Mặt trời chiều ngã về tây, ánh chiều tà làm toát lên vẻ xinh đẹp của mặt biển.
- Chiếc du thuyền này tên là Trân Ny Hào , chiều dài khoảng 200m, rộng 30, gồm có 7 tầng, trên tầng thứ 7 có phòng hội nghị, phòng ăn, có rạp chiếu phim… thuyền này có thể chở 2500 hành khách và có khoảng 1000 thuyền viên.
- Toàn bộ thuyền có 6 boong tàu, mỗi tầng tầng trên boong thuyền đều có phòng khách, mỗi phòng có thể chưa hơn 1000 người, vận dụng hệ thống quản lý tiên tiến nhất thế giới. Trong này, người ta có thể trải nghiệm phục vụ 5 sao.
Lên thuyền, thấy Bùi Đông Lai đối mặt với Trân Ny Hào cũng không thay đổi sắc mặt thì Liễu Nguyệt liền gật đầu, đồng thời giới thiệu cho Bùi Đông Lai biết:
- Ở châu Á thì không tính là du thuyền tốt nhất, chiếc du thuyền này được làm theo chiếc Trân Châu Hào chính hiệu, chỉ là một mẫu thu nhỏ của Trân Châu Hào.
- Liễu tỷ, tổng cộng đêm nay tham gia có bao nhiêu người? Du thuyền lớn như vậy, phải chăng là có chút lãng phí? Bùi Đông Lai hỏi.
Liễu Nguyệt cười cười nói:
- Đêm nay tụ họp lại đây là để ăn mừng 5 năm tổ tổ chức vùng tam giác Trường Giang thành lập, khách nhân chỉ có khoảng 300 người, có về phần lãnh phí, Đông Lai, cậu có điều không biết, đêm nay toàn bộ mọi thứ trên Trân Ny Hào đều do lão bản ở phía sau cung cấp miễn phí.
Bên tai vang lên lời nói của Liễu Nguyệt thì Bùi Đông Lai liền minh bạch. Ngày hôm nay là ngày kỷ niệm 5 năm tổ tổ chức vùng tam giác Trường Giang thành lập cho nên tất cả giới thượng lưu của vùng tam giác Trường Giang đều tụ tập lại đây, dưới tình hình như vậy thì lão bản ở phía sau Trân Ny Hào chẳng những để cho mọi người biết đến danh tiếng của mình, hơn nữa thông qua lần này có thể kết bạn và khuếch trương công việc làm ăn của mình.
Nhân mạch.
Ở một quốc gia cùi bắp như TQ này thì hai chữ này còn quan trọng hơn vàng, bạc.
- Liễu tiểu thư, Phó thị trưởng đợi ngài đã lâu rồi.
Một lát sau, một gã trung niên đeo kính mắt chào đón, mỉm cười mở miệng đối với Liễu Nguyệt , đồng thời âm thầm đánh giá Bùi Đông Lai .
- Làm phiền Tống thư ký dẫn đường.
Có lẽ nhận ra nam nhân trung niên này đánh giá Bùi Đông Lai nên giọng nói của Liễu Nguyệt lạnh như băng.
- Được.
Trong lòng Tống thư ký khẽ động sau đó vẻ mặt tỉnh bơ gật đầu, liền đi trước dẫn đường, ngồi thang máy chuẩn bị lên tầng 7 của du thuyền.
Đoàn người Bùi Đông Lai vừa mới đặt chân vào thang máy thì đám người Phương Chấn , Tào Nghiễm Giang , Phương Hiểu Hồng cùng với vài tên quan viên ở Đông Hải liền tiến vào đại sảnh.
Cùng lúc đó.
Một chiếc Mercedes-Benz s600 cùng một chiếc Audi a8 trước sau chạy nhanh tới bờ biển
Mercedes-Benz s600 dừng lại, lái xe trước tiên ra mở cửa, trong ô tô người xuống xe chính là một người thanh niên.
Thanh niên đi giày Tây phối hợp với khuôn mặt tuấn mỹ làm cho hắn trở nên anh tuấn hơn.
Người thứ 2 đi xuống xe là một nam nhân trung niên, nam nhân trung niên này có vài phần giống với người thanh niên kia.
Mặc dù nam nhân trung niên mặc một thân âu phục xa xỉ, đeo một chiếc đồng hồ Rolex hàng thật giá thật, chẳng qua là nam nhân trung niên này không khí thế, ngược lại thân hơi có vẻ hơi cúi, tóc cũng trắng không ít.
- Chuyện tình của con và Tô Thi Vận ta đã có nghe qua, một hồi nữa gặp mặt cha mẹ của Tô Thi Vận thì thái độ tỏ ra khách khí một chút.
Làm như đã nhận ra vẻ buồn bực của người thanh niên, nam nhân trung niên nhắc nhở.
Nam niên tên là Ngô Vũ Trạch gật gật đầu, khóe miệng nở lên nụ cười tự giễu:
- Con biết nên làm như thế nào rồi.
Nhận thấy được khóe miệng Ngô Vũ Trạch nở ra nụ cười tự giễu thì nam nhân trung niên có chút đau lòng, càng nhiều hơn là áy náy, hắn không nói gì thêm mà là mang theo thanh niên lẳng lặng chờ đợi chiếc Audi A8 đến.
Rất nhanh, chiếc Audi A8 chậm rãi tiến đến, khi dừng xe một đôi vợ chồng trung niên xuống xe, nam mang giày Tây, khí độ bất phàm, nữ mặc một bộ phục trang đẹp đẽ, có tư thế của một bà nhà giàu mới nổi.
Thấy hai người xuống xe thì 2 cha con Ngô Vũ Trạch bước lên nghênh đón.
- Tô tiên sinh, Tô thái thái.
Ngô Sinh tiến lên, vẻ mặt mỉm cười chào hỏi, đồng thời khom người hỏi thâm, chủ động chìa hai tay ra.
- Ngô tiên sinh đã lâu không gặp.
Nam nhân trung niên lộ ra một nụ cười xả giao, vươn tay phải ra, nhẹ nhàng bắt 2 tay của Ngô Sinh.
- Tô thúc thúc, Lý a di.
Mắt thấy cha mình buông lỏng 2 tay ra thì Ngô Vũ Trạch mỉm cười chào hỏi, giọng nói vô cùng khách khí, nụ cười cũng không có nửa điểm buồn bực.
"Hừ."
Đối mặt Ngô Vũ Trạch chủ động lấy lòng, nữ nhân trung niên tên là Lý Lệ liền khinh miệt liếc nhìn Ngô Vũ Trạch một cái, không nhẹ không nặng hừ một tiếng, sau đó liền quay đầu, không để ý nTô Văn , hoàn toàn đem Ngô Vũ Trạch trở thành không khí.
- Vũ Trạch a, nghe nói dạo này cháu đang học ở ĐH Đông Hải, có cảm giác như thế nào?
So sánh với Lý Lệ mà nói thì chồng của nàng, Tô Văn tỏ ra thái độ ân cần, ít nhất ở mặt ngoài là như thế.
- Đa tạ Tô thúc thúc quan tâm, cảm giác hoàn hảo.
Vẻ tươi cười trên mặt Ngô Vũ Trạch không giảm chẳng qua là nụ cười có chút mất tự nhiên.
- Vậy thì tốt rồi, hảo hảo mà học, chờ sau khi tốt nghiệp thì về giúp cho cha cháu.
Tô Văn lộ ra tư thế trưởng bối, nhìn qua thì có vẻ hết sức quan tâm Ngô Vũ Trạch , nhưng mà Ngô Vũ Trạch và Ngô Sinh đều rõ ràng, chẳng qua Tô Văn chỉ đem phần khinh miệt cùng khinh thường che dấu đi mà thôi.
Tất cả chuyện này đơn giản là Tô gia và Ngô gia ở Hàng Châu là hai gia tộc có địa vị khác nhau.
- Ngô Vũ Trạch , cậu không có tiếp tục quấy rầy Thị Vận đó chứ?
Coi như lúc Ngô Vũ Trạch trầm mặc thì bỗng nhiên Lý Lệ mở miệng, giọng nói đầy vẻ bất mãn.
- Cháu cùng Thị Vận đã không có liên hệ với nhau.
Ngô Vũ Trạch vẫn cười như vũ, nhưng mà trong nụ cười có vài phần tự giễu.
- Thị Vận nhà ta cùng với Phương Thế Kiệt của Phương gia sẽ đính hôn, ngươi không nên quấy rối nó, nếu không sẽ xảy ra hiểu lầm, trách nhiệm ta sợ một mình ngươi cũng không đảm đương nổi đâu.
Lý Lệ ngửa mặt lên, giống như là một con khổng tước cao ngạo, dùng một loại ánh mắt khinh miệt nhìn Ngô Vũ Trạch .
Nghe được lời nói của Lý Lệ thì sắc mặt của Ngô Vũ Trạch hơi đổi.
Thân hình hắn run lên:
- Dò Lý cứ yên tâm, cháu tự biết nên làm như thế nào.
- Vậy thì tốt.
Lý Lệ không nhẹ không nặng phun ra ba chữ sau đó kéo lấy cánh tay Tô Văn :
- Tào tỉnh trưởng cùng người của Phương gia đã lên thuyền, chúng ta cũng nhanh chóng lên đi.
- Ngô tiên sinh, Vũ Trạch, cùng nhau đi?
Tô Văn khách khí một phen
- Tô thúc cùng Lý ai di lên trước đi, cháu cùng cha cháu đang chờ một vị bằng hữu.
Lúc này đây, không đợi Ngô Sinh mở miệng, Ngô Vũ Trạch đã nói.
- Được.
Tô Văn không nói lời vô ích, tùy ý Lý Lệ kéo cánh tay của hắn đi vào du thuyền.
- Cha, thực xin lỗi, khiến người khó chịu rồi.
Đưa mắt nhìn Tô Văn và Lý Lệ rời đi, vẻ mặt Ngô Vũ Trạch tỏ ý xin lỗi.
Trong lòng Ngô Sinh đau đớn, đôi mắt hơi nóng lên, vươn tay khẽ vuốt nhẹ đầu Ngô Vũ Trạch , cười khổ nói:
- Đứa nhỏ này, cần gì phải nói lời xin lỗi, là ta vô dụng, khiến Tô gia luân lạc đến tình thế như hiện này, con cũng không nên bực bội, tự trách bản thân làm gì.
- Cha, cha cứ xem, trên thế giới này không chỉ có một mình Tô Thi Vận , còn có nhiều nữ nhan mà.
Ngô Vũ Trạch không sao cả cười cười:
- Vừa vặn ở trường con có quen với một mỹ nữ, đợi sau này sẽ dẫn về nhà cho cha xem mặt.
- Đi thôi.
Ngô Sinh ngầm thở dài, ý bảo Ngô Vũ Trạch lên thuyền.
Ngô Vũ Trạch mỉm cười gật đầu, hai tay cũng không khống chế được mà run run lên.
Lúc này, trên thuyền Bùi Đông Lai theo Liễu Nguyệt đi vào tầng 7 trên khoang thuyền, được Tống thư ký dẫn đến một gian phòng có màu sắc cổ xưa.
Trong phòng, một người nam nhân trung niên mang Tây trang đang thưởng thức trà, thái độ vô cùng hài hòa nhưng mà trên người có một loại khí thế không giận mà uy.
Thấy Liễu Nguyệt vào cửa thì hai mắt của nam nhân trjung niên tỏa sáng, đặt chén trà xuống, đứng lên, mỉm cười nói:
- Đến đây, Tiểu Nguyệt.
Lúc nói chuyện, ánh mắt của hắn vẫn nhìn thẳng vào khuôn mặt của Liễu Nguyệt , vô luận là Bùi Đông Lai hay là Đông Phương Lãnh Vũ, Đông Phương Uyển Nhi, ở một khắc này, đều bị hắn coi thành không khí.
Giờ mắt này, trong mắt của hắn chỉ có một mình Liễu Nguyệt.
Đối mắt với ánh mắt của nam nhân trung niên, sắc mặt Liễu Nguyệt vẫn bình tĩnh gật gật đầu:
- Phó thị trưởng xem ra tâm tình không tệ a.
- Tự làm mình vui thôi.
Nam nhân trung niên cười nhẹ, sau đó sau đó hướng Đông Phương Lãnh Vũ cùng tiểu la lỵ, nói :
- Tiểu Vũ, Uyển Nhi, tại sao thấy thúc thúc mà không nói chuyện?
- Phó thúc tốt.
Đông Phương Lãnh Vũ cùng tiểu la lỵ lần lượt mở miệng, trong đó Đông Phương Lãnh Vũ thu liễm lại vẻ hung hăng càn quấy lại mà đôi mắt của tiểu la lỵ thì cứ chớp, tạo ra bộ dạng đáng yêu.
- Liễu Nguyệt , vị này là..?
Lúc này, ánh mắt của nam nhân trung niên hướng về Bùi Đông Lai , ánh mắt bình thản không có gì lạ, lại làm cho người ta có cảm giác bị xem thấu cả nội tâm.
- Đông Lai, vị này chính là Phó thị trưởng của Đông Hải.
Liễu Nguyệt chủ động làm giới thiệu.
- Xin chào, Phó thị trưởng, tôi gọi là Bùi Đông Lai hiện là sinh viên của ĐH Đông Hải.
Bùi Đông Lai chủ động tiến lên, vươn hai tay ra, chủ động chào hỏi nam nhân trung niên, giọng nói cũng đúng mức.
- Tên này rất quen thuộc nha, a, ta nhớ ra rồi, cậu là Trạng Nguyên thi vào ĐH năm nay.
Nam nhân trung niên mỉm cười, vươn tay ra bắt tay với Bùi Đông Lai :
- Người trẻ tuổi có tiền đồ vô hạn lượng a.
Nói xong, nam nhân trung niên rút tay ra, phong thái không chê vào đâu được.
Bùi Đông Lai tỉnh bơ, chủ động đứng ở phía sau Liễu Nguyệt, thân mình thẳng tắp.
Âm thầm thấy được điểm này, trong đôi mắt của nam nhân tên là Phó Dong hiện lên vẻ nghiền ngẫm, cũng không nói gì.
Lúc này, Tống thư ký bước nhanh đi đến bên cạnh Phó Dung thấp giọng nói câu gì, Phó Dong làm ra chỉ thị, Tống thư ký liền lui ra.
- Tiểu Nguyệt, Tào tỉnh trưởng của Chiết Giang cùng Phương Hiểu Hồng và Phương Chấn , ba người đều đến, cô có muốn gặp không?
Mặc dù là đã an bài nhưng Phó Dong vẫn hỏi Liễu Nguyệt một câu.
Liễu Nguyệt nhẹ nhàng đặt chén trà xuống, ánh mắt lạnh dần:
- Hôm nay là do Phó thị trưởng làm chủ, tự nhiên là tôi nghe theo an bài của Phó thị trưởng rồi.
Phó Dong ảm đạm cười, trở lại chỗ ngồi.
1" sau.
Tào Nghiễm Giang, Phương Chấn, Phương Hiểu Hồng ba người cùng đi với Tống thư ký vào gian phòng.
Cừu nhân gặp mặt.
- Chiếc du thuyền này tên là Trân Ny Hào , chiều dài khoảng 200m, rộng 30, gồm có 7 tầng, trên tầng thứ 7 có phòng hội nghị, phòng ăn, có rạp chiếu phim… thuyền này có thể chở 2500 hành khách và có khoảng 1000 thuyền viên.
- Toàn bộ thuyền có 6 boong tàu, mỗi tầng tầng trên boong thuyền đều có phòng khách, mỗi phòng có thể chưa hơn 1000 người, vận dụng hệ thống quản lý tiên tiến nhất thế giới. Trong này, người ta có thể trải nghiệm phục vụ 5 sao.
Lên thuyền, thấy Bùi Đông Lai đối mặt với Trân Ny Hào cũng không thay đổi sắc mặt thì Liễu Nguyệt liền gật đầu, đồng thời giới thiệu cho Bùi Đông Lai biết:
- Ở châu Á thì không tính là du thuyền tốt nhất, chiếc du thuyền này được làm theo chiếc Trân Châu Hào chính hiệu, chỉ là một mẫu thu nhỏ của Trân Châu Hào.
- Liễu tỷ, tổng cộng đêm nay tham gia có bao nhiêu người? Du thuyền lớn như vậy, phải chăng là có chút lãng phí? Bùi Đông Lai hỏi.
Liễu Nguyệt cười cười nói:
- Đêm nay tụ họp lại đây là để ăn mừng 5 năm tổ tổ chức vùng tam giác Trường Giang thành lập, khách nhân chỉ có khoảng 300 người, có về phần lãnh phí, Đông Lai, cậu có điều không biết, đêm nay toàn bộ mọi thứ trên Trân Ny Hào đều do lão bản ở phía sau cung cấp miễn phí.
Bên tai vang lên lời nói của Liễu Nguyệt thì Bùi Đông Lai liền minh bạch. Ngày hôm nay là ngày kỷ niệm 5 năm tổ tổ chức vùng tam giác Trường Giang thành lập cho nên tất cả giới thượng lưu của vùng tam giác Trường Giang đều tụ tập lại đây, dưới tình hình như vậy thì lão bản ở phía sau Trân Ny Hào chẳng những để cho mọi người biết đến danh tiếng của mình, hơn nữa thông qua lần này có thể kết bạn và khuếch trương công việc làm ăn của mình.
Nhân mạch.
Ở một quốc gia cùi bắp như TQ này thì hai chữ này còn quan trọng hơn vàng, bạc.
- Liễu tiểu thư, Phó thị trưởng đợi ngài đã lâu rồi.
Một lát sau, một gã trung niên đeo kính mắt chào đón, mỉm cười mở miệng đối với Liễu Nguyệt , đồng thời âm thầm đánh giá Bùi Đông Lai .
- Làm phiền Tống thư ký dẫn đường.
Có lẽ nhận ra nam nhân trung niên này đánh giá Bùi Đông Lai nên giọng nói của Liễu Nguyệt lạnh như băng.
- Được.
Trong lòng Tống thư ký khẽ động sau đó vẻ mặt tỉnh bơ gật đầu, liền đi trước dẫn đường, ngồi thang máy chuẩn bị lên tầng 7 của du thuyền.
Đoàn người Bùi Đông Lai vừa mới đặt chân vào thang máy thì đám người Phương Chấn , Tào Nghiễm Giang , Phương Hiểu Hồng cùng với vài tên quan viên ở Đông Hải liền tiến vào đại sảnh.
Cùng lúc đó.
Một chiếc Mercedes-Benz s600 cùng một chiếc Audi a8 trước sau chạy nhanh tới bờ biển
Mercedes-Benz s600 dừng lại, lái xe trước tiên ra mở cửa, trong ô tô người xuống xe chính là một người thanh niên.
Thanh niên đi giày Tây phối hợp với khuôn mặt tuấn mỹ làm cho hắn trở nên anh tuấn hơn.
Người thứ 2 đi xuống xe là một nam nhân trung niên, nam nhân trung niên này có vài phần giống với người thanh niên kia.
Mặc dù nam nhân trung niên mặc một thân âu phục xa xỉ, đeo một chiếc đồng hồ Rolex hàng thật giá thật, chẳng qua là nam nhân trung niên này không khí thế, ngược lại thân hơi có vẻ hơi cúi, tóc cũng trắng không ít.
- Chuyện tình của con và Tô Thi Vận ta đã có nghe qua, một hồi nữa gặp mặt cha mẹ của Tô Thi Vận thì thái độ tỏ ra khách khí một chút.
Làm như đã nhận ra vẻ buồn bực của người thanh niên, nam nhân trung niên nhắc nhở.
Nam niên tên là Ngô Vũ Trạch gật gật đầu, khóe miệng nở lên nụ cười tự giễu:
- Con biết nên làm như thế nào rồi.
Nhận thấy được khóe miệng Ngô Vũ Trạch nở ra nụ cười tự giễu thì nam nhân trung niên có chút đau lòng, càng nhiều hơn là áy náy, hắn không nói gì thêm mà là mang theo thanh niên lẳng lặng chờ đợi chiếc Audi A8 đến.
Rất nhanh, chiếc Audi A8 chậm rãi tiến đến, khi dừng xe một đôi vợ chồng trung niên xuống xe, nam mang giày Tây, khí độ bất phàm, nữ mặc một bộ phục trang đẹp đẽ, có tư thế của một bà nhà giàu mới nổi.
Thấy hai người xuống xe thì 2 cha con Ngô Vũ Trạch bước lên nghênh đón.
- Tô tiên sinh, Tô thái thái.
Ngô Sinh tiến lên, vẻ mặt mỉm cười chào hỏi, đồng thời khom người hỏi thâm, chủ động chìa hai tay ra.
- Ngô tiên sinh đã lâu không gặp.
Nam nhân trung niên lộ ra một nụ cười xả giao, vươn tay phải ra, nhẹ nhàng bắt 2 tay của Ngô Sinh.
- Tô thúc thúc, Lý a di.
Mắt thấy cha mình buông lỏng 2 tay ra thì Ngô Vũ Trạch mỉm cười chào hỏi, giọng nói vô cùng khách khí, nụ cười cũng không có nửa điểm buồn bực.
"Hừ."
Đối mặt Ngô Vũ Trạch chủ động lấy lòng, nữ nhân trung niên tên là Lý Lệ liền khinh miệt liếc nhìn Ngô Vũ Trạch một cái, không nhẹ không nặng hừ một tiếng, sau đó liền quay đầu, không để ý nTô Văn , hoàn toàn đem Ngô Vũ Trạch trở thành không khí.
- Vũ Trạch a, nghe nói dạo này cháu đang học ở ĐH Đông Hải, có cảm giác như thế nào?
So sánh với Lý Lệ mà nói thì chồng của nàng, Tô Văn tỏ ra thái độ ân cần, ít nhất ở mặt ngoài là như thế.
- Đa tạ Tô thúc thúc quan tâm, cảm giác hoàn hảo.
Vẻ tươi cười trên mặt Ngô Vũ Trạch không giảm chẳng qua là nụ cười có chút mất tự nhiên.
- Vậy thì tốt rồi, hảo hảo mà học, chờ sau khi tốt nghiệp thì về giúp cho cha cháu.
Tô Văn lộ ra tư thế trưởng bối, nhìn qua thì có vẻ hết sức quan tâm Ngô Vũ Trạch , nhưng mà Ngô Vũ Trạch và Ngô Sinh đều rõ ràng, chẳng qua Tô Văn chỉ đem phần khinh miệt cùng khinh thường che dấu đi mà thôi.
Tất cả chuyện này đơn giản là Tô gia và Ngô gia ở Hàng Châu là hai gia tộc có địa vị khác nhau.
- Ngô Vũ Trạch , cậu không có tiếp tục quấy rầy Thị Vận đó chứ?
Coi như lúc Ngô Vũ Trạch trầm mặc thì bỗng nhiên Lý Lệ mở miệng, giọng nói đầy vẻ bất mãn.
- Cháu cùng Thị Vận đã không có liên hệ với nhau.
Ngô Vũ Trạch vẫn cười như vũ, nhưng mà trong nụ cười có vài phần tự giễu.
- Thị Vận nhà ta cùng với Phương Thế Kiệt của Phương gia sẽ đính hôn, ngươi không nên quấy rối nó, nếu không sẽ xảy ra hiểu lầm, trách nhiệm ta sợ một mình ngươi cũng không đảm đương nổi đâu.
Lý Lệ ngửa mặt lên, giống như là một con khổng tước cao ngạo, dùng một loại ánh mắt khinh miệt nhìn Ngô Vũ Trạch .
Nghe được lời nói của Lý Lệ thì sắc mặt của Ngô Vũ Trạch hơi đổi.
Thân hình hắn run lên:
- Dò Lý cứ yên tâm, cháu tự biết nên làm như thế nào.
- Vậy thì tốt.
Lý Lệ không nhẹ không nặng phun ra ba chữ sau đó kéo lấy cánh tay Tô Văn :
- Tào tỉnh trưởng cùng người của Phương gia đã lên thuyền, chúng ta cũng nhanh chóng lên đi.
- Ngô tiên sinh, Vũ Trạch, cùng nhau đi?
Tô Văn khách khí một phen
- Tô thúc cùng Lý ai di lên trước đi, cháu cùng cha cháu đang chờ một vị bằng hữu.
Lúc này đây, không đợi Ngô Sinh mở miệng, Ngô Vũ Trạch đã nói.
- Được.
Tô Văn không nói lời vô ích, tùy ý Lý Lệ kéo cánh tay của hắn đi vào du thuyền.
- Cha, thực xin lỗi, khiến người khó chịu rồi.
Đưa mắt nhìn Tô Văn và Lý Lệ rời đi, vẻ mặt Ngô Vũ Trạch tỏ ý xin lỗi.
Trong lòng Ngô Sinh đau đớn, đôi mắt hơi nóng lên, vươn tay khẽ vuốt nhẹ đầu Ngô Vũ Trạch , cười khổ nói:
- Đứa nhỏ này, cần gì phải nói lời xin lỗi, là ta vô dụng, khiến Tô gia luân lạc đến tình thế như hiện này, con cũng không nên bực bội, tự trách bản thân làm gì.
- Cha, cha cứ xem, trên thế giới này không chỉ có một mình Tô Thi Vận , còn có nhiều nữ nhan mà.
Ngô Vũ Trạch không sao cả cười cười:
- Vừa vặn ở trường con có quen với một mỹ nữ, đợi sau này sẽ dẫn về nhà cho cha xem mặt.
- Đi thôi.
Ngô Sinh ngầm thở dài, ý bảo Ngô Vũ Trạch lên thuyền.
Ngô Vũ Trạch mỉm cười gật đầu, hai tay cũng không khống chế được mà run run lên.
Lúc này, trên thuyền Bùi Đông Lai theo Liễu Nguyệt đi vào tầng 7 trên khoang thuyền, được Tống thư ký dẫn đến một gian phòng có màu sắc cổ xưa.
Trong phòng, một người nam nhân trung niên mang Tây trang đang thưởng thức trà, thái độ vô cùng hài hòa nhưng mà trên người có một loại khí thế không giận mà uy.
Thấy Liễu Nguyệt vào cửa thì hai mắt của nam nhân trjung niên tỏa sáng, đặt chén trà xuống, đứng lên, mỉm cười nói:
- Đến đây, Tiểu Nguyệt.
Lúc nói chuyện, ánh mắt của hắn vẫn nhìn thẳng vào khuôn mặt của Liễu Nguyệt , vô luận là Bùi Đông Lai hay là Đông Phương Lãnh Vũ, Đông Phương Uyển Nhi, ở một khắc này, đều bị hắn coi thành không khí.
Giờ mắt này, trong mắt của hắn chỉ có một mình Liễu Nguyệt.
Đối mắt với ánh mắt của nam nhân trung niên, sắc mặt Liễu Nguyệt vẫn bình tĩnh gật gật đầu:
- Phó thị trưởng xem ra tâm tình không tệ a.
- Tự làm mình vui thôi.
Nam nhân trung niên cười nhẹ, sau đó sau đó hướng Đông Phương Lãnh Vũ cùng tiểu la lỵ, nói :
- Tiểu Vũ, Uyển Nhi, tại sao thấy thúc thúc mà không nói chuyện?
- Phó thúc tốt.
Đông Phương Lãnh Vũ cùng tiểu la lỵ lần lượt mở miệng, trong đó Đông Phương Lãnh Vũ thu liễm lại vẻ hung hăng càn quấy lại mà đôi mắt của tiểu la lỵ thì cứ chớp, tạo ra bộ dạng đáng yêu.
- Liễu Nguyệt , vị này là..?
Lúc này, ánh mắt của nam nhân trung niên hướng về Bùi Đông Lai , ánh mắt bình thản không có gì lạ, lại làm cho người ta có cảm giác bị xem thấu cả nội tâm.
- Đông Lai, vị này chính là Phó thị trưởng của Đông Hải.
Liễu Nguyệt chủ động làm giới thiệu.
- Xin chào, Phó thị trưởng, tôi gọi là Bùi Đông Lai hiện là sinh viên của ĐH Đông Hải.
Bùi Đông Lai chủ động tiến lên, vươn hai tay ra, chủ động chào hỏi nam nhân trung niên, giọng nói cũng đúng mức.
- Tên này rất quen thuộc nha, a, ta nhớ ra rồi, cậu là Trạng Nguyên thi vào ĐH năm nay.
Nam nhân trung niên mỉm cười, vươn tay ra bắt tay với Bùi Đông Lai :
- Người trẻ tuổi có tiền đồ vô hạn lượng a.
Nói xong, nam nhân trung niên rút tay ra, phong thái không chê vào đâu được.
Bùi Đông Lai tỉnh bơ, chủ động đứng ở phía sau Liễu Nguyệt, thân mình thẳng tắp.
Âm thầm thấy được điểm này, trong đôi mắt của nam nhân tên là Phó Dong hiện lên vẻ nghiền ngẫm, cũng không nói gì.
Lúc này, Tống thư ký bước nhanh đi đến bên cạnh Phó Dung thấp giọng nói câu gì, Phó Dong làm ra chỉ thị, Tống thư ký liền lui ra.
- Tiểu Nguyệt, Tào tỉnh trưởng của Chiết Giang cùng Phương Hiểu Hồng và Phương Chấn , ba người đều đến, cô có muốn gặp không?
Mặc dù là đã an bài nhưng Phó Dong vẫn hỏi Liễu Nguyệt một câu.
Liễu Nguyệt nhẹ nhàng đặt chén trà xuống, ánh mắt lạnh dần:
- Hôm nay là do Phó thị trưởng làm chủ, tự nhiên là tôi nghe theo an bài của Phó thị trưởng rồi.
Phó Dong ảm đạm cười, trở lại chỗ ngồi.
1" sau.
Tào Nghiễm Giang, Phương Chấn, Phương Hiểu Hồng ba người cùng đi với Tống thư ký vào gian phòng.
Cừu nhân gặp mặt.
Danh sách chương