để chúc thọ.
Thái tử bình tĩnh nói:
- Về công, có thể can ngăn phụ hoàng, điều động binh mã Hà Tây bình loạn, về tư, sinh nhật phụ hoàng, ta là Thái tử, cũng nên đến chúc thọ lão nhân gia...!
Thân thể mềm mại của Lưu Ly run rẩy, nói:
- Điện hạ, ngài...!
Ngập ngừng nhưng nàng vẫn nói:
- Ngài không thể đi Hà Tây!
- Hử?
Thái tử cười nhạt:
- Vì sao?
- Điện hạ, đều là lỗi của thiếp thân.
Lưu Ly cười khổ nói:
- Thiếp thân chỉ là nữ lưu, ánh mắt thiển cận, chỉ muốn an ủi điện hạ, đưa điện hạ ra khỏi kinh thành, nhưng,... nhưng kể từ đó, thiếp thân chỉ sợ thánh thượng trách điện hạ vứt bỏ kinh thành... Điện hạ muốn chăm lo việc nước, không thể không đắc tội một ít triều thần, bên người thánh thượng, không thiếu...!
Do dự một chút nhưng nàng vẫn nói:
- Không thiếu những kẻ gièm pha, thiếp thân chỉ lo hôm nay đã có người trình lên thánh thượng lời gièm pha...!
Thải tử cười nói:
- Ngươi lo vì kinh thành đinh trệ mà phụ hoàng quở trách ta?
- Vâng...!
Thái tử cầm tay Lưu Ly, cười nói:
- Lưu Ly, hiện nay bản cung ở Vân Sơn, nhìn thì an toàn, nhưng Đại Tần cũng đã ngàn cân treo sợi tóc... Mọi người đều nói Đại Tần là của phụ hoàng, nhưng không ai dám nói, phụ hoàng cũng là của Đại Tần. Bản cung cũng là của đế quốc, còn có rất nhiều người, bọn hắn đều là của đế quốc, tương tự, đế quốc cũng là của bọn họ. Đại Tần thành lập, chảy máu quá nhiều, năm đó bản cung theo quân chinh phạt, tận mắt thấy vô số tướng sĩ tử trận sa trường, Đại Tần cũng có một phần là của bọn họ.
Lưu Ly nghe thanh âm nhu hòa của Thái tử, nhất thời không nghĩ ra Thái tử muốn nói gì.
- Đế quốc sắp suy vong, cho dù không vì phụ hoàng, cũng là vì máu của các tướng sĩ nơi sa trường, bản cung phải làm những gì nên làm.
Thái tử ngẩng đầu nhìn trăng sáng:
- Quốc nạn lâm nguy, Hà Tây lại tổ chức đàn lễ tế thiên, đây không phải là việc minh quân nên làm, cũng là con đường mất nước. Bản cung im lặng đã lâu, không thể im lặng nữa, nhất định phải đi Hà Tây, tự mình gặp mặt phụ hoàng nói phải trái với người.
- Điện hạ khổ tâm, thánh thượng biết sao?
Lưu Ly thở dài sâu kín:
- Thứ cho thiếp thân nói thẳng, bao nhiêu người khuyên can thánh thượng, thánh thượng lại cứ khư khư cố chấp, điện hạ tới Hà Tây, thánh thượng chưa chắc đã công nhận, nếu thánh thượng trách tội, điện hạ...!
- Có trách tội, bản cung cũng phải đến đó.
Thái tử chậm rãi nói:
- Tất cả mọi người đều không dám nói, vậy thì nên có một người nói, bản cung vốn định dùng sức mình bảo vệ kinh thành, thậm chí là dẹp yên Thiên Môn đạo, hiện tại xem ra, bản cung quá lạc quan, bây giờ đã không có đường khác để đi, chỉ có thể triệu tập quan binh phương Bắc, hợp lực một kích. Nếu như còn tưởng thiên hạ thái bình, vậy thì Tần quốc vạn kiếp bất phục...!
- Điện hạ...!
Thái tử lắc đầu, cười nói:
- Lưu Ly, bản cung biết ngươi lo cho ta, nhưng thân là Thái tử của Đại Tần, có một số việc chỉ ta mới làm được. Phụ hoàng có nghe hay không là do ta. Nếu như phụ hoàng nghe lời, bản cung có thể tự mình lãnh binh phản công kinh thành...!
Dừng ở gương mặt tinh xảo của Lưu Ly, y ôn nhu nói:
- Lần này đi Hà Tây, ngươi không cần theo, ngươi chờ ở Vân Sơn nếu như thánh thượng nghe lời khuyên, bản cung sẽ dẫn binh giết về kinh thành, nắm được kinh thành, sẽ đón ngươi. Nếu phụ hoàng chấp mê bất ngộ, bản cung bị hạch tội, như vậy ngươi ở đây cũng sẽ không bị liên lụy, bản cung cũng an tâm...!
- Điện hạ, Lưu Ly không ở lại, nếu như ngài muốn đi, Lưu Ly nhất định hầu cạnh ngài.
Lưu Ly nói như chém đinh chặt sắt:
- Cho dù thánh thượng giáng tội điện hạ, thiếp thân cũng nguyện ý cùng điện hạ chịu tội!
Danh sách chương