28/10/2021

Fanpage: Bản dịch 0 đồng

Editor: Autumnnolove

---

Đồng Già cũng mang vẻ mặt đáng thương sắp khóc nhìn Lạc Ninh. "Đúng vậy! Tiểu Ninh Ninh liền giúp bọn anh đi, cơm trưa mỗi người bọn anh còn gặm một cái màn thầu trắng, đến bây giờ còn thấy đòi nè". Hắn thật sự đang đói bụng.

"Nếu không chúng ta cũng thương lượng với tổ đạo diễn mượn micro, sau đó hát nhảy thu hút người ta tới mua?". Hắn lại hỏi.

Lạc Ninh lắc đầu: "Như vậy chắn chắn không được. Người đến quảng trường chơi thì tương đối nhãn nhã, còn người đến đây mua đồ ăn có thể sẽ không thích đâu, chưa kể chỗ này còn không trình diễn được."

Đồng Già thở dài, "Bọn anh phải làm cái gì bây giờ? Bọn anh hồi nảy còn hét thật to mời mua hàng, nhưng người mua vẫn rất ít."

Lạc Ninh trước tiên nhìn một vòng chợ rau, phát hiện chỗ này người đến mua không phải quá nhiều, nhưng vẫn đều đặn ra vào, tiềm lực vẫn có. Trong chợ rau thì sạp bán khoai tây cùng khoai lang đỏ không ít, người ta còn phối hợp thêm nhiều mặt hàng nông sản khác cùng khách quen, đám người Đồng Già muốn bán căn bản là không có khả năng bán hết.

Lạc Ninh đột nhiên nhìn thấy một quầy hàng cách đó không xa, giống như là một xe bánh quẩy đang chuẩn bị dọn hàng, búng hai ngon tay một cái, "Có rồi!"

"Nếu mà bán khoai lang đỏ cùng khoai tây tươi không bán được, vậy thì chế biến thành món ăn đi, còn có hi vọng bán hết."

Đồng Già cùng Ngụy Diệu khó hiểu, "Chế biến thành món ăn gì? Khoai tây nướng? Khoai lang nướng?". Mấu chốt là cũng không có đồ để nướng.

Lạc Ninh trả lời: "Khoai lang đỏ với khoai tây viên ăn rất ngon, các người có thể thử món này xem."

"Hai vị lão sư qua bên kia thuê quầy hàng cùng đồ dùng của quán bánh quẩy đi, sau đó em dạy mọi người làm, các vị lão sư cùng thực tập sinh thử xem."

Nghe thấy biện pháp này, ánh mắt mấy người Đồng Già sáng lên. Mười thực tập sinh đi theo hai người cũng lộ ra bộ dáng nóng lòng muốn thử. Bọn họ bán khoai cả một buổi trưa, sinh ý kém vô cùng, người xem chắc chắn nhìn cũng thấy chán, bọn họ không có cơ hội để biểu hiện cũng như xoát cảm giác tồn tại. Vừa rồi nghe mấy người Phương Du nói trải nghiệm bán hàng, bọn họ đều hâm mộ không thôi.

"Ok ok, vậy làm như vậy đi, Tiểu Ninh Ninh quá tuyệt vời!". Đồng Già cùng Ngụy Diệu quyết định, sau đó liền cùng các thực tập sinh phân công cụ thể.

Một thực tập sinh tương đối giỏi giao tiếp chạy tới quán bánh quẩy, thương lượng một hồi rốt cuộc được ông chủ quán bánh quẩy đồng ý cho thuê quầy hàng một buổi trưa với giá một trăm đồng.

Lạc Ninh để các thực tập sinh đem khoai gọt vỏ rồi luộc mềm, sau đó từng bước dạy bọn họ làm thành viên tròn. Lúc mới bắt đầu mọi người đều luống cuống tay chân, chờ đến khi quen tay thì từ từ tốt hơn nhiều.

Viên khoai lang đỏ chiên vị ngọt, khoai tây vị mặn mặn ngọt ngọt, còn có phủ ớt bột, chảng mấy chốc tỏa ra mùi hương.

Đồng Già cùng Ngụy Diệu nếm thử mấy viên khoai chiên Lạc Ninh làm mẫu, trên mặt đều lộ ra thần sắc vui vẻ cùng hưởng thụ, "Ngon nhức nách!"

Đám thực tập sinh cũng được ăn trước một đợt. Thật sự là giữa trưa ăn một cái màn thầu không đủ lấp đầy bụng. Đồng thời còn mời các thành viên trong đội Lục Tuân và Lạc Ninh cùng ăn.

Nhiều người như vậy lại ở đây ngồi ăn, hơn nữa cái mùi hương kia lại phiêu tán trong không khí, người đi chợ cùng người bán hàng trng chợ tự nhiên tò mò, liền chạy tới đây hỏi thăm. Lạc Ninh nhờ các thực tâp sinh tính toán phí tổn cùng giá bán một phần. Lúc này thực tập sinh học tốt logic toán học liền trổ tài, mấy cái đầu cùng nhau tính ra một con số hợp lí.

Sau khi ăn uống no đủ, mọi người bắt đầu xăng tay áo chuẩn bị đi làm. Lạc Ninh dạy bọn họ làm viên khoai vị rất ngon, khách ăn một phần sẽ còn muốn ăn thêm một phần vị khác, sinh ý cũng dần dần tốt lên. Nhưng mà chỉ dựa vào lượng người tới chợ rau mua sắm, muốn đem mấy trăm cân khoai bán xong cũng bất khả thi. Vì thế Lạc Ninh kiến nghị bọn họ đến cửa hàng bên cạnh mua mấy cái hộp giấy dùng một lần, để mấy phần khoai viên lên, hai vị lão sư cùng các thực tập sinh bưng ra bên ngoài bán trên đường. Chỉ có như vậy các thực tập sinh mới có nhiều cơ hội lộ măt trước ống kính. Hai người Đồng Già tất nhiên không có phản đối, tự mình mang theo các thực tập sinh bưng khoai viên ra ngoài bán. Các thực tâp sinh càng có nhiểu cơ hội biểu hiện, đối với Lạc Ninh rất cảm kích.

[ Đầu óc của Lạc Ninh linh hoạt ghê, một chút liền giúp hai vị lão sư giải quyết vấn đề ]

[ Lão bà của tui ấm áp quá, không có giấu nghề mà dạy hết cho bọn họ ]

[ Mấu chốt là người ta nấu ăn ngon, tôi nhìn mấy viên khoai lang đỏ cùng khoai tây đều nhịn không được chảy nước miếng ]

[ Người qua đường ăn thử xong đều mua thêm vài phần, có thể thấy được ăn rất ngon a, tôi nhìn đến đói bụng luôn ]

[ Nhà tôi còn khoai tây cùng khoai lang đỏ, tôi đã bắt đầu học làm theo, không biết ăn có ngon không ]

[ Tôi cũng vậy, khoai tây viên vừa chín tới, hoàn toàn là dựa theo các bước Ninh bảo hướng dẫn, tôi cảm thấy có thể ăn ngon ]

[ Tui chiên khoai lang đỏ viên, thật sự ăn rất ngon ], người này còn đăng kèm hình ảnh.

[ Đột nhiên tôi cảm thấy chương trình này có xu hướng trở thành chương trình ẩm thực ]

[ Chỗ nào có Ninh bảo đều cảm thấy vui vẻ ]

Chờ sinh ý của đám người Đồng Già đi vào quỹ đạo, Lạc Ninh cùng Lục Tuân cũng mang theo thực tập sinh nhóm họ đi mua sắm nguyên liệu nấu ăn.

"Buổi tối mọi người muốn ăn gì?". Lạc Ninh hỏi mọi người.

Lục Tuân cười nói: "Ăn cái gì cũng được, chỉ cần là cô nấu, tôi cảm thấy đều sẽ ăn ngon."

[ Má ơi, Lục thần nói mấy câu này ngọt quá chời luôn a! ]

[ Tôi không muốn chèo, là họ bắt cóc tôi bỏ lên thuyền ]

Lạc Ninh cười ra tiếng, "Cảm ơn Lục lão sư đã tín nhiệm tôi."

Cô lại quay sang hỏi các thực tập sinh: "Các cậu thì sao?"

Mọi người nhìn nhau: "Lạc lão sư cho bọn em ăn cái gì, bọn em liền ăn cái đó, bọn em tin tưởng trù nghệ của Lạc lão sư."

Vừa rồi bọn họ cũng nhịn không được ăn không ít khoai tây cùng khoai lang đỏ viên, thật sự ăn quá ngon. Đặc biệt là mấy viên Lạc Ninh làm mẫu, càng ăn ngon đến không có từ nào có thể diễn tả được, bọn họ có chút chờ mong bữa tối tới.

Lạc Ninh suy nghĩ một chút mới nói: "Nếu không chúng ta nướng BBQ đi? Nướng BBQ còn có chút không khí."

"Cái này được, quyết định vậy đi, quyết định vậy đi!". Một đám thực tập sinh đều hoan hô tán thành.

Sau đó cả đoàn dùng tiền dư lại mua sắm không ít loại nguyên liệu nấu ăn cùng gia vị, còn mua thêm một cái vỉ nướng BBQ, than,...Người hai đội này trải qua một ngày cùng sinh hoạt và hợp tác, đều quen thuộc lẫn nhau nên vừa nói vừa cười, không khí thực tốt.

Đồng Già và Ngụy Diệu tuy đang bận rộn, nhưng trên mặt một đám đều mang theo tươi cười.

Ở khu chợ bên kia, Bạc Tương Tương cùng các thực tập sinh nhóm cô liền bán hết cá rất sớm. Vận khí của cô thật sự quá tốt, vừa kéo mấy thùng cá đến chợ liền gặp một nhà hàng lớn muốn làm tiệc rượu cần cá, cô chủ động tiến lên giao thiêp một phen, người nọ cũng đồng ý mua hết cá của cô. Đám thực tập sinh nhóm cô đều cảm thán, đi theo Bạc lão sư chính là nằm thắng.

Nếu không so sánh với đội Lạc Ninh và các vị huấn luyện viên khác, mọi người sẽ còn tán thưởng Bạc Tương Tương, cảm thấy cô vận khí tốt, năng lực giao tiếp cũng không tồi. Nhưng nhanh như vậy bán hết cá, từ đầu tới cuối chỉ có một mình cô ta làm, các thực tập sinh đi theo đều không có cơ hội phát huy cái gì, ở trong phòng phát sóng cũng không có cảm giác tồn tại, nhân khí cơ hồ đều không có tăng lên.

Bạc Tương Tương bán xong cá liền mang theo các thực tập sinh đi tìm Kỷ Tinh Hành, cũng chủ động giúp đội của hắn bán hoa. Khuôn mặt của Kỷ Tinh Hành thật sự ăn nên làm ra, mấy loại hoa tươi mang đến đa dạng lại tươi đẹp, cho nên hấp dẫn rất nhiều cô gái trẻ đến mua. Nhưng mà hắn so với Bạc Tương Tương ổn hơn một chút, hắn chủ động để các thực tập sinh đi đóng gói cùng bán hàng, cho bọn họ lộ mặt không ít. Trong chốc lát hoa tươi đều bán sạch, sau đó cùng đi ăn cơm và mua sắm nguyên liệu nấu ăn.

Sài Kính và Tô Thanh Lam thì tương đối thảm, vốn dĩ vị trí đã kém, hai người lại còn một người bán bí đỏ, một người bán bắp, căn bản là không bán ra được bao nhiêu, một đám đều ủ rủ cụp đuôi.

Sài Kính gọi điện thoại hỏi thăm Ngụy Diệu, nghe nói chuyện Lạc Ninh tới hỗ trợ, cũng gọi điện thoại nhờ Lạc Ninh giúp. Lạc Ninh không có cự tuyệt, nói Lục Tuân cứ tiếp tục dẫn theo các thực tập sinh đi mua nguyên liệu nấu ăn, cô chạy tới chỗ nhóm người Sài Kính dạy bọn họ làm bánh bí đỏ cùng bánh bắp bán. Sạp hàng vốn không có ai tới mua, liền trở nên đông đúc, người mua cũng xếp một hàng dài.

Bởi vì Lạc Ninh giúp đám người Đồng Già nên trì hoãn thời gian, mua xong mọi thứ lái xe trở về tiểu viện nông gia thì Kỷ Tinh Hành và Bạc Tương Tương đã trở lại trước.

Nhìn đám thực tập sinh phía sau Lạc Ninh cùng Lục Tuân ôm bao lớn bao nhỏ đồ nấu ăn vào cửa, Bạc Tương Tương lại bị chọc cho tức giận. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện