Mộc Duy nói tiếp: "Dùng S - mall để bẫy cô và Lưu Đình Quân. S - mall đắc địa như vậy chắc chắn têm họ Lưu đó không bỏ qua được miếng mồi béo bổ đó tất nhiên sẽ đổ một đống tiền để mua lấy. Giống y như kịch bản, không khác chút nào. Vốn chỉ muốn dừng lại ở đây nhưng mà muốn Lưu Đình Quân đó sụp đổ hoàn toàn nên đã bẫy hắn ta thêm một chút nữa. Không ngờ thả lưới cái cá đã nằm gọn. Không mất sức".
Quý Dĩ Hân lúc này mới ngợ ra, thì ra cái dự án Thiên Mộc Chi Viên đó là dự án ma mà Long Mặc và Mộc Duy vẽ lên để dụ Lưu Đình Quân. Vốn dĩ Thiên Mộc Chi Viên đó đã nằm trong tay của Long gia từ lâu rồi nhưng không ai biết thông tin của nó, không biết chủ của nó là ai.
Quý Dĩ Hân cười khẩy, còn có chuyện vẫn khiến ả đắc ý: "Vậy thì đã sao ? Long Mặc à, cổ phần của tôi bây giờ hơn anh nhiều rồi, muốn có nó thì anh không thể hại tôi đâu".
Long Mặc cũng không chút ngạc nhiên, cười khinh bỉ: "Cổ phần nào vậy ? Sao tôi không biết. Từ tay mấy lão già mà cô cặp kè được à ? Tôi đã biết ngay từ khi cô từ nước ngoài về rồi. Mấy lão già đó vô dụng với tôi. Mấy loại cổ phiếu mà cô mua được đều là trắng, tôi thả mồi cả đấy. Tôi đang chỉ muốn chơi trò mèo vờn chuột với cô, chứ đối với tôi giết cô thì quá dễ dàng. Không ngờ cô lại dụ được một con cá lớn về cho tôi tẩm bổ. Cũng nên cảm ơn cô một tiếng mới đúng".
Như sét đánh ngang tai, một tiếng ù ù đến ong ong trong đầu ả, Quý Dĩ Hàn cũng không thể ngờ đến nước đường này. Ả đã đánh giá quá thấp loại người đa mưu quỷ quyệt như Long Mặc. Đã biết mình trở thành mồi nhử mà Long Mặc lợi dụng không chút thương tiếc, hắn trêu đùa ả một cách tàn độc nhất, buông cho ả một chút ánh sáng tưởng có thể nắm được rồi đến cuối cùng đạp ả xuống đáy mà giẫm nát một cách tàn nhẫn.
Quý Dĩ Hân nhìn Long Mặc bị thống: "Vậy từ trước đến giờ anh coi tôi là món đồ chơi, là miếng mồi để câu lời về cho anh. Bây giờ hết tác dụng thì vứt bỏ phải không ?".
Long Mặc chỉ bật cười một tiếng Quý Dĩ Hân đã hiểu được ý nghĩa. Quý Dĩ Hân cười khổ nhìn người chồng trước mắt mình, nói: "Jayce, tôi hối hận khi lúc đó không giết chết anh".
Jayce đối lại: "Tôi không nghĩ chúng ta gặp nhau trong tình cảnh này. Nhưng mà nhìn bộ dạng thảm hại rách nát của cô mà tôi mừng không kịp. Cô yên tâm, tôi sẽ phơi bày toàn bộ bộ mặt bẩn thỉu của cô để cho tất cả thế giới cùng thấy. Sai lầm của tôi khi chọn một con rắn độc như cô làm vợ mình".
Quý Dĩ Hân rơi vào tuyệt vọng cười như điên, ả nhận ra hóa ra từ trước đến nay bản thân ả giống như con rối của người ta mặc cho người ta tiêu khiển sử dụng. Đến khi không cần nữa vứt đi như một món đồ chơi cũ kĩ rách nát không thương tiếc.
Nước mắt tràn ra khỏi khóe mi rất đau đớn, tình yêu phản bội, người nhà rũ bỏ bây giờ ả không còn nơi nào để đi nữa. Không còn ai để dựa dẫm, cảm thấy bản thân mình thật đáng thương.
Nhưng còn một chuyện nữa, lần này ả nhất định sẽ thắng hẳn. Quý Dĩ Hàn cười như điên nói: "Long Mặc à, là anh ép tôi. Cô vợ nhỏ bé mà anh hết lòng bảo vệ không biết bây giờ ra sao rồi ? Có lẽ bây giờ đã chết trên đường rồi. Ha ha ha".
Nghe Quý Dĩ Hân nhắc đến Lâm Tiểu Thanh mà Long Mặc như mất bình tĩnh, sát khí bừng bừng đi tới tay bóp lấy cổ ả lực đạo chỉ cần mạnh chút nữa là siết gãy. Hắn gắn giọng: "Dám đụng tới cô ấy ?".
Quý Dĩ Hân khó khăn nói: "Sao lại không ?".
Tay hắn nổi gân siết thêm lực, mất kiên nhẫn như muốn giết chết đối phương ngay lập tức: "Nói".
Quý Dĩ Hân bên môi nở nụ cười đắc ý, bên khóe miệng đã có tia máu đỏ, mặt ả tím tái khó thở, nói: "Tôi lừa cô ta...bệnh viện ba cô ta nằm. Có lẽ... có lẽ cô ta sẽ không đến được đâu. Cho dù tôi có chết ngày hôm nay...tôi cũng sẽ khiến anh đau khổ nhìn người mình yêu nhất chết đi".
Hắn chưa nghĩ đến chuyện này, hắn chưa tính đến. Ruột gan như lửa đốt, hắn mạnh tay đẩy ngã ả xuống đất, lạnh giọng: "Cô ấy xảy ra chuyện gì tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết".
Quý Dĩ Hân cười lớn: "Đi cứu đi. Cứu không nổi nó đâu. Con tiện nhân đó phải chết".
Long Bắc Yến đã chạy xuống dưới lầu lấy xe, Long Mặc cũng đuổi theo Long Bắc Yến. Hai người lái xe đến bệnh viện mà ba cô tĩnh dưỡng.
Quý Dĩ Hân lúc này mới ngợ ra, thì ra cái dự án Thiên Mộc Chi Viên đó là dự án ma mà Long Mặc và Mộc Duy vẽ lên để dụ Lưu Đình Quân. Vốn dĩ Thiên Mộc Chi Viên đó đã nằm trong tay của Long gia từ lâu rồi nhưng không ai biết thông tin của nó, không biết chủ của nó là ai.
Quý Dĩ Hân cười khẩy, còn có chuyện vẫn khiến ả đắc ý: "Vậy thì đã sao ? Long Mặc à, cổ phần của tôi bây giờ hơn anh nhiều rồi, muốn có nó thì anh không thể hại tôi đâu".
Long Mặc cũng không chút ngạc nhiên, cười khinh bỉ: "Cổ phần nào vậy ? Sao tôi không biết. Từ tay mấy lão già mà cô cặp kè được à ? Tôi đã biết ngay từ khi cô từ nước ngoài về rồi. Mấy lão già đó vô dụng với tôi. Mấy loại cổ phiếu mà cô mua được đều là trắng, tôi thả mồi cả đấy. Tôi đang chỉ muốn chơi trò mèo vờn chuột với cô, chứ đối với tôi giết cô thì quá dễ dàng. Không ngờ cô lại dụ được một con cá lớn về cho tôi tẩm bổ. Cũng nên cảm ơn cô một tiếng mới đúng".
Như sét đánh ngang tai, một tiếng ù ù đến ong ong trong đầu ả, Quý Dĩ Hàn cũng không thể ngờ đến nước đường này. Ả đã đánh giá quá thấp loại người đa mưu quỷ quyệt như Long Mặc. Đã biết mình trở thành mồi nhử mà Long Mặc lợi dụng không chút thương tiếc, hắn trêu đùa ả một cách tàn độc nhất, buông cho ả một chút ánh sáng tưởng có thể nắm được rồi đến cuối cùng đạp ả xuống đáy mà giẫm nát một cách tàn nhẫn.
Quý Dĩ Hân nhìn Long Mặc bị thống: "Vậy từ trước đến giờ anh coi tôi là món đồ chơi, là miếng mồi để câu lời về cho anh. Bây giờ hết tác dụng thì vứt bỏ phải không ?".
Long Mặc chỉ bật cười một tiếng Quý Dĩ Hân đã hiểu được ý nghĩa. Quý Dĩ Hân cười khổ nhìn người chồng trước mắt mình, nói: "Jayce, tôi hối hận khi lúc đó không giết chết anh".
Jayce đối lại: "Tôi không nghĩ chúng ta gặp nhau trong tình cảnh này. Nhưng mà nhìn bộ dạng thảm hại rách nát của cô mà tôi mừng không kịp. Cô yên tâm, tôi sẽ phơi bày toàn bộ bộ mặt bẩn thỉu của cô để cho tất cả thế giới cùng thấy. Sai lầm của tôi khi chọn một con rắn độc như cô làm vợ mình".
Quý Dĩ Hân rơi vào tuyệt vọng cười như điên, ả nhận ra hóa ra từ trước đến nay bản thân ả giống như con rối của người ta mặc cho người ta tiêu khiển sử dụng. Đến khi không cần nữa vứt đi như một món đồ chơi cũ kĩ rách nát không thương tiếc.
Nước mắt tràn ra khỏi khóe mi rất đau đớn, tình yêu phản bội, người nhà rũ bỏ bây giờ ả không còn nơi nào để đi nữa. Không còn ai để dựa dẫm, cảm thấy bản thân mình thật đáng thương.
Nhưng còn một chuyện nữa, lần này ả nhất định sẽ thắng hẳn. Quý Dĩ Hàn cười như điên nói: "Long Mặc à, là anh ép tôi. Cô vợ nhỏ bé mà anh hết lòng bảo vệ không biết bây giờ ra sao rồi ? Có lẽ bây giờ đã chết trên đường rồi. Ha ha ha".
Nghe Quý Dĩ Hân nhắc đến Lâm Tiểu Thanh mà Long Mặc như mất bình tĩnh, sát khí bừng bừng đi tới tay bóp lấy cổ ả lực đạo chỉ cần mạnh chút nữa là siết gãy. Hắn gắn giọng: "Dám đụng tới cô ấy ?".
Quý Dĩ Hân khó khăn nói: "Sao lại không ?".
Tay hắn nổi gân siết thêm lực, mất kiên nhẫn như muốn giết chết đối phương ngay lập tức: "Nói".
Quý Dĩ Hân bên môi nở nụ cười đắc ý, bên khóe miệng đã có tia máu đỏ, mặt ả tím tái khó thở, nói: "Tôi lừa cô ta...bệnh viện ba cô ta nằm. Có lẽ... có lẽ cô ta sẽ không đến được đâu. Cho dù tôi có chết ngày hôm nay...tôi cũng sẽ khiến anh đau khổ nhìn người mình yêu nhất chết đi".
Hắn chưa nghĩ đến chuyện này, hắn chưa tính đến. Ruột gan như lửa đốt, hắn mạnh tay đẩy ngã ả xuống đất, lạnh giọng: "Cô ấy xảy ra chuyện gì tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết".
Quý Dĩ Hân cười lớn: "Đi cứu đi. Cứu không nổi nó đâu. Con tiện nhân đó phải chết".
Long Bắc Yến đã chạy xuống dưới lầu lấy xe, Long Mặc cũng đuổi theo Long Bắc Yến. Hai người lái xe đến bệnh viện mà ba cô tĩnh dưỡng.
Danh sách chương