"Ngươi trốn khỏi tay đám buôn người đúng không?" Bùi Dã đột nhiên mở miệng hỏi.
Trì Kính Dao sợ run một chút, nâng tay lên gãi gãi lỗ tai, không nói gì.
Bùi Dã thấy thế lại nhìn cậu một cái, liền không hỏi tiếp nữa.
Trì Kính Dao phát hiện Bùi Dã mặc dù nhìn lãnh đạm, nhưng thực tế lại cực kỳ có chừng mực, rất nhiều vấn đề đều biết điểm dừng, tuyệt không khiến người ta thấy khó xử. Đương nhiên, cũng có thể là do tâm lý phòng bị của Bùi Dã đối với cậu quá nặng, cho nên mới nói nửa chừng như vậy.
"Vì sao nhất định phải báo quan?" Bùi Dã lại hỏi.
"Không nên báo quan sao?" Trì Kính Dao ngửa đầu nhìn hắn hỏi.
Trì Kính Dao lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn rất ngây thơ, hai tròng mắt tràn đầy vẻ thản nhiên và chân thành, Bùi Dã muốn nhìn ra chút gì đó trong mắt của cậu, nhưng lại không thu được gì.
"Thế đạo đại loạn, cho dù quan phủ cứu bọn họ, cũng không nhất định có thể tìm được nơi thích hợp để định cư." Bùi Dã nói.
"Cho dù là làm hạ nhân của bọn họ, cũng tốt hơn là bị bán vào hoa lâu và....... những nơi lộn xộn khác."
Bùi Dã không biết nghĩ tới cái gì, cười khẽ một tiếng.
Tiếng cười của hắn chỉ trong giây lát, tới khi Trì Kính Dao ngửa đầu nhìn đã không thấy gì nữa.
Trì Kính Dao đi theo phía sau Bùi Dã dọc đường đi, mặc dù Bùi Dã chỉ có 11-12 tuổi, vóc người lại cực kỳ cao, đôi chân dài bước đi cực kỳ nhanh, Trì Kính Dao gần như phải chạy chậm mới có thể đuổi kịp hắn.
Bỗng nhiên, bước chân của Bùi Dã dừng lại, Trì Kính Dao bất ngờ không kịp phòng bị suýt chút nữa đã đụng vào người hắn.
Bùi Dã nhìn thấy tiệm may ven đường, lại nhìn nhìn Trì Kính Dao, ánh mắt hiện lên một chút do dự.
Trì Kính Dao không biết trong lòng hắn nghĩ gì, quay đầu nhìn xung quanh, phát hiện có hai tiệm may ở phía đối diện. Một tiệm nhìn rất đẹp, từ mặt cửa đến bên trong đều rất sang trọng. Một cái khác nhìn mộc mạc hơn, không cần nghĩ cũng biết giá cả hai tiệm này chênh lệch khá lớn.
Trì Kính Dao nghĩ Bùi Dã muốn mua y phục, nhưng Bùi Dã chỉ nhìn thoáng qua rồi nhanh chóng rời đi.
Trì Kính Dao đi theo hắn tới một chợ phiên, chỗ chợ này giống nơi mà các thương nhân mua hàng hóa số lượng lớn.
Có rất nhiều dân chúng mang theo đủ loại hàng hóa và đồ thủ công đi bán, thậm chí có cả cây trồng ở trong này.
Đầu tiên bùi Dã đi tìm lão Tiền, lấy cuộn da thú lớn mình mang theo từ chỗ lão Tiền.
Trì Kính Dao đi theo sau Bùi Dã, dọc đường đi nhìn không được mà hết nhìn đông lại nhìn tây.
Mặc dù Bùi Dã đi rất nhanh, nhưng thi thoảng vẫn nhớ quay đầu lại nhìn cậu, như sợ cậu sẽ đi lạc.
Hai người đi tới chỗ thương nhân thu mua da thú, xa xa đã nghe thấy tiếng cãi lộn.
Trì Kính Dao nghe một lúc, nhận ra hình như là người bán da thú chê giá mà thương nhân thu mua da đưa ra không tốt.
"Đây là quy tắc nhiều năm ở chỗ ta rồi, bất kể là da tốt hay da xấu, đều có giá như vậy. Nếu ngươi không muốn bán thì có thể tìm người khác mua." Thương nhân kia hơi không kiên nhẫn mở miệng nói.
Người bán da kia nghe vậy rất không vui, nhưng không cãi lại.
Trì Kính Dao thấy thế liền đoán được, đại khái nơi này chỉ có một gian thu mua da thú, cho nên đối phương mới mạnh miệng như vậy.
Mặc dù Trì Kính Dao không biết giá cả da thú, nhưng nghĩ nếu đối phương đã định ra cái gói là "chỉ một giá", vậy nhất định là giá thu mua sẽ ở mức thấp nhất, không thể cho người bán da kiếm lời được.
Chẳng trách khi Bùi Dã gói da, đều đem tất cả da đẹp và da xấu lẫn vào nhau, có lẽ cũng vì lý do này. Nhưng việc này hiển nhiên không thích hợp, chỉ bởi vì thương nhân lạm dụng vị trí độc quyền mà những người thợ săn buộc phải thỏa hiệp, không có lựa chọn nào khác.
Nghĩ vậy, Trì Kính Da duỗi tay túm lấy ống tay áo của Bùi Dã, Bùi Dã cúi đầu nhìn cậu.
"Nhị ca, huynh lấy tấm da cáo kia ra đi." Trì Kính Dao mở miệng nói.
Bùi Dã nhíu mày, nói: "Lấy ra thì ngươi cũng không tìm được gian thứ hai thu mua da đâu."
Ngụ ý là, hắn cũng biết cục diện này không thích hợp, nhưng nếu không bán, thì cũng chỉ đem da về thôi.
"Một tấm da cáo cũng không nặng, lấy ra cũng chẳng bớt đi bao nhiêu cân." Trì Kính Dao kiên trì nói.
Bùi Dã nghe vậy nghĩ nghĩ, liền đi sang một bên cởi dây buộc da thú ra, lấy ra tấm da cáo trắng chất lượng cực tốt đưa cho Trì Kính Dao.
Trì Kính Dao cuốn cuốn tấm da cáo ôm vào trong ngực, đi tới một bên ngoan ngoãn ngồi xuống.
Không lâu sau, Bùi Dã liền đem số da còn lại đi bán.
Đợi sau khi Bùi Dã quay lại, Trì Kính Dao tò mò hỏi: "Bán được bao nhiêu tiền vậy ạ?"
"430 đồng." Bùi Dã nói.
430 đồng là bao nhiêu tiền? Trì Kính Dao biết rằng giá cả hàng hóa ở mỗi triều đại là khác nhau, có triều đại 1 lượng bạc bằng hơn 1000 NDT, có triều đại thì 1 lượng bạc chỉ được khoảng mấy trăm tệ.
Trì Kính Da nghĩ nghĩ mới vừa nãy ở trên đường, nghe được chủ quán bánh bao rao một cái bánh bao 2 đồng, mà căn tin ở đại học của Trì Kính Dao thì một cái bánh bao 2 tệ một cái. Cho nên nếu quy đổi đơn giản thì 1 đồng ở thế giới này cũng gần tương đương với 1 nhân dân tệ.
Vậy 430 đồng chẳng khác nào 430 tệ.
Thoạt nghe cũng thấy không ít, nhưng Trì Kính Dao đánh giá cuộn da thú kia, nói không chừng Bùi Dã đã vất vả mấy tháng mới có được chừng ấy. Tính như vậy thì 430 đồng này có vẻ hơi ít.
"Đói bụng không?" Bùi Dã hỏi.
Trì Kính Dao xoa bụng lắc lắc đầu.
Cậu thầm nghĩ số da Bùi Dã săn mấy tháng trời bán được có 430 đồng, hắn mua một cái bánh bao cũng phải 2 đồng, vẫn là không ăn thì hơn. Chẳng may Bùi Dã sót 2 đồng, nói không chừng sẽ ảnh hưởng tới tiến độ công lược của cậu.
Xe la của lão Tiền buổi chiều mới đi, lúc này hai người không có thể về nhà trước, Trì Kính Dao liền đi dạo theo Bùi Dã.
Bùi Dã dẫn Trì Kính Dao đi dạo đường hai lần, cuối cùng đứng ở trước một tiệm may.
Bùi Dã cúi đầu nhìn Trì Kính Dao một lát, dường như đã cân nhắc chuyện gì đó.
Trì Kính Dao ôm tấm da cáo trắng trong lòng, lúc này có hơi mờ mịt nhìn Bùi Dã đứng đối diện.
Cuối cùng Bùi Dã như đã hạ quyết tâm, bước vào trong tiệm may.
Trì Kính Dao thấy thế vội kéo ống tay áo của hắn lại, sau đó chỉ chỉ tiệm đối diện, nói: "Nhị ca, chúng ta vào tiệm này đi."
Bùi Dã nhíu mày, đáy mắt hiện lên một cảm xúc khác thường. Cửa tiệm hắn chọn bán y phục tiểu hài tử chỉ mấy chục đồng, nhưng tiệm đối diện Trì Kính Dao chỉ thì một bộ y phục e là mấy trăm đồng.
Vừa lúc ra đến cửa, Dung nương cố ý dặn dò hắn mua một bộ đồ mới cho Trì Kính Dao.
Mặc dù tay nghề của Dung nương sửa y phục cũ cũng rất đẹp, nhưng dù sao Trì Kính Dao cũng vừa tới nhà bọn họ, chung quy cũng phải có một bộ đồ mới thật mới được.
Nhưng mà, Bùi Dã không ngờ tên nhóc này lại rất biết chọn, còn muốn đi tới cửa tiệm đối diện.
Không đợi Bùi Dã phản ứng lại, Trì Kính Dao đã cầm đầu đi vào cửa tiệm đối diện rồi.
Trong tiệm có một cô nương dẫn theo một nha hoàn, đang chọn y phục.
Cô nương kia dường như gặp khó khăn trong việc lựa chọn, rối rắm giữa bộ y phục màu tím và một bộ y phục màu vàng nhạt một hồi lâu. Đam Mỹ Hiện Đại
Trì Kính Dao sải bước tới, ngước nhìn về phía cô nương kia.
Cô nương cúi đầu nhìn thấy một tiểu nữ hài xinh đẹp, nhất thời mày mặt tươi cười nói: "Tiểu muội muội, ngươi cảm thấy tỷ tỷ nên mặc bộ nào thì đẹp hơn?"
Trì Kính Dao thấy màu da của nàng cũng không tính là quá nõn nà, liền chỉ vào bộ y phục màu vàng nhạt, nói với cô nương kia: "Bộ dạng tỷ tỷ đẹp như vậy, đương nhiên mặc hoàng sam mới hợp, tử sam sẽ khiến sắc mặt tỷ tỷ bị sạm đi."
"Tiểu cô nương như ngươi cũng hiểu chuyện này?" Nha hoàn bên cạnh ra vẻ không tin, nhướng mày hỏi.
Trì Kính Dao cười cười, tiến lên đặt ống tay áo của hai bộ y phục vào cổ tay mình cho cô nương kia xem.
Thật ra cậu so sánh như vậy, khác biệt cũng không quá rõ, nhưng vì những gợi ý tâm lý, cô nương kia cảm thấy những gì Trì Kính Dao nói rất có lý, lúc này liền quyết định sẽ mua bộ màu vàng nhạt.
Đợi cô nương kia thanh toán bạc rời đi, chưởng quầy liền cười ha ha chấp tay với Trì Kính Dao.
Cô nương kia đã ở trong tiệm ngắm hơn nửa canh giờ rồi, chưởng quầy nói chán miệng mà nàng vẫn không quyết định được. Không ngờ Trì Kính Dao chỉ mới nói hai ba câu, đối phương liền ra quyết định, tất nhiên vị chưởng quầy nãy sẽ cực kỳ cảm kích Trì Kính Dao.
"Ngươi nhỏ tuổi vậy mà hiểu biết cũng không ít." Chưởng quầy cười nói.
Trì Kính Dao vội hỏi: "Vị tỷ tỷ kia đã mệt rồi, cho dù ta không nói thì nàng cũng sẽ không suy nghĩ lâu nữa đâu."
Chưởng quầy thấy tiểu nữ hài này không kể công, ý cười trên mặt càng sâu hơn.
Lúc này, hắn thấy Trì Kính Dao ôm tấm da cáo trắng trong lòng, hỏi: "Ngươi ôm cái gì trong lòng vậy?"
"Suýt nữa là quên mất." Trì Kính Dao đặt da cáo trong tay lên trên quầy, nói với chưởng quầy: "Xin hỏi nơi này của ngài có thu mua da thú không?"
Bùi Dã vừa nghe vậy ngẩn ra, liếc mắt nhìn Trì Kính Dao đầy ẩn ý.
Chưởng quầy nhìn thoáng qua tấm da cáo đó, nói: "Chất lượng tấm da cáo này cũng không tồi, nhưng nếu muốn làm y phục thì phải có người xử lý mới được. Biện pháp xử lý da này rất phức tạp, cho nên bình thường chúng ta đều mua da đã được xử lý tốt từ phía thương nhân buôn da.
"À." Trì Kính Dao nghĩ nghĩ, lại nói: "Vậy chưởng quầy, ngài mua một tấm da cáo từ thương nhân buôn da mất bao nhiêu bạc?"
"Chuyện này........" Chưởng quầy nghĩ nghĩ, nói: "Với chất lượng da cáo này của ngươi, ước chừng phải tốn 700-800 đồng đấy."
Trì Kính Dao nghe vậy nói: "Ta bán tấm da cáo này cho ngài với giá 500 đồng, ngài lại trả cho thương nhân buôn da 100 đồng để xử lý, cứ vậy thì ngài có thể tiết kiệm được 200 đồng đấy, được không?"
Chưởng quầy nghe vậy không khỏi bật cười, dường như không ngờ Trì Kính Dao lại nghĩ ra ý này.
Ý kiến này nghe thì cũng không tồi, nhưng hắn là tiệm lớn, cũng chẳng để ý mấy trăm đồng này.
Trì Kính Dao thấy hắn hơi do dự, vội hỏi: "Loại da cáo chất lượng như này cũng không gặp nhiều, Nhị ca của ta phải ngồi trên núi hơn nửa tháng mới săn được đấy. Da tốt như vậy nếu bán cho thương nhân buôn da đi, không chừng lại bán cho tiệm ở quận thành, chưởng quầy may mắn đấy."
"Tiểu nữ hài ngươi nói giỏi quá nha." Chưởng quầy cười nói.
"Chưởng quầy ngài mua cái này, sau này Nhị ca ta săn được thứ tốt đều sẽ giữ lại cho ngài." Trì Kính Dao lại nói.
Chưởng quầy vốn không để ý mấy trăm đồng này, lại thấy chất lượng da cáo quả thực rất tốt, liền sai tiểu nhị lấy 500 đồng đưa cho Trì Kính Dao. Trì Kính Dao vui vẻ cười toe toét, lại hướng chưởng quầy nói không ít lời tốt lành.
Sau khi hai người đi ra khỏi tiệm may, biểu tình của Bùi Dã vẫn chưa bình tĩnh lại được.
Hắn khó khăn vất vả săn bắt 2-3 tháng trời, đem tất cả da thú đi bán cũng được mấy trăm đồng.
Nhưng vật nhỏ này có thể bán 1 tấm da cáo với giá 500 đồng!
Cảm nhận được ánh mắt của Bùi Dã, Trì Kính Dao hơi kiêu ngạo ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, vẻ mặt cầu khen ngợi.
Nhưng Bùi Dã cũng không khen cậu, mà chỉ nói: "Có nhìn trúng bộ y phục nào bên trong đó không?"
Trì Kính Dao ngẩn người, phất tay áo nói: "Lát nữa nói đi, Nhị ca mua cho đệ một cái bánh bao đi."
Vì thế, Bùi Dã bỏ 4 đồng mua hai cái bánh bao cho Trì Kính Dao.
Trì Kính Dao nghĩ mình đã thay Bùi Dã kiếm được nhiều tiền như vậy, thiện cảm của Bùi Dã đối với cậu chắc đã tăng lên. Nhưng không biết vì sao, hệ thống vẫn không nhắc gì tới tiến độ nhiệm vụ, nói cách khác, thiện cảm của Bùi Dã đối với cậu vẫn không thay đổi hả?
Chuyện này không hợp lý!
Trì Kính Dao rõ ràng cảm thấy ánh mắt Bùi Dã nhìn cậu đã thay đổi.
Trên đường về nhà, Trì Kính Dao ngồi bên cạnh Bùi Dã, nghe được tiếng bụng Bùi Dã kêu ùng ục.
Mặc dù hôm nay bắn được thêm 500 đồng, Bùi Dã cũng không bỏ tiền ra mua một cái bánh bao ăn, chỉ mua cho Trì Kính Dao hai cái.
Trì Kính Dao nghĩ nghĩ, ở trong thương thành hệ thống tiêu 3 tích phân để đổi lấy một quả trứng gà, đưa cho Bùi Dã.
Bùi Dã nhìn thoáng qua quả trứng trong tay cậu, do dự một chút rồi không từ chối.
Bùi Dã cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ đây là do Dung nương sợ Trì Kính Dao đói bụng, sáng sớm lén đưa cho cậu.
Vì thế Bùi Dã cầm lấy quả trứng gà đập vào xe, một tiếng "cạch", trứng vỡ nát, chảy đầu tay Bùi Dã.
Bùi Dã:.........
Trì Kính Dao:!!!
Sao cậu không nhớ là hệ thống cho mình trứng sống nhỉ?
- --------------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Trì Kính Dao: Vuốt mông ngựa mà lại thành vuốt đùi ngựa rồi...........
Trì Kính Dao sợ run một chút, nâng tay lên gãi gãi lỗ tai, không nói gì.
Bùi Dã thấy thế lại nhìn cậu một cái, liền không hỏi tiếp nữa.
Trì Kính Dao phát hiện Bùi Dã mặc dù nhìn lãnh đạm, nhưng thực tế lại cực kỳ có chừng mực, rất nhiều vấn đề đều biết điểm dừng, tuyệt không khiến người ta thấy khó xử. Đương nhiên, cũng có thể là do tâm lý phòng bị của Bùi Dã đối với cậu quá nặng, cho nên mới nói nửa chừng như vậy.
"Vì sao nhất định phải báo quan?" Bùi Dã lại hỏi.
"Không nên báo quan sao?" Trì Kính Dao ngửa đầu nhìn hắn hỏi.
Trì Kính Dao lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn rất ngây thơ, hai tròng mắt tràn đầy vẻ thản nhiên và chân thành, Bùi Dã muốn nhìn ra chút gì đó trong mắt của cậu, nhưng lại không thu được gì.
"Thế đạo đại loạn, cho dù quan phủ cứu bọn họ, cũng không nhất định có thể tìm được nơi thích hợp để định cư." Bùi Dã nói.
"Cho dù là làm hạ nhân của bọn họ, cũng tốt hơn là bị bán vào hoa lâu và....... những nơi lộn xộn khác."
Bùi Dã không biết nghĩ tới cái gì, cười khẽ một tiếng.
Tiếng cười của hắn chỉ trong giây lát, tới khi Trì Kính Dao ngửa đầu nhìn đã không thấy gì nữa.
Trì Kính Dao đi theo phía sau Bùi Dã dọc đường đi, mặc dù Bùi Dã chỉ có 11-12 tuổi, vóc người lại cực kỳ cao, đôi chân dài bước đi cực kỳ nhanh, Trì Kính Dao gần như phải chạy chậm mới có thể đuổi kịp hắn.
Bỗng nhiên, bước chân của Bùi Dã dừng lại, Trì Kính Dao bất ngờ không kịp phòng bị suýt chút nữa đã đụng vào người hắn.
Bùi Dã nhìn thấy tiệm may ven đường, lại nhìn nhìn Trì Kính Dao, ánh mắt hiện lên một chút do dự.
Trì Kính Dao không biết trong lòng hắn nghĩ gì, quay đầu nhìn xung quanh, phát hiện có hai tiệm may ở phía đối diện. Một tiệm nhìn rất đẹp, từ mặt cửa đến bên trong đều rất sang trọng. Một cái khác nhìn mộc mạc hơn, không cần nghĩ cũng biết giá cả hai tiệm này chênh lệch khá lớn.
Trì Kính Dao nghĩ Bùi Dã muốn mua y phục, nhưng Bùi Dã chỉ nhìn thoáng qua rồi nhanh chóng rời đi.
Trì Kính Dao đi theo hắn tới một chợ phiên, chỗ chợ này giống nơi mà các thương nhân mua hàng hóa số lượng lớn.
Có rất nhiều dân chúng mang theo đủ loại hàng hóa và đồ thủ công đi bán, thậm chí có cả cây trồng ở trong này.
Đầu tiên bùi Dã đi tìm lão Tiền, lấy cuộn da thú lớn mình mang theo từ chỗ lão Tiền.
Trì Kính Dao đi theo sau Bùi Dã, dọc đường đi nhìn không được mà hết nhìn đông lại nhìn tây.
Mặc dù Bùi Dã đi rất nhanh, nhưng thi thoảng vẫn nhớ quay đầu lại nhìn cậu, như sợ cậu sẽ đi lạc.
Hai người đi tới chỗ thương nhân thu mua da thú, xa xa đã nghe thấy tiếng cãi lộn.
Trì Kính Dao nghe một lúc, nhận ra hình như là người bán da thú chê giá mà thương nhân thu mua da đưa ra không tốt.
"Đây là quy tắc nhiều năm ở chỗ ta rồi, bất kể là da tốt hay da xấu, đều có giá như vậy. Nếu ngươi không muốn bán thì có thể tìm người khác mua." Thương nhân kia hơi không kiên nhẫn mở miệng nói.
Người bán da kia nghe vậy rất không vui, nhưng không cãi lại.
Trì Kính Dao thấy thế liền đoán được, đại khái nơi này chỉ có một gian thu mua da thú, cho nên đối phương mới mạnh miệng như vậy.
Mặc dù Trì Kính Dao không biết giá cả da thú, nhưng nghĩ nếu đối phương đã định ra cái gói là "chỉ một giá", vậy nhất định là giá thu mua sẽ ở mức thấp nhất, không thể cho người bán da kiếm lời được.
Chẳng trách khi Bùi Dã gói da, đều đem tất cả da đẹp và da xấu lẫn vào nhau, có lẽ cũng vì lý do này. Nhưng việc này hiển nhiên không thích hợp, chỉ bởi vì thương nhân lạm dụng vị trí độc quyền mà những người thợ săn buộc phải thỏa hiệp, không có lựa chọn nào khác.
Nghĩ vậy, Trì Kính Da duỗi tay túm lấy ống tay áo của Bùi Dã, Bùi Dã cúi đầu nhìn cậu.
"Nhị ca, huynh lấy tấm da cáo kia ra đi." Trì Kính Dao mở miệng nói.
Bùi Dã nhíu mày, nói: "Lấy ra thì ngươi cũng không tìm được gian thứ hai thu mua da đâu."
Ngụ ý là, hắn cũng biết cục diện này không thích hợp, nhưng nếu không bán, thì cũng chỉ đem da về thôi.
"Một tấm da cáo cũng không nặng, lấy ra cũng chẳng bớt đi bao nhiêu cân." Trì Kính Dao kiên trì nói.
Bùi Dã nghe vậy nghĩ nghĩ, liền đi sang một bên cởi dây buộc da thú ra, lấy ra tấm da cáo trắng chất lượng cực tốt đưa cho Trì Kính Dao.
Trì Kính Dao cuốn cuốn tấm da cáo ôm vào trong ngực, đi tới một bên ngoan ngoãn ngồi xuống.
Không lâu sau, Bùi Dã liền đem số da còn lại đi bán.
Đợi sau khi Bùi Dã quay lại, Trì Kính Dao tò mò hỏi: "Bán được bao nhiêu tiền vậy ạ?"
"430 đồng." Bùi Dã nói.
430 đồng là bao nhiêu tiền? Trì Kính Dao biết rằng giá cả hàng hóa ở mỗi triều đại là khác nhau, có triều đại 1 lượng bạc bằng hơn 1000 NDT, có triều đại thì 1 lượng bạc chỉ được khoảng mấy trăm tệ.
Trì Kính Da nghĩ nghĩ mới vừa nãy ở trên đường, nghe được chủ quán bánh bao rao một cái bánh bao 2 đồng, mà căn tin ở đại học của Trì Kính Dao thì một cái bánh bao 2 tệ một cái. Cho nên nếu quy đổi đơn giản thì 1 đồng ở thế giới này cũng gần tương đương với 1 nhân dân tệ.
Vậy 430 đồng chẳng khác nào 430 tệ.
Thoạt nghe cũng thấy không ít, nhưng Trì Kính Dao đánh giá cuộn da thú kia, nói không chừng Bùi Dã đã vất vả mấy tháng mới có được chừng ấy. Tính như vậy thì 430 đồng này có vẻ hơi ít.
"Đói bụng không?" Bùi Dã hỏi.
Trì Kính Dao xoa bụng lắc lắc đầu.
Cậu thầm nghĩ số da Bùi Dã săn mấy tháng trời bán được có 430 đồng, hắn mua một cái bánh bao cũng phải 2 đồng, vẫn là không ăn thì hơn. Chẳng may Bùi Dã sót 2 đồng, nói không chừng sẽ ảnh hưởng tới tiến độ công lược của cậu.
Xe la của lão Tiền buổi chiều mới đi, lúc này hai người không có thể về nhà trước, Trì Kính Dao liền đi dạo theo Bùi Dã.
Bùi Dã dẫn Trì Kính Dao đi dạo đường hai lần, cuối cùng đứng ở trước một tiệm may.
Bùi Dã cúi đầu nhìn Trì Kính Dao một lát, dường như đã cân nhắc chuyện gì đó.
Trì Kính Dao ôm tấm da cáo trắng trong lòng, lúc này có hơi mờ mịt nhìn Bùi Dã đứng đối diện.
Cuối cùng Bùi Dã như đã hạ quyết tâm, bước vào trong tiệm may.
Trì Kính Dao thấy thế vội kéo ống tay áo của hắn lại, sau đó chỉ chỉ tiệm đối diện, nói: "Nhị ca, chúng ta vào tiệm này đi."
Bùi Dã nhíu mày, đáy mắt hiện lên một cảm xúc khác thường. Cửa tiệm hắn chọn bán y phục tiểu hài tử chỉ mấy chục đồng, nhưng tiệm đối diện Trì Kính Dao chỉ thì một bộ y phục e là mấy trăm đồng.
Vừa lúc ra đến cửa, Dung nương cố ý dặn dò hắn mua một bộ đồ mới cho Trì Kính Dao.
Mặc dù tay nghề của Dung nương sửa y phục cũ cũng rất đẹp, nhưng dù sao Trì Kính Dao cũng vừa tới nhà bọn họ, chung quy cũng phải có một bộ đồ mới thật mới được.
Nhưng mà, Bùi Dã không ngờ tên nhóc này lại rất biết chọn, còn muốn đi tới cửa tiệm đối diện.
Không đợi Bùi Dã phản ứng lại, Trì Kính Dao đã cầm đầu đi vào cửa tiệm đối diện rồi.
Trong tiệm có một cô nương dẫn theo một nha hoàn, đang chọn y phục.
Cô nương kia dường như gặp khó khăn trong việc lựa chọn, rối rắm giữa bộ y phục màu tím và một bộ y phục màu vàng nhạt một hồi lâu. Đam Mỹ Hiện Đại
Trì Kính Dao sải bước tới, ngước nhìn về phía cô nương kia.
Cô nương cúi đầu nhìn thấy một tiểu nữ hài xinh đẹp, nhất thời mày mặt tươi cười nói: "Tiểu muội muội, ngươi cảm thấy tỷ tỷ nên mặc bộ nào thì đẹp hơn?"
Trì Kính Dao thấy màu da của nàng cũng không tính là quá nõn nà, liền chỉ vào bộ y phục màu vàng nhạt, nói với cô nương kia: "Bộ dạng tỷ tỷ đẹp như vậy, đương nhiên mặc hoàng sam mới hợp, tử sam sẽ khiến sắc mặt tỷ tỷ bị sạm đi."
"Tiểu cô nương như ngươi cũng hiểu chuyện này?" Nha hoàn bên cạnh ra vẻ không tin, nhướng mày hỏi.
Trì Kính Dao cười cười, tiến lên đặt ống tay áo của hai bộ y phục vào cổ tay mình cho cô nương kia xem.
Thật ra cậu so sánh như vậy, khác biệt cũng không quá rõ, nhưng vì những gợi ý tâm lý, cô nương kia cảm thấy những gì Trì Kính Dao nói rất có lý, lúc này liền quyết định sẽ mua bộ màu vàng nhạt.
Đợi cô nương kia thanh toán bạc rời đi, chưởng quầy liền cười ha ha chấp tay với Trì Kính Dao.
Cô nương kia đã ở trong tiệm ngắm hơn nửa canh giờ rồi, chưởng quầy nói chán miệng mà nàng vẫn không quyết định được. Không ngờ Trì Kính Dao chỉ mới nói hai ba câu, đối phương liền ra quyết định, tất nhiên vị chưởng quầy nãy sẽ cực kỳ cảm kích Trì Kính Dao.
"Ngươi nhỏ tuổi vậy mà hiểu biết cũng không ít." Chưởng quầy cười nói.
Trì Kính Dao vội hỏi: "Vị tỷ tỷ kia đã mệt rồi, cho dù ta không nói thì nàng cũng sẽ không suy nghĩ lâu nữa đâu."
Chưởng quầy thấy tiểu nữ hài này không kể công, ý cười trên mặt càng sâu hơn.
Lúc này, hắn thấy Trì Kính Dao ôm tấm da cáo trắng trong lòng, hỏi: "Ngươi ôm cái gì trong lòng vậy?"
"Suýt nữa là quên mất." Trì Kính Dao đặt da cáo trong tay lên trên quầy, nói với chưởng quầy: "Xin hỏi nơi này của ngài có thu mua da thú không?"
Bùi Dã vừa nghe vậy ngẩn ra, liếc mắt nhìn Trì Kính Dao đầy ẩn ý.
Chưởng quầy nhìn thoáng qua tấm da cáo đó, nói: "Chất lượng tấm da cáo này cũng không tồi, nhưng nếu muốn làm y phục thì phải có người xử lý mới được. Biện pháp xử lý da này rất phức tạp, cho nên bình thường chúng ta đều mua da đã được xử lý tốt từ phía thương nhân buôn da.
"À." Trì Kính Dao nghĩ nghĩ, lại nói: "Vậy chưởng quầy, ngài mua một tấm da cáo từ thương nhân buôn da mất bao nhiêu bạc?"
"Chuyện này........" Chưởng quầy nghĩ nghĩ, nói: "Với chất lượng da cáo này của ngươi, ước chừng phải tốn 700-800 đồng đấy."
Trì Kính Dao nghe vậy nói: "Ta bán tấm da cáo này cho ngài với giá 500 đồng, ngài lại trả cho thương nhân buôn da 100 đồng để xử lý, cứ vậy thì ngài có thể tiết kiệm được 200 đồng đấy, được không?"
Chưởng quầy nghe vậy không khỏi bật cười, dường như không ngờ Trì Kính Dao lại nghĩ ra ý này.
Ý kiến này nghe thì cũng không tồi, nhưng hắn là tiệm lớn, cũng chẳng để ý mấy trăm đồng này.
Trì Kính Dao thấy hắn hơi do dự, vội hỏi: "Loại da cáo chất lượng như này cũng không gặp nhiều, Nhị ca của ta phải ngồi trên núi hơn nửa tháng mới săn được đấy. Da tốt như vậy nếu bán cho thương nhân buôn da đi, không chừng lại bán cho tiệm ở quận thành, chưởng quầy may mắn đấy."
"Tiểu nữ hài ngươi nói giỏi quá nha." Chưởng quầy cười nói.
"Chưởng quầy ngài mua cái này, sau này Nhị ca ta săn được thứ tốt đều sẽ giữ lại cho ngài." Trì Kính Dao lại nói.
Chưởng quầy vốn không để ý mấy trăm đồng này, lại thấy chất lượng da cáo quả thực rất tốt, liền sai tiểu nhị lấy 500 đồng đưa cho Trì Kính Dao. Trì Kính Dao vui vẻ cười toe toét, lại hướng chưởng quầy nói không ít lời tốt lành.
Sau khi hai người đi ra khỏi tiệm may, biểu tình của Bùi Dã vẫn chưa bình tĩnh lại được.
Hắn khó khăn vất vả săn bắt 2-3 tháng trời, đem tất cả da thú đi bán cũng được mấy trăm đồng.
Nhưng vật nhỏ này có thể bán 1 tấm da cáo với giá 500 đồng!
Cảm nhận được ánh mắt của Bùi Dã, Trì Kính Dao hơi kiêu ngạo ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, vẻ mặt cầu khen ngợi.
Nhưng Bùi Dã cũng không khen cậu, mà chỉ nói: "Có nhìn trúng bộ y phục nào bên trong đó không?"
Trì Kính Dao ngẩn người, phất tay áo nói: "Lát nữa nói đi, Nhị ca mua cho đệ một cái bánh bao đi."
Vì thế, Bùi Dã bỏ 4 đồng mua hai cái bánh bao cho Trì Kính Dao.
Trì Kính Dao nghĩ mình đã thay Bùi Dã kiếm được nhiều tiền như vậy, thiện cảm của Bùi Dã đối với cậu chắc đã tăng lên. Nhưng không biết vì sao, hệ thống vẫn không nhắc gì tới tiến độ nhiệm vụ, nói cách khác, thiện cảm của Bùi Dã đối với cậu vẫn không thay đổi hả?
Chuyện này không hợp lý!
Trì Kính Dao rõ ràng cảm thấy ánh mắt Bùi Dã nhìn cậu đã thay đổi.
Trên đường về nhà, Trì Kính Dao ngồi bên cạnh Bùi Dã, nghe được tiếng bụng Bùi Dã kêu ùng ục.
Mặc dù hôm nay bắn được thêm 500 đồng, Bùi Dã cũng không bỏ tiền ra mua một cái bánh bao ăn, chỉ mua cho Trì Kính Dao hai cái.
Trì Kính Dao nghĩ nghĩ, ở trong thương thành hệ thống tiêu 3 tích phân để đổi lấy một quả trứng gà, đưa cho Bùi Dã.
Bùi Dã nhìn thoáng qua quả trứng trong tay cậu, do dự một chút rồi không từ chối.
Bùi Dã cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ đây là do Dung nương sợ Trì Kính Dao đói bụng, sáng sớm lén đưa cho cậu.
Vì thế Bùi Dã cầm lấy quả trứng gà đập vào xe, một tiếng "cạch", trứng vỡ nát, chảy đầu tay Bùi Dã.
Bùi Dã:.........
Trì Kính Dao:!!!
Sao cậu không nhớ là hệ thống cho mình trứng sống nhỉ?
- --------------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Trì Kính Dao: Vuốt mông ngựa mà lại thành vuốt đùi ngựa rồi...........
Danh sách chương