A Huyền kinh ngạc nhìn chằm chằm Chuyển Hồn Đan bên trong dược đỉnh .

Là…. hắn ngay từ đầu liền không cảm thấy Dung Chân có năng lực luyện chế ra Chuyển Hồn Đan.

Tựa như…… Tựa như hắn phía trước không tin nhân loại có năng lực chữa trị được hồn phách của người bị ác quỷ xé rách.

A Huyền vẫn còn nhớ rõ nhân loại lần đầu tiên nghiên cứu ra Chuyển Hồn Đan, đó là nỗ lực của trăm ngàn người, bọn họ không biết tài liệu cùng liều thuốc, cũng không biết độ lửa và thời điểm bỏ vào khi luyện dược, nhưng một lần lại một lần máy móc thả nguyên liệu, từ đó phương pháp huyền bí chữa trị linh hồn bị khai quật.

Nếu có kiên trì cùng nghị lực, dù chỉ là nhân loại, cũng có thể nhìn trộm đến thiên cơ.

Đương nhiên, nỗ lực thuần tuý và thiện ý của những người đi trước lại bị hậu nhân xuyên tạc trở thành công cụ kiếm tiền, làm cho nhận biết của A Huyền đối nhân loại đổi mới tới cực hạn.

Người với người … không giống nhau.

A Huyền nhìn đến Dung Chân ngã bò ra bàn, nàng xác nhận Chuyển Hồn Đan đã luyện ra, mục tiêu khiến nàng vẫn luôn chống đỡ đạt thành cũng không thể là động lực lôi kéo nàng bảo trì thanh tỉnh.

Nàng mệt cực kỳ, trực tiếp ngủ.

A Huyền từ trên xà nhà nhẹ nhàng rơi xuống, ngay khi hắn tiếp đất, thân hình nho nhỏ trong nháy mắt bị sương mù lượn lờ làm mờ thân hình phóng đại lên rất nhiều lần của nó, biến thành một con mèo lớn bốn chân chấm đất sắp cao tới người.

Thân hình hắn ưu nhã, đường cong trên sống lưng như mực đen rơi xuống từ đầu bút lông quay cuồng tỉ mỉ phác hoạ.

Mấy ngày nay, bởi vì Dung Chân tu luyện công pháp tương tự hắn, cho nên tốc độ hắn khôi phục lực lượng cũng nhanh lên.

Biến thành hình thái khổng lồ hơn, đối với hắn hiện tại có thể nói dễ như trở bàn tay.

A Huyền tuy rằng thân hình thật lớn, nhưng khi rơi xuống đất nhẹ nhàng không có tiếng động, hắn cúi đầu ngậm Dung chân đang ghé trên bàn lên, đầu ngoắc một cái đã đem nàng vứt tới trên lưng mình.

Hắn trước tiên mang Dung Chân về phòng, còn ba cái Chuyển Hồn Đan kia chờ Dung Chân tỉnh lại rồi nói.

Mèo đen lớn mang theo Dung Chân từ cửa sau phòng luyện dược rời đi, ở chỗ hậu viện lưu lại một chuỗi ấn hoa mai to đùng.

Mang Dung Chân ném về trên giường xong, A Huyền lại bị màu đen sương mù vờn quanh, biến trở về bộ dạng ban đầu.

Nó cuộn tròn thân mình, ngủ ở đệm mềm ở đầu giường Dung Chân, yên bình đi vào giấc ngủ.

Buổi trưa ngày hôm sau, Dung Chân tỉnh lại, dưới ánh nắng chiếu xuống, hàng mi dài của nàng run rẩy.

Nàng mở bừng mắt, đôi mắt nhạt màu dưới ánh sáng sáng ngời trở nên xinh đẹp ấm áp màu hổ phách.

Dung Chân cảm giác được đầu mình rất đau, đứng dậy xoa xoa huyệt Thái Dương, kinh ngạc chính mình thế nhưng lại ngủ trên giường ở trong phòng.

Nàng đã vài ngày không về phòng, hiện tại vì sao lại ở chỗ này, chẳng lẽ là tối hôm qua nàng mệt quá nên bất giác mò về phòng ngủ? Dung Chân cảm giác đầu lâm vào hôn mê, tìm kiếm trong hồi ức, chỉ nhớ rõ tối hôm qua nàng thấy Chuyển Hồn Đan được luyện chế thành công nằm bên trong dược đỉnh, ánh sáng chói mắt màu bạc kia làm nàng ấn tượng sâu đậm.

Thành công!

Dung Chân lúc này mới phản ứng lại, bị niềm vui sướng thật lớn bao phủ.

Nàng rời giường, lung tung lấy nước lạnh rửa mặt, thấy A Huyền vẫn còn ngủ, nàng chỉ vươn tay chọc chọc.

A Huyền mở mắt ra, đôi mắt ánh kim nhìn chằm chằm Dung Chân.

“Tối hôm qua ta không biết làm sao trở về được đây.” Dung Chân rất nhanh đem niềm vui thật lớn này áp xuống, ngữ khí nói chuyện vẫn là đều đều, “Ta đi phòng luyện dược nhìn xem.”

Lần này, A Huyền tự mình nhảy tới trên vai Dung Chân.

Hắn còn nhớ rõ Dung Chân lúc trước nói với Diêu Thanh Lộ, nếu nàng thành công luyện chế đan dược, liền phải đáp ứng nàng một cái giao dịch.

Cũng không biết Dung Chân muốn Diêu Thanh Lộ trả cái đại giới gì.

Dung Chân đẩy cửa ra, Diêu Thanh Lộ dựa vào tiểu đình trong viện, trước mặt còn có một đống Thanh Tâm Thảo.

Tối hôm qua Dung Chân hồi lâu không có ra tới, nàng chịu đựng không nổi ngủ luôn rồi.

“Diêu cô nương.” Dung Chân đề cao giọng gọi nàng.

Diêu Thanh Lộ bị nàng đánh thức, mở mắt ra, mê mang mà nhìn Dung Chân.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Chuyển Hồn Đan luyện chế ra rồi.” Dung Chân bình tĩnh nói với nàng.

“Thật sự?” Diêu Thanh Lộ không dám tin tưởng, nói thực là chính nàng cũng đều không còn ôm hy vọng gì.

“Ừ.” Dung Chân nhàn nhạt ứng giọng, đi vào phòng luyện dược, Diêu Thanh Lộ không dám tiến lên, liền chờ như vậy.

Nàng khom lưng mở ra dược đỉnh, bên trong nằm ba cái ngân quang lấp lánh Chuyển Hồn Đan.

Dung Chân cẩn thân để Chuyển Hồn Đan vào trong tráp, đi ra ngoài cửa, ngoại viện Diêu Thanh Lộ duỗi tay muốn lấy .

“Diêu cô nương, ta nói, có điều kiện.” Dung Chân cùng nàng mặt đối mặt ngồi trên bàn đá ở tiểu đình, đem hộp dược thu trở về.

“Cô muốn cái gì?” Diêu Thanh Lộ chờ đợi đáp án của Dung Chân.

Đương nhiên mèo đen ngồi xổm trên vai Dung Chân cũng đối với đáp án của Dung Chân cảm thấy tò mò.

Hắn biết Dung Chân dục vọng không cao, như vậy nàng lại muốn đạt được cái gì từ Diêu Thanh Lộ đây?

Dung Chân giơ tay, vỗ một chút sống lưng A Huyền, nhẹ giọng hỏi: “Cô nói cô từng đi Thủy Nguyệt Các xin thuốc, lại phát hiện bọn họ lũng đoạn Chuyển Hồn Đan, làm tông môn của tu sĩ bị hao tổn linh hồn táng gia bại sản, mượn điều này gom tiền, đúng không?”

Diêu Thanh Lộ theo không kịp ý nghĩ Dung Chân, nàng chỉ có thể gật gật đầu, cắn răng căm giận nói: “Đúng vậy.”

“Chuyển Hồn Đan có thể cho cô.” Dung Chân đã hoàn toàn nắm giữ phương pháp luyện Chuyển Hồn Đan, “Nhưng cô phải giúp ta lấy giá thấp bán Chuyển Hồn Đan cho những tông môn có nhu cầu.”

“Dung Chân, cô điên rồi sao?!” Đây là Diêu Thanh Lộ lần thứ hai đối Dung Chân nói ra những lời này, “Cô biết thế lực Thủy Nguyệt Các có bao nhiêu khổng lồ không? Ta nếu đi bán Chuyển Hồn Đan chặt đứt đường tài lộ bọn họ, bọn họ tất nhiên sẽ ghim ta.”

“Ta đương nhiên biết, cho nên cho cô đi.” Dung Chân thu liễm mắt, nghiêm túc nói với Diêu Thanh Lộ, “Đúng là bởi vì Thủy Nguyệt Các thực lực khổng lồ, cho nên việc này không thể liên lụy tông môn ta, chỉ là cá nhân ta quyết định.”

“Cho nên cô phải làm chuyện điên cuồng như vậy, muốn cho ta thay ngươi tiếp nhận lửa giận của Thủy Nguyệt Các?” Diêu Thanh Lộ không dám tin tưởng.

“Đương nhiên.” Dung Chân gật gật đầu, nàng sớm đã suy xét qua, Thủy Nguyệt Các có thể trả thù hay không còn không biết, nhưng nàng muốn làm vậy, cũng phải đem dấu vết của mình xoá sạch sẽ.

“Cô……” Diêu Thanh Lộ nhướng mày nhìn phía Dung Chân, trong mắt nàng là khiếp sợ cùng sợ hãi, còn có một tia thần sắc phức tạp.

“Đây là giao dịch, ta sẽ không không bắt buộc cô trợ giúp, chỉ là muốn cô trả đại giới.” Dung Chân chớp chớp mắt, đối Diêu Thanh Lộ gằn từng chữ một nói.

“Dựa vào cái gì những tông môn về sau mua Chuyển Hồn Đan với giá thấp lại không cần trả giá đại giới như vậy?” Diêu Thanh Lộ hỏi ngược lại.

“Diêu cô nương, ta tưởng cô biết đáp án của vấn đề này.” Dung Chân giơ tay, chỉ chỉ cổ mình chỗ ấn ký nội phủ.

Trong nháy mắt, mặt Diêu Thanh Lộ đỏ lên, nàng biết ý tứ của Dung Chân.

Hoá ra, thật sự không ngừng vì mẫu thân nàng chỉ có một người mà thôi.

Điều kiện Dung Chân nói ra so sánh với Thủy Nguyệt Các, cũng không tính là hà khắc, nhưng ngày ấy khi xin thuốc, thực lực Thủy Nguyệt Các vẫn làm Diêu Thanh Lộ kiêng kị.

Từ lão hổ há miệng đoạt miếng ăn, hậu quả sẽ như thế nào, ai cũng không biết.

Tuy rằng Nguyệt Chi Vực có Đế Huyền Điện quản, Thủy Nguyệt Các cũng không dám quá phận, nhưng sau lưng sẽ làm cái gì cũng không biết.

Diêu Thanh Lộ suy nghĩ trăm hồi ngàn chuyển, trong nháy mắt suy xét rất nhiều loại trường huống, nhưng để ý nhất, lửa sém lông mày vẫn là sinh tử của mẫu thân.

Không thể lại kéo dài, điều quan trọng bây giờ là phải đưa ra quyết định.

Diêu Thanh Lộ chung quy vẫn tiếp nhận hộp dược từ trong tay Dung Chân, lên tiếng: “Được.”

Dung Chân gật đầu, nàng nhìn Diêu Thanh Lộ rời đi, nhặt lên điểm tâm lạnh trên bàn đưa vào trong miệng.

Bánh gạo nếp này để ở ngoài phòng gió tuyết đông lạnh rồi, khi vào miệng, ngọt tan ra, băng mát lạnh, hương vị thế nhưng còn không tồi.

Lúc này, ngồi xổm ở đầu vai nàng A Huyền đã nhảy xuống, hắn đầu tiên là ngửi một chút mâm bánh gạo nếp, cũng không cảm thấy hứng thú.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Nghe được Dung Chân đưa ra giao dịch, hắn cũng rất kinh ngạc.

A Huyền không nghĩ tới, Diêu Thanh Lộ thuận miệng nói một chút về việc ở Thủy Nguyệt Các, vậy mà nàng đã ghi tạc trong lòng.

Từ lúc chữa trị vết thương cho Thanh Loan xong, nàng hẳn là liền bắt đầu suy xét việc này……

Thủy Nguyệt Các là cái đồ quỷ gì, hắn không có ấn tượng, trừ Đế Huyền Điện, thế lực tông môn khác ở trong mắt A Huyền đều là tiểu môn tiểu phái ở nông thôn.

Nhưng mặc dù là một thế lực nho nhỏ trong Nguyệt Chi Vực, nhưng không phải thứ hiện tại Dung Chân có thể chọc, cho nên nàng để Diêu Thanh Lộ thay nàng ra mặt.

Thật là một nước đi tốt .

Dung Chân vươn tay vuốt ve sống lưng A Huyền một chút, nàng suy xét rất đơn giản, tu sĩ bị ác quỷ chạy ra g·ây thương tích quá nhiều.

Nếu nàng luyện chế Chuyển Hồn Đan thành công, như vậy cái phối phương này không thể lãng phí, vừa lúc còn có nhiều tu sĩ như vậy cần nó, nàng có lý do gì mà đem Chuyển Hồn Đan giấu đi.

Nàng tùy tiện ăn chút điểm tâm lạnh lấp đầy bụng, lại từtúi gấm không gian lấy ra một ít thịt khô loại bán thành phẩm đút cho A Huyền ăn.

A Huyền ăn một mâm thịt xông khói hương vị cũng không tính là mỹ vị, hắn nghĩ Dung Chân như thế nào vẫn nhớ rõ hắn còn chưa có ăn cơm.

Hắn không muốn ăn.

Chờ A Huyền ăn xong, Dung Chân chỉ chỉ bả vai mình để hắn nhảy lên.

Hiện tại, còn có một việc cuối cùng.

Dung Chân cởi bỏ cấm chế Thiên Lam Môn, mang theo A Huyền bay lên, vẫn luôn hướng trên núi mà bay, đi tới địa phương mấy ngày trước đây Thanh Loan cư trú.

Dung Chân quan sát qua, Thanh Loan đã ở chỗ này lưu lại vài ngày.

Lúc này Thanh Loan nằm trên nhánh cây ngủ, Dung Chân chọc chọc đầu nó.

Mắt phượng mỹ lệ của nó mở, từ cảnh trong mơ dài dòng tỉnh lại, mê mang mà nhìn về phía Dung Chân.

“Ngươi xem.” Dung Chân nói với Thanh Loan, chỉ chỉ phương hướng Thiên Lam Môn.

Chỉ thấy ở một chỗ trong Thiên Lam Môn, từ xa có thể nhìn tới được Diêu Thanh Lộ đang nâng Diêu Nhất Nhu đi ra.

Ba cái Chuyển Hồn Đan cũng đủ chữa trị phần hồn phách bị hao tổn còn lại, Diêu Nhất Nhu hấp thu dược tính rất nhanh đã tỉnh lại.

Diêu Nhất Nhu tuy rằng vẫn còn yếu, nhưng thần trí đã khôi phục thanh minh, cũng có thể ở trong viện khắp nơi đi lại.

Thanh Loan trừng lớn mắt, nó vô luận như thế nào cũng không thể tưởng được, cảnh trong mơ của mình có thể trở thành sự thật.

Mỏ của nó nhẹ nhàng mổ mổ lòng bàn tay Dung Chân, ăn sạch sẽ bánh gạo nếp nàng mang đến.

Một tiếng thanh khiếu vang lên, nó tung cánh lên, hướng Dung Chân gật gật đầu, trên đầu linh vũ thon dài hơi hơi đong đưa.

Nó ở hướng Dung Chân nói lời cảm tạ, rồi sau đó xoay người, thân hình thon dài bay vào không trung, tung cánh mà đi.

Sau này nó cùng Diêu Thanh Lộ, không còn liên quan, 78 năm tương ngộ của bọn họ đến đây kết thúc.

Khi Thanh Loan rời đi, để lại một bó lưu quang xinh đẹp, nó nhẹ nhàng sái lạc .

Ở bên trong Thiên Lam Môn, Diêu Thanh Lộ ngước mắt, thấy được phía chân trời chợt lóe qua thân ảnh màu xanh lơ.

Nàng chớp chớp mắt, hàng mi dài cong vút có ánh nước hiện lên.

Diêu Nhất Nhu xoay người, mở miệng nhắc nhở: “Thanh Lộ, Thiên Lam Môn cho con linh dược, con phải thật tình cảm ơn bọn họ mới phải, nếu là bọn họ đưa ra điều kiện gì, con cũng phải thực hiện.”

Diêu Thanh Lộ hơi hơi hé miệng, nàng cũng không tính nói với Diêu Nhất Nhu điều kiện của Dung Chân, bởi vì nói ra như vậy, đến lúc đó Thủy Nguyệt Các tra lại đây, có thể đẩy Bích Nguyệt Tông ra, không liên quan.

Việc này từ đầu đến cuối, nhân quả là nàng dựng lên, thứ nàng để ý không nhiều lắm, Bích Nguyệt Tông là thứ đầu tiên.

Khi hai người các nàng đang nói chuyện, phía chân trời một đạo kiếm ý lạnh thấu xương xẹt qua, phảng phất như thủy mặc vẩy lên.

Là Tiết Cảnh Lam.

Dung Chân ở trên núi Thiên Lam Môn, cũng chú ý tới ánh kiếm này.

Đi nhiều ngày như vậy, Tiết Cảnh Lam rốt cuộc đã trở lại.

Nàng nheo mắt lại để nhìn r hơn, trong tay Tiết Cảnh Lam còn xách thêm một người, dáng người nhỏ xinh.

Đây hẳn là…. chính là…… chính là nữ chủ trong cốt truyện đi?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện