Thấy Thanh Loan bay qua, mèo đen ghé vào đệm mềm trên bàn, an tĩnh quan sát.

Thanh Loan là một loại linh thú cực kỳ cao ngạo, chúng nó đối với việc chọn lựa tu sĩ làm chủ nhân cực kỳ thận trọng, đại bộ phận Thanh Loan suốt cuộc đời cũng sẽ không cùng nhân loại làm bạn.

Theo đạo lý mà nói, Dung Chân tu vi thấp, Thanh Loan hẳn là chướng mắt mới đúng……

Mà ngồi ở trước dược đỉnh Dung Chân đã hiểu được ý tứ Thanh Loan, nàng vội vàng vẫy vẫy tay.

“Không không không, chính ngươi trở về đi.” Dung Chân đem đầu nhỏ Thanh Loan đẩy ra, Thanh Loan không phải là khế ước linh thú nàng muốn.

Thanh Loan bị nàng cự tuyệt, có chút hoang mang tội nghiệp, nghiêng đầu, dùng mắt phượng mỹ lệ nhìn chằm chằm Dung Chân.

Dung Chân than nhẹ một hơi, lai lịch của Thanh Loan nói đến cũng là một cái chuyện xưa thú vị.

Chỗ nàng ở là chân núi Bích Nguyệt Tông một chỗ không ai thèm ngó tới, lưng dựa vách rừng, thường xuyên có linh thú trọng thương bị người ta vứt bỏ ném xuống dưới, Dung Chân vẫn luôn ở trong đám tài liệu Tiết Cảnh Lam để lại cho nàng nghiên cứu luyện dược, liền đem những linh thú đáng thương đó nhặt về, đưa tới trong phòng cẩn thận trị liệu, thuận tiện thí nghiệm thành quả luyện dược của mình.

Dần dà, nàng cũng cứu trợ được không ít tiểu linh thú, vết thương chúng nó khỏi hẳn cũng không muốn hồi Bích Nguyệt Tông, cảm tạ Dung Chân xong, liền chính mình trốn về núi sinh hoạt.

Dung Chân nhặt được Thanh Loan này thời điểm nó còn chưa tiến hóa, là một con thanh điểu bình thường. Thanh điểu so linh thú vẫn có chút quý hiếm, cũng không biết là vị tu sĩ đại tài khí thô nào ném nó.

Nàng ôm thanh điểu nhỏ chưa biến hóa ban đầu trở về xem xét thương thế, phát hiện nguyên nhân, hóa ra là linh hoàn trên cổ thanh điểu hao tổn, bị kiếm khí đánh nát, thanh điểu này sẽ không bao giờ có thể phô ra giọng hát mỹ lệ của nó nữa, tu bổ linh hoàn thanh điểu thật rườm rà, cũng khó trách chủ nhân vứt bỏ nó.

Dung Chân thật ra không sợ phiền toái, nàng ở Tu chân giới không cần phải kiếm cách trở nên cường mạnh như thế nào, thời gian rảnh rỗi rất nhiều. Tốn thời gian ba ngày, nàng tu bổ xong linh hoàn thanh điểu, lại lấy linh dược tẩm bổ, vết thương của nó lúc này mới trị hết.

Ngay tối hôm qua, thân thể thanh điểu phát sinh biến hóa, nguyên bản là một cái chăn lông tròn vo xù xù, thân thể bỗng nhiên trở nên thon dài, trên người tản mát ra ánh sáng nhạt, thoạt nhìn thánh khiết vô cùng, sau đó nó liền ở trước mắt Dung Chân tiến hóa, biến thành một con Thanh Loan linh thú quý hiếm, tiến hóa xong, lực lượng của nó hao hết, lại ngủ rồi, mới vừa rồi hẳn thực lực tiếng ca của Dung Chân đánh thức nó.

Dung Chân biết Thanh Loan trân quý, hơn nữa loại linh thú này cao ngạo vô cùng, chịu chủ động cùng tu sĩ ký kết khế ước, cho thấy nó thật sự thích chính mình.

Nhưng Dung Chân cảm thấy chính mình thật sự không xứng với linh thú giai cấp cao này, có chút sợ hãi, liền xua tay cự tuyệt.

Thanh Loan nhìn chằm chằm Dung Chân hồi lâu, chung quy là tiếp nhận sự thật nó bị cự tuyệt rồi, ngâm nga một tiếng, cánh run run.

Nó tung cánh bay đi, chỉ mang theo một hồi lông đuôi quét qua.

Dung Chân đã quen việc linh thú nào rời đi cũng sẽ lưu lại đồ vật cho nàng, nàng nhặt lông đuôi lên, cũng không cảm thấy đây là một kiện đồ vật trân quý cỡ nào.

Nàng kéo ngăn kéo tủ ra, ném lông đuôi vào, trong ngăn kéo khô mát cũ kỹ còn cất giữ rất nhiều đồ của những linh thú nghịch ngợm khác: một đống quả tùng được gom lại, lông sau khi thay xong kết thành một đoàn bông tròn tròn, lông đuôi bó thành một bó,…

Những cái này đều là linh thú để lại cho nàng, Dung Chân cũng không biết có ích lợi gì, liền tuỳ tiện để đó.

Bỗng nhiên, vào lúc này Dung Chân cảm giác được phía sau có một tầm mắt cực kỳ lạnh băng.

Nàng run lập cập, xoay người nhìn lại, chỉ thấy mèo đen nhìn nàng chằm chằm, đôi mắt kim sắc mang theo ánh rạng rỡ.

“Làm sao vậy?” Dung Chân am hiểu cùng linh thú giao lưu, nàng hỏi một câu.

Mèo đen cao ngạo mà lắc lắc cái đuôi, chuyện mới vừa phát sinh hết thảy làm hắn có chút kinh ngạc, nữ tu sĩ này thế nhưng dứt khoát mà cự tuyệt Thanh Loan muốn mời nàng ký kết khế ước.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Trong không gian chỉ có mình tự hỏi, Dung Chân liền đem đặt ở một bên phù chú nhanh cầm lại đây.

“Mèo con, ngươi muốn cùng ta ký kết khế ước sao?” Dung Chân cười tủm tỉm mà đem phù chú đẩy đến trước mặt hắn, “Ta tu vi tuy rằng có chút thấp, nhưng sẽ làm rất nhiều ăn đồ ngon.”

Đương nhiên, Dung Chân trên thực tế căn bản là không có nhìn ra tình hình đặc thù của hắn, nàng đơn thuần chỉ là muốn tìm một con so với chính mình còn thiếu mệnh hơn làm linh thú khế ước thôi.

Dung Chân tính tình tốt phóng phù chú tới trước mặt hắn, lại đẩy đẩy, thấy mèo đen trầm mặc, liền nghi hoặc hỏi: “Ngươi không muốn sao?”

Mèo đen lần nữa nằm xuống, cái đuôi thon dài cuộn lại, đem đầu chôn xuống, hắn không để ý tới Dung Chân nữa.

Cuối cùng nàng chụp một cái lên đầu mèo đen, ngữ khí thất vọng: “Không muốn thì thôi.”

Dung Chân thật ra không muốn miễn cưỡng, mặc dù này mèo đen thoạt nhìn là một lựa chọn vô cùng đáng để cân nhắc.

Nàng đi đến một bên dược đỉnh, nấu xong dược rồi đổ vào trong chén sứ men xanh, đưa tới bên miệng thổi thổi.

Dung Chân nhìn mèo đen thân mình mềm mượt, da lông tỏa sáng, lại nhịn không được chọc hắn một chút hỏi: “Mèo con, ngươi ăn cái gì?”

Mèo đen không kiên nhẫn quật cái đuôi, hắn quả nhiên giả bộ ngủ, hắn không cần ăn cơm, hắn không ăn đồ ăn nơi này.

Dung Chân đặt chén đầy nước thuốc đặt lên bàn, dặn dò nói: “Đây là dược, ngươi thân mình suy yếu, nó có thể cung cấp năng lượng cho ngươi, có sức lực liền uống đi, không sức lực có thể kêu meo meo hai tiếng để ta tới đút cho ngươi.”

Mèo đen: “…” Ta không phải là mèo!

Dung Chân biết loại linh thú này quái gở, không thích thân cận người xa lạ lắm, cho nên buông chén thuốc xuống liền rời đi.

Mèo đen râu thon dài lại run run, hắn nghĩ nữ tu sĩ này may vẫn còn thức thời.

Dung Chân đẩy cửa đi ra ngoài, hôm nay nàng chuẩn bị ra cửa để tìm xem có cách gì kiếm ra linh thạch không, sư phụ nàng Tiết Cảnh Lam còn chưa có trở về, nàng còn muốn ở chỗ này chờ hắn, không thể bị Bích Nguyệt Tông đuổi đi.

Mới vừa đi ra khỏi phòng, Thanh Loan kia vẫn còn ngồi xổm ở trên cây gậy trúc để phơi quần áo trong viện chậm chạp không có rời đi.

“Ngươi không trở về núi đi sao?” Dung Chân một bên thu thập chính mình đồ vật, một bên hỏi.

Lại một tiếng chim trong trẻo hót vang, Thanh Loan hỏi Dung Chân có muốn thay đổi chủ ý hay không.

Dung Chân hiểu ý tứ của nó, lắc lắc đầu.

Thanh Loan từ bỏ, thất vọng rời đi, nhưng vẫn ở phía trên tiểu viện Dung Chân nấn ná thêm ba vòng, tưới xuống một chuỗi mạn diệu lưu quang, đón ánh mặt trời rời đi.

Ngoài viện là địa bàn Bích Nguyệt Tông, nhà của Dung Chân thực hẻo lánh, ngày thường hiếm khi có người đi qua.

Thế nhưng hôm nay có vài vị tu sĩ ở phụ cận đến, mặc sức tìm kiếm cái gì đó.

Thời điểm Thanh Loan xẹt qua tầm mắt bọn họ, vài vị tu sĩ Luyện Khí kỳ còn đang lầu bầu: “Lộ Thanh sư tỷ muốn chúng ta tìm thanh điểu gì đó, đã vứt thì vứt luôn đi, tỷ ấy cũng không thiếu một con linh thú như vậy .”

Có tu sĩ lẹ mắt phát hiện tung tích Thanh Loan: “Vừa mới bay qua là cái gì, là Thanh Loan sao?”

“Lộ Thanh sư tỷ kêu chúng ta tìm thanh điểu, để ý Thanh Loan làm cái gì?” Có người hỏi một câu ngây ngốc nhưng tính ra lại phù hợp.

“Không phải Thanh Loan là linh thú thanh điểu tiến hóa ra sao? Nó…… Nó bị thương nghiêm trọng như vậy, còn có thể sống?” Một vị tu sĩ khác kinh ngạc nói.

“Nó từ nơi nào bay ra?” Bọn họ nghị luận.

“Hình như là nhà Tiết đạo hữu, hắn ra ngoài rèn luyện, trong nhà chỉ có một tiểu đồ đệ.”

“Đồ đệ của Tiết đạo hữu gọi là gì, họ Dung tên là Chân?”

“Mặc kệ, đem việc này cấp báo cho Lộ Thanh sư tỷ đi.”

Này mấy người biết rõ đuổi không kịp Thanh Loan, liền cuống quít chạy về Bích Nguyệt Tông, đem việc này báo lên.

Dung Chân đương nhiên không biết ở phụ cận nhà nàng đã xảy ra chuyện gì, nàng đem một ít thảo dược ra phơi trong viện, phân loại sửa sang cho tốt, lấy một ít đem lên chợ bán, hết một ngày, cũng kiếm lời chút linh thạch.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Nàng nhéo linh thạch trong tay, tự hỏi bán bao nhiêu mới có thể nộp đủ một năm tiền thuê nhà, một năm mà nói, sư phụ nàng hẳn là có thể trở về rồi đi? Lúc Dung Chân đi qua quầy hàng ở chợ bán thủy sản nhìn trong bồn cá lớn cá bé tươi sống bơi tán loạn, tự dưng nghĩ tới cái gì.

Nàng tốn một khối linh thạch hạ phẩm, xách hai con cá hoa vàng về nhà, một cái cho mèo ăn, một cái chính mình ăn.

Dung Chân trở về nhà thời điểm, mèo đen vẫn nằm ở cái đệm ngủ, nàng hướng bếp lò búng móng tay, một chùm ngọn lửa sáng lên.

Nàng trước tiên là mổ cá hoa vàng sạch sẽ bỏ vào mâm, đưa tới trước mặt mèo đen.

Dung Chân chú ý nhìn xuống chén trên bàn, mèo đen đem uống thuốc rồi, còn rất ngoan.

Mèo đen bị mùi tanh cá hoa vàng trên người nhàn nhạt huân tỉnh, hắn liếc Dung Chân một cái.

Thuốc hắn sẽ uống, đồ ăn nhân loại, hắn xác thật không có hứng thú.

Dung Chân thử rất nhiều lần, xác nhận mèo đen đối cá hoa vàng không có hứng thú, nàng chỉ có thể chính mình ăn.

Không bao lâu, một chén canh cá hoa vàng , một mâm rau xào, một chén cơm, tất cả được bưng lên bàn.

Địa phương Dung Chân dùng để cứu trợ linh thú thường là phòng bếp cũng phòng ăn, mèo đen lúc này nằm trên cái bàn kỳ thật là bàn ăn.

Nàng liền ngồi như vậy trước mặt một con mèo ăn cơm chiều, trên bàn canh cá hoa vàng thanh đạm tươi ngon, rau thanh nộn ngon miệng, cơm vừa chín từng hạt rõ ràng.

Mèo đen đôi mắt lười biếng nâng lên, không chút để ý mà liếc Dung Chân một cái.

Dung Chân cúi đầu uống canh, phát ra tiếng hút nhỏ vụn, trong không gian an tĩnh, ngay cả âm thanh nhấm nuốt rất nhỏ cũng có thể mèo đen nghe đến chính xác.

Đồ ăn nhân loại…… Mèo đen nghiêng đầu nhìn chằm chằm cái muỗng ăn canh của Dung Chân, trong ánh mắt mang lên một chút ý vị nghiên cứu tìm tòi.

Dung Chân đương nhiên chú ý tới ánh mắt hắn, nàng chỉ cho là mèo đen này thèm, vì thế cầm một cái muỗng sạch sẽ, múc cho mèo đen một muỗng lớn chỗ thịt cá hoa vàng.

“Mèo con ăn không?” Dung Chân hỏi.

Mèo đen vươn đầu lưỡi liếm một chút thịt cá hoa vàng trên muỗng, hắn tự nói là chỉ nếm thử mà thôi, hắn vẫn là lần đầu tiên ăn đồ ăn nhân loại đưa.

Dung Chân chia một nửa thịt cá cho hắn, nàng nghĩ mèo nhỏ còn có cá tính, chỉ ăn đồ ăn của riêng mình.

Mèo đen ăn đồ ăn đến không còn một mảnh, Dung Chân dọn dẹp sạch sẽ xong lại xem xét thương thế của hắn một chút.

Nàng tìm không ra miệng vết thương nào trên người mèo đen, nhưng nàng biết mèo đen hiện tại cực kỳ suy yếu, di chuyển đều khó khăn.

Có lẽ ngày mai có thể tốt lên một chút, Dung Chân thầm nghĩ.

Lúc sắp ngủ, Dung Chân đi xem mệnh bài trong phòng Tiết Cảnh Lam một chút, nó vẫn sáng lên như thường.

Dung Chân không muốn rời khỏi Bích Nguyệt Tông nguyên nhân là vì điều này, thắp sáng mệnh bài cần trận pháp chống đỡ, mỗi ngày đều phải nạp một viên linh thạch cấp cho nó vận chuyển, rời đi nơi này, nàng không có biện pháp tự mình thiết lập trận pháp thắp sáng mệnh bài, đến lúc đó Tiết Cảnh Lam cũng tìm không thấy nàng.

Trước khi ngủ nàng theo lẽ thường tu luyện một chút, chẳng qua hiệu suất rất thấp, chỉ có chút ít linh khí dung nhập vào kinh mạch bên trong nàng.

Trải qua nhiều năm tích lũy như vậy, linh căn có kém thì Dung Chân không lâu nữa cũng đột phá Trúc Cơ kỳ đi vào Luyện Khí kỳ, chỉ là Tiết Cảnh Lam chậm chạp chưa về, nàng cũng không biết chính mình nên đột phá làm sao.

Dung Chân ngủ rồi, một góc nho nhỏ lâm vào yên lặng, mèo đen nằm trên đệm, đôi mắt sáng lên, nó nhìn chằm chằm phù chú Dung Chân để lại chỗ này.

Ngày kế, Dung Chân không phải tự nhiên tỉnh mà bị một trận tiếng đập cửa thô bạo doạ tỉnh.

Nàng cuống quít rời giường, rửa mặt qua loa liền ra mở cửa sân lớn.

“Cái kia, tiền thuê nhà Bích Nguyệt Tông, trong vòng ba tháng ta sẽ đưa……” Dung Chân tưởng người tới giục nợ, mơ mơ màng màng xoa đôi mắt liền nói.

“Ai thèm mấy khối linh thạch của ngươi?” Một giọng nữ thanh thúy kiều man vang lên, “Ngươi mau đem Thanh Loan ngươi giấu giao ra đây!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện