......

Sau khi tiến vào khoang cứu hộ, bộ máy cần một chút ít thời gian để khởi động hệ thống.

Địa điểm tiếp đáp của khoang cứu hộ là Ám Tinh.

Công chúa dành lấy quyền làm chủ ở khoang điều khiển, điên cuồng tìm kiếm chỗ sửa đổi điểm tiếp đáp, tất nhiên ả không dám trở lại Ám Tinh, sở dĩ ả ta quyết định cướp đoạt khoang cứu hộ là vì muốn rời khỏi nơi này, ả ta không muốn chết ở đây, ả muốn sống, ả không muốn cái thân phận dân chạy nạn chịu ải lưu đày, ả muốn tìm một tinh cầu vô danh nào đó sống một cuộc đời mới, dưới thân phận của một công dân tự do.

Ả ta phải liều một lần thôi.

Giản Nại bị ả ta đẩy đụng vào bàn, cánh tay bị bầm xanh một mảng, thậm chí còn rỉ chút máu, câu khẽ rên một tiếng, cố gắng kiềm chế cơn đau của mình.

Công chúa bấm lung tung một hồi thì trở quạo, thậm chí còn chửi đổng: "Cái của nợ này là sao đây, rồi đổi tiếp điểm chỗ nào?"

Giản Nại lòng nói tất nhiên là sửa không được rồi.

Hế thống ở đây đã bị khoá mặc định, mọi quyền điều khiển đã được mặc định sẵn.

Công chúa ôm hận nhìn về phía Giản Nại.

Cô ta định lên tiếng thì khoang cứu hộ rung lắc dữ dội, trên bầu trời xuất hiện một con chim biến dị khổng lồ tấn công, xương cốt trên người nó dường như đã hư thối.

Con chim đó rõ ràng đã biến dị, còn khoang cứu hộ trên bầu trời lại bất hạnh trở thành mục tiêu của nó.

Công chúa kinh ngạc che miệng lại.

Ả vốn không biết điều khiển phi thuyền, chỉ có thể trơ mắt nhìn phi thuyền bị chim biến dị công kích, khi nó tấn công thì phi thuyền bị rung lắc kịch liệt ở không trung, từng đợt rồi từng đợt.

Giản Nại không cần công chúa, cậu vốn không có thời gian cài đai an toàn nên bị lực va chạm húc văng ra ngoài, cả người bị ném lên vách tường, trong nháy mắt cậu cứ nghĩ xương cốt của mình đã nát bấy, trên trán có máu chảy xuống.

Công chúa kinh hô một tiếng: "Thôi xong!"

Giản Nại mở mắt nhìn, liền phát hiện cửa kính của khoang cứu hộ đã vỡ nát.

Đây là điều không hay, một khi kính bị vỡ thì khả năng cao sẽ tạo cơ hội cho sinh vật biến dị, hơn nữa điều này còn có nghĩa răng phi thuyền của bọn họ không còn chống đỡ được bao lâu nữa.

Công chúa sắp khóc đến nơi.

Giản Nại cũng có chút tuyệt vọng.

Ngay lúc này bỗng có tiếng rồng ngâm từ phương xa truyền đến, tiếng này mang đến sự uy hiếp và chấn động, Giản Nại mở to mắt nhìn nơi xa thì thấy ở phía chân trời xa có một con hắc long đang bay tới, thân hình của nó rất lớn, sức mạnh cường thịnh, thậm chí một kích của con chim biến dị kia không là gì với con hắc long cả.

Càng ngày càng có nhiều sinh vật biến dị muốn vây công khoang cứu hộ.

Khoang cứu hộ lung lay, xảy ra chuyện là điều có thể đoán được.

Công chúa muốn dùng lại kế cũ, đẩy Giản Nại ra để mình được sống.

Nhưng công chúa không ngờ rằng ngay lúc Giản Nại bị đẩy té thì con hắc long kia không màng tất cả bay tới đây để đón lấy Giản Nại.

Bên tai chỉ nghe thấy tiếng gió, cậu vững vàng rớt xuống lưng của hắc long, gắt gao ôm lấy cậu.

Dường như ngay khoảnh khắc Giản Nại rời khỏi khoang cứu hộ thì tiếng súng đạn bắt đầu nổ lên, đinh tai nhức óc.

Giản Nại chỉ có thể mở to mắt, nhìn hoa lửa tiêu tán trong không trung, trở thành khói bụi và tro tàn, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra cả, khoang cứu hộ kia đã nổ tung trên bầu trời.

Tiếng nổ quá lớn khiến cậu hoa mắt chóng mặt, thậm chí không biết hôm nay là hôm nào.

Đến khi mở mắt ra, hắc long mang theo cậu từ từ đáp xuống tại một căn cứ an toàn tạm thời do Liên Bang xây dựng, Giản Nại trượt xuống khỏi lưng hắc long, cảm thấy lòng bàn tay hơi dính dớp, cậu mở tay ra thì thấy toàn là máu, nhưng không phải máu của cậu mà là máu trên lưng của hắc long.

Phó quan vội vàng chạy tới: "Phu nhân, không sao cả ạ."

Giản Nại nhìn rất chật vật, trên mặt cậu toàn là máu, trán cậu bị đập, cánh tay và đùi thì có những vết bầm, mà cậu thì như chẳng hề để bụng những điều này.

Phó quan muốn dẫn cậu đi: "Để tôi dẫn ngài đi nghỉ ngơi."

Giản Nại không nhúc nhích, mắt cậu đỏ hoe nhìn hắc long trước mặt.

Nó bị thương, tuy rằng thân hình khổng lồ của nó nhìn rất vĩ đại và hùng tráng, nhưng những điều này cũng không thể nào thay đổi được rằng nó đã bị trọng thương, thậm chí nó còn không biến về hình người, chỉ có Giản Nại không màng tất cả chạy ngược về phía nó, không hề do dự ôm lấy hắc long, nước mắt câu lăn dài, cả người run rẩy ôm nó.

Cậu ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của hắc long.

Vừa giống viễn cảnh trong mơ với bé con hắc long, mà lại vừa không giống.

Bé nó đã trưởng thành, không còn ốm yếu nữa, cũng chẳng còn là một bé rồng con nhỏ xíu, giờ nó đã to lớn mạnh mẽ hơn rồi, khi nó ở trên bầu trời thì như là chúa tể của không trung.

Giản Nại mấp máy đôi môi, mở miệng gọi một tiếng, thanh âm hơi run rẩy: "Lục Trạch Phong..."

Đôi mắt hắc long an tĩnh, trấn định.

Dưới tiếng gọi nhẹ bẫng của Giản Nại, nó nhẹ nhà cúi đầu cọ cọ cậu.

Giản Nại lo lắng ôm nó: "Anh, anh bị thương rồi ạ?"

Ở trước mặt cậu, nếu đã bị nhận ra thì Lục Trạch Phong cũng không ngụy trang nữa, một ngọn gió quét qua người Giản Nại, hắc long biến trở lại hình người đứng ở trước mặt Giản Nại, cậu thấy cánh tay và bả vai bị thương của Lục Trạch Phong rỉ máu ướt hết cả một mảnh, đúng là anh đã bị thương, mà còn bị thương không hề nhẹ.

Nhưng trên mặt chẳng hề biểu lộ sự đau đớn nào, anh chỉ dịu dàng nhìn Giản Nại, giương tay gíup cậu lau nước mắt, thấp giọng nói: "Không sao chứ?"

Hầu như tất cả mọi đau xót và uất ức Giản Nại có được trên đường đi giờ phút này đã hoà tan trong sự dịu dàng của anh, rồi cuối cùng dưới chất giọng dịu dàng ấm áp đó, cậu nhịn không được nữa mà nhào vào lòng anh gào khóc một trận đã đời.

Lục Trạch Phong sờ đầu cậu, nhẹ giọng an ủi: "Không sao, không sao đâu..."

Giản Nại quên mất bản thân cũng bị thương nặng, cậu ngất lịm đi dưới sự trấn an của Lục Trạch Phong.

......

Không ngờ rằng lần hôn mê này lại kéo dài vô tận.

Lúc cậu tỉnh lại lần nữa thì đã nhìn thấy trần nhà của phủ tướng quân rồi.

Cậu muốn ngồi dậy thì cảm thấy cả người đau nhức, đầu thì đau như búa bổ.

Chỉ có nhất một chuyện tốt đó chính là cậu đã rời khỏi cái hành tinh quỷ quái kia rồi, và đồng thời cậu cũng đã thấu hiểu được mấy năm nay Lục Trạch Phong đã phải vất vả chinh chiến ở bên ngoài như thế nào.

Những ác mộng đó như ký ức còn mãi, từ từ hiện lên trong đầu.

Khiến cậu hiểu hơn về người đàn ông của mình.

Anh đã kề cận nguy hiểm, đứng giữa lằn ranh sống chết như thế nhiều năm qua rồi.

Anh ấy vì cứu mình mà bị trọng thương, cậu chưa từng thấy Lục Trạch Phong bị thương nặng đến thế, máu tươi đỏ thắm nhuộm đỏ cả tay cậu.

Người kia cũng đâu phải là đao thương bất nhập gì đâu.

Lòng Giản Nại đau đớn không thôi, những chuyện cũ cứ như thế tái hiện ở trong đầu, đang hồi tưởng lại thì cửa được mở ra, có người đi đến, là Tiểu Địch.

Tiểu Địch nhìn thấy cậu đã tỉnh lại, trực tiếp chạy nhanh đến ôm lấy Giản Nại: "Thiếu gia!"

Giản Nại bị nhóc ôm, cười nhẹ nói: "Ừm."

Tiểu Địch thật sự cũng bị dọa không nhẹ, Giản Nại bị thương thành như thế ai nghe xong cũng phải giật mình.

Giản Nại muốn đứng dậy, Tiểu Địch đè cậu lại: "Thiếu gia ngài đừng lộn xộn, ngài còn đang dưỡng thương đấy! Hơn nữa..."

Giản Nại tò mò hỏi: "Anh đây làm sao?"

Chẳng lẽ cậu bị bệnh gì khó nói à? Nghĩ đến tính khả thi của chuyện này, Giản Nại run như cầy sấy, thậm chí cậu còn nghĩ tới viễn cảnh xấu nhất.

Kết cục xấu nhất...

Thế mà Tiểu Địch lại nói: "Lần này vì ngài bị thương cho nên bác sĩ sử dụng máy móc để kiểm tra thân thể của thiếu gia, bọn họ phát hiện ngài đã có bé Rồng con rồi ạ."

Giản Nại trợn trừng hai mắt?!!

Tiểu Địch vui đến híp hết cả hai mắt: "Thật đó!"

Giản Nại còn chưa kịp tiêu hoá chuyện này, nhưng thấy Tiểu Địch vui vẻ thế thì cậu cũng thấy vui lây.

Tiểu Địch định nói gì đó thì bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Giản Nại ngẩng đầu nhìn thì thấy Lục Trạch Phong đang mặc quân trang đứng ở cửa, trong nháy mắt đó, kỳ lạ làm sao sống mũi Giản Nại cảm thấy cay cay, cậu cảm thấy uất ức.

Lục Trạch Phong đi vào đứng ở cửa.

Giản Nại liền chạy tới ôm chặt lấy anh.

Nhưng chân cậu vẫn còn yếu lắm, thiếu chút nữa đã ngã sấp mặt, được Lục Trạch Phong tay mắt lanh lẹ đỡ lấy.

Giản Nại nắm chặt ống tay áo của anh: "Anh ơi..."

Lục Trạch Phong ôm gắt gao người trong lòng, bờ ngực rắn chắc khiến cho người ta cảm thấy an toàn vô cùng.

Giản Nại dựa vào anh, trong lòng cảm thấy bình yên vô cùng tận.

Lục Trạch Phong nhẹ nhàng vỗ vai cậu, giọng anh mang theo trấn an: "Không sao cả rồi..."

Giản Nại dựa vào anh, gắt gao ôm lấy anh, nhỏ giọng nói: "Em xin lỗi..."

Ánh mắt Lục Trạch Phong hơi ngừng.

"Đều do em, tại em đã tự tiện ra khỏi phòng." Hốc mắt Giản Nại đỏ lên: "Em không nghe lời anh, làm hại anh bị thương nữa."

Giọng Lục Trạch Phong dịu dàng dỗ dành cậu: "Không phải do em mà."

Giản Nại nhìn anh.

Lục Trạch Phong nói: "Là lỗi của người khác, em không sai, là do anh bảo vệ em không tốt."

Anh không trách cậu, mà ngược lại còn bao che cho cậu nữa.

Hốc mắt Giản Nại đỏ bừng, chỉ cảm thấy trong lòng hơi nhoi nhói, nhưng cũng rất ngọt ngào.

Cậu dựa vào Lục Trạch Phong, chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập của mình, rõ ràng như thế mà cậu vẫn khá sợ hãi, nhưng khi ở bên Lục Trạch Phong rồi thì cậu lại cảm thấy mình mạnh mẽ biết chừng nào.

Lục Trạch Phong ôm cậu, giọng anh trầm thấp: "Sau này ta sẽ không để em ở trong tình huống nguy hiểm một lần nào nữa."

Giản Nại im lặng nghe anh nói.

"Sẽ không bỏ em ở nhà lâu như thế nữa." Lục Trạch Phong an ủi lưng cậu: "Sẽ ở bên cạnh em... và con."

Giản Nại tưởng tượng đến chuyện liền đỏ mặt.

Cậu biết thế nào được, rõ ràng cậu với Lục Trạch Phong chỉ tòong teng mới có hai lần chứ nhiêu đâu, thế quái nào mà một phát ăn ngay được!

Giản Nại nhìn Lục Trạch Phong, ánh mắt phức tạp.

Lục Trạch Phong sờ mặt cậu, dò hỏi: "Không vui hả?"

Giản Nại cảm thấy không đúng, cậu cũng không phải là không thấy vui, cũng không thấy ghét con của cậu và Lục Trạch Phong, mà ngược lại... khi biết mình đã mang thai bé Rồng của Lục Trạch Phong, cậu thậm chí còn mừng rơn.

Đó là loại cảm giác yên ổn.

Thật giống như là tất cả mọi gian khổ đã qua hết rồi.

Bọn họ thật sự đã kết hôn, bọn họ có một gia đình, rất nhanh về sau hai người sẽ có một đứa con nữa.

Có lẽ sẽ là một bé Rồng đen giống Lục Trạch Phong khi còn nhỏ, bọn họ sẽ sống rất hạnh phúc, con của họ sẽ có một tuổi thơ thật đẹp, bọn họ sẽ cùng con lớn lên như một người bạn.

Giản Nại nở nụ cười nhìn Lục Trạch Phong, dịu giọng: "Giống như mình nuôi Tiểu Hồng lúc trước vậy ha?"

Ánh mắt Lục Trạch Phong nhìn cậu, cong môi, gật đầu.

Anh nhìn ra được lần này Giản Nại đã thật sự bị doạ rồi, anh cầm tay Giản Nại, nói với cậu: "Đi với ta."

Giản Nại có chút tò mò, nhưng vẫn ngoan ngoãn vươn tay cho anh nắm lấy.

Hai người đi ra ngoài, đi tới một phòng khác, Giản Nại suy nghĩ rất nhiều, cậu nghĩ tới rất nhiều thứ, nhưng cậu không hoàn toàn ngờ tới rằng thứ đang đặt trước mặt cậu chính là khoang trò chơi!

Là khoang trò chơi thật kìa...

Khi Giản Nại nhìn thấy khoang trò chơi, cậu kích động đến nỗi không biết nói gì cho phải.

Cậu nhìn về phía Lục Trạch Phong, đôi mắt lấp lánh, lắp bắp nói: "Này, này có thể kết nối với hệ thống bên Trái Đất không ạ?"

Lục Trạch Phong thấp giọng nói: "Hẳn là có thể đăng nhập như bình thường."

Giản Nại chỉ cảm thấy lồng ngực mình như có từng chùm pháo hoa đang bắn tưng bừng làm cậu phấn chấn, cậu nhào tới hôn Lục Trạch Phong một cái thật kêu rồi kéo lấy tay anh: "Chúng mình vào game thôi."

Lục Trạch Phong thấy cậu đã khôi phục lại trạng thái vui vẻ như trước nên nói: "Từ từ thôi."

Đều sắp thành bố rồi mà vẫn nhoi nhoi như vậy à.

Giản Nại cười ha hả, cậu mở khoang trò chơi ra rồi nằm vào.

Ngay lập tức, hệ thống đã được kết nối, tâm tình của cậu khá hồi hộp, rất nhanh trong biển ý thức của cậu đã xuất hiện hình ảnh của trò chơi.

【 Hoan nghênh tới Vấn Đạo, mời bạn lựa chọn hình thức đăng nhập tài khoản mình. 】

Giản Nại thấp thỏm nhập ID vào, hệ thống biểu hiện đang kết nối, tiếp đó ánh mắt thấp thỏm của Giản Nại đã thấy được dòng chữ cực lớn.

【 Đăng nhập thành công 】
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện