Cho đến hiện tại thì bình rượu mơ của ông cuối cùng cũng đã có được cuộc sống hạnh phúc sau bao nhiêu trắc trở, cũng không phải là ông khi đó không nhận ra mà là thằng oắc kia đã quá gian sảo.
Giờ đây hạnh phúc vốn đã được định sẵn ngay từ lúc bắt đầu thì cho dù thời gian trôi đi bao nhiêu năm thì hạnh phúc kia vẫn sẽ tìm đến những con người đã được định sẵn.
Nghe con gái nhỏ của mình nói thế, ba Vương Sâm khẽ cười, nhìn bình rượu mơ của ông lên tiếng: " Có phải chuyện con muốn nói là con và cậu ấy đã ở cạnh nhau không? "
Dù ngoài miệng cười nói, nhưng nội tâm của ông đã khóc ròng rồi.
Ôi bình rượu mơ của ông, chưa gì lại bị heo thói cởm mất tiêu rồi.
Con gái bảo bối của ông…
Vương Tuyết Băng thoáng giật mình, nhìn ba, khẽ gật đầu thừa nhận.
Mẹ Tô Tiểu Hạ lúc này mới xù lông, vòng tay ôm chặt lấy cô con gái nhỏ mà nhảy đến chiếc ghế sofa đôi ở phía chồng bà đang ngồi, chối chết không chịu thừa nhận: " Không thể được, con gái là của em, không ai được phép dành. "
Vương Tuyết Băng bị mẹ Tô ôm chặt kiểu bất lực: “…”
Mẹ Tô lại tiếp tục lên tiếng, nhìn bốn thằng nhóc thúi con trai bà: " Bốn thằng nhóc thúi kia, còn không mau đứng dậy đuổi cậu ta ra ngoài. "
Vừa nói, mẹ Tô vừa ôm chặt con gái mình, đưa đôi mắt to tròn hun dữ nhìn Triệu Hàn Dương.
Bốn anh em Vương gia đưa mắt nhìn nhau, lại nhìn về phía mẹ Tô mà bật cười, không ngoài dự đoán của bọn anh mà.
Mẹ Tô họ quả nhiên không làm bọn anh thất vọng mà.
Ba Vương cũng không khỏi bật cười, nhìn cô vợ nhỏ của ông, lại nhìn bình rượu mơ được vợ ông khư khư liền buồn cười cũng không lên tiếng.
Vì ông biết không ai có thể lai động vợ nhỏ của ông, riêng chỉ có mỗi một người chính là bình rượu mơ kia.
Triệu Hàn Dương cũng không thể làm gì hơn,anh cũng rất bất ngờ trước hành động của " mẹ vợ " này.
Với lại bà hành động quá nhanh đến mức anh không kịp trở tay.
Bốn con chim ri vẫn đang ở sau lưng anh cũng không khắm khá gì, vì họ vừa bước vào đã bị hành động của mẹ Tô làm cho đứng hình.
Rốt cuộc không biết lão đại nhà họ sẽ dùng cách gì để lấy được chủ mẫu đây, thật đáng mong chờ nha.
Anh Cả Vương Tử Tâm nhìn em gái, lại nhìn tảng đá ngồi bên cạnh, nhướng mày, xem ra tình địch lớn nhất của tảng đá không phải là Triệu Hàn Lâm cũng không phải là các tiểu thịt tươi mới nổi trong giới showbiz, càng không phải các thiếu gia lớn, mà tình địch lớn nhất của tảng đá không ai khác chính là mẹ Tô.
Đúng là rất thú vị nha.
" Hàn Dương, xem ra con đường cưới vợ của cậu còn nhiều thử thách lắm đây. " Anh Ba Vương Thừa Duật tay phải rót trà đưa cho em gái, miệng vẫn không quên trêu chọc.
Anh Tư Vương Thừa Quân gật đầu như thiệt, cuối người đưa ghim miếng dưa lưới quay sang đưa em gái, lên tiếng: " Đúng vậy, cậu muốn cỡm áo bông của mẹ Tô ấy à? Cậu ta cần phải cố gắng nhiều hơn ấy. "
Mẹ Tô nghe hay thằng nhóc thúi lên tiếng, bà càng dựng lông, liếc mắt nhìn Triệu Hàn Dương, chẹp miệng nói: " Mặc dù cậu có cái mã đẹp thì đã sao. Dù cậu có làm cách nào cũng không thể ôm con gái tôi đi được. "
Hừ, muốn cỡm áo bông của bà sao? Nằm mơ chắc thấy được đấy.
Anh Cả Vương Tử Tâm nhìn mẹ Tô chỉ cười, anh biết mẹ Tô sẽ không bao giờ đồng ý, dù cho bốn anh em anh đều chấp nhận đi chăng nữa, mẹ Tô chính là người quyết định sau cùng, vì mẹ Tô từ đầu đã không ưa gì Triệu Hàn Lâm và cả Triệu gia.
Anh lại nhìn em gái đang được mẹ Tô ôm chặt, khẽ cười, cụp mắt cầm điện thoại nhắn vài từ với em gái: " Bé con, em nên nói gì đi. Nếu em còn im lặng là người đàn ông của em sẽ tức chết đấy. "
Cô nhóc nào đấy đang được mẹ Tô ôm khẽ cười, đưa mắt nhìn anh, lại nhìn anh cả mình, cụp mắt nhìn điện thoại nhắn lại vài từ: " Anh cả, anh nghỉ người đàn ông của em yếu đến vậy sao? "
Thấy tin nhắn của em gái, anh hơi bất ngờ, ngạc nhiên nhìn tảng đá bên cạnh, có chút khó tin, lên tiếng chỉ đủ hai người nghe thấy: " Con bé có phải tin tưởng vào cậu quá mức rồi không? "
" Không hề. " Triệu Hàn Dương miệng trả lời anh, nhưng mắt anh vẫn luôn nhìn cô gái nhỏ trước mặt vẫn đang bị mẹ Tô ôm.
Với lại mấy tháng gần đây, anh vẫn luôn xem phản ứng chu kỳ của cô hàng tháng, nếu anh tính toán không sai lệch mấy chắc chắn cô đã trúng thưởng không chừng.
Cho dù mẹ Tô có phản kháng cỡ nào thì bà cũng không thể để cháu ngoại của bà vừa ra đời đã không có cha được, dù vậy đây chính là con đường anh đã tính trước để có thể rước vợ lẫn con.
Quá thâm sâu, quá nguy hiểm.
Không ai có thể chơi lại lại anh.
Vương Tuyết Băng nằm trong lòng ngực mẹ Tô khẽ cựa quậy, mặt nhỏ của cô vẫn còn hơi đỏ, lên tiếng: " Mẹ, đừng ôm con chặt quá. Còn nữa vòng một của mẹ to như thế còn ôm chặt làm con không thể thở nổi luôn ấy. "
Mẹ Tô nghe áo bông nhỏ lên tiếng, bà chỉ cười, nới lỏng vòng tay, lên tiếng dỗ dành: " Bé cưng, con có mệt không? Cùng mẹ lên tầng nghỉ nhé. "
Vương Tuyết Băng gật đầu, thật ra từ sáng cô vẫn còn buồn ngủ, giờ nghe mẹ Tô hỏi nhanh chóng gật đầu, cùng bà lên tầng.
Trước khi rời lên lầu, Vương Tuyết Băng nhìn anh chỉ thấy anh gật gật cười dịu dàng, nói: " Em còn cảm đấy, về phòng ngủ thêm một lúc đi. Anh ở đây trò chuyện cùng Vương gia chủ và mấy anh của em. "
Nghe anh nói vậy, cô nhoẽ miệng cười, cùng mẹ Tô lên tầng.
Ba Vương thấy cũng cười,xem ra cậu ta rất quan tâm đến con gái ông, ông cũng vui vẻ tiếp khách: " Cậu Triệu, vậy chuyện của cậu và Triệu gia định làm sao? Cho dù tôi có chấp nhận cậu và con bé, thì người ngoài nhìn vào sẽ đánh giá con bé thế nào đây? "
Đúng là chuyện này là chuyện đáng lo, ông không biết miệng đời sẽ nói con gái ông ra sao đây?
Nói con bé vừa ly hôn với cậu Hai Triệu chưa bao lâu lại đồng ý làm vợ cậu cả nhà họ Triệu sao?
Đây sẽ là chuyện hoan đường nhất đấy.
" Bác trai đừng gọi con là cậu Triệu, bác cứ gọi con là Hàn Dương đi. " Triệu Hàn Dương lên tiếng, lại tiếp tục nói thêm: " Về chuyện đó bác không cần lo lắng, con sẽ sắp xếp. Với lại tờ hôn ước cậu ta đưa cho bác là giả, vì tờ hôn ước thật đang ở chỗ của con đây. "
Vừa dứt lời, Hắc Ưng cung kính đưa tờ giấy hôn ước đưa cho ba Vương xem.
Ba Vương vừa xem khẽ cười, đây đúng thật là bút tích của Triệu Lão Gia tử rồi.
Nếu đã có nó, vậy thì cuộc hôn nhân này đã được định sẵn và sẽ không có ai dám bàn tán con gái nhỏ của ông.
Giờ đây hạnh phúc vốn đã được định sẵn ngay từ lúc bắt đầu thì cho dù thời gian trôi đi bao nhiêu năm thì hạnh phúc kia vẫn sẽ tìm đến những con người đã được định sẵn.
Nghe con gái nhỏ của mình nói thế, ba Vương Sâm khẽ cười, nhìn bình rượu mơ của ông lên tiếng: " Có phải chuyện con muốn nói là con và cậu ấy đã ở cạnh nhau không? "
Dù ngoài miệng cười nói, nhưng nội tâm của ông đã khóc ròng rồi.
Ôi bình rượu mơ của ông, chưa gì lại bị heo thói cởm mất tiêu rồi.
Con gái bảo bối của ông…
Vương Tuyết Băng thoáng giật mình, nhìn ba, khẽ gật đầu thừa nhận.
Mẹ Tô Tiểu Hạ lúc này mới xù lông, vòng tay ôm chặt lấy cô con gái nhỏ mà nhảy đến chiếc ghế sofa đôi ở phía chồng bà đang ngồi, chối chết không chịu thừa nhận: " Không thể được, con gái là của em, không ai được phép dành. "
Vương Tuyết Băng bị mẹ Tô ôm chặt kiểu bất lực: “…”
Mẹ Tô lại tiếp tục lên tiếng, nhìn bốn thằng nhóc thúi con trai bà: " Bốn thằng nhóc thúi kia, còn không mau đứng dậy đuổi cậu ta ra ngoài. "
Vừa nói, mẹ Tô vừa ôm chặt con gái mình, đưa đôi mắt to tròn hun dữ nhìn Triệu Hàn Dương.
Bốn anh em Vương gia đưa mắt nhìn nhau, lại nhìn về phía mẹ Tô mà bật cười, không ngoài dự đoán của bọn anh mà.
Mẹ Tô họ quả nhiên không làm bọn anh thất vọng mà.
Ba Vương cũng không khỏi bật cười, nhìn cô vợ nhỏ của ông, lại nhìn bình rượu mơ được vợ ông khư khư liền buồn cười cũng không lên tiếng.
Vì ông biết không ai có thể lai động vợ nhỏ của ông, riêng chỉ có mỗi một người chính là bình rượu mơ kia.
Triệu Hàn Dương cũng không thể làm gì hơn,anh cũng rất bất ngờ trước hành động của " mẹ vợ " này.
Với lại bà hành động quá nhanh đến mức anh không kịp trở tay.
Bốn con chim ri vẫn đang ở sau lưng anh cũng không khắm khá gì, vì họ vừa bước vào đã bị hành động của mẹ Tô làm cho đứng hình.
Rốt cuộc không biết lão đại nhà họ sẽ dùng cách gì để lấy được chủ mẫu đây, thật đáng mong chờ nha.
Anh Cả Vương Tử Tâm nhìn em gái, lại nhìn tảng đá ngồi bên cạnh, nhướng mày, xem ra tình địch lớn nhất của tảng đá không phải là Triệu Hàn Lâm cũng không phải là các tiểu thịt tươi mới nổi trong giới showbiz, càng không phải các thiếu gia lớn, mà tình địch lớn nhất của tảng đá không ai khác chính là mẹ Tô.
Đúng là rất thú vị nha.
" Hàn Dương, xem ra con đường cưới vợ của cậu còn nhiều thử thách lắm đây. " Anh Ba Vương Thừa Duật tay phải rót trà đưa cho em gái, miệng vẫn không quên trêu chọc.
Anh Tư Vương Thừa Quân gật đầu như thiệt, cuối người đưa ghim miếng dưa lưới quay sang đưa em gái, lên tiếng: " Đúng vậy, cậu muốn cỡm áo bông của mẹ Tô ấy à? Cậu ta cần phải cố gắng nhiều hơn ấy. "
Mẹ Tô nghe hay thằng nhóc thúi lên tiếng, bà càng dựng lông, liếc mắt nhìn Triệu Hàn Dương, chẹp miệng nói: " Mặc dù cậu có cái mã đẹp thì đã sao. Dù cậu có làm cách nào cũng không thể ôm con gái tôi đi được. "
Hừ, muốn cỡm áo bông của bà sao? Nằm mơ chắc thấy được đấy.
Anh Cả Vương Tử Tâm nhìn mẹ Tô chỉ cười, anh biết mẹ Tô sẽ không bao giờ đồng ý, dù cho bốn anh em anh đều chấp nhận đi chăng nữa, mẹ Tô chính là người quyết định sau cùng, vì mẹ Tô từ đầu đã không ưa gì Triệu Hàn Lâm và cả Triệu gia.
Anh lại nhìn em gái đang được mẹ Tô ôm chặt, khẽ cười, cụp mắt cầm điện thoại nhắn vài từ với em gái: " Bé con, em nên nói gì đi. Nếu em còn im lặng là người đàn ông của em sẽ tức chết đấy. "
Cô nhóc nào đấy đang được mẹ Tô ôm khẽ cười, đưa mắt nhìn anh, lại nhìn anh cả mình, cụp mắt nhìn điện thoại nhắn lại vài từ: " Anh cả, anh nghỉ người đàn ông của em yếu đến vậy sao? "
Thấy tin nhắn của em gái, anh hơi bất ngờ, ngạc nhiên nhìn tảng đá bên cạnh, có chút khó tin, lên tiếng chỉ đủ hai người nghe thấy: " Con bé có phải tin tưởng vào cậu quá mức rồi không? "
" Không hề. " Triệu Hàn Dương miệng trả lời anh, nhưng mắt anh vẫn luôn nhìn cô gái nhỏ trước mặt vẫn đang bị mẹ Tô ôm.
Với lại mấy tháng gần đây, anh vẫn luôn xem phản ứng chu kỳ của cô hàng tháng, nếu anh tính toán không sai lệch mấy chắc chắn cô đã trúng thưởng không chừng.
Cho dù mẹ Tô có phản kháng cỡ nào thì bà cũng không thể để cháu ngoại của bà vừa ra đời đã không có cha được, dù vậy đây chính là con đường anh đã tính trước để có thể rước vợ lẫn con.
Quá thâm sâu, quá nguy hiểm.
Không ai có thể chơi lại lại anh.
Vương Tuyết Băng nằm trong lòng ngực mẹ Tô khẽ cựa quậy, mặt nhỏ của cô vẫn còn hơi đỏ, lên tiếng: " Mẹ, đừng ôm con chặt quá. Còn nữa vòng một của mẹ to như thế còn ôm chặt làm con không thể thở nổi luôn ấy. "
Mẹ Tô nghe áo bông nhỏ lên tiếng, bà chỉ cười, nới lỏng vòng tay, lên tiếng dỗ dành: " Bé cưng, con có mệt không? Cùng mẹ lên tầng nghỉ nhé. "
Vương Tuyết Băng gật đầu, thật ra từ sáng cô vẫn còn buồn ngủ, giờ nghe mẹ Tô hỏi nhanh chóng gật đầu, cùng bà lên tầng.
Trước khi rời lên lầu, Vương Tuyết Băng nhìn anh chỉ thấy anh gật gật cười dịu dàng, nói: " Em còn cảm đấy, về phòng ngủ thêm một lúc đi. Anh ở đây trò chuyện cùng Vương gia chủ và mấy anh của em. "
Nghe anh nói vậy, cô nhoẽ miệng cười, cùng mẹ Tô lên tầng.
Ba Vương thấy cũng cười,xem ra cậu ta rất quan tâm đến con gái ông, ông cũng vui vẻ tiếp khách: " Cậu Triệu, vậy chuyện của cậu và Triệu gia định làm sao? Cho dù tôi có chấp nhận cậu và con bé, thì người ngoài nhìn vào sẽ đánh giá con bé thế nào đây? "
Đúng là chuyện này là chuyện đáng lo, ông không biết miệng đời sẽ nói con gái ông ra sao đây?
Nói con bé vừa ly hôn với cậu Hai Triệu chưa bao lâu lại đồng ý làm vợ cậu cả nhà họ Triệu sao?
Đây sẽ là chuyện hoan đường nhất đấy.
" Bác trai đừng gọi con là cậu Triệu, bác cứ gọi con là Hàn Dương đi. " Triệu Hàn Dương lên tiếng, lại tiếp tục nói thêm: " Về chuyện đó bác không cần lo lắng, con sẽ sắp xếp. Với lại tờ hôn ước cậu ta đưa cho bác là giả, vì tờ hôn ước thật đang ở chỗ của con đây. "
Vừa dứt lời, Hắc Ưng cung kính đưa tờ giấy hôn ước đưa cho ba Vương xem.
Ba Vương vừa xem khẽ cười, đây đúng thật là bút tích của Triệu Lão Gia tử rồi.
Nếu đã có nó, vậy thì cuộc hôn nhân này đã được định sẵn và sẽ không có ai dám bàn tán con gái nhỏ của ông.
Danh sách chương