Dung Chân một lần cảm nhận được cốt truyện tới gần, nàng hít sâu một hơi, làm bản thân bình tĩnh lại.

Chỉ là, cũng không biết sư muội tương lai như thế nào.

Dung Chân bay đến sơn môn Thiên Lam Môn, từ thang lầu xoắn ốc chậm rãi đi lên, đến góc cuối, nàng nhìn thấy Tiết Cảnh Lam đi tới, một thân gió tuyết rớt xuống chấn động.

“Sư phụ.” Nàng gọi Tiết Cảnh Lam một tiếng.

Tiết Cảnh Lam gật đầu, nheo mắt lại dò xét một chút hơi thở trong Thiên Lam Môn, hắn cảm nhận được hơi thở của Diêu Thanh Lộ cùng Diêu Nhất Nhu.

“Thiên Lam Môn có khách?” Tiết Cảnh Lam dịu dàng hỏi.

“Đúng vậy.” Dung Chân đang định đem chuyện này nói cho Tiết Cảnh Lam, lại thấy hắn lại xách theo tiểu cô nương trong tay, cười cười với Dung Chân, “Khi giết ác quỷ, nhặt được ở trên đường.”

“Nhặt…… Nhặt?” Dung Chân đi theo Tiết Cảnh Lam đi vào trong chủ điện, có chút nghi hoặc hỏi.

A Huyền ngồi xổm trên vai nàng, liếc cô nương trong tay Tiết Cảnh Lam một cái, tuổi tác ước chừng 19-20 tuổi, không thấy rõ khuôn mặt, nhưng chỉ cần một lần là có thể nhìn ra được linh căn nàng, vậy mà là tuyệt phẩm Thiên linh căn ngũ hành toàn thông.

Linh căn này ở trong nhân loại cực kỳ hiếm thấy, tính toàn bộ Tu chân giới, cũng tìm không thấy ba vị.

Kết quả…… Cứ như vậy bị Tiết Cảnh Lam tùy tiện nhặt được ở trên đường? “Thời điểm ta truy tìm tung tích ác quỷ, ở phụ cận thôn Kiều gia, khi đó tuyết lớn khắp núi, ác quỷ bị nhốt sâu bên trong núi, đói cực nên hung tính quá độ, vừa vặn gặp phải nữ tử này ở trong núi, liền tính toán xuống tay.” Tiết Cảnh Lam giải thích, “Ta cứu nàng lúc nàng còn hôn mê bất tỉnh lại phát hiện ra linh căn đặc thù, liền nghĩ mang về trong môn nhìn xem.”

“Thôn Kiều gia.” Dung Chân nhẹ giọng nói, nàng nhớ tới tên nữ chủ trong sách đúng là Kiều Tuyết Tung.

Tiết Cảnh Lam đặt nữ tử này ở trên giường, trong nhà có trận pháp bảo hộ, rất là ấm áp, nàng vẫn nhắm chặt hai mắt.

Dung Chân nhìn mặt nàng, băng cơ ngọc nhan, mỹ lệ phi thường.

“Thôn Kiều gia hẻo lánh, không biết sự tồn tại của tu sĩ, nàng hẳn là khi còn bé biểu hiện ra năng lực của tu sĩ, bị người trong thôn sợ hãi xa lánh, đuổi nàng đến trong núi một mình cư trú.” Tiết Cảnh Lam nhìn nàng, vuốt cằm nói.

“Chắc vậy rồi.” Dung Chân gật gật đầu.

“Thời điểm bị đuổi ra đi, nàng còn không có tên.” Tiết Cảnh Lam tiếp tục nói, “Nếu ta thu nàng làm đồ đệ, cần phải bắt đầu với một cái tên mới.”

Dung Chân rũ mắt, nhìn chăm chú vào tiểu cô nương xinh đẹp trên giường: “Nàng họ Kiều.”

“Đúng vậy, người Kiều gia thôn đều họ Kiều.” Tiết Cảnh Lam gật gật đầu.

“Sư phụ lúc tuyết lớn khắp núi tìm được nàng, không bằng gọi Tuyết Tung như thế nào?” Dung Chân nghĩ thầm dù sao nàng cũng không ngăn cản được cốt truyện, dứt khoát tiếp tục sao chéo đáp án nguyên thư rồi tính.

“Kiều Tuyết Tung, tên này không tồi.” Tiết Cảnh Lam đôi mắt híp lại, rất là vừa lòng.

Dung Chân ở chỗ hắn không thấy được, khe khẽ thở dài, Kiều Tuyết Tung còn cần phải tu dưỡng thêm một đoạn thời gian, mới có thể tỉnh lại.

Nàng theo sau Tiết Cảnh Lam, đi ra ngoài điện.

“Tới Thiên Lam Môn có hai người, một người là tông chủ Bích Nguyệt Tông, một người còn lại là Diêu tiểu cô nương, đúng không?” Tiết Cảnh Lam nhẹ giọng hỏi Dung Chân.

“Là bọn họ.” Dung Chân nói cho Tiết Cảnh Lam sự tình phát sinh mấy ngày nay, bao gồm cả chuyện nàng muốn luyện chế Chuyển Hồn Đan và chuyện ngăn cản Thủy Nguyệt Các bán giá cao, cũng toàn bộ báo cho.

“Diêu tông chủ là người tốt, con luyện chế ra Chuyển Hồn Đan cứu tánh mạng nàng, cũng không sai.” Tiết Cảnh Lam gật gật đầu, hắn cùng Diêu Nhất Nhu có quen biết mới có thể ở nhờ Bích Nguyệt Tông.

“Thủy Nguyệt Các sao……” Tiết Cảnh Lam thở dài một tiếng, “Nếu con để Diêu tiểu cô nương ra mặt bán Chuyển Hồn Đan cũng không có gì vấn đề lớn.”

Hắn gật gật đầu với Dung Chân, đi qua chỗ Diêu Nhất Nhu ở, chắc là tìm nàng ôn chuyện.

Dung Chân một mình đứng tại chỗ, ngoái đầu liếc mắt nhìn trộm Kiều Tuyết Tung đang hôn mê.

Quả nhiên, cốt truyện vẫn đúng hạn mà tới.

Nàng ở trước giường Kiều Tuyết Tung đổ một ly nước ấm, lấy tay xem mạch cho Kiều Tuyết Tung, thực vững vàng, cũng không đáng lo ngại.

Dung Chân nhìn gương mặt nàng khi ngủ mê, lặng lẽ nghĩ, đây là sư muội nàng, nữ chủ trong sách, mấy ngày nay phát sinh hết thảy đều phảng phất giống như cảnh trong mơ.

Xác nhận Kiều Tuyết Tung không có gì đáng ngại, Dung Chân đi ra ngoài điện, đang chuẩn bị về tiểu viện của mình, lại nhìn thấy Diêu Thanh Lộ hướng nơi này đi tới.

“Tiết chân nhân cùng mẫu thân ta nghị sự.” Diêu Thanh Lộ ngước mắt liếc Dung Chân một cái, “Ta cùng cô thương lượng một chút chuyện bán Chuyển Hồn Đan cho những tông môn khác.”

Dung Chân cùng nàng tùy tiện tìm một chỗ ở hành lang, ngồi xuống: “Nhanh như vậy sao?”

“Mẫu thân ta đã khôi phục, chỉ là chữa trị linh hồn cũng không phải thân thể bị thương mà yêu cầu tu dưỡng, ăn Chuyển Hồn Đan liền có thể tốt lên rồi.” Diêu Thanh Lộ khẽ cau mày, “Cô muốn chia thuốc, còn không phải là vì cứu người sao, còn không mau chút?”

Dung Chân chớp chớp mắt, nàng cảm thấy Diêu Thanh Lộ nói không sai.

“Chuyển Hồn Đan, cô tính bán giá bao nhiêu?” Diêu Thanh Lộ hỏi.

“Lúc trước ở hiệu thuốc dưới sơn môn Bích Nguyệt Tông thu bao nhiêu, ta liền lấy giá cả bấy nhiêu.” Dung Chân trong lòng sớm định giá.

Một viên Chuyển Hồn Đan chỉ cần mười cái trung phẩm linh thạch, giá cả này rẻ quá mức rồi, đối với tông môn có tiền có thể nói không khác gì tặng không.

“Như vậy quá rẻ!” Diêu Thanh Lộ nghĩ, Dung Chân ít nhiều gì cũng phải kiếm lời một ít, phải biết rằng, với cái giá cả này ở bên ngoài mua một bó nhũ mao chó sói Ngân Tông lang đều mua không nổi.

Nhũ mao chó sói Ngân Tông trong tay Dung Chân đều là linh thú tặng không nàng, nàng dĩ nhiên cảm thấy không có gì: “Cứ bán cái giá đó đi.”

“Ta có thể giúp cô bán, đến lúc đó cô không được hối hận đó.” Diêu Thanh Lộ chỉ nghĩ Dung Chân chưa có gặp qua cảnh tượng nhiều môn phái đứng ở ngoài Thủy Nguyệt Các chờ mua thuốc.

“Được.” Dung Chân mang theo ý cười, gật gật đầu với Diêu Thanh Lộ.

“Cô sẽ hối hận.” Diêu Thanh Lộ hận sắt không thành thép, Dung Chân không tính dùng Chuyển Hồn Đan làm giàu, nhưng Thiên Lam Môn quá nghèo, nàng thu nhiều thêm một chút linh thạch, cũng không phải không thể.

“Ta sẽ không hối hận.” Dung Chân thật ra nhìn mọi chuyện rất tích cực, linh thạch sinh không thể mang đến, chết không thể mang theo, về sau Thiên Lam Môn cũng không thiếu tiền, nàng không cần thiết hao hết tâm tư vì kiếm một chút tiền cứu mạng kia.

“Chờ sau khi mẫu thân ta rời khỏi, ta liền đi Thủy Nguyệt Các.” Diêu Thanh Lộ nói với Dung Chân.

“Ừ.” Dung Chân gật gật đầu.

“Sư phụ cô mang theo một tiểu cô nương trở về?” Diêu Thanh Lộ lại nghĩ tới cái gì, trực tiếp hỏi.

“Đúng vậy.” Dung Chân thực ngắn gọn mà đáp lại.

“Nàng linh căn quá đặc thù, mẹ ta từ xa liền có thể nhìn ra, là tuyệt phẩm Thiên linh căn, xem bộ dáng này, sư phụ cô chắc chắn muốn thu nàng làm đồ đệ.” Diêu Thanh Lộ cười nhạt một tiếng.

“Ừ.” Dung Chân lại đáp, tựa hồ cảm xúc không có gì dao động quá lớn.

“Nàng tư chất tốt như vậy, tư chất của cô lại bình thường, đến lúc đó sớm muộn gì sư phụ cũng sẽ không cần cô.” Diêu Thanh Lộ nheo mắt lại nói, ở trong tông môn tu tiên, đệ tử linh căn kém bị vắng vẻ bỏ qua là chuyện thường thấy.

Rốt cuộc ở Tu chân giới, linh căn quyết định hết thảy, thế gian này ngàn vạn năm qua, không có bất luận một người nào có thể đột phá sự hạn chế của linh căn, một người từ giáng sinh khởi, liền chú định tương lai có thể tới độ cao nào.

Bên này Dung Chân còn chưa mở miệng, cách đó không xa liền truyền đến một âm thanh trêu chọc dễ nghe.

“Diêu tiểu cô nương, ta đều nghe được nha.” Tiết Cảnh Lam dựa vào lan can bằng gỗ cách đó không xa, một bên gặm táo trong tay, một bên nói.

Diêu Thanh Lộ xoay đầu đi, nhíu mày, lại chỉ có thể gọi một câu: “Tiết chân nhân.”

Nói xong, nàng trực tiếp đứng dậy, rời đi.

Thấy Diêu Thanh Lộ rời đi, Tiết Cảnh Lam ngồi xuống, nói thẳng với Dung Chân: “Diêu tiểu cô nương suy đoán không có sai, ta xác thật muốn thu nàng làm đồ đệ.”

Đến nỗi nguyên nhân Tiết Cảnh Lam cũng không có nói ra, nhưng Dung Chân trong lòng biết rõ, rốt cuộc thì Kiều Tuyết Tung tư chất thật sự quá tốt, tồn tại ở bên ngoài sẽ bị các đại tông môn tranh giành.

“Vâng.” Dung Chân cúi đầu đổ cho mình ly trà, gật gật đầu.

“Sau khi trở về, ta vốn dĩ tính đến Đế Huyền Điện lĩnh thưởng, nhưng còn có chuyện chưa hoàn thành có chút buồn rầu.” Tiết Cảnh Lam nói lên nỗi lo của chính mình.

“Sư phụ, chuyện ra sao?” Dung Chân ngước mắt nhìn Tiết Cảnh Lam một cái, trực tiếp hỏi.

Nàng không tin, còn có chuyện gì mà Tiết Cảnh Lam cảm thấy khó giải quyết.

“Việc này ta vừa mới hỏi qua Diêu tông chủ, nàng tỏ vẻ cũng bó tay không biện pháp.” Tiết Cảnh Lam bất đắc dĩ than nhẹ.

Hắn một tay nâng lên, một đạo ánh sáng thủy mặc nhoáng lên.

Thời điểm hơi thở quen thuộc phát ra, A Huyền ngồi xổm trên vai Dung Chân nheo lại đôi mắt ánh kim.

Quá quen thuộc, loại cảm giác lạnh băng hắc ám này……

Không phải là ——

Quả nhiên, Linh Lục Nhị Tam bị trăm ngàn kiếm ý vờn quanh, không thể động đậy, trực tiếp bị Tiết Cảnh Lam vứt trên mặt đất.

Ác quỷ này cả người quấn quanh sương mù tà ác màu đen, còn ở trên mặt đất giãy giụa vặn vẹo, nhưng bị kiếm ý của Tiết Cảnh Lam phát ra trói buộc, không cách nào làm ác.

“Nó…… Nó còn sống?” Dung Chân bị ác quỷ dọa đến, lui sau nửa bước.

Đối mặt trực diện kiểu này, nàng không ngất đi vẫn còn tốt.

Lúc này, nguyên bản Linh Lục Nhị Tam còn đang giãy giụa bỗng nhiên liếc tới A Huyền trên vài Dung Chân, nhìn đến đôi mắt ánh kim của A Huyền, động tác của Linh Lục Nhị Tam trong nháy mắt ngừng lại, loại quỷ cực ác này trong mắt thế nhưng lộ ra một tia sợ hãi không dễ phát hiện.

“Không thể nói nó còn sống, chính xác mà nói, nó đã sớm chết.” Quạt xếp trong tay Tiết Cảnh Lam nhẹ lay động, giải thích với Dung Chân, “Ác quỷ Ngục Cửu Uyên không biết từ đâu mà đến, nhưng cách nói chủ lưu ở Tu chân giới hiện giờ thì đó là những ác nhân lúc trước đã từng làm hại một phương, ma tu sau khi chết đi lưu lại hồn phách, bọn chúng tồn tại vẫn hô phong hoán vũ, đã chết cũng không yên phận.”

“Đế Huyền Điện yêu cầu tru sát ác quỷ, ta đoán bọn họ cũng không có tìm được biện pháp nhanh chóng giết chết bọn chúng, nếu tìm được thì lúc ngục Cửu Uyên đóng lại những ác quỷ kia đã sớm bị dẹp yên, nhiều linh thạch như vậy, cũng không phải dễ kiếm.” Tiết Cảnh Lam nhẹ nhàng giải thích.

“Thứ đã chết qua một lần, không có khả năng lại chết lần thứ hai, đúng không?” Tiết Cảnh Lam nhẹ giọng nói.

“Đúng……” Dung Chân nhìn chằm chằm Linh Lục Nhị Tam, mở miệng lẩm bẩm nói.

“Trước mắt phương pháp có thể giết chết ác quỷ rất phiền toái, chỉ có thể dùng độ hóa chi trận chậm rãi luyện hóa, yêu cầu chín chín tám mươi mốt ngày đêm —— ngần này thời gian chỉ luyện hóa được một con ác quỷ, cho nên hiện tại con biết vì sao ngục Cửu Uyên nhiều ác quỷ như vậy chưa?” Tiết Cảnh Lam giới thiệu cho Dung Chân biện pháp hắn chuẩn bị sử dụng.

“Sư phụ phải dùng trận pháp luyện hóa?” Dung Chân hỏi.

“Đúng vậy.” Tiết Cảnh Lam lại giơ tay, đầu ngón tay xuất hiện một đuốc sáng rõ ràng, miêu tả ra hình dáng của một cục đá màu đen.

“Ác quỷ sau khi bị luyện hóa, chỉ có thể lưu lại trong này, đây cũng là tiêu chí xem như nó vĩnh viễn chết đi.” Tiết Cảnh Lam nói với Dung Chân.

Cục đá màu đen này thoạt nhìn bình thường, mặc dù Tiết Cảnh Lam đã huyễn hóa bộ dáng, nhưng Dung Chân vẫn có thể cảm nhận được một cổ mạc danh hơi thở tà ác.

“Như vậy……” Dung Chân nhìn ác quỷ bị trói ở một góc, cảm thấy kinh ngạc cảm thán.

Nàng chỉ mới nghe qua thứ này trong sách hoặc là từ miệng người khác nói qua, nhưng ở trực diện như thế này, nàng mới biết được ác quỷ này có bao nhiêu đáng sợ.

“Ta ở thiên điện khởi trận, chậm rãi luyện hóa, lại qua hai tháng nữa, mấy ngàn linh thạch thượng phẩm đã có thể tới tay.” Tiết Cảnh Lam xoa xoa tay, rất là chờ mong mà nói.

“Sư phụ đi thôi.” Dung Chân nghe được hai chữ “Linh thạch”, cũng rất hưng phấn.

Nàng cũng không phải không yêu tiền, chỉ là đơn thuần mà không nghĩ tới nó nếu không phải chi tiền ra thôi.

Tiết Cảnh Lam thu lại Linh Lục Nhị Tam, nhưng còn chưa có đi.

“Sư phụ còn có chuyện gì?” Dung Chân thấy Tiết Cảnh Lam còn chống tay gặm quả táo, trực tiếp hỏi.

“Ta nói tiểu cô nương kia……” Tiết Cảnh Lam chăm chú nhìn Dung Chân, bình tĩnh nói, “Nếu con để ý, ta liền đưa nàng đến tông môn quen biết khác bái sư.”

“Sư phụ, nàng linh căn tư chất tốt như vậy, không thu sẽ đáng tiếc.” Dung Chân lắc đầu, tuy rằng Diêu Thanh Lộ chỉ ra hai người linh căn khác biệt, nàng lại không nghĩ như vậy.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Dung Chân nghĩ là, nếu Kiều Tuyết Tung không ở trong sư môn của nàng, chờ đến về sau, nàng xui xẻo bị vai ác Hạ Huyền Linh giết, sẽ không có ai báo thù cho nàng.

“Được.” Tiết Cảnh Lam cười.

Hắn mang theo ác quỷ rời đi, Dung Chân trở lại trong viện luyện chế Chuyển Hồn Đan.

Nàng không biết tông môn khác cần bao nhiêu, nhưng quá trình luyện chế Chuyển Hồn Đan đơn giản so với luyện chế Thanh Tâm Đan không khó hơn bao nhiêu, cho nên nàng tính toán luyện chế trước 30 cái, đến lúc đó lại coi tình huống mà định.

Dung Chân mới vừa đem dược đỉnh châm lửa lên, A Huyền vẫn luôn ngồi xổm trên vai nàng nhảy tới trên bàn.

Hắn nhìn chằm chằm Dung Chân, như là tự hỏi cái gì.

A Huyền tự hỏi, khi nào Dung Chân sẽ đi nghỉ ngơi, như vậy hắn liền có biện pháp trộm đến bên trong thiên điện Thiên Lam Môn, đi xem cái ác quỷ kia.

Tuy rằng hắn lực lượng tiêu tán, nhưng đối mặt với ác quỷ, vẫn có lực áp chế trời sinh, mặc dù Linh Lục Nhị Tam có thể rượt Nguyên Anh chân nhân chạy trối chết, nhưng nó ở trước mặt hắn cũng không dám có bất luận tâm tư phản kháng nào.

Nếu là trước kia, A Huyền khinh thường đi hấp thu lực lượng như vậy, bởi vì linh hồn ác quỷ quá dơ bẩn xấu xa.

Nhưng hiện tại hắn cần nhanh chóng khôi phục lực lượng, mà ác quỷ là nơi phát ra lực lượng cực tốt.

Tiết Cảnh Lam luyện hóa ác quỷ cần tám mươi mốt ngày, mà hắn cắn nuốt ác quỷ chỉ cần một ngụm.

Dung Chân căn bản không biết meo meo nhà nàng tồn tại cái ý xấu gì, nàng nghiêm túc chế tác Chuyển Hồn Đan, nàng đem chín cái Chuyển Hồn Đan luyện chế được hôm nay cất vào hộp dược.

Lúc này màn đêm buông xuống, Dung Chân duỗi người, nghĩ thầm hiện tại nên đi nghỉ ngơi.

Nhưng ngoài viện vang lên tiếng đập cửa, Dung Chân đứng dậy đi mở cửa, liền thấy Diêu Nhất Nhu.

Thần thái bà ấy đã khôi phục, ánh mắt nhu hòa, nhìn về phía Dung Chân gật đầu.

“Dung cô nương, ta là tới nói lời cảm tạ.” Diêu Nhất Nhu nhẹ giọng nói với Dung Chân nhẹ, “Đa tạ cô luyện chế Chuyển Hồn Đan.”

Dung Chân gật gật đầu.

“Bởi vì chủ nghiệp Bích Nguyệt Tông là giao thương vận chuyển linh tài trong Nguyệt Chi Vực, ta thường xuyên không ở trong tông môn, Thanh Lộ nàng một mình tính tình không tốt lắm.” Diêu Nhất Nhu than nhẹ một tiếng, “Cảm tạ Dung cô nương có thể không so đo hiềm khích trước đây.”

“Đã là việc qua rồi.” Dung Chân nhìn đôi mắt Diêu Nhất Nhu nói.

“Trong tông môn còn có chuyện chưa giải quyết, ta rời đi trước, Thanh Lộ nói muốn ở chỗ này thêm một thời gian, cũng không biết muốn làm cái gì.” Diêu Nhất Nhu nói với Dung Chân.

“Diêu tông chủ đi đường cẩn thận.” Dung Chân lễ phép từ biệt.

Nàng biết Diêu Thanh Lộ lưu lại là vì phải đợi mẻ Chuyển Hồn Đan đầu tiên chế tạo ra lò.

Làm nàng kinh ngạc chính là Diêu Thanh Lộ thế mà không nói việc này cho mẫu thân nàng.

Tiễn Diêu Nhất Nhu đi, Dung Chân ở trong viện duỗi người.

Nàng đầu tiên là nấu cơm chiều, cùng A Huyền ăn xong, lúc này mới chuẩn bị tu luyện.

Dung Chân phát hiện, A Huyền đêm nay lúc ăn cơm có chút thất thần, nàng không biết một con mèo thì có thể có tâm sự gì.

Đêm nay thời điểm tu luyện, Dung Chân thần thức ly thể, ở Thiên Lam Môn phiêu đãng một vòng, không thu hoạch được gì.

Dung Chân bắt đầu từ xa trộm quan sát vầng sáng linh hồn tu sĩ Thiên Lam Môn, Tiết Cảnh Lam chính là màu xanh lam, Diêu Thanh Lộ chính là màu đỏ, mà vầng sáng linh hồn của Kiều Tuyết Tung đang hôn mê ở chủ điện là màu trắng xanh - màu của ánh trăng, mang theo ánh kim nhàn nhạt.

Vầng sáng linh hồn của mỗi người là không giống nhau, cũng phản ánh bất đồng ẩn giấu trong tính cách, Tiết Cảnh Lam trầm ổn, cho người ta cảm giác an toàn, Diêu Thanh Lộ kiêu căng, cùng nàng nói chuyện lúc nào cũng làm cho người khác cảm thấy không khoẻ. Như vậy còn Kiều Tuyết Tung, nàng tính cách như thế nào?

Dung Chân không dám để sát vào xem kỹ, ở khoảng cách xa như thế, cả lấm tấm trên vầng sáng linh hồn tu sĩ cũng thấy không rõ, cũng không biết trong lòng bọn họ cất giấu bí mật nào.

Trong thế giới ý thức du đãng cả đêm, Dung Chân gần như gia tăng một điểm nhỏ năng lượng linh hồn, nguồn tu luyện lớn vẫn chủ yếu đến từ năng lượng sau khi chữa trị vết thương trên vầng sáng linh hồn.

Mấy ngày trước đây Thanh Loan cho thật sự là quá nhiều, Dung Chân cũng không có cảm thấy tiếc nuối vì đêm nay không thu hoạch được gì, vạn nhất về sau lại có cơ hội khác thì sao?

Nàng từ trạng thái nhập định rời khỏi, A Huyền ghé vào một bên trên đệm mềm, sâu kín nhìn nàng.

“Ta muốn đi ngủ.” Dung Chân tuyên bố với A Huyền.

Cái đuôi A Huyền lười biếng lắc lắc, tỏ vẻ hắn chờ giờ khắc này đã lâu.

Dung Chân rửa mặt xong thổi tắt đèn, chui vào trong ổ chăn ấm áp.

Nàng nghiêng thân mình, trong bóng đêm nhìn đôi mắt ánh kim của A Huyền hơi hơi tỏa sáng, rất là xán lạn.

“Ngủ ngon nha.” Dung Chân nói với hắn, rồi sau đó nhắm hai mắt lại.

A Huyền chờ Dung Chân ngủ say, lúc này mới từ đệm mềm gần đầu giường nhảy xuống, nhẹ nhàng rơi xuống đất.

Hắn tốc độ thật mau, trực tiếp nhảy ra từ cửa sổ, lập tức chạy tới thiên điện bày trận luyện hóa ác quỷ.

Tối nay không tuyết, trên mặt đất tuyết cũ ngưng kết thành băng phản xạ ánh trăng.

“Kẽo kẹt ——” một tiếng, cửa thiên điện bị đẩy ra.

Trong điện chỉ đốt một cây nến, treo lơ lửng trên đỉnh đầu ác quỷ đang ở trong trận pháp, Linh Lục Nhị Tam vẫn còn giãy giụa, nó trái tung phải đấm, ý đồ từ trong trận chạy ra, nhưng không làm nên chuyện gì.

Trong đại trận, liên tục có ánh kiếm không ngừng thả ra, một chút lại một chút tước xuống sương mù màu đên trên thân ác quỷ, lực lượng của nó đang không ngừng suy yếu.

Mặc dù là trận pháp luyện hoá nguy hiểm như vậy, cũng không làm Linh Lục Nhị Tam sợ hãi, nó hung ác đến gần như điên cuồng.

Nhưng ngay khi cửa điện mở ra, ánh trăng như nước trút xuống mà xâm nhập, theo ánh trăng mà đến còn có một thú ảnh thon dài ưu nhã, răng nanh nguyên bản nhe ra ngoài định cắn phá, Linh Lục Nhị Tam không ngừng giãy giụa lập tức đình chỉ động tác.

Nó cứng lại rồi, muốn trốn, lại không có dũng khí —— đương nhiên, nó cũng không có đường mà trốn.

A Huyền trầm mặc đi ra phía trước, hắn một bước bước qua trận pháp luyện hóa, bay thẳng đến ác quỷ rồi nhào tới.

Hắn làm việc luôn luôn dứt khoát lưu loát, thân hình nhỏ xinh kia vọt lên, rất nhanh đã đánh gục ác quỷ khổng lồ trên mặt đất, răng nanh nhọn hoắc từ trong miệng thò ra, xé rách sương mù màu đen trên người Linh Lục Nhị Tam.

Linh Lục Nhị Tam không biết cắn nuốt qua bao nhiêu hồn phách tu sĩ, nhưng ngay lúc A Huyền mở miệng, nó cũng chỉ là một con dê núi đợi bị làm thịt.

A Huyền đầu tiên là nhấm nháp một ngụm, liền cảm giác được có năng lượng cuồn cuộn không dứt dũng mãnh tràn vào —— đương nhiên, đối với lực lượng hắn cần mà nói, vẫn như muối bỏ biển.

Hắn không xác định được lấy thân thể trước mắt hắn có thể đem toàn bộ ác quỷ cắn nuốt hay không, nếu hôm nay ăn không hết, ngày mai lại đến ăn.

A Huyền quả nhiên vẫn là đánh giá cao chính hắn, gặm không đến mấy miếng, hắn liền cảm giác no rồi, hiện tại lực lượng thân thể hắn vẫn quá yếu.

Ngốc trong không gian thần thức của Dung Chân, tế thủy trường lưu, mỗi ngày thong thả hấp thu năng lượng, hắn có thể hấp thú toàn bộ.

Nhưng chợt tiếp thu nhiều năng lượng linh hồn như vậy, hắn tạm thời vô pháp thừa nhận.

Đi đến nước này, A Huyền liếm liếm móng vuốt, đôi mắt ánh kim chứa tà khí nghiêm nghị.

Trận chiến ấy, lưỡng bại câu thương, hắn rơi vào đồng ruộng, Đế Ngô cũng không tốt hơn bao nhiêu.

Hiện tại hắn ta hẳn là còn ở Đế Huyền Điện bế quan chữa thương, phỏng chừng thân thể còn chưa có khôi phục.

Một móng vuốt của A Huyền chụp bay Linh Lục Nhị Tam, hắn đã ăn no, Linh Lục Nhị Tam thoạt nhìn so với ban đầu không có gì khác biệt, nhưng lực lượng đã rất là suy yếu.

Hắn rời thiên điện, lúc rời đi còn nhớ đóng cửa lại.

A Huyền trở về rất nhanh, sau khi nhảy vào nhảy vào từ cửa sổ, hắn kinh ngạc phát hiện trên giường Dung Chân vậy mà không có người.

Dung Chân đi nơi nào rồi?

A Huyền có chút chột dạ, bắt đầu cảm ứng vị trí của Dung Chân, tu sĩ cùng linh thú khế ước có thể cảm ứng vị trí của nhau, chỉ là chịu giới hạn trong tu vi Dung Chân, độ chặt chẽ cảm ứng rất thấp.

Hiện tại A Huyền chỉ biết Dung Chân còn ở trong Thiên Lam Môn mà thôi.

Nàng hẳn là nửa đêm phát hiện chính mình không thấy, đi ra cửa tìm.

A Huyền cũng không đi tìm Dung Chân, miễn cho nàng trở về lại không thấy hắn, vì thế hắn một lần nữa yên tĩnh nằm lên đệm mềm.

A Huyền suy đoán không sai, Dung Chân nửa đêm bỗng nhiên cảm giác được một trận tim đập nhanh, một đợt lạnh băng đánh úp lại —— đây là khi A Huyền tiếp cận Linh Lục Nhị Tam bị hơi thở trên người ác quỷ ảnh hưởng, thân là chủ nhân liên quan, nàng cũng cảm giác được một chút.

Dung Chân từ trong mộng bừng tỉnh, lại phát hiện A Huyền không ở trong phòng, nàng ở trong viện tìm một vòng cũng không thấy bóng dáng.

Ở trong mắt nàng, A Huyền chỉ là mèo con một bàn tay không thể trói chặt gà, nàng lo lắng A Huyền xảy ra chuyện, sau khi cảm ứng vị trí hắn, xác nhận hắn còn ở trong Thiên Lam Môn, nàng liền đi ra ngoài tìm kiếm A Huyền.

Dung Chân lo đến vội vàng, chỉ khoác một kiện áo choàng, ở hành lang liên tiếp đi qua tháp cao kiều khác nhau, một bên thấp giọng gọi tên A Huyền.

Nhưng mà A Huyền sẽ không đáp lại nàng, Dung Chân thấy tìm không được, có chút sốt ruột.

Nàng ở Thiên Lam Môn đi một vòng, dư lại một nơi còn chưa tìm chính là trung tâm khu vực Thiên Lam Môn, nơi đó chỉ có Kiều Tuyết Tung và trận pháp luyện hóa ác quỷ.

Dung Chân có chút sợ hãi ác quỷ, không dám tiếp cận, nhưng nghĩ đến A Huyền có khả năng lạc tới đó, nàng vẫn chạy qua.

Thiên điện bố trí trận pháp luyện hóa ở gần phía ngoài hơn, Dung Chân đầu tiên là thật cẩn thận mà tiếp cận, nàng biết ác quỷ bị giam giữ ở trong trận, vô pháp chạy thoát, vì thế nàng liền đánh bạo đẩy kẹt cửa thiên điện ra một chút, nhìn vào bên trong.

Lúc này Linh Lục Nhị Tam phá lệ an tĩnh, nó rốt cuộc cảm giác được sinh mệnh đang dần dần trôi qua, A Huyền đã đến làm nhuệ khí của nó giảm đi.

Ngay sau đó, nó nghe được tiếng mở cửa truyền đến từ thiên điện, lần đầu tiên nó sợ hãi, rụt rụt về sau, nghĩ thầm Hạ Huyền Linh không thể nào lại tới?

Kết quả chỉ có một vị nữ tử nhân loại thăm dò tiến vào nhìn nhìn, trong miệng còn gọi “A Huyền.”

A Huyền, cái gì A Huyền? Nàng không phải đang gọi Hạ Huyền Linh đi?

Chỉ số thông minh của ác quỷ không cao, lực chú ý Linh Lục Nhị Tam thật lẹ phóng tới linh hồn trên người Dung Chân.

Tu sĩ này tuy rằng tu vi cực thấp, nhưng linh hồn thoạt nhìn cực kỳ mỹ vị, nếu như ở trước mặt Linh Lục Nhị Tam lại mang lên một tu sĩ Nguyên Anh, chỉ sợ nó sẽ lựa chọn cắn nuốt hồn phách Dung Chân.

Linh Lục Nhị Tam bị mỹ vị linh hồn Dung Chân dụ hoặc, hướng phía trước phóng đi, trong khoảnh khắc hắc khí trào ra giống như lũ bất ngờ đánh úp về phía Dung Chân.

Dung Chân cả kinh lùi lại sau hai bước, hắc khí đoạt mệnh kia bị đại trận luyện hóa ngăn lại toàn bộ, phảng phất như sóng biển đánh ra pha lê trong suốt, suy sụp rơi xuống vỡ tan.

Thật mau, Dung Chân xác nhận thiên điện không có A Huyền, nàng trở tay đóng cửa lại, chạy thoát.

“Phanh” một tiếng đóng cửa, Dung Chân dựa lưng lên cửa, thở phào nhẹ nhõm.

Nàng cảm giác được trên trán có mồ hôi hoảng sợ chảy xuống.

Dung Chân nhẹ nhàng thở ra, khi ngẩng đầu lên lại phát hiện ở trên mặt tuyết trước mình đứng một cá nhân.

Nàng thân xuyên một thân áo ngủ màu lam nhạt —— Chính là cái Dung Chân đổi cho nàng, bởi vì thời điểm nàng được Tiết Cảnh Lam cứu về, người đầy chật vật, quần áo cũng cũ nát.

Là Kiều Tuyết Tung, không biết nàng khi nào từ trong hôn mê đã tỉnh dậy.

Kiều Tuyết Tung ở bóng đêm không tuyết bình tĩnh nhìn Dung Chân, nàng chưa lên tiếng, thật an tĩnh.

Dung Chân co quắp mà phất phất tay: “Chào……”

Kiều Tuyết Tung gật gật đầu, cảm xúc trong mắt nàng thật nhạt, cơ hồ có thể hoàn toàn xem nhẹ, dường như không có điều gì có thể làm nỗi lòng nàng phập phồng.

“Thiên điện vừa đóng lại chính là ác quỷ tập kích cô.” Dung Chân mở miệng giải thích nói, “Sư phụ ta cứu cô, cô…. Cô thoạt nhìn rất có thiên phú tu luyện, cho nên người đem cô mang về đây, muốn thu cô làm đồ đệ.”

“Tu luyện……” Kiều Tuyết Tung mày đẹp nhíu lại, “Tu luyện là cái gì?”

Nàng đến từ thôn trang phàm nhân hẻo lánh, đời này chưa gặp qua tu sĩ, cho nên “Tu luyện” đối với nàng mà nói là danh từ xa lạ.

“Tu luyện chính là…… Chính là……” Chính Dung Chân cũng không biết nên giải thích cái từ này như thế nào, “Chính là hấp thu năng lượng trong thiên địa, làm chính mình trở nên mạnh hơn, có được thọ mệnh kéo dài, là lên trời xuống đất, dời non lấp biển linh tinh.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Nghe thật thần kỳ.” Kiều Tuyết Tung nhẹ giọng nói.

“Ta gọi là Dung Chân, nếu cô về sau bái nhập sư môn, ta chính là sư tỷ.” Dung Chân nói với nàng.

“Dung Chân?” Kiều Tuyết Tung lặp lại nàng nói, “Thật, là chân thật thật sao?”

“Đúng vậy.” Dung Chân gật gật đầu, nàng cảm thấy có chút kinh ngạc, dĩ vãng nói với người khác tên nàng, đại đa số người phản ứng đều hỏi có phải nghĩa là thiên chân hay không.

“Không có tên, không có người đặt tên cho ta.” Kiều Tuyết Tung nói, nàng từ nhỏ liền lộ ra tuyệt phẩm Thiên linh căn thiên phú, thậm chí không cần tu luyện, nàng là có thể làm tự mình bay lên, ở thôn trang phàm nhân quả thực chính là giống như yêu quái tồn tại.

Cho nên nàng bị đuổi ra thôn trang phàm nhân cũng thực bình thường.

“Ta cùng sư phụ lấy tên cho cô.” Dung Chân nói với Kiều Tuyết Tung, “Gọi là Kiều Tuyết Tung, tuyết chính là bầu trời tuyết, tung là tung tích.”

“Tên cũng không quá mười phần quan trọng, nhưng tên này, ta thực thích.” Kiều Tuyết Tung gằn từng chữ một, nhẹ giọng nói với Dung Chân.

Nàng dường như lâu rồi không có giao lưu cùng con người, cho nên thời điểm nói chuyện luôn tạm dừng, như là máy móc nào đó, nói ra mỗi một chữ đều phải suy nghĩ lại.

“Tốt rồi.” Dung Chân gật gật đầu.

Lúc này, nàng mới chú ý tới Kiều Tuyết Tung hình như có chút lạnh, nàng còn chưa bắt đầu tu luyện, tuy rằng linh căn thật tốt, nhưng cũng không có pháp lực chống lạnh.

Nàng hà một hơi, phun ra một đoàn sương trắng, đem áo choàng khoác trên người cởi xuống.

“Cô mặc đi.” Dung Chân thình lình bị gió rét đông lạnh đến run run, nhưng thật mau vận quyết tránh hàn làm quanh thân trở nên ấm áp lên.

Kiều Tuyết Tung lắc lắc đầu: “Ngươi muốn mặc.”

“Ta…… Ta là tu sĩ, có thể thi pháp làm chính mình không lạnh, hắt xì ——” Dung Chân lập tức đánh cái hắt xì, mặc dù đã tới Trúc Cơ kỳ, pháp lực nàng vẫn là thiếu đến đáng thương.

Nàng vội tiến lên, khoác áo choàng lên người Kiều Tuyết Tung.

Khi ấm áp áo choàng chụp xuống đầu, Kiều Tuyết Tung ngửi được mùi hương nhàn nhạt quen thuộc, áo ngủ mặc trên người nàng cũng có mùi hương giống vậy, Dung Chân không có quần áo chưa mặc qua, nhưng quần áo ban đầu của Kiều Tuyết Tung thật sự quá rách, nàng chỉ có thể đi tìm xiêm y sạch sẽ nhất của mình thay cho nàng.

“Cô mới vừa tỉnh, vẫn nên đi nghỉ ngơi một chút.” Dung Chân đẩy bả vai Kiều Tuyết Tung về phía trước, lải nhải nói, “Trên người của cô là quần áo của ta, quần áo lúc trước bị hỏng rồi, chờ cô khôi phục, ta mang cô đi lên chợ mua.”

Kiều Tuyết Tung xoay đầu nhìn Dung Chân, nàng nhàn nhạt tiếp lời: “Được.”

Tựa hồ mặc kệ Dung Chân nói cái gì, nàng đều sẽ thuận theo.

“Ta đưa cô hồi chủ điện nghỉ ngơi, sau đó liền trở về.” Dung Chân gãi gãi đầu, có chút buồn rầu, “Ta tới tìm mèo, nhưng nó không biết chạy đi nơi đâu rồi.”

“Mèo?” Kiều Tuyết Tung hỏi, “Là ngươi nuôi?”

“Đúng vậy.” Dung Chân cười đáp.

“Ở chỗ lúc trước ta ở cũng có một con mèo, trên người nó có cánh, được người trong thôn nhận nuôi, bắt chim, bắt chuột đều rất lợi hại.” Kiều Tuyết Tung nói.

Ở Tu chân giới, tuy rằng tu sĩ khả năng sẽ khiến cho bộ phận phàm nhân sợ hãi, nhưng thật ra có thể tùy ý thấy được linh thú, bọn họ thấy nhiều cũng chẳng xua đuổi .

Bọn họ cho rằng động vật trời sinh nên là lưng có hai cánh hay bộ dáng kỳ quái linh tinh cũng không sao.

“Mèo của ngươi có cánh không?” Kiều Tuyết Tung hỏi.

“Nó không có.” Dung Chân lắc đầu.

“Nó thật kỳ lạ.” Kiều Tuyết Tung nói.

Dung Chân bật cười, không nghĩ tới nàng thấy mèo con bình thường, tới Tu chân giới thế nhưng thành giống loài quý hiếm rồi.

Nàng đưa Kiều Tuyết Tung về chủ điện, ngọc bên giường trong điện có tác dụng ôn dưỡng hồn phách, Kiều Tuyết Tung tuy rằng không có bị ác quỷ chân chính tổn thương đến, nhưng hồn phách cũng bị kinh hách, bởi vậy hôn mê bất tỉnh, nàng nằm trên giường ngọc ở chủ điện nghỉ ngơi là tốt nhất.

“Ta đi đây.” Dung Chân đưa Kiều Tuyết Tung về phòng xong, tiếp áo choàng từ trên tay nàng trở về, đối với nàng nói.

Kiều Tuyết Tung nhìn Dung Chân nhẹ nhàng kéo sa mành lên, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi ngày mai còn tới không?”

“Ngày mai ban ngày ta sẽ tới, khả năng sư phụ sẽ lại đây tìm cô trước.” Dung Chân an ủi nàng nói.

“Nơi này rất đẹp, tựa như mộng.” Kiều Tuyết Tung nói.

Dung Chân nghĩ thầm nàng ấy có thể là chưa thấy qua kiến trúc toàn cảnh của Thiên Lam Môn.

“Nơi này là Thiên Lam Môn, về sau khả năng sẽ là nhà của cô.” Dung Chân nói với nàng.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Kiều Tuyết Tung sẽ lưu lại nơi này.

“Được.” Kiều Tuyết Tung nhìn Dung Chân, gật gật đầu.

Dung Chân đi vào cửa chủ điện, một lần nữa phủ áo choàng thêm cho mình.

Ở Thiên Lam Môn tìm một vòng cũng không tìm được A Huyền, Dung Chân quyết định trở về nhìn xem, lại không được nữa thì nghỉ ngơi trước, ngày mai gọi Tiết Cảnh Lam hỗ trợ tìm.

Kết quả, Dung Chân mới vừa chạy về phòng mình, liền phát hiện A Huyền trên đệm mềm gần đầu giường nàng.

Chỉ là Đại Hắc miêu này đang cuộn tròn thân mình nghỉ ngơi.

“A Huyền, ngươi đi nơi nào?” Dung Chân đi ra phía trước, chọc chọc lưng A Huyền.

A Huyền mở mắt ra, liếc Dung Chân một cái, cũng không có trả lời nàng.

Chỉ cần hắn không nói, Dung Chân vĩnh viễn cũng không biết hắn đã từng đi qua nơi nào.

“Ta ở Thiên Lam Môn tìm ngươi một vòng!” Dung Chân lên án nói, “Đến cả phòng giam giữ ác quỷ luyện hóa cũng đã đi vào.”

A Huyền lông mi nhẹ nâng, rốt cuộc nâng con mắt nhìn Dung Chân, hắn không nghĩ tới Dung Chân cư nhiên có dũng khí đi chỗ ác quỷ ở thiên điện tìm hắn.

Chẳng qua hắn cũng sẽ không trả lời vấn đề của Dung Chân, chỉ lắc lắc cái đuôi, lại lần nữa nhắm mắt lại.

Dung Chân tuy rằng oán hắn lén đi, nhưng cũng không thể ngăn cản, rốt cuộc mèo con muốn đi đâu là tự do của nó, huống hồ, nó cũng không có chạy quá xa, cũng không có rời khỏi Thiên Lam Môn.

Nàng bất đắc dĩ, chỉ có thể ngáp một cái, bò lên trên giường một lần nữa thì ngủ.

Ngày kế, Tiết Cảnh Lam đến chủ điện, phát hiện Kiều Tuyết Tung tỉnh lại, liền theo lẽ thường nói tình huống với nàng.

Giản lược nghi thức bái sư, bên trong chủ điện Thiên Lam Môn nhiều thêm một mệnh bài.

Khi Kiều Tuyết Tung đem tâm đầu huyết tích trên đá mộc, máu tươi lan ra, hình thành hình dạng cùng loại với bông tuyết.

Tiết Cảnh Lam cúi đầu mắt nhìn hình dạng kia khẽ cười một tiếng, rồi sau đó liền vứt mệnh bài vào bên trong trận pháp.

“Sư phụ……” Kiều Tuyết Tung mày nhíu lại, gọi ra từ ngữ xa lạ này.

“Ừ.” Tiết Cảnh Lam tiếp lời.

Hắn nghĩ nghĩ, lo chính mình nói: “Công pháp của con ta còn muốn suy xét lại một chút, theo đạo lý mà nói, công pháp gì con cũng có thể tu luyện, chỉ là ta còn muốn tìm một phần thích hợp cho con, con trước hết lấy quyển sách cơ sở nhất này chắp vá mà dùng, sau khi Trúc Cơ ta lại tìm cái khác.”

Rốt cuộc công pháp lưu hành trong nội bộ Nguyệt Chi Vực đều là lấy liên kết linh khí thủy, mộc làm chủ, nếu lựa chọn công pháp thiên khoa như vậy có thể sẽ lãng phí thiên phú của Kiều Tuyết Tung.

Tiết Cảnh Lam cho Kiều Tuyết Tung dùng công pháp cơ sở Dung Chân từng dùng qua, chỉ bảo một chút phương pháp tu luyện đơn giản sau đó liền rời đi.

Hắn còn muốn đi nhìn tình huống ác quỷ ở thiên điện.

Đẩy cửa thiên điện ra, Tiết Cảnh Lam liền nhìn đến Linh Lục Nhị Tam suy sụp ngã trên mặt đất, thoạt nhìn rất là suy yếu.

Cho dù có là ác quỷ hung ác, cũng sẽ bị trận pháp luyện ma này làm cho giận dữ.

Nhưng quan sát trạng thái ác quỷ xong, Tiết Cảnh Lam vuốt cằm, có chút nghi hoặc mà lẩm bẩm: “Kỳ quái, là ta bố trận tương đối lợi hại hay sao mà cảm giác hiệu suất luyện hóa cao như vậy, nhìn dáng vẻ chắc là không cần tám mươi mốt ngày.”

Hắn mừng rỡ vì sớm chút có thể lãnh được linh thạch của Đế Huyền Điện, lại vui vẻ đi Hà Loan Tông cọ ăn cọ uống.

Buổi sáng Dung Chân tỉnh lại, đầu tiên là tùy tiện tìm chút lương khô lót no bụng, rồi sau đó liền mã bất đình đề mà bắt đầu luyện chế Chuyển Hồn Đan.

Hiệu suất của nàng không cao, thời gian một buổi sáng chỉ luyện chế ra ba cái, hiện tại tổng cộng có mười hai cái, nàng thu toàn bộ vào hộp dược.

Sau khi Dung Chân làm xong, bỗng nhiên nhớ tới hôm nay nàng đáp ứng Kiều Tuyết Tung sẽ đi thăm muội ấy, liền thu thập một chút tính toán đi chủ điện Thiên Lam Môn.

Nàng cúi đầu bế A Huyền đang lười biếng dựa vào ghế dài ở tiểu đình lên, đi tới ngoại viện.

Lúc Dung Chân ôm A Huyền, cảm thấy mèo con gần đây nặng thêm một ít, cũng lười thêm một tí.

——Đương nhiên chỉ vì tối hôm qua A Huyền ăn no căng mà thôi, hơn nữa hắn tính đêm nay đi ăn tiếp.

Dung Chân ôm mèo, mới vừa mở cửa viện ra, liền đụng phải Diêu Thanh Lộ đang chuẩn bị gõ cửa.

“Dung Chân, cô làm sao dậy sớm như vậy?” Diêu Thanh Lộ hiển nhiên là ngủ nướng dậy , nàng ngáp một cái hỏi.

“Diêu cô nương có chuyện gì?” Dung Chân thong thả hỏi.

“Ta tới hỏi cô một chút về Chuyển Hồn Đan luyện chế đến đâu rồi, cô chuẩn bị xong xuôi, ta cũng hoàn thành việc này nhanh hơn.” Diêu Thanh Lộ ưu điểm rất ít, nhưng nàng luôn luôn trọng lời hứa.

Ở Tu chân giới, ngoại trừ giao dịch cùng người cực hung ác, lời hứa giữa tu sĩ giống như sự tồn tại của khế ước, nếu phản bội, tu hành sẽ chịu trở ngại, chỉ có tu sĩ tà ác muốn vứt bỏ linh hồn của chính mình, mới có thể làm lơ đủ loại khế ước tồn tại này.

“Hiện tại có mười hai cái, chờ gom đủ 30 cái, ta đưa trước cho cô mang đi.” Dung Chân hội báo tiến độ với nàng, “Một lần mang nhiều một chút, tung tích cũng không dễ dàng bị Thủy Nguyệt Các phát hiện.”

“Chính ra cô cũng biết lẩn trốn khá giỏi đó.” Diêu Thanh Lộ cười nhạt một tiếng, nàng biết nếu xuất hiện nhiều Chuyển Hồn Đan giá thấp như thế, Thủy Nguyệt Các tuyệt đối sẽ phái người điều tra, theo dõi nơi nàng nhập Chuyển Hồn Đan, đến lúc đó lại đến tìm Dung Chân gây phiền toái.

“Chỉ là không muốn liên lụy tông môn ta mà thôi.” Dung Chân lắc đầu than nhẹ, nàng nói cáo từ với Diêu Thanh Lộ, “Ta rời đi trước, đi thăm sư muội mới của ta.”

Diêu Thanh Lộ một người ở Thiên Lam Môn ngốc đến nhàm chán,vậy mà đi lên theo, vừa đi vừa nói một bên: “Sư phụ cô thật sự thu nàng làm đồ đệ?”

“Thật sự.” Dung Chân ngữ khí mềm mại, cũng không cảm xúc kỳ quái.

“Ai có thể cự tuyệt một đệ tử Thiên linh căn tuyệt phẩm như vậy, lại qua mấy trăm năm, chờ sư muội trưởng thành, Thiên Lam Môn có thể sẽ không thua gì Thuỷ Nguyệt Các.” Diêu Thanh Lộ lòng chua nói.

“Ừ.” Dung Chân sớm đã xem qua kết cục trong sách, tương lai Thiên Lam Môn đâu chỉ so Thủy Nguyệt Các lợi hại hơn, ngay cả Đế Huyền Điện cũng chỉ có thể miễn cưỡng cùng sóng vai.

“Cô nếu có thể tu luyện đến Kim Đan, có lẽ còn có thể tồn tại để thấy một màn như vậy.” Diêu Thanh Lộ thay Dung Chân đáng tiếc.

“Không nhất định.” Dung Chân vẫn là không nhanh không chậm mà trả lời.

Dù sao, nàng cũng không sống đến một ngày kia.

“Cô không tiếp tục luyện dược, ra cửa làm cái gì?” Diêu Thanh Lộ lại hỏi.

“Sư muội ta không có quần áo, ta muốn mang nàng đi chợ mua một chút.” Dung Chân còn nhớ rõ Kiều Tuyết Tung không có quần áo để mặc.

“Cô mang nàng ấy đi thì Thiên Lam Môn chẳng phải không có ai à?” Diêu Thanh Lộ kinh ngạc, còn mang theo một tia sợ hãi.

“Diêu cô nương, cô sợ hãi cái gì?” Dung Chân tò mò hỏi.

“Thiên Lam Môn có cổ điêu, còn có ác quỷ sư phụ cô vừa mới bắt, cô muốn ta một người lưu lại nơi này?” Diêu Thanh Lộ kháng nghị.

“Cổ điêu lại không cắn người, ác quỷ bị nhốt ở trong đại trận luyện hóa, có gì đáng sợ?” Dung Chân nghĩ thầm một đệ tử Trúc Cơ như nàng còn không sợ hãi, Diêu Thanh Lộ tu vi Kim Đan rồi, như thế nào còn sợ ?

“Không được.” Diêu Thanh Lộ lại nói câu.

“Cho nên…… Diêu cô nương cô muốn thế nào?” Dung Chân tính tình tốt hỏi.

“Cô mang Kiều Tuyết Tung đi chợ, ta cũng phải đi.” Diêu Thanh Lộ nói.

Dung Chân thực sự không muốn cùng Diêu Thanh Lộ ra cửa, nhưng cự tuyệt nàng, nàng phỏng chừng còn muốn nháo một trận.

Ngay lúc nàng do dự, Diêu Thanh Lộ lại bồi thêm một câu, nàng xác thật không muốn một mình ngốc ở Thiên Lam Môn, lo lắng hãi hùng nói: “Các cô hai người, một người không có tu vi trong người, một người chỉ có tu vi Trúc Cơ, cô mang Kiều Tuyết Tung bay đi chợ phỏng chừng hao phí rất nhiều pháp lực, mang theo ta đi, ta có pháp bảo phi hành tốt nhất.”

Diêu Thanh Lộ đưa ra điều kiện thực sự mê người, Dung Chân tự hỏi một lát, chỉ có thể gật đầu đáp ứng: “Được.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện