La Văn nghe Lâm Hàn nói vậy cũng tỉnh táo trở lại. 

 Bây giờ không thể tiếp tục lãng phí thời gian vì Tạ Kiến Bình được nữa, họ phải mau chóng tìm cách cứu Trương Thiên Sơn. 

 Cứu Trương Thiên Sơn mới là điều quan trọng nhất, sau này họ còn nhiều thời gian để xử lý Tạ Kiến Bình. 

 Sau khi suy nghĩ cách xử lý Tạ Kiến Bình, La Văn chỉ muốn giết chết ông ta ngay tại chỗ, nhưng cuối cùng vẫn phải kìm lại, buông ông ta ra. 

 “Anh Lâm, Tạ Kiến Bình tội đáng muôn chết, nhưng bây giờ ông ta chết cũng không có ích gì cho chúng ta, tôi đề nghị canh chừng nghiêm ngặt và nhốt đàn em của ông ta ở chỗ anh. Còn Tạ Kiến Bình thì chúng ta đưa ông ta đi cùng, có lẽ đến lúc đó sẽ là một con bài tốt để trao đổi với Tạ Kiến An, vào thời khắc mấu chốt chưa biết chừng còn có thể cứu được Trương Thiên Sơn”, La Văn cung kính nói với Lâm Hàn. 

 Lâm Hàn hơi ngạc nhiên nhìn La Văn, thực ra đây cũng là điều anh vừa nghĩ đến. 

 Tạ Kiến An và Tạ Kiến Bình là anh em, Tạ Kiến Bình nằm trong tay anh, mà Trương Thiên Sơn lại trong tay Tạ Kiến An, lúc này đúng là không nên làm gì Tạ Kiến Bình. 

 Dù sao nếu Tạ Kiến An biết Tạ Kiến Bình đã chết, có thể ông ta sẽ làm gì đó với Trương Thiên Sơn. 

 Mặt khác, có lẽ đến lúc đó Tạ Kiến Bình cũng là một con bài thương lượng tốt, có thể giúp mấy người Lâm Hàn giải cứu Trương Thiên Sơn. 

 Tuy nhiên Lâm Hàn cũng biết rõ mối thù giữa La Văn và Tạ Kiến An, Tạ Kiến Bình, vậy nên anh mới giao Tạ Kiến Bình cho La Văn xử lý và trút giận, mọi chuyện đều giao hết cho La Văn. 

 Chỉ là Lâm Hàn không ngờ La Văn lại có thể nhanh chóng tránh khỏi sự ảnh hưởng của thù hận mà đưa ra lựa chọn lý trí nhất. 

 “Tốt lắm, làm vậy đi”, Lâm Hàn cũng gật đầu bảo: “Tôi sẽ sắp xếp cho đàn em chuẩn bị, buổi trưa chúng ta sẽ xuất phát, tranh thủ sáng mai có thể tới thành phố Phụng Thiên vùng Bắc Đông, bắt đầu kế hoạch giải cứu Trương Thiên Sơn”. 

 La Văn nghe xong có hơi cảm động, anh ta không ngờ Lâm Hàn lại quan tâm đến việc giải cứu Trương Thiên Sơn như thế, xem ra người anh em Trương Thiên Sơn mới quen được này đúng là không tồi. 

 Mặc dù Trương Thiên Sơn nhìn nhầm Tạ Kiến An và Tạ Kiến Bình, nhưng không hề nhìn nhầm Lâm Hàn, lần trước cử Uông Nghĩa dẫn theo nhóm cao thủ đến tiếp viện cũng hoàn toàn xứng đáng. 

 Lúc trước La Văn cũng đã nghĩ đến kế hoạch giải cứu Trương Thiên Sơn, anh ta khẽ lắc đầu: “Anh Lâm, tôi biết anh nóng lòng muốn cứu Trương Thiên Sơn, tôi cũng chỉ mong có thể cứu được ông ấy ngay lập tức, nhưng bây giờ chúng ta đến đó, có lẽ đàn em của anh có khả năng chống lại Tạ Kiến An, nhưng chưa chắc đã có khả năng chống lại đồng minh mà ông ta triệu tập từ các vùng khác”. 

 “Đồng minh của Tạ Kiến An ở các vùng khác?”, Lâm Hàn hơi bất ngờ nên hỏi lại. 

 Lâm Hàn không ngờ Tạ Kiến An lại có khả năng điều động thế lực từ vùng khác, lại còn là từ nhiều vùng. 

 “Đúng thế”, La Văn gật đầu rồi giải thích cho Lâm Hàn: “Trước đây tôi bị Tạ Kiến An bắt nhốt ở mật thất của ông ta, vì không tiện vả lại họ nghĩ tôi không thể thoát ra khỏi căn phòng đó nên không tránh mặt tôi, để tôi biết được mọi kế hoạch của họ. Nhưng Tạ Kiến An không ngờ trong số người của ông ta vẫn có người đứng về phía Trương Thiên Sơn nên tôi mới thoát ra được. Mà theo như tôi được biết về kế hoạch của họ và sự hiểu biết của tôi về Tạ Kiến An, lúc này ông ta biết kế hoạch của Tạ Kiến Bình bên thành phố Đông Hải vùng Hoa Đông đã thất bại, chắc hẳn sẽ sử dụng kế hoạch dự phòng, đó là kêu gọi các đồng minh nhiều vùng khác. Đương nhiên, Tạ Kiến An cũng cần chia sẻ phần lớn miếng bánh vùng Bắc Đông cho họ”. 

 Lâm Hàn nghe vậy cũng hiểu, xem ra không phải thực lực của Tạ Kiến An mạnh thế nào, ông ta cũng không có khả năng huy động sức mạnh của nhiều thế lực vùng khác, chỉ là giao dịch mà thôi. 

 Tạ Kiến An cần chia sẻ phần lớn chiếc bánh vùng Bắc Đông cho những thế lực vùng khác thì họ mới đồng ý giúp đỡ, mà cuối cùng cho dù kế hoạch có thành công thì miếng bánh còn lại cho Tạ Kiến An cũng không nhiều. 

 Thậm chí những thế lực vùng khác này chưa chắc đã nói lời giữ lời, đến lúc đó không biết họ có để lại miếng bánh nào cho Tạ Kiến An không. 

 Xét cho cùng, đây là những thế lực Vùng Xám ở vùng khác, chuyện gì cũng có thể làm được, nhưng ai biết liệu những lời họ nói có được tính hay không. Đối mặt với lợi ích, mọi chuyện đều có thể xảy ra. 

 Lúc này La Văn cũng nói: “Nhưng anh Lâm yên tâm, bọn họ liên minh tạm thời vì lợi ích nên sẽ không kiên cố. Chỉ cần chúng ta thể hiện thực lực đủ lớn, rất có thể bọn họ sẽ tan rã từ nội bộ, vậy nên cách tốt nhất là chờ Uông Nghĩa và La Võ về, chắc hai ngày nữa mấy người họ sẽ về, khi ấy liên hợp thực lực của anh với những cao thủ này, chắc chắn sẽ có cách chống lại liên minh của Tạ Kiến An, thành công cứu được đại bàng núi”. 

 La Văn nói xong lại bổ sung thêm: “Vậy nên chúng ta nên tập hợp trước, chờ một hai ngày rồi xuất phát. Nếu chúng ta đến trước rồi chờ nhóm Uông Nghĩa và La Võ thì rất có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Dù sao vùng Bắc Đông hiện tại đã rất loạn, đến đó trước chưa biết chừng sẽ xảy ra chuyện”. 

 Lâm Hàn khẽ gật đầu, càng ngày anh càng đánh giá cao La Văn, anh ta thật sự vô cùng thông minh. 

 Cách này của La Văn thực sự là cách tốt nhất và an toàn nhất để cứu Trương Thiên Sơn trong trường hợp đã biết tình hình địch. 

 Mà kế hoạch này cũng là kế hoạch ổn định và ít xảy ra tai nạn nhất hiện tại, là giải pháp dễ thành công nhất để giải cứu Trương Thiên Sơn. 

 Rõ ràng những ngày nay trên đường đến đây, La Văn đã suy nghĩ rất kỹ. 

 Chỉ là anh ta mới biết tình hình như vậy, chứ trên thực tế La Văn không biết thực lực của Lâm Hàn thế nào. 

 Lâm Hàn ngoài sở hữu những thực lực riêng của mình, phía sau còn có nhà họ Lâm cực kỳ lớn. 


 Mà bây giờ khi đã biết tình hình, trước mắt Lâm Hàn có hai lựa chọn, một là chỉ dựa vào thực lực của mình, chờ một hai ngày nữa xuất phát đi giải cứu Trương Thiên Sơn, lựa chọn thứ hai là không dựa vào nhóm Uông Nghĩa và La Võ, trực tiếp dựa vào thế lực nhà họ Lâm để cứu Trương Thiên Sơn. 

 Mà đương nhiên Lâm Hàn lựa chọn phương án hai, dù sao như vậy có thể giải cứu Trương Thiên Sơn nhanh hơn được hai ngày. 

 Trong một phút có thể xảy ra rất nhiều chuyện với Trương Thiên Sơn, gây ra những kết quả khác nhau chứ chưa nói gì đến kéo dài thêm hai ngày. 

 Nghĩ đến đây, Lâm Hàn nói thẳng: “Không cần đợi thêm nữa, trưa nay chúng ta xuất phát luôn, lập tức đến vùng Bắc Đông giải cứu Trương Thiên Sơn, không thể chậm một giây, thời gian hai ngày đủ để xảy ra rất nhiều chuyện!” 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện