“Anh Xuyên muốn thả tôi đi rồi sao?” 

 Nhìn thấy Ngô Xuyên đến, Tạ Kiến Bình lập tức kích động đứng lên. 

 Tạ Kiến Bình cả đêm không ngủ, vẫn luôn rất sốt ruột. 

 Dù sao ông ta cũng hiểu kế hoạch của Tạ Kiến An ở vùng Bắc Đông bên kia đã bắt đầu, không bao lâu nữa, chuyện ở vùng Bắc Đông sẽ truyền tới tai Lâm Hàn. 

 Nếu khi đó Tạ Kiến Bình vẫn còn ở trong tay Lâm Hàn, ông ta chắc chắn sẽ chết rất thê thảm. 

 Cho nên Tạ Kiến Bình vẫn luôn nghĩ xem có cách gì để chạy đi không, bây giờ ông ta đã từ bỏ việc kinh doanh Vùng Xám của thành phố Đông Hải, dù sao ông chủ đứng sau Phùng Thạch cũng chính là Lâm Hàn, ông ta chắc chắn sẽ không thể hợp tác. 

 Huống hồ sau chuyện này, chắc chắn Lâm Hàn cũng sẽ khá chú ý người đến từ vùng Bắc Đông bọn họ, sẽ không cho bọn họ cơ hội kinh doanh Vùng Xám. 

 Tạ Kiến Bình cũng thấy hơi khó hiểu, Lâm Hàn thân là đại ca của vùng Hoa Đông, sao lại không dám kinh doanh Vùng Xám? 

 Còn Tạ Kiến Bình trước mắt, sau khi từ bỏ việc làm ăn với Vùng Xám, ông ta chỉ muốn mau chóng thoát khỏi đây, dẫu sao nếu vẫn luôn ở trong tay Lâm Hàn, kết cục của ông ta chắc chắn sẽ vô cùng thê thảm. 

 Tuy bên phía Tạ Kiến An sẽ hành động hết sức bí mất, nhưng không ai nói trước được lúc nào sẽ truyền đến tai Lâm Hàn. 

 Chỉ là sau một hồi thăm dò, Tạ Kiến Bình thấy hơi bất đắc dĩ, mấy người Ngô Xuyên trông coi bọn họ rất nghiêm, khá có kinh nghiệm, hoàn toàn không cho bọn họ cơ hội chạy trốn. 

 Hai ngày nay ông ta cũng hiểu, có lẽ Ngô Xuyên là người có tiếng nói nhất dưới Lâm Hàn. 

 “Đứng lên hết cho tôi, anh Hàn muốn gặp các người, ngoan ngoãn thành thật đi theo tôi!”, Ngô Xuyên nói. 

 Dù Ngô Xuyên không coi những người này ra gì, nhưng khi nãy Lâm Hàn cũng đã dặn dò, không thể xuất hiện chuyện ngoài ý muốn gì được. 

 Cho nên lúc này Ngô Xuyên cũng mang theo mấy người đến, còn đều là cao thủ, anh ta còn đích thân áp giải, bảo đảm không có sơ hở nào. 

 Nghe thấy lời của Ngô Xuyên, sắc mặt Tạ Kiến Bình lập tức thay đổi. 

 “Anh Xuyên, anh có biết là chuyện gì không? Sao đột nhiên lại muốn chúng tôi đi đến chỗ ở của cậu Lâm thế?”, Tạ Kiến Bình dè dặt hỏi. 

 “Sao tôi biết được? Ông hỏi nhiều thế làm gì, bảo ông đi thì đi đi!”, Ngô Xuyên tức giận nói. 

 Lúc này cửa cũng đã được mở ra, mấy người Tạ Kiến Bình vẫn luôn bị trói lại, đàn em của Ngô Xuyên áp tải bọn họ ra ngoài. 

 Lúc này trong lòng Tạ Kiến Bình có dự cảm chẳng lành, Lâm Hàn đột nhiên muốn gặp bọn họ, một là chuyện tốt hai là chuyện xấu. 

 Mà chuyện tốt cũng chỉ có Trương Thiên Sơn tự gọi điện thoại tới, bảo Lâm Hàn thả bọn họ ra. 

 Nhưng bây giờ Trương Thiên Sơn đã bị Tạ Kiến An khống chế, rõ ràng không có khả năng này, huống hồ xem hành động của mấy người Ngô Xuyên, rõ ràng cũng không phải muốn thả bọn họ ra. 

 Còn chuyện xấu, tuy Tạ Kiến Bình không nghĩ ra được cụ thể là chuyện gì, nhưng kết quả chắc chắn sẽ không tốt lành gì. 

 Tạ Kiến Bình lập tức ra quyết định, trên đường đi nhất định phải tìm cơ hội chạy trốn, nếu không chờ đợi bọn họ chắc chắn chính là một con đường chết. 

 Tạ Kiến Bình lén nhìn mấy đàn em xung quanh mình, bọn họ lập tức gật nhẹ đầu, rõ ràng là đã hiểu ý. 

 Mấy đàn em này của Tạ Kiến Bình cũng không ngốc, đều cảm nhận được không có chuyện tốt, không thể ngồi chờ chết nữa, nhất định phải tìm cơ hội chạy trốn, mà trên đường đây rõ ràng là cơ hội tốt nhất. 

 Lúc này Ngô Xuyên cũng không biết suy nghĩ của đám người Tạ Kiến Bình, bảo đàn em của mình áp tải đám người Tạ Kiến Bình lên xe, sau đó bèn khởi động xe rời đi. 

 Hai bên mỗi người trong đám người Tạ Kiến Bình đều có ít nhất hai cao thủ trông coi, đảm bảo bọn họ không có cơ hội chạy trốn. 

 Mà đám người Tạ Kiến Bình lại không nhận ra người xung quanh đã thay đổi, từ đàn em bình thường lúc trước đổi thành cao thủ hết. 

 Trên cơ bản cao thủ của thành phố Đông Hải dưới trướng Ngô Xuyên đều ở đây cả, rõ ràng là anh ta cực kỳ cẩn thận. 

 Chẳng mấy chốc, mấy chiếc xe đã khởi động, chạy về phía biệt thự núi Vân Mộng. 

 Sau khi xe đi được một lúc, Tạ Kiến Bình nhìn thoáng qua đàn em ngồi sau lưng mình, hai người hiểu ý, lập tức ra tay phản kháng. 

 Tuy bọn họ đều bị trói rất chặt, nhưng cơ thể vẫn rất năng động, muốn đẩy đàn em của Ngô Xuyên ra ngoài xe hoặc làm bọn họ bị thương, sau đó tìm cơ hội chạy trốn. 

 Cách phản kháng chạy trốn này cực kỳ cẩu thả, nhưng vì đám người Tạ Kiến Bình đều khá có bản lĩnh và sức mạnh, đủ để đối phó với người bình thường. 

 “Tự tìm đường chết!”, hai cao thủ bên cạnh Tạ Kiến Bình thấy thế thì mắng thầm, lập tức ra tay. 

 Mà vì người phía sau đánh nhau, nên người lái xe phía trước cũng khó chạy đàng hoàng, xe không ngừng lạng lách trên đường. 

 Đàn em của Tạ Kiến Bình ở trong xe phía sau thấy thế cũng lập tức hiểu ý, bắt đầu phản kháng. 

 Ngô Xuyên chạy xe ở cuối thấy thế lập tức nhận ra những người này muốn chạy trốn, nhưng anh ta cũng không lo lắng, những người này đều là cao thủ cả, Ngô Xuyên ra lệnh vào trong bộ đàm: “Dừng xe lại hết, không được để tên nào chạy trốn!” 

 Nghe thấy lệnh của Ngô Xuyên, mấy chiếc xe phanh lại, cả đoàn xe đều dừng hẳn. 

 Ngô Xuyên đích thân dẫn theo người chạy về phía trước, giúp đỡ đối phó với mấy người Tạ Kiến Bình. 

 Vì trước đó đã sắp xếp ít nhất hai cao thủ bên cạnh Tạ Kiến Bình và đàn em của ông ta, lại thêm đám người Tạ Kiến Bình đều đang bị trói, khó triển khai hết năng lực, cho nên cuối cùng bọn họ đều thất bại, sau khi ăn một trận đòn thì bị đè mặt xuống đất. 

 Cũng có số ít người khá lợi hại, phản kháng thành công, vừa mới xuống xe muốn chạy trốn đã bị mấy người Ngô Xuyên chạy tới khống chế. 

 Sau đó, mấy người Tạ Kiến Bình đều bị đè xuống đất, hoàn toàn bị khống chế. 

 Ngô Xuyên đi tới trước mặt Tạ Kiến Bình. 

 Lúc này Tạ Kiến Bình cũng đã bị kéo xuống xe, bị đè xuống đất, cả khuôn mặt gần như dán trên đường lớn. 

 Ngô Xuyên nhìn thấy Tạ Kiến Bình thì hơi tức gận, đi thẳng tới trước mặt ông ta, đá ông ta một trận. 

 “Thích chạy trốn đúng không? Cho ông chạy này, cho ông chạy này!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện