Editor: Vĩ không gei
--------------------------------------------------------
Bùi Dã duỗi tay tỉ mỉ lâu khô mồ hôi trên trán thiếu niên, nói: "Hôm nay quả thật hơi oi bức, có lẽ trời sắp mưa, đợi tới đêm trời mưa có lẽ sẽ mát hơn."
Trì Kính Dao cười miễn cưỡng, trong lòng không khỏi thấy buồn bực.
Nhị ca cậu thật sự tốt, đối xử với cậu lại khỏi phải nói, nhưng vì sao lại khó quyến rũ vậy nhỉ? "Nhị ca. . . . . ." Trước mặt cậu chỉ có sự phong độ của Bùi Dã, trong đầu đột nhiên nảy ra một ý nghĩ.
Nhị ca cậu khó quyến rũ sao? Nhưng cậu thật sự muốn xem thử, rốt cuộc đối phương có thể quân tử tới mức nào.
Lúc này thiếu niên như một đứa trẻ nghĩ được trò quậy phá, đúng là hiếm khi bị Bùi Dã khơi dậy vài phần ý chí chiến đấu như vậy.
Cậu cũng không tin, tốt xấu gì cậu cũng đã sống qua hai đời rồi, còn không thể quyến rũ được Bùi Dã hay sao?
"Làm sao vậy?" Bùi Dã thấy vẻ mặt hơi phức tạp của cậu, nhịn không được hỏi.
"Không có chuyện gì." Thiếu niên cười với hắn, vẻ mặt nhìn không ra chút bất thường nào, vẫn trong sáng sạch sẽ như trước: "Ta thấy hơi nóng, sắp nóng tới hồ đồ luôn rồi."
Trì Kính Dao nói xong cởi y phục mới trên người ra, gấp lại thật tỉ mỉ.
"Không mặc sao?" Bùi Dã hỏi.
"Không nỡ mặc." Trì Kính Dao nói: "Đợi sau này có ngày gì trọng đại lại mặc sau."
Bùi Dã nghe vậy bật cười, nói: "Sau này lại về biên thành, tìm người làm thêm mấy bộ đi."
Chính bộ kia của hắn cũng không nỡ mặc, chỉ mới mặc được một lần khi đi tìm thiếu niên giải thích.
Trì Kính Dao chỉnh lại y phục, sau đó đáy mắt hiện lên ý cười, "ý nghĩ hư hỏng" trong đầu liền xông ra.
Cậu như thật sự quá nóng, tiện tay vén tay áo lên, lộ ra cánh tay nhỏ gầy trắng nõn, còn tiện tay kéo kéo áo ngủ, nới lóng cổ áo ra hơn phân nửa.
Ánh mắt Bùi Dã phát hoảng, không dám nhìn chằm chằm vào đối phương nữa, vội chuyển tầm mắt theo phản xạ.
Nhưng Trì Kính Dao vẫn chưa chịu ngừng, còn duỗi tay gãi gãi cổ, nói: "Nhị ca, huynh xem giúp ta có phải chỗ này nổi rôm rồi không?"
Bùi Dã nghe vậy vội tới nhìn qua, liền thấy một vùng nhỏ ứng đỏ từ cổ tới xương quai xanh của thiếu niên.
Thực ra, vùng đỏ này là do Trì Kính Dao gãi ra, làn da của cậu trắng nõn, gãi hơi mạnh một chút là sẽ để lại dấu vết. Nhưng Bùi Dã không biết chuyện này, hắn chỉ nghĩ là đối phương thật sự nóng đến mức nổi rôm, không khỏi thấy lo lắng.
"Có thuốc không?" Bùi Dã hỏi: "Chỗ này đỏ một vùng lớn."
"Trong ngăn kéo tầng thứ hai có một bình sứ miệng rộng, bên trong có phấn rôm." Trì Kính Dao nói.
Bùi Dã nghe vậy vội đi tìm phấn rôm, đợi khi hắn quay lại, Trì Kính Dao đã mở cố áo vào tư thế, chỉ còn đợi Bùi Dã bôi phấn rôm cho cậu nữa thôi. Phấn rôm này là Trì Kính Dao tự làm, không khác biệt quá nhiều so với phấn rôm người hiện đại dùng, mùi hương cũng không dễ ngửi, mang theo mùi của vị thuốc đông y.
"Sao vậy nhị ca?" Trì Kính Dao thấy sắc mặt Bùi Dã hơi mất tự nhiên, liền giả vờ mờ mịt hỏi.
"Không có gì." Bùi Dã duỗi tay lấy chút phấn rôm, nhẹ nhàng bôi lên vùng ửng đỏ trên cổ của thiếu niên.
Trì Kính Dao vốn chỉ muốn trêu hắn, nhưng khi phấn rôm nay bôi lên người cảm giác lành lạnh, thật sự rất thoải mái. Vì thế cậu vén y phục lên, nằm sấp xuống giường quay lưng về phía Bùi Dã nói: "Nhị ca, bôi một chút vào sau lưng cho ta đi."
Ánh mắt Bùi Dã rơi trên người thiếu niên một lúc, cổ họng hơi động, thoạt nhiên đã không còn bình tĩnh được như vừa rồi.
"Nhị ca?" Trì Kính Dao quay đầu nhìn lại về phía hắn, hỏi: "Làm sao vậy?"
"Không có gì." Bùi Dã lấy chút bột phấn lên tay, đưa tay bôi vào lưng thiếu niên.
Hắn tập võ hằng năm, trên tay có vết chai mỏng, nhưng vì sức lực của hắn rất nhẹ, cho nên đặt lên người cũng không khiến người ta cảm thấy khó chịu, thậm chí còn rất thoải mái. Trì Kính Dao gối lên cánh tay nằm sấp trên giường, chỉ cảm thấy cả người thả lỏng, ngược lại đã hoàn toàn quên đi mục đích của mình.
Nhưng cho dù cậu chưa làm gì, Bùi Dã nhìn có vẻ không còn bình tĩnh như trước. Bởi vì sau khi hắn bôi phấn rôm cho Trì Kính Dao xong, ngay cả nói cũng chưa kịp mấy câu, liền vội vàng cầm đồ tắm đi vào phòng tắm.
"Nhị ca cẩn thận một chút, đừng để miếng vết thương dính nước." Thiếu niên hô về phía bóng lưng của hắn.
"Ta biết rồi." Bùi Dã đáp giọng hơi khàn.
Trì Kính Dao nằm trên giường lăn một vòng, tâm trạng buồn bực trước đó đã hoàn toàn biến mất.
Cậu đột nhiên phát hiện ra, trêu chọc nhị ca cậu thật ra cũng khá vui, hơn nữa bình thường cậu toàn thấy dáng vẻ nghiêm trang, lạnh lùng thản nhiên của Bùi Dã, thi thoảng có thể nhìn thấy một mặt khác của Bùi Dã quả thật cũng khá thú vị.
Quan trọng hơn là, Trì Kính Dao phát hiện nhị ca cậu khả năng tự kiềm chế của nhị ca cậu vô cùng tốt, cho nên cậu có trêu thế nào cũng không lo Bùi Dã làm chuyện gì khác thường. Chỉ cần đối phương không uống rượu, hết thảy đều nằm trong lòng bàn tay.
Lúc thiếu niên đang mừng thầm trên giường, bên ngoài đột nhiên có tiếng bước chân.
Cậu tưởng Bùi Dã đã quay lại, còn thấy hơi khó hiểu, thầm nghĩ nhị ca cậu hẳn là không nhanh như vậy chứ?
Sau đó người tới gõ gõ cửa, thò cái đầu vào dò xét, hóa ra chính là Nguyễn Bao Tử.
"Bao Tử, mau vào đây." Trì Kính Dao nói.
"Sao trong phòng lại có mùi thuốc đông y nặng vậy?" Nguyễn Bao Tử hỏi.
"Ta. . . . . bôi chút phấn rôm." Trì Kính Dao nói.
"Ngươi nổi rôm?" Nguyễn Bao Tử hỏi.
"Không phải. . . . ." Trì Kính Dao sợ Nguyễn Bao Tử truy hỏi, cũng không thể nói chính cậu đang cố ý "gây sức ép" cho Bùi Dã, vì thế vội nói sang chuyện khác: "Đã muộn thế này rồi ngươi còn tới tìm ta, có chuyện gì phải không?"
"Đúng, buổi tối lúc ta thay thuốc cho bọn họ, phát hiện vết thương của vài thương binh không được ổn." Nguyễn Bao Tử nói: "Ta cũng không xác định được là do ta đoán sai hay thế nào nữa, cho nên muốn tới tìm ngươi qua xem thử."
Trì Kính Dao nghe vậy vội đứng dậy mặc y phục, đi theo Nguyễn Bao Tử tới khu doanh trại thương binh.
"Hôm qua vẫn còn tốt, sao hôm nay lại nghiêm trọng thế này?" Trì Kính Dao kiểm tra miệng vết thương của vài thương binh trong số đó, khó hiểu nói: "Hôm qua đều đã dùng các loại thuốc nên dùng rồi, theo lý thì không nên thế này chứ."
Nguyễn Bao Tử nói: "Ta cũng thấy kỳ lạ, ta thấy trong doanh trại không ít người xuất hiện tình trạng này, chỉ là không quá nghiêm trọng."
"Các ngươi. . . . . . Hôm nay đã làm gì, hay là ăn cái gì?" Trì Kính Dao hỏi mọi người.
Đám thương binh liếc nhau một cái, đều hơi chột dạ.
Sau một lúc lâu, một người chủ động nói: "Hôm nay thời tiết quá nóng, ta nghĩ vết thương đã hồi phục khá ổn, liền nhịn không được mà đi tắm rửa một chút, có thể là không cẩn thận dính nước vào." Vì bọn họ có thương tích trong người, bình thường đều phải chuẩn bị chút nước ấm để lau người, tránh miệng vết thương để tránh bị nhiễm trùng.
"Không phải đã ngàn dặn vạn dò là miệng vết thương không thể dính nước rồi sao?" Trì Kính Dao nhíu mày nói.
"Xin Trì đại phu thứ lỗi, ngài đừng nóng giận." Có người nói: "Bọn ta đã biết sai rồi."
Mọi người đều lên tiếng, nhìn có vẻ thật sự thấy hối hận.
Trì Kính Dao khoát tay áo, lúc này thấy hơi bất đắc dĩ.
Cậu đợi ở trong phòng một lát, cũng biết đại khái vì sao đám thương binh này lại không nhịn được mà đi tắm.
Lúc trước vì để tiện chăm sóc, họ đã chuẩn bị vài chỗ trại tập thể trong khu trại thương binh, bên trong từng trại sẽ sắp xếp hơn hai mươi người. Bình thường thời tiết tốt thì không thấy sao, nhưng nếu gặp phải những lúc thời tiết oi bức, trong phòng quả thật hơi nóng.
Mùa hạ nơi biên thành vốn không qua nóng, cho nên trước đây bọn cậu vẫn chưa từng gặp phải tình huống thế này.
Nhưng hôm nay không biết vì sao, thời tiết oi bức cực kỳ, thế mới khiến cho người ta nóng không chịu nổi, lén chạy đi tắm.
"Những người hôm nay đã đi tắm, bất kể là vết thương có chuyện gì hay không, đều phải kiểm tra lại một lần, bôi thuốc lại lần nữa." Trì Kính Dao nói xong lại nói với Nguyễn Bao Tử: "Ngươi đi gọi Chương sư huynh với các quân y khác tới đây, xem thử có còn người nào nữa không, nhất định phải bôi lại thuốc cho họ, ngàn vạn lần đừng để sót. Nói với bọn họ là, nếu có người sợ trách phạt mà che giấu chuyện tắm rửa, sau này sẽ báo cho Bùi tướng quân xử lý."
Nguyễn Bao Tử nghe vậy vội đáp lời mà đi.
Trì Kính Dao bắt đầu kiểm tra miệng vết thương và bôi thuốc lần nữa cho họ.
Sau khi Chương sư huynh tới còn cầm theo thuốc giải nhiệt tới đây, phát cho mỗi binh sĩ một viên, đề phòng có người say nóng vì thời tiết oi bức.
"Vào lúc tam phục thiên cũng không thấy nóng tới vậy." Trì Kính Dao khó hiểu nói: "Sao đã sắp vào thu rồi, đột nhiên trời lại nóng? Thời tiết hôm nay cũng không kém bao nhiêu so với lúc ta ở biên cảnh phía nam."
"Cái này gọi là nắng gắt đầu thu." Chương sư huynh nói: "Nhìn thời tiết hôm nay, có lẽ đang nén trận mưa lớn, ta đoán ngày mai sẽ mưa."
Trì Kính Dao nghe vậy nói: "Nhanh chóng mưa đi, sau cơn mưa thu trời lại mát, mưa xuống là sẽ mát."
Nguyễn Bao Tử ở một bên nghĩ ngợi, nói: "Nếu ngày mai không mưa thì sao? Thời tiết oi bức như vậy, thật sự rất phiền phức."
"Thế này đi, ta đi chuẩn bị cho họ chút nước ấm, mỗi sáng và tối đều lau người, cũng coi như có thể giảm bớt một chút, cũng đỡ hơn là lén đi tắm rửa." Chương đại phu nói.
Trì Kính Dao nghĩ nghĩ, nói: "Chủ yếu là trong phòng kia quá nhiều người, quả thật khá nóng, hay là cho bọn họ cởi y phục ra đi."
"Trần truồng sao?" Nguyễn Bao Tử kinh ngạc nói.
"Giữ lại một cái khố thôi, đều là nam nhân cũng không có gì phải ngại." Trì Kính Dao nói.
Chương sư huynh cảm thấy mặc dù biện pháp này không ra thể thống gì, nhưng cũng khả thi, dù sao bây giờ là tình huống đặc biệt.
Nhưng mà sau khi đám thương binh nghe xong cũng thấy hơi do dự.
Hiển nhiên, ý kiến này của Trì Kính Dao đối với bọn họ có hơi "kinh thế hãi tục".
Tuy bọn họ là quân nhân, nhưng theo sự giáo dưỡng từ khi còn nhỏ, "y phục không chỉnh tề" là chuyện không được phép, huống chi họ còn là người nhà binh, trong quân ngũ lại càng phải để ý hình tượng, nào có thể cởi trần được chứ?
Mặc dù thật ra họ rất muốn làm vậy, bởi vì quả thật quá nóng.
"Nơi này là doanh trại thương binh, bọn ta là người quyết định." Trì Kính Dao nói: "Lúc trước không phải Dương tướng quân đã nói rồi sao? Chỉ cần là việc hữu ích cho người bị thương, tất cả phải lấy lời của quân y làm chuẩn."
Mọi người nghe vậy sắc mặt cũng thả lỏng hơn.
Trì Kính Dao biết họ đều không bài xích chuyện này, chỉ là ngại mà thôi.
Vì thế cậu tự cởi ngoại bào của mình ra, nói: "Không phải chỉ là cởi trần thôi sao, để ta làm trước."
"Đừng đừng đừng!!" Có binh sĩ lập tức ngăn lại: "Trì đại phu là người văn nhã, sao có thể làm vậy. . . . . Bọn ta đều biết lời của Trì đại phu chỉ vì muốn tốt cho bọn ta, đều là binh sĩ với nhau cũng chẳng có gì phải ngại, để ta làm trước."
Người kia nói xong cởi áo của mình trước, sau đó cảm thấy khá mát nên cũng cởi quần ra luôn.
Thấy hắn làm vậy, mọi người cũng thoải mái hơn, chốc lát sau đã đồng loạt cởi hết chỉ để lại tiết khố.
"Mát hơn chút nào chưa?" Trì Kính Dao hỏi.
"Quả thật không nóng như vậy nữa." Mọi người đều đáp lại.
Ở một bên khác.
Bùi Dã ở trong phòng tắm lâu hơn bình thường mấy lần, cuối cùng cũng tắm rửa xong.
Hắn quay lại chỗ ở thì không thấy Trì Kính Dao đâu, trong phòng trống vắng, chỉ thấy một còn khỉ nằm sấp trên ghế ngoài cửa.
Ngày hạ nóng bức, đôi lúc Đại Lão không muốn nằm trong phòng sẽ nằm ngủ ngoài cửa, đợi tới khi đêm xuống tời lạnh lại đi vào phòng theo lối cửa sổ. Hôm nay khi Trì Kính Dao vào Nguyễn Bao Tử rời đi, nó ngại nóng nên không đi theo, liền nằm cạnh cửa ngủ cho tới giờ.
"Cha ngươi đâu?" Bùi Dã hỏi Đại Lão.
"Khịt khịt!" Đại Lão miễn cưỡng giơ tay lên, chỉ chỉ về một hướng.
Bùi Dã duỗi tay xoa xoa đầu nó rồi rời đi tìm Trì Kính Dao.
Sau khi hắn tới nơi, vừa bước vào cửa đã nhìn thấy một cảnh thế này: Trong phòng một đống binh sĩ cởi trần, chỉ có Trì Kính Dao, Nguyễn Bao Tử và Chương đại phu là còn mặc y phục.
Bùi Dã: . . . . . . .
Mọi người vừa thấy Bùi Dã tiến vào, nhất thời đều thấy căng thẳng, như sợ sẽ bị ai đó mắng.
Chương đại phu thấy thế chủ động giải thích cho hắn, đại ý là sợ đám lính say nhiệt do thời tiết nóng nên mới đưa ra hạ sách này.
"Trong doanh trại thương binh, hết thảy đều lấy lời của các ngươi làm chuẩn." Bùi Dã nói.
Mọi người nghe vậy không khỏi thở phào.
Đêm hôm đó, sau khi sắp xếp xong hết thảy, trời cũng đã vào khuya.
"Nhị ca, huynh không giận chứ?" Trên đường trở về, Trì Kính Dao hỏi Bùi Dã.
Trước đó thật ra cậu cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ lo tìm cách giải quyết chuyện của đám thương binh. Đợi sau khi nhìn thấy Bùi Dã cậu mới đột nhiên nhận ra, rất nhiều sau khi yêu sẽ trở nên cố chấp hơn, tính chiếm hữu cũng mạnh hơn.
Nếu Bùi Dã là người như vậy, nói không chừng sẽ tức giận vì thấy cậu và đám thương binh trần truồng ở cùng một chỗ.
"Không giận." Bùi Dã nói.
"Thật sao?" Trì Kính Dao hỏi.
Bùi Dã nghe vậy dừng bước chân, nghiêm túc giải thích với cậu: "Đệ là đại phu, những chuyện đệ làm đều là vì bệnh nhân của đệ, sao ta có thể tức giận vì thế được? Huống chi, đệ cũng không thích bọn họ."
"Ừm." Trì Kính Dao gật gật đầu, nói: "Ta chỉ thích nhị ca thôi."
Bùi Dã không ngờ thiếu niên lại bày tỏ thẳng thắn với hắn như vây, kinh ngạc một lúc lâu vẫn chưa thể hồi thần.
"Nhị ca, huynh về trước đi, ta bận rộn cả đêm cả người lại đầy mồ hôi rồi, đi tắm lại cái đã." Trì Kính Dao nói.
"Có muốn ta. . . . . chà lưng giúp đệ không?" Bùi Dã hỏi.
Trì Kính Dao ngẩn ra, vốn tưởng rằng lời này của Bùi Dã có ý khác, nhưng cậu thấy sắc mặt Bùi Dã không có gì khác thường liền biết chà lưng mà Bùi Dã nói quả thật cũng chỉ là chà lưng mà thôi.
"Không cần đâu." Trì Kính Dao nói.
Mặc dù hiện giờ cậu thích trêu nhị ca mình, nhưng cũng hiểu đạo lý một vừa hai phải.
Chỗ khác thì cũng thôi, chứ phòng tắm thì thật sự rất dễ lật xe, cậu cũng không muốn người ta nóng, chẳng may muốn "chỉnh đốn" cậu một chút thì người chịu thiệt chỉ có cậu mà thôi.
Bùi Dã thấy Trì Kính Dao từ chối cũng không kiên trì nữa.
Sau khi hắn quay lại phòng ở, không biết nghĩ cái gì mà lén vén y phuc của mình nên nhìn.
Mấy năm nay hắn đã đánh qua rất nhiều trận chiến, sẹo cũ sẹo mới trên người quả thật không ít.
Lúc trước thật ra hắn không để ý chuyện này, nhưng hôm nay không biết sao vừa nhìn lại cảm thấy rất ảnh hưởng tới mỹ quan.
Hắn nhớ rõ Trì Kính Dao từng nói, cũng không cảm thấy những vết sẹp này xấu xí.
Nhưng vào thời điểm đó, thiếu niên vẫn coi hắn là huynh trưởng, bây giờ không giống vậy nữa. . . . .
Bùi Dã duỗi tay sờ lên vết sẹo một chút, xúc cảm cũng rất quái lạ.
Hắn thở dài, đột nhiên thấy hơi muộn sầu. . . . .
Nếu là trước kia, cho dù trên mặt hắn có vài vết sẹo thì Bùi Dã cũng tuyệt không cảm thấy chán nản. Vì vào thời điểm đó, hắn cũng không lo lắng tương lai sẽ có ai thích hắn, cho nên cũng không cần thiết phải để ý tới mấy chuyện cỏn con thế này.
Chỉ tới khi trong tim hắn đã có chủ, liền cảm thấy bản thân như không chỉ còn thuộc về riêng mình nữa.
Hết thảy mọi thứ của hắn, từ linh hồn cho tới thể xác đều từ từ trao cho đối phương, không hề giữ lại.
Mà vì hắn rất coi trọng nửa kia, cho nên luôn cảm thấy bản thân không được tốt.
Bùi Dã đắn đo một lúc lâu, thấy Trì Kính Dao vẫn chưa quay về liền lặng lẽ tìm thuốc mỡ mờ sẹo mà thiếu niên cho hắn, bôi hết lên người.
Sợ bị thiếu niên quay về sẽ phát hiện, sau khi bôi xong, hắn còn mở cửa sổ ra có mùi thuốc trong phòng bay bớt.
"Nhị ca. . . . . ." Sau khi Trì Kính Dao tắm xong quay về, nói với Bùi Dã: "Hôm nay lúc huynh tắm có để vết thương dính nước không đấy?"
"Không có." Bùi Dã vội đáp: "Ta rất chú ý. . . . . . Hơn nữa vết thương của ta đã sắp khỏi rồi."
Trì Kính Dao nghe vậy vẫn không quá yên tâm, đi tới ngồi xuống cạnh giường hắn, nói: "Để cho ta xem thử."
"Không cần đâu." Bùi Dã hơi chột dạ, sợ thiếu niên sẽ biết chuyện mình lén bôi thuốc mờ sẹo.
Mặc dù chuyện này cũng không sao hết, nhưng hắn vẫn cảm thấy rất xấu hổ.
Hắn không hy vọng chút tâm tư nhỏ này của mình bị bại lộ trước mặt thiếu niên, như vậy sẽ rất tổn hại tới "hình tượng" hắn tích lũy nhiều năm trước mặt thiếu niên.
"Huynh càng không cho ta xem, ta càng muốn xem." Trì Kính Dao nói.
Cậu trông mong nhìn Bùi Dã, vẻ mặt như muốn nói huynh không cho ta xe ra sẽ quậy phá.
Bùi Dã xưa giờ sợ nhất là biểu cảm này của cậu, nghe vậy đảnh phải chấp nhận, yên lặng cởi áo mình ra.
"Cũng không tệ lắm." Trì Kính Dao nhìn vết thương của hắn nói: "Xem ra thật sự không dính chút nước nào."
Cậu nói xong không biết nghĩ cái gì, nhìn chằm chằm vào người Bùi Dã hồi lâu.
Bùi Dã căng thẳng mà cơ thể cứng đờ, thở cũng không dám thở manh, sợ thiếu niên nhận ra điều khác thường.
"Nhị ca, ta biết vì sao huynh lại không thấy tức giận rồi." Thiếu niên cười nói.
"Vì sao?" Bùi Dã hỏi theo phản xạ.
"Bởi vì huynh rất tự tin." Trì Kính Dao lùi về phía sau vài bước, vẻ mặt thích thú đánh giá Bùi Dã, nói: "Ta thấy thân hình của bọn họ, không một ai có thể sánh bằng huynh được."
Bùi Dã: . . . . . .
Vậy rốt cuộc là đệ đã quan sát bao nhiêu người rồi?
--------------------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Bùi Dã: Ta không hề ăn giấm, ta chỉ tò mò thôi.
--------------------------------------------------------
Hết chương 96.
--------------------------------------------------------
Bùi Dã duỗi tay tỉ mỉ lâu khô mồ hôi trên trán thiếu niên, nói: "Hôm nay quả thật hơi oi bức, có lẽ trời sắp mưa, đợi tới đêm trời mưa có lẽ sẽ mát hơn."
Trì Kính Dao cười miễn cưỡng, trong lòng không khỏi thấy buồn bực.
Nhị ca cậu thật sự tốt, đối xử với cậu lại khỏi phải nói, nhưng vì sao lại khó quyến rũ vậy nhỉ? "Nhị ca. . . . . ." Trước mặt cậu chỉ có sự phong độ của Bùi Dã, trong đầu đột nhiên nảy ra một ý nghĩ.
Nhị ca cậu khó quyến rũ sao? Nhưng cậu thật sự muốn xem thử, rốt cuộc đối phương có thể quân tử tới mức nào.
Lúc này thiếu niên như một đứa trẻ nghĩ được trò quậy phá, đúng là hiếm khi bị Bùi Dã khơi dậy vài phần ý chí chiến đấu như vậy.
Cậu cũng không tin, tốt xấu gì cậu cũng đã sống qua hai đời rồi, còn không thể quyến rũ được Bùi Dã hay sao?
"Làm sao vậy?" Bùi Dã thấy vẻ mặt hơi phức tạp của cậu, nhịn không được hỏi.
"Không có chuyện gì." Thiếu niên cười với hắn, vẻ mặt nhìn không ra chút bất thường nào, vẫn trong sáng sạch sẽ như trước: "Ta thấy hơi nóng, sắp nóng tới hồ đồ luôn rồi."
Trì Kính Dao nói xong cởi y phục mới trên người ra, gấp lại thật tỉ mỉ.
"Không mặc sao?" Bùi Dã hỏi.
"Không nỡ mặc." Trì Kính Dao nói: "Đợi sau này có ngày gì trọng đại lại mặc sau."
Bùi Dã nghe vậy bật cười, nói: "Sau này lại về biên thành, tìm người làm thêm mấy bộ đi."
Chính bộ kia của hắn cũng không nỡ mặc, chỉ mới mặc được một lần khi đi tìm thiếu niên giải thích.
Trì Kính Dao chỉnh lại y phục, sau đó đáy mắt hiện lên ý cười, "ý nghĩ hư hỏng" trong đầu liền xông ra.
Cậu như thật sự quá nóng, tiện tay vén tay áo lên, lộ ra cánh tay nhỏ gầy trắng nõn, còn tiện tay kéo kéo áo ngủ, nới lóng cổ áo ra hơn phân nửa.
Ánh mắt Bùi Dã phát hoảng, không dám nhìn chằm chằm vào đối phương nữa, vội chuyển tầm mắt theo phản xạ.
Nhưng Trì Kính Dao vẫn chưa chịu ngừng, còn duỗi tay gãi gãi cổ, nói: "Nhị ca, huynh xem giúp ta có phải chỗ này nổi rôm rồi không?"
Bùi Dã nghe vậy vội tới nhìn qua, liền thấy một vùng nhỏ ứng đỏ từ cổ tới xương quai xanh của thiếu niên.
Thực ra, vùng đỏ này là do Trì Kính Dao gãi ra, làn da của cậu trắng nõn, gãi hơi mạnh một chút là sẽ để lại dấu vết. Nhưng Bùi Dã không biết chuyện này, hắn chỉ nghĩ là đối phương thật sự nóng đến mức nổi rôm, không khỏi thấy lo lắng.
"Có thuốc không?" Bùi Dã hỏi: "Chỗ này đỏ một vùng lớn."
"Trong ngăn kéo tầng thứ hai có một bình sứ miệng rộng, bên trong có phấn rôm." Trì Kính Dao nói.
Bùi Dã nghe vậy vội đi tìm phấn rôm, đợi khi hắn quay lại, Trì Kính Dao đã mở cố áo vào tư thế, chỉ còn đợi Bùi Dã bôi phấn rôm cho cậu nữa thôi. Phấn rôm này là Trì Kính Dao tự làm, không khác biệt quá nhiều so với phấn rôm người hiện đại dùng, mùi hương cũng không dễ ngửi, mang theo mùi của vị thuốc đông y.
"Sao vậy nhị ca?" Trì Kính Dao thấy sắc mặt Bùi Dã hơi mất tự nhiên, liền giả vờ mờ mịt hỏi.
"Không có gì." Bùi Dã duỗi tay lấy chút phấn rôm, nhẹ nhàng bôi lên vùng ửng đỏ trên cổ của thiếu niên.
Trì Kính Dao vốn chỉ muốn trêu hắn, nhưng khi phấn rôm nay bôi lên người cảm giác lành lạnh, thật sự rất thoải mái. Vì thế cậu vén y phục lên, nằm sấp xuống giường quay lưng về phía Bùi Dã nói: "Nhị ca, bôi một chút vào sau lưng cho ta đi."
Ánh mắt Bùi Dã rơi trên người thiếu niên một lúc, cổ họng hơi động, thoạt nhiên đã không còn bình tĩnh được như vừa rồi.
"Nhị ca?" Trì Kính Dao quay đầu nhìn lại về phía hắn, hỏi: "Làm sao vậy?"
"Không có gì." Bùi Dã lấy chút bột phấn lên tay, đưa tay bôi vào lưng thiếu niên.
Hắn tập võ hằng năm, trên tay có vết chai mỏng, nhưng vì sức lực của hắn rất nhẹ, cho nên đặt lên người cũng không khiến người ta cảm thấy khó chịu, thậm chí còn rất thoải mái. Trì Kính Dao gối lên cánh tay nằm sấp trên giường, chỉ cảm thấy cả người thả lỏng, ngược lại đã hoàn toàn quên đi mục đích của mình.
Nhưng cho dù cậu chưa làm gì, Bùi Dã nhìn có vẻ không còn bình tĩnh như trước. Bởi vì sau khi hắn bôi phấn rôm cho Trì Kính Dao xong, ngay cả nói cũng chưa kịp mấy câu, liền vội vàng cầm đồ tắm đi vào phòng tắm.
"Nhị ca cẩn thận một chút, đừng để miếng vết thương dính nước." Thiếu niên hô về phía bóng lưng của hắn.
"Ta biết rồi." Bùi Dã đáp giọng hơi khàn.
Trì Kính Dao nằm trên giường lăn một vòng, tâm trạng buồn bực trước đó đã hoàn toàn biến mất.
Cậu đột nhiên phát hiện ra, trêu chọc nhị ca cậu thật ra cũng khá vui, hơn nữa bình thường cậu toàn thấy dáng vẻ nghiêm trang, lạnh lùng thản nhiên của Bùi Dã, thi thoảng có thể nhìn thấy một mặt khác của Bùi Dã quả thật cũng khá thú vị.
Quan trọng hơn là, Trì Kính Dao phát hiện nhị ca cậu khả năng tự kiềm chế của nhị ca cậu vô cùng tốt, cho nên cậu có trêu thế nào cũng không lo Bùi Dã làm chuyện gì khác thường. Chỉ cần đối phương không uống rượu, hết thảy đều nằm trong lòng bàn tay.
Lúc thiếu niên đang mừng thầm trên giường, bên ngoài đột nhiên có tiếng bước chân.
Cậu tưởng Bùi Dã đã quay lại, còn thấy hơi khó hiểu, thầm nghĩ nhị ca cậu hẳn là không nhanh như vậy chứ?
Sau đó người tới gõ gõ cửa, thò cái đầu vào dò xét, hóa ra chính là Nguyễn Bao Tử.
"Bao Tử, mau vào đây." Trì Kính Dao nói.
"Sao trong phòng lại có mùi thuốc đông y nặng vậy?" Nguyễn Bao Tử hỏi.
"Ta. . . . . bôi chút phấn rôm." Trì Kính Dao nói.
"Ngươi nổi rôm?" Nguyễn Bao Tử hỏi.
"Không phải. . . . ." Trì Kính Dao sợ Nguyễn Bao Tử truy hỏi, cũng không thể nói chính cậu đang cố ý "gây sức ép" cho Bùi Dã, vì thế vội nói sang chuyện khác: "Đã muộn thế này rồi ngươi còn tới tìm ta, có chuyện gì phải không?"
"Đúng, buổi tối lúc ta thay thuốc cho bọn họ, phát hiện vết thương của vài thương binh không được ổn." Nguyễn Bao Tử nói: "Ta cũng không xác định được là do ta đoán sai hay thế nào nữa, cho nên muốn tới tìm ngươi qua xem thử."
Trì Kính Dao nghe vậy vội đứng dậy mặc y phục, đi theo Nguyễn Bao Tử tới khu doanh trại thương binh.
"Hôm qua vẫn còn tốt, sao hôm nay lại nghiêm trọng thế này?" Trì Kính Dao kiểm tra miệng vết thương của vài thương binh trong số đó, khó hiểu nói: "Hôm qua đều đã dùng các loại thuốc nên dùng rồi, theo lý thì không nên thế này chứ."
Nguyễn Bao Tử nói: "Ta cũng thấy kỳ lạ, ta thấy trong doanh trại không ít người xuất hiện tình trạng này, chỉ là không quá nghiêm trọng."
"Các ngươi. . . . . . Hôm nay đã làm gì, hay là ăn cái gì?" Trì Kính Dao hỏi mọi người.
Đám thương binh liếc nhau một cái, đều hơi chột dạ.
Sau một lúc lâu, một người chủ động nói: "Hôm nay thời tiết quá nóng, ta nghĩ vết thương đã hồi phục khá ổn, liền nhịn không được mà đi tắm rửa một chút, có thể là không cẩn thận dính nước vào." Vì bọn họ có thương tích trong người, bình thường đều phải chuẩn bị chút nước ấm để lau người, tránh miệng vết thương để tránh bị nhiễm trùng.
"Không phải đã ngàn dặn vạn dò là miệng vết thương không thể dính nước rồi sao?" Trì Kính Dao nhíu mày nói.
"Xin Trì đại phu thứ lỗi, ngài đừng nóng giận." Có người nói: "Bọn ta đã biết sai rồi."
Mọi người đều lên tiếng, nhìn có vẻ thật sự thấy hối hận.
Trì Kính Dao khoát tay áo, lúc này thấy hơi bất đắc dĩ.
Cậu đợi ở trong phòng một lát, cũng biết đại khái vì sao đám thương binh này lại không nhịn được mà đi tắm.
Lúc trước vì để tiện chăm sóc, họ đã chuẩn bị vài chỗ trại tập thể trong khu trại thương binh, bên trong từng trại sẽ sắp xếp hơn hai mươi người. Bình thường thời tiết tốt thì không thấy sao, nhưng nếu gặp phải những lúc thời tiết oi bức, trong phòng quả thật hơi nóng.
Mùa hạ nơi biên thành vốn không qua nóng, cho nên trước đây bọn cậu vẫn chưa từng gặp phải tình huống thế này.
Nhưng hôm nay không biết vì sao, thời tiết oi bức cực kỳ, thế mới khiến cho người ta nóng không chịu nổi, lén chạy đi tắm.
"Những người hôm nay đã đi tắm, bất kể là vết thương có chuyện gì hay không, đều phải kiểm tra lại một lần, bôi thuốc lại lần nữa." Trì Kính Dao nói xong lại nói với Nguyễn Bao Tử: "Ngươi đi gọi Chương sư huynh với các quân y khác tới đây, xem thử có còn người nào nữa không, nhất định phải bôi lại thuốc cho họ, ngàn vạn lần đừng để sót. Nói với bọn họ là, nếu có người sợ trách phạt mà che giấu chuyện tắm rửa, sau này sẽ báo cho Bùi tướng quân xử lý."
Nguyễn Bao Tử nghe vậy vội đáp lời mà đi.
Trì Kính Dao bắt đầu kiểm tra miệng vết thương và bôi thuốc lần nữa cho họ.
Sau khi Chương sư huynh tới còn cầm theo thuốc giải nhiệt tới đây, phát cho mỗi binh sĩ một viên, đề phòng có người say nóng vì thời tiết oi bức.
"Vào lúc tam phục thiên cũng không thấy nóng tới vậy." Trì Kính Dao khó hiểu nói: "Sao đã sắp vào thu rồi, đột nhiên trời lại nóng? Thời tiết hôm nay cũng không kém bao nhiêu so với lúc ta ở biên cảnh phía nam."
"Cái này gọi là nắng gắt đầu thu." Chương sư huynh nói: "Nhìn thời tiết hôm nay, có lẽ đang nén trận mưa lớn, ta đoán ngày mai sẽ mưa."
Trì Kính Dao nghe vậy nói: "Nhanh chóng mưa đi, sau cơn mưa thu trời lại mát, mưa xuống là sẽ mát."
Nguyễn Bao Tử ở một bên nghĩ ngợi, nói: "Nếu ngày mai không mưa thì sao? Thời tiết oi bức như vậy, thật sự rất phiền phức."
"Thế này đi, ta đi chuẩn bị cho họ chút nước ấm, mỗi sáng và tối đều lau người, cũng coi như có thể giảm bớt một chút, cũng đỡ hơn là lén đi tắm rửa." Chương đại phu nói.
Trì Kính Dao nghĩ nghĩ, nói: "Chủ yếu là trong phòng kia quá nhiều người, quả thật khá nóng, hay là cho bọn họ cởi y phục ra đi."
"Trần truồng sao?" Nguyễn Bao Tử kinh ngạc nói.
"Giữ lại một cái khố thôi, đều là nam nhân cũng không có gì phải ngại." Trì Kính Dao nói.
Chương sư huynh cảm thấy mặc dù biện pháp này không ra thể thống gì, nhưng cũng khả thi, dù sao bây giờ là tình huống đặc biệt.
Nhưng mà sau khi đám thương binh nghe xong cũng thấy hơi do dự.
Hiển nhiên, ý kiến này của Trì Kính Dao đối với bọn họ có hơi "kinh thế hãi tục".
Tuy bọn họ là quân nhân, nhưng theo sự giáo dưỡng từ khi còn nhỏ, "y phục không chỉnh tề" là chuyện không được phép, huống chi họ còn là người nhà binh, trong quân ngũ lại càng phải để ý hình tượng, nào có thể cởi trần được chứ?
Mặc dù thật ra họ rất muốn làm vậy, bởi vì quả thật quá nóng.
"Nơi này là doanh trại thương binh, bọn ta là người quyết định." Trì Kính Dao nói: "Lúc trước không phải Dương tướng quân đã nói rồi sao? Chỉ cần là việc hữu ích cho người bị thương, tất cả phải lấy lời của quân y làm chuẩn."
Mọi người nghe vậy sắc mặt cũng thả lỏng hơn.
Trì Kính Dao biết họ đều không bài xích chuyện này, chỉ là ngại mà thôi.
Vì thế cậu tự cởi ngoại bào của mình ra, nói: "Không phải chỉ là cởi trần thôi sao, để ta làm trước."
"Đừng đừng đừng!!" Có binh sĩ lập tức ngăn lại: "Trì đại phu là người văn nhã, sao có thể làm vậy. . . . . Bọn ta đều biết lời của Trì đại phu chỉ vì muốn tốt cho bọn ta, đều là binh sĩ với nhau cũng chẳng có gì phải ngại, để ta làm trước."
Người kia nói xong cởi áo của mình trước, sau đó cảm thấy khá mát nên cũng cởi quần ra luôn.
Thấy hắn làm vậy, mọi người cũng thoải mái hơn, chốc lát sau đã đồng loạt cởi hết chỉ để lại tiết khố.
"Mát hơn chút nào chưa?" Trì Kính Dao hỏi.
"Quả thật không nóng như vậy nữa." Mọi người đều đáp lại.
Ở một bên khác.
Bùi Dã ở trong phòng tắm lâu hơn bình thường mấy lần, cuối cùng cũng tắm rửa xong.
Hắn quay lại chỗ ở thì không thấy Trì Kính Dao đâu, trong phòng trống vắng, chỉ thấy một còn khỉ nằm sấp trên ghế ngoài cửa.
Ngày hạ nóng bức, đôi lúc Đại Lão không muốn nằm trong phòng sẽ nằm ngủ ngoài cửa, đợi tới khi đêm xuống tời lạnh lại đi vào phòng theo lối cửa sổ. Hôm nay khi Trì Kính Dao vào Nguyễn Bao Tử rời đi, nó ngại nóng nên không đi theo, liền nằm cạnh cửa ngủ cho tới giờ.
"Cha ngươi đâu?" Bùi Dã hỏi Đại Lão.
"Khịt khịt!" Đại Lão miễn cưỡng giơ tay lên, chỉ chỉ về một hướng.
Bùi Dã duỗi tay xoa xoa đầu nó rồi rời đi tìm Trì Kính Dao.
Sau khi hắn tới nơi, vừa bước vào cửa đã nhìn thấy một cảnh thế này: Trong phòng một đống binh sĩ cởi trần, chỉ có Trì Kính Dao, Nguyễn Bao Tử và Chương đại phu là còn mặc y phục.
Bùi Dã: . . . . . . .
Mọi người vừa thấy Bùi Dã tiến vào, nhất thời đều thấy căng thẳng, như sợ sẽ bị ai đó mắng.
Chương đại phu thấy thế chủ động giải thích cho hắn, đại ý là sợ đám lính say nhiệt do thời tiết nóng nên mới đưa ra hạ sách này.
"Trong doanh trại thương binh, hết thảy đều lấy lời của các ngươi làm chuẩn." Bùi Dã nói.
Mọi người nghe vậy không khỏi thở phào.
Đêm hôm đó, sau khi sắp xếp xong hết thảy, trời cũng đã vào khuya.
"Nhị ca, huynh không giận chứ?" Trên đường trở về, Trì Kính Dao hỏi Bùi Dã.
Trước đó thật ra cậu cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ lo tìm cách giải quyết chuyện của đám thương binh. Đợi sau khi nhìn thấy Bùi Dã cậu mới đột nhiên nhận ra, rất nhiều sau khi yêu sẽ trở nên cố chấp hơn, tính chiếm hữu cũng mạnh hơn.
Nếu Bùi Dã là người như vậy, nói không chừng sẽ tức giận vì thấy cậu và đám thương binh trần truồng ở cùng một chỗ.
"Không giận." Bùi Dã nói.
"Thật sao?" Trì Kính Dao hỏi.
Bùi Dã nghe vậy dừng bước chân, nghiêm túc giải thích với cậu: "Đệ là đại phu, những chuyện đệ làm đều là vì bệnh nhân của đệ, sao ta có thể tức giận vì thế được? Huống chi, đệ cũng không thích bọn họ."
"Ừm." Trì Kính Dao gật gật đầu, nói: "Ta chỉ thích nhị ca thôi."
Bùi Dã không ngờ thiếu niên lại bày tỏ thẳng thắn với hắn như vây, kinh ngạc một lúc lâu vẫn chưa thể hồi thần.
"Nhị ca, huynh về trước đi, ta bận rộn cả đêm cả người lại đầy mồ hôi rồi, đi tắm lại cái đã." Trì Kính Dao nói.
"Có muốn ta. . . . . chà lưng giúp đệ không?" Bùi Dã hỏi.
Trì Kính Dao ngẩn ra, vốn tưởng rằng lời này của Bùi Dã có ý khác, nhưng cậu thấy sắc mặt Bùi Dã không có gì khác thường liền biết chà lưng mà Bùi Dã nói quả thật cũng chỉ là chà lưng mà thôi.
"Không cần đâu." Trì Kính Dao nói.
Mặc dù hiện giờ cậu thích trêu nhị ca mình, nhưng cũng hiểu đạo lý một vừa hai phải.
Chỗ khác thì cũng thôi, chứ phòng tắm thì thật sự rất dễ lật xe, cậu cũng không muốn người ta nóng, chẳng may muốn "chỉnh đốn" cậu một chút thì người chịu thiệt chỉ có cậu mà thôi.
Bùi Dã thấy Trì Kính Dao từ chối cũng không kiên trì nữa.
Sau khi hắn quay lại phòng ở, không biết nghĩ cái gì mà lén vén y phuc của mình nên nhìn.
Mấy năm nay hắn đã đánh qua rất nhiều trận chiến, sẹo cũ sẹo mới trên người quả thật không ít.
Lúc trước thật ra hắn không để ý chuyện này, nhưng hôm nay không biết sao vừa nhìn lại cảm thấy rất ảnh hưởng tới mỹ quan.
Hắn nhớ rõ Trì Kính Dao từng nói, cũng không cảm thấy những vết sẹp này xấu xí.
Nhưng vào thời điểm đó, thiếu niên vẫn coi hắn là huynh trưởng, bây giờ không giống vậy nữa. . . . .
Bùi Dã duỗi tay sờ lên vết sẹo một chút, xúc cảm cũng rất quái lạ.
Hắn thở dài, đột nhiên thấy hơi muộn sầu. . . . .
Nếu là trước kia, cho dù trên mặt hắn có vài vết sẹo thì Bùi Dã cũng tuyệt không cảm thấy chán nản. Vì vào thời điểm đó, hắn cũng không lo lắng tương lai sẽ có ai thích hắn, cho nên cũng không cần thiết phải để ý tới mấy chuyện cỏn con thế này.
Chỉ tới khi trong tim hắn đã có chủ, liền cảm thấy bản thân như không chỉ còn thuộc về riêng mình nữa.
Hết thảy mọi thứ của hắn, từ linh hồn cho tới thể xác đều từ từ trao cho đối phương, không hề giữ lại.
Mà vì hắn rất coi trọng nửa kia, cho nên luôn cảm thấy bản thân không được tốt.
Bùi Dã đắn đo một lúc lâu, thấy Trì Kính Dao vẫn chưa quay về liền lặng lẽ tìm thuốc mỡ mờ sẹo mà thiếu niên cho hắn, bôi hết lên người.
Sợ bị thiếu niên quay về sẽ phát hiện, sau khi bôi xong, hắn còn mở cửa sổ ra có mùi thuốc trong phòng bay bớt.
"Nhị ca. . . . . ." Sau khi Trì Kính Dao tắm xong quay về, nói với Bùi Dã: "Hôm nay lúc huynh tắm có để vết thương dính nước không đấy?"
"Không có." Bùi Dã vội đáp: "Ta rất chú ý. . . . . . Hơn nữa vết thương của ta đã sắp khỏi rồi."
Trì Kính Dao nghe vậy vẫn không quá yên tâm, đi tới ngồi xuống cạnh giường hắn, nói: "Để cho ta xem thử."
"Không cần đâu." Bùi Dã hơi chột dạ, sợ thiếu niên sẽ biết chuyện mình lén bôi thuốc mờ sẹo.
Mặc dù chuyện này cũng không sao hết, nhưng hắn vẫn cảm thấy rất xấu hổ.
Hắn không hy vọng chút tâm tư nhỏ này của mình bị bại lộ trước mặt thiếu niên, như vậy sẽ rất tổn hại tới "hình tượng" hắn tích lũy nhiều năm trước mặt thiếu niên.
"Huynh càng không cho ta xem, ta càng muốn xem." Trì Kính Dao nói.
Cậu trông mong nhìn Bùi Dã, vẻ mặt như muốn nói huynh không cho ta xe ra sẽ quậy phá.
Bùi Dã xưa giờ sợ nhất là biểu cảm này của cậu, nghe vậy đảnh phải chấp nhận, yên lặng cởi áo mình ra.
"Cũng không tệ lắm." Trì Kính Dao nhìn vết thương của hắn nói: "Xem ra thật sự không dính chút nước nào."
Cậu nói xong không biết nghĩ cái gì, nhìn chằm chằm vào người Bùi Dã hồi lâu.
Bùi Dã căng thẳng mà cơ thể cứng đờ, thở cũng không dám thở manh, sợ thiếu niên nhận ra điều khác thường.
"Nhị ca, ta biết vì sao huynh lại không thấy tức giận rồi." Thiếu niên cười nói.
"Vì sao?" Bùi Dã hỏi theo phản xạ.
"Bởi vì huynh rất tự tin." Trì Kính Dao lùi về phía sau vài bước, vẻ mặt thích thú đánh giá Bùi Dã, nói: "Ta thấy thân hình của bọn họ, không một ai có thể sánh bằng huynh được."
Bùi Dã: . . . . . .
Vậy rốt cuộc là đệ đã quan sát bao nhiêu người rồi?
--------------------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Bùi Dã: Ta không hề ăn giấm, ta chỉ tò mò thôi.
--------------------------------------------------------
Hết chương 96.
Danh sách chương