Mọi người nói đùa Bùi Dã mọc giáp trên người, đao thương bất nhập.
Điều này không phải bởi vì Bùi Dã không hề bị thương, mà là vì những lúc hắn bị thương thì không để cho người khác biết.
"Tướng quân, ta thấy miệng vết thương không nhỏ, tốt nhất nên tìm một đại phu xem thử." Bùi Thanh vừa băng bó vết thương cho Bùi Dã vừa nói.
"Không cần thiết, chút vết thương nhỏ này cũng không cần phải huy động nhân lực làm gì." Bùi Dã thản nhiên nói.
Vết thương của hắn vừa lúc ở trên cánh tay, không quá nghiêm trọng nhưng cũng không phải vết thương nhỏ.
Nhưng mấy năm nay Bùi Dã bị thương rất nhiều, vết thương như thế này đối với hắn quả thật không là gì.
Bùi Thanh bôi thuốc giúp hắn xong, trong lòng vẫn thấy hơi lo lắng.
Nhưng hắn biết tính nết của Bùi Dã, cho nên cũng không nói gì thêm.
"Trong quân ngũ vẫn hay nói đùa rằng trên người tướng quân mọc giáp, đao thương bất nhập." Bùi Thanh cười nói: "Nếu lời nói đùa này là thật thì tốt quá."
"Không phải người Trần Quốc toàn lấy ta ra để hù dọa tiểu hài tử sao?" Bùi Dã nói: "Nói không chừng bọn họ đã nói ta là quái vật mọc giáp, tới ban đêm cả người phát ánh sáng đỏ, ăn thịt người khắp nơi, bắt được ai là ăn người đấy."
Bùi Thanh nói: "Đợi chiến trận kết thúc, e là không chỉ có hài tử, ngay cả người lớn cũng sẽ sợ ngài."
Bùi Dã nghe vậy thở dài, không khỏi thất thần, đánh một trận lâu như vậy khiến hắn cũng phiền.
Suốt những năm qua, chưa bao giờ hắn hy vọng chiến tranh chấm dứt như mấy ngày nay.
Hắn rất muốn gặp được người mà mình muốn gặp, xác nhận đối phương vẫn bình yên vô sự.
Một lát sau, ngoài lều có người tới báo tin, nói là Dương Thành gọi hắn tới.
Bùi Dã nghe vậy vội đứng dậy ra khỏi lều, đi đến lều chủ soái.
Dương Thành đang nói chuyện với mấy tướng lãnh, thấy Bùi Dã đến vội gọi hắn tới gần.
"Tay bị thương hả?" Mắt Dương Thành rơi trên cánh tay của hắn hỏi.
"Sứt da một chút thôi." Bùi Dã thuận miệng đáp.
"Không phải trên người ngươi mọc giáp à? Sao còn bị sứt da được?" Dương Thành cười nói.
Mọi người nghe vậy không khỏi bật cười, rõ ràng đều đã nghe về lời nói đùa này.
"Mới vừa nãy bọn họ còn cãi nhau mãi, ngươi tới thì nói quan điểm của mình xem nào, với tình hình hiện tại nên nghỉ ngơi một vài ngày rồi chiến tiếp hay là thừa thắng xông lên đây?" Dương Thành hỏi.
Ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía Bùi Dã.
Hắn không hề nghĩ ngợi mà nói luôn: "Đương nhiên là thừa thắng xông lên rồi, nếu chúng ta nghỉ ngơi thì bọn chúng cũng sẽ được nghỉ ngơi, ai cũng không chiếm được lợi thế. Nhân lúc này bọn chúng đang rối loạn, chúng ta chủ động ra tay không phải càng tốt sao?"
"Bùi tướng quân quả là đồ đệ của Dương tướng quân." Một tướng quân bên cạnh nói: "Lời này, vừa nãy Dương tướng quân cũng nói như vậy."
"Đều nôn nóng muốn về thôi, không phải chỉ muốn đánh nhanh thắng nhau sao?" Dương Thành cười nói.
Bùi Dã nói: "Chúng ta đến biên thành đã hơn 3 năm rồi, ai mà không muốn về? Không chỉ là chúng ta, các huynh đệ của ba doanh trại đều mong ngóng được trở về."
"Đánh đi, sĩ khí đang mạnh, là thời cơ tốt." Dương Thành nói: "Cứ quyết định thời gian là 3 ngày sau đi."
Dương Thành dứt lời lại dẫn mọi người đi nói về kế hoạch tác chiến một lát.
Đợi sau khi mọi người đã rời đi, Dương Thành lại giữ Bùi Dã lại.
"Mới nãy nhiều người, ta sợ lấy thứ này ra thì bọn họ lại xấu hổ." Dương Thành lấy hai quyển trục từ ngăn kéo đưa cho Bùi Dã, nói: "Khen thưởng từ kinh thành, đều là cho ngươi đấy, một trước một sau."
Bùi Dã nhận lấy nhìn qua, không thể hiện sự hứng thú gì.
"Hai doanh trại Trung Đô và Tây Châu, còn cả doanh trại Kỳ Châu của chúng ta nữa, những người khác cộng lại còn không nhiều khen thưởng bằng một mình ngươi đâu. So với các tướng lãnh cùng thế hệ, hiện giờ ngươi cũng coi như là công huân vô song rồi đấy." Dương Thành vui mừng nói: "Ta thấy mát hết cả mặt. Đợi sau khi đánh trận xong, ngươi nhất định sẽ nổi tiếng hơn cả chủ soái của hai doanh trại kia trong kinh đô, nói không chừng bệ hạ sẽ giao cho ngươi hẳn một doanh trại đấy."
Bùi Dã cũng không khiêm tốn, hổ: "Có cơ hội trong doanh trại Kỳ Châu không?"
"Sao hả, ngươi đang định thay thế vị trí chủ soái doanh trại Kỳ Châu của ta à?" Dương Thành dứt lời liền đá một cú vào người hắn, nói: "Ngươi rất biết cách khi sư diệt tổ đấy."
"Không cần làm chủ soái, làm phó tướng của ngài như trước đây là được." Bùi Dã nói.
"Không nỡ rời khỏi Kỳ Châu à?" Dương Thành hỏi.
Không biết Bùi Dã nghĩ tới chuyện gì, im lặng một lúc rồi nói: "Đánh trận xong rồi nói sau."
"Ừm, những lời này quả thật hơi sớm." Dương Thành nói.
Bùi Dã cầm hai bản khen thưởng kia định rời đi, Dương Thành lại bảo hắn ở lại.
"Trận chiến ba ngày sau ấy, ta sẽ đi tiên phong." Dương Thành đột nhiên nói.
"Đã bàn trước rồi, ta sẽ đi tiên phong." Bùi Dã nói.
"Tên tướng quân ở đại doanh Trần Quốc...... Nếu ngươi đi tiên phong, có lẽ sẽ không đấu được với hắn." Dương Thành nói: "Lần này, ta không cần ngươi đi tiên phong nữa, ta muốn ngươi lấy đầu tên tướng quân Trần Quốc này. Có làm được hay không?"
Bùi Dã nghe vậy ngẩn ra, sau đó gật gật đầu, nói: "Được."
Trước giờ hắn đều như vậy, bất kể mệnh lệnh khó thế nào, nhưng tới miệng hắn lại đồng ý một cách rất nhẹ nhàng.
Dương Thành đã sớm quen với điệu bộ này của hắn, nghe vậy bật cười, duỗi tay vỗ vai của hắn một cái rồi mới đuổi người đi.
Sau khi quay lại lều, Bùi Dã tiện tay cất hai bản khen thưởng kia đi, sau đó lấy giấy định viết thư nhà.
Hắn viết thư cho Bùi Nguyên như thường lệ trước, viết xong rồi ngồi trên bàn hồi lâu, cuối cùng lại nhịn không được mà viết cho Trì Kính Dao một lá thư.
Chỉ là hắn cũng không biết nên gửi lá thư thứ hai này đi kiểu gì.
"Hay là gửi về thôn trang đi?" Bùi Thanh nói.
"Chắc hắn không còn ở đó nữa rồi." Bùi Dã nói.
Sau khi trong thôn trang xảy ra chuyện không may, Bùi Dã cũng mất luôn tung tích của thiếu niên.
Hắn chỉ biết người vẫn còn sống, nhưng không biết đối phương đang ở đâu.
Hắn rất muốn hỏi xem thiếu niên đang ở đâu, mọi chuyện có ổn không, nhưng trong trò ảo thuật kia không cho phép hắn hỏi.
Trừ khi đối phương chủ động nói với hắn, nếu không hắn chỉ có thể chờ.
"Ngươi nói xem hắn có thể ở đâu?" Bùi Dã hỏi.
"Nhất định không quay về Kỳ Châu." Bùi Thanh nói.
"Liệu có ở lại biên thành không?" Bùi Dã lại hỏi.
"Chuyện này khó mà nói được." Bùi Thanh nói: "Trước giờ Trì đại phu có rất nhiều chủ trương."
Bùi Dã nghe vậy không biết nghĩ tới điều gì, hỏi Bùi Thanh: "Nguyễn Bao Tử đâu?"
"Hắn và Đại Lão đã tới doanh trại thương binh, bây giờ đang ở đó hỗ trợ." Bùi Thanh nói.
Không biết Bùi Dã đang nghĩ gì, tim bỗng loạn nhịp, lúc này thấy hơi kích động.
Hắn vội vàng đi tới doanh trại thương binh tìm Nguyễn Bao Tử.
Nguyễn Bao Tử đang bắt mạch cho thương binh, con khỉ Đại Lão đang ngồi ở trên chiếc ghế cách hắn không xa.
"Khịt khịt." Sau khi con khỉ Đại Lão nhìn thấy hắn, vội nhảy xuống ghế lao vào lòng Bùi Dã.
Bùi Dã ôm nó xoa nhẹ vài cái, trên mặt hiếm khi lộ chút ý cười.
Bùi Dã nhìn xung quanh, không thấy được người muốn gặp, liền đợi Nguyễn Bao Tử xong việc rồi thấp giọng hỏi hắn: "Hắn không tới sao?"
"Lúc trước vì ta vội đi báo tang cho ngài nên tách khỏi hắn, bây giờ ta cũng không biết hắn đang ở đâu nữa." Nguyễn Bao Tử nói: "Hơn nữa không phải ngài không cho phép hắn tới sao? Ta đoán là hắn cũng không dám tới, sợ làm ngài tức giận."
Bùi Dã nghe vậy vừa an tâm lại vừa mất mát.
Hắn an tâm vì thiếu niên vẫn chưa tới nơi nguy hiểm này, mất mát lại vì hy vọng được gặp đối phương đã tan biến.
Từ sau khi gặp chuyện không may, Bùi Dã liền thấy hối hận.
Vốn tưởng rằng tiền tuyến không an toàn, nhưng sự thật cho thấy trong thôn trang cũng không an toàn.
So ra thì tiền tuyến lại càng ổn hơn một chút, ít nhất là ở gần hắn.
Như vậy dù có xảy ra chuyện gì thì ít nhất hắn cũng có mặt đúng lúc.
Chứ không phải như lúc trước, chỉ có thể đợi người ta tới báo cho hắn biết......
"Cố gắng chăm sóc bản thân, đi đây." Bùi Dã nói với Nguyễn Bao Tử.
Nguyễn Bao Tử gật gật đầu, xoay người lại chăm sóc cho một thương binh khác.
Bùi Dã thở dài, trong lòng thấy hơi buồn bã.
Mặc dù lúc tới cũng không ôm hy vọng gì nhiều, nhưng bây giờ hắn vẫn thấy hơi thất vọng.
"Chân này của ngươi không chắc sẽ giữ lại được, ngươi cứ chuẩn bị tinh thần trước đi." Một đại phu cách đó không xa nói với thương binh.
"Đại phu, có thể nghĩ biện pháp khác được không, nếu không cứu được đôi chân này vậy chẳng phải sau này ta sẽ thành người tàn phế sao?" Thương binh kia vội nói.
Đại phu kia rõ ràng cũng không có biện pháp cao siêu nào, thở dài nói: "Có lẽ có thể hỏi Chương đại phu xem sao."
Bùi Dã vốn định rời đi, nghe được tên Chương đại phu liền chậm bước chân lại.
Vì Chương đại phu là sư huynh của Trì Kính Dao, điều này khiến hắn bất giác nghĩ tới thiếu niên.
Đúng lúc này, hắn nghe được người vừa nãy hỏi người khác: "Trình đại phu? Ngài lại đây khám thử chân của hắn đi."
"Phải cắt sạch thịt thối rữa trước, để như vậy không được đâu." Thiếu niên được gọi là Trình đại phu đi tới xem miệng vết thương, sau đó nói: "Tìm hai người tới giữ hắn giúp ta, đừng để hắn giãy giụa." Hắn nói xong lấy ra một viên thuốc, ra hiệu cho đối phương uống vào.
Bùi Dã nghe thấy ba chữ Trình đại phu liền quay đầu lại nhìn qua theo phản xạ.
Liếc mắt nhìn một cái lại khiến hắn hơi giật mình.
Vì bóng dáng của "Trình đại phu" này rất quen thuộc đối với hắn.
Không chỉ là bóng dáng, giọng nói của đối phương cũng cực kỳ quen thuộc đối với hắn.
Bùi Dã nhìn theo bóng dáng của thiếu niên, hai mắt nhất thời đỏ lên.
Hắn cố gắng bình ổn lại hô hấp của mình, từ từ đi về phía thiếu niên.
Bước chân của hắn nhẹ như không, như đang sợ quấy rầy tới thiếu niên, hoặc như lo lắng đây chỉ là giấc mộng, chỉ cần bản thân hơi sơ suất là sẽ tỉnh lại. Không ai biết những ngày tháng qua hắn đã gặp bao nhiêu giấc mơ như vậy.
Mỗi một lần hắn sắp chạm vào đối phương thì lại tỉnh giấc.
Bùi Dã đi tới bên cạnh thiếu niên, nhưng lúc này đối phương còn đang nghiêm túc cúi đầu kiểm tra miệng vết thương, không thấy rõ mặt.
Cho tới một lúc sau, cuối cùng thiếu niên cũng ngẩng đầu dậy, bấy giờ Bùi Dã mới có thể thấy rõ bộ dạng của đối phương.
Thiếu niên trước mắt có làn da ngăm đen, ngũ quan gần như đã thay đổi....... chỉ có duy nhất cặp mắt kia là vẫn sáng ngời trong trẻo như vậy.
- --------------------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Trì Kính Dao: Nếu ta trở nên xấu xí, huynh có còn yêu ta không?
Điều này không phải bởi vì Bùi Dã không hề bị thương, mà là vì những lúc hắn bị thương thì không để cho người khác biết.
"Tướng quân, ta thấy miệng vết thương không nhỏ, tốt nhất nên tìm một đại phu xem thử." Bùi Thanh vừa băng bó vết thương cho Bùi Dã vừa nói.
"Không cần thiết, chút vết thương nhỏ này cũng không cần phải huy động nhân lực làm gì." Bùi Dã thản nhiên nói.
Vết thương của hắn vừa lúc ở trên cánh tay, không quá nghiêm trọng nhưng cũng không phải vết thương nhỏ.
Nhưng mấy năm nay Bùi Dã bị thương rất nhiều, vết thương như thế này đối với hắn quả thật không là gì.
Bùi Thanh bôi thuốc giúp hắn xong, trong lòng vẫn thấy hơi lo lắng.
Nhưng hắn biết tính nết của Bùi Dã, cho nên cũng không nói gì thêm.
"Trong quân ngũ vẫn hay nói đùa rằng trên người tướng quân mọc giáp, đao thương bất nhập." Bùi Thanh cười nói: "Nếu lời nói đùa này là thật thì tốt quá."
"Không phải người Trần Quốc toàn lấy ta ra để hù dọa tiểu hài tử sao?" Bùi Dã nói: "Nói không chừng bọn họ đã nói ta là quái vật mọc giáp, tới ban đêm cả người phát ánh sáng đỏ, ăn thịt người khắp nơi, bắt được ai là ăn người đấy."
Bùi Thanh nói: "Đợi chiến trận kết thúc, e là không chỉ có hài tử, ngay cả người lớn cũng sẽ sợ ngài."
Bùi Dã nghe vậy thở dài, không khỏi thất thần, đánh một trận lâu như vậy khiến hắn cũng phiền.
Suốt những năm qua, chưa bao giờ hắn hy vọng chiến tranh chấm dứt như mấy ngày nay.
Hắn rất muốn gặp được người mà mình muốn gặp, xác nhận đối phương vẫn bình yên vô sự.
Một lát sau, ngoài lều có người tới báo tin, nói là Dương Thành gọi hắn tới.
Bùi Dã nghe vậy vội đứng dậy ra khỏi lều, đi đến lều chủ soái.
Dương Thành đang nói chuyện với mấy tướng lãnh, thấy Bùi Dã đến vội gọi hắn tới gần.
"Tay bị thương hả?" Mắt Dương Thành rơi trên cánh tay của hắn hỏi.
"Sứt da một chút thôi." Bùi Dã thuận miệng đáp.
"Không phải trên người ngươi mọc giáp à? Sao còn bị sứt da được?" Dương Thành cười nói.
Mọi người nghe vậy không khỏi bật cười, rõ ràng đều đã nghe về lời nói đùa này.
"Mới vừa nãy bọn họ còn cãi nhau mãi, ngươi tới thì nói quan điểm của mình xem nào, với tình hình hiện tại nên nghỉ ngơi một vài ngày rồi chiến tiếp hay là thừa thắng xông lên đây?" Dương Thành hỏi.
Ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía Bùi Dã.
Hắn không hề nghĩ ngợi mà nói luôn: "Đương nhiên là thừa thắng xông lên rồi, nếu chúng ta nghỉ ngơi thì bọn chúng cũng sẽ được nghỉ ngơi, ai cũng không chiếm được lợi thế. Nhân lúc này bọn chúng đang rối loạn, chúng ta chủ động ra tay không phải càng tốt sao?"
"Bùi tướng quân quả là đồ đệ của Dương tướng quân." Một tướng quân bên cạnh nói: "Lời này, vừa nãy Dương tướng quân cũng nói như vậy."
"Đều nôn nóng muốn về thôi, không phải chỉ muốn đánh nhanh thắng nhau sao?" Dương Thành cười nói.
Bùi Dã nói: "Chúng ta đến biên thành đã hơn 3 năm rồi, ai mà không muốn về? Không chỉ là chúng ta, các huynh đệ của ba doanh trại đều mong ngóng được trở về."
"Đánh đi, sĩ khí đang mạnh, là thời cơ tốt." Dương Thành nói: "Cứ quyết định thời gian là 3 ngày sau đi."
Dương Thành dứt lời lại dẫn mọi người đi nói về kế hoạch tác chiến một lát.
Đợi sau khi mọi người đã rời đi, Dương Thành lại giữ Bùi Dã lại.
"Mới nãy nhiều người, ta sợ lấy thứ này ra thì bọn họ lại xấu hổ." Dương Thành lấy hai quyển trục từ ngăn kéo đưa cho Bùi Dã, nói: "Khen thưởng từ kinh thành, đều là cho ngươi đấy, một trước một sau."
Bùi Dã nhận lấy nhìn qua, không thể hiện sự hứng thú gì.
"Hai doanh trại Trung Đô và Tây Châu, còn cả doanh trại Kỳ Châu của chúng ta nữa, những người khác cộng lại còn không nhiều khen thưởng bằng một mình ngươi đâu. So với các tướng lãnh cùng thế hệ, hiện giờ ngươi cũng coi như là công huân vô song rồi đấy." Dương Thành vui mừng nói: "Ta thấy mát hết cả mặt. Đợi sau khi đánh trận xong, ngươi nhất định sẽ nổi tiếng hơn cả chủ soái của hai doanh trại kia trong kinh đô, nói không chừng bệ hạ sẽ giao cho ngươi hẳn một doanh trại đấy."
Bùi Dã cũng không khiêm tốn, hổ: "Có cơ hội trong doanh trại Kỳ Châu không?"
"Sao hả, ngươi đang định thay thế vị trí chủ soái doanh trại Kỳ Châu của ta à?" Dương Thành dứt lời liền đá một cú vào người hắn, nói: "Ngươi rất biết cách khi sư diệt tổ đấy."
"Không cần làm chủ soái, làm phó tướng của ngài như trước đây là được." Bùi Dã nói.
"Không nỡ rời khỏi Kỳ Châu à?" Dương Thành hỏi.
Không biết Bùi Dã nghĩ tới chuyện gì, im lặng một lúc rồi nói: "Đánh trận xong rồi nói sau."
"Ừm, những lời này quả thật hơi sớm." Dương Thành nói.
Bùi Dã cầm hai bản khen thưởng kia định rời đi, Dương Thành lại bảo hắn ở lại.
"Trận chiến ba ngày sau ấy, ta sẽ đi tiên phong." Dương Thành đột nhiên nói.
"Đã bàn trước rồi, ta sẽ đi tiên phong." Bùi Dã nói.
"Tên tướng quân ở đại doanh Trần Quốc...... Nếu ngươi đi tiên phong, có lẽ sẽ không đấu được với hắn." Dương Thành nói: "Lần này, ta không cần ngươi đi tiên phong nữa, ta muốn ngươi lấy đầu tên tướng quân Trần Quốc này. Có làm được hay không?"
Bùi Dã nghe vậy ngẩn ra, sau đó gật gật đầu, nói: "Được."
Trước giờ hắn đều như vậy, bất kể mệnh lệnh khó thế nào, nhưng tới miệng hắn lại đồng ý một cách rất nhẹ nhàng.
Dương Thành đã sớm quen với điệu bộ này của hắn, nghe vậy bật cười, duỗi tay vỗ vai của hắn một cái rồi mới đuổi người đi.
Sau khi quay lại lều, Bùi Dã tiện tay cất hai bản khen thưởng kia đi, sau đó lấy giấy định viết thư nhà.
Hắn viết thư cho Bùi Nguyên như thường lệ trước, viết xong rồi ngồi trên bàn hồi lâu, cuối cùng lại nhịn không được mà viết cho Trì Kính Dao một lá thư.
Chỉ là hắn cũng không biết nên gửi lá thư thứ hai này đi kiểu gì.
"Hay là gửi về thôn trang đi?" Bùi Thanh nói.
"Chắc hắn không còn ở đó nữa rồi." Bùi Dã nói.
Sau khi trong thôn trang xảy ra chuyện không may, Bùi Dã cũng mất luôn tung tích của thiếu niên.
Hắn chỉ biết người vẫn còn sống, nhưng không biết đối phương đang ở đâu.
Hắn rất muốn hỏi xem thiếu niên đang ở đâu, mọi chuyện có ổn không, nhưng trong trò ảo thuật kia không cho phép hắn hỏi.
Trừ khi đối phương chủ động nói với hắn, nếu không hắn chỉ có thể chờ.
"Ngươi nói xem hắn có thể ở đâu?" Bùi Dã hỏi.
"Nhất định không quay về Kỳ Châu." Bùi Thanh nói.
"Liệu có ở lại biên thành không?" Bùi Dã lại hỏi.
"Chuyện này khó mà nói được." Bùi Thanh nói: "Trước giờ Trì đại phu có rất nhiều chủ trương."
Bùi Dã nghe vậy không biết nghĩ tới điều gì, hỏi Bùi Thanh: "Nguyễn Bao Tử đâu?"
"Hắn và Đại Lão đã tới doanh trại thương binh, bây giờ đang ở đó hỗ trợ." Bùi Thanh nói.
Không biết Bùi Dã đang nghĩ gì, tim bỗng loạn nhịp, lúc này thấy hơi kích động.
Hắn vội vàng đi tới doanh trại thương binh tìm Nguyễn Bao Tử.
Nguyễn Bao Tử đang bắt mạch cho thương binh, con khỉ Đại Lão đang ngồi ở trên chiếc ghế cách hắn không xa.
"Khịt khịt." Sau khi con khỉ Đại Lão nhìn thấy hắn, vội nhảy xuống ghế lao vào lòng Bùi Dã.
Bùi Dã ôm nó xoa nhẹ vài cái, trên mặt hiếm khi lộ chút ý cười.
Bùi Dã nhìn xung quanh, không thấy được người muốn gặp, liền đợi Nguyễn Bao Tử xong việc rồi thấp giọng hỏi hắn: "Hắn không tới sao?"
"Lúc trước vì ta vội đi báo tang cho ngài nên tách khỏi hắn, bây giờ ta cũng không biết hắn đang ở đâu nữa." Nguyễn Bao Tử nói: "Hơn nữa không phải ngài không cho phép hắn tới sao? Ta đoán là hắn cũng không dám tới, sợ làm ngài tức giận."
Bùi Dã nghe vậy vừa an tâm lại vừa mất mát.
Hắn an tâm vì thiếu niên vẫn chưa tới nơi nguy hiểm này, mất mát lại vì hy vọng được gặp đối phương đã tan biến.
Từ sau khi gặp chuyện không may, Bùi Dã liền thấy hối hận.
Vốn tưởng rằng tiền tuyến không an toàn, nhưng sự thật cho thấy trong thôn trang cũng không an toàn.
So ra thì tiền tuyến lại càng ổn hơn một chút, ít nhất là ở gần hắn.
Như vậy dù có xảy ra chuyện gì thì ít nhất hắn cũng có mặt đúng lúc.
Chứ không phải như lúc trước, chỉ có thể đợi người ta tới báo cho hắn biết......
"Cố gắng chăm sóc bản thân, đi đây." Bùi Dã nói với Nguyễn Bao Tử.
Nguyễn Bao Tử gật gật đầu, xoay người lại chăm sóc cho một thương binh khác.
Bùi Dã thở dài, trong lòng thấy hơi buồn bã.
Mặc dù lúc tới cũng không ôm hy vọng gì nhiều, nhưng bây giờ hắn vẫn thấy hơi thất vọng.
"Chân này của ngươi không chắc sẽ giữ lại được, ngươi cứ chuẩn bị tinh thần trước đi." Một đại phu cách đó không xa nói với thương binh.
"Đại phu, có thể nghĩ biện pháp khác được không, nếu không cứu được đôi chân này vậy chẳng phải sau này ta sẽ thành người tàn phế sao?" Thương binh kia vội nói.
Đại phu kia rõ ràng cũng không có biện pháp cao siêu nào, thở dài nói: "Có lẽ có thể hỏi Chương đại phu xem sao."
Bùi Dã vốn định rời đi, nghe được tên Chương đại phu liền chậm bước chân lại.
Vì Chương đại phu là sư huynh của Trì Kính Dao, điều này khiến hắn bất giác nghĩ tới thiếu niên.
Đúng lúc này, hắn nghe được người vừa nãy hỏi người khác: "Trình đại phu? Ngài lại đây khám thử chân của hắn đi."
"Phải cắt sạch thịt thối rữa trước, để như vậy không được đâu." Thiếu niên được gọi là Trình đại phu đi tới xem miệng vết thương, sau đó nói: "Tìm hai người tới giữ hắn giúp ta, đừng để hắn giãy giụa." Hắn nói xong lấy ra một viên thuốc, ra hiệu cho đối phương uống vào.
Bùi Dã nghe thấy ba chữ Trình đại phu liền quay đầu lại nhìn qua theo phản xạ.
Liếc mắt nhìn một cái lại khiến hắn hơi giật mình.
Vì bóng dáng của "Trình đại phu" này rất quen thuộc đối với hắn.
Không chỉ là bóng dáng, giọng nói của đối phương cũng cực kỳ quen thuộc đối với hắn.
Bùi Dã nhìn theo bóng dáng của thiếu niên, hai mắt nhất thời đỏ lên.
Hắn cố gắng bình ổn lại hô hấp của mình, từ từ đi về phía thiếu niên.
Bước chân của hắn nhẹ như không, như đang sợ quấy rầy tới thiếu niên, hoặc như lo lắng đây chỉ là giấc mộng, chỉ cần bản thân hơi sơ suất là sẽ tỉnh lại. Không ai biết những ngày tháng qua hắn đã gặp bao nhiêu giấc mơ như vậy.
Mỗi một lần hắn sắp chạm vào đối phương thì lại tỉnh giấc.
Bùi Dã đi tới bên cạnh thiếu niên, nhưng lúc này đối phương còn đang nghiêm túc cúi đầu kiểm tra miệng vết thương, không thấy rõ mặt.
Cho tới một lúc sau, cuối cùng thiếu niên cũng ngẩng đầu dậy, bấy giờ Bùi Dã mới có thể thấy rõ bộ dạng của đối phương.
Thiếu niên trước mắt có làn da ngăm đen, ngũ quan gần như đã thay đổi....... chỉ có duy nhất cặp mắt kia là vẫn sáng ngời trong trẻo như vậy.
- --------------------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Trì Kính Dao: Nếu ta trở nên xấu xí, huynh có còn yêu ta không?
Danh sách chương