Lâm Tiểu Thanh nhận được cuộc gọi của kẻ đe dọa mạng sống của ba mình không mảy may nghĩ ngợi mà quên luôn lời dặn của Long Mặc. Cô bắt taxi hối giục tài xế nhanh đưa mình đến bệnh viện mà ba cô điều dưỡng. Trong lòng cô nóng như lửa đốt, nước mắt dàn dụa lo lắng cho an nguy của ba mình.

"Bác tài, nhanh lên, nhanh lên đi".

Xe taxi đã vượt quá tốc độ quy định của xe cơ giới.

Lúc này Long Mặc và Long Bắc Yến cũng đang trên đường tới. Cả hai đều mất kiên nhẫn lao xe như bay trên đường cao tốc, muốn hất văng hết tất cả những xe khác ra khỏi làn đường. Tiếng bấm còi inh ỏi trên đường một cách mất kiên nhẫn.

Phía Lâm Tiểu Thanh, luôn luôn có một chiếc xe đi kè kè phía sau xe taxi mà cô đang ngồi. Hắn lái xe lao theo phía sau một cách điên cuồng. Lâm Tiểu Thanh lẫn tài xế taxi hoảng hốt mà đạp ga tăng tốc. Chiếc xe kia vẫn ở phía sau rất sát không thể cắt đuôi.

Tên điên ngồi trong xe đạp mạnh ga, chiếc xe của hắn ta đâm mạnh vào xe taxi của cô. Tài xế thiếu chút nữa mất lái mà đâm vào dải phân cách.

Đã đến đoạn đường lên cầu. Hắn ta nghĩ đây là cơ hội tốt liền nhấn ga một cách điên rồ. Vụ va chạm xe cố ý muốn tông xe cô trở thành vụ tai nạn. Tài xế taxi hoảng loạn lao xe trên cầu để thoát khỏi sự truy đuổi của kẻ điên.

Long Mặc và Long Bắc Yên nhấn ga tăng tốc còn cách cô một đoạn đường nữa mới bám kịp xe của cô. Tình hình vô cùng căng thẳng, cuộc rượt đuổi vẫn tiếp tục. Lâm Tiểu Thanh ngồi trong xe cố trụ ngồi vững, tay tài xế đánh lái luồn lách qua các xe khác chạy trên đường tháo thân.

Cô gặp nguy hiểm bên đó, Long Mặc tức giận lái xe tay liên hồi bấm còi. Nếu được hắn không ngại gì đâm nát xe phía trước, trong lòng như lửa đốt lo lắng, chân mày chau chặt lại, vừa lo hắn cầu nguyện rằng cô sẽ bình an sống sót.

Bên này, xe taxi cũng không còn giống hình hài chiếc xe taxi ban đầu. Vỡ đèn hậu, méo mó xộc xệch.

Quan trọng rằng người ngồi trong xe, Lâm Tiểu Thanh đang bị hành hạ, cơn đau bụng đến như thể đứa bé đang muốn xé bụng mình mà chui ra. Đau đớn khiến cô nhăn nhó mặt mày, mồ hôi lấm tấm trên trán ướt đẫm bên hai mai tóc, không thể chịu nổi. Tay cô lúc siết chặt vào vạt váy lúc siết chặt vào hàng ghế trước mặt mình.

Tài xế càng thêm quẫn, cũng may có mấy xe khác chặn hắn lại phía sau giữ được khoảng cách một chút.

"Cô gì ơi, cô có sao không ? Tôi đưa cô đi viện".

"Bác tài, bụng tôi đau quá. Con tôi....

Tên kia hét lên một tiếng như phát điên đâm lao lên tông mạnh vào xe taxi. Một cú đâm bất ngờ xe taxi mất lái đâm vào dải phân cách trên cầu, vỡ nát, tài xế bất động ngay trong xe.

Còn cô...

Bên dưới chân máu chảy dài theo kheo chân, cú va chạm mạnh trên trán hòa với đó màu đỏ của máu, cô dường như đã không còn sức lực mà kêu cứu nữa, nhưng đứa con cô mang trong bụng bản năng người làm mẹ mà lo lắng cho đứa con "con ơi, Tiểu Bảo".

Tay chân cô trầy xước bởi những mảnh dắm kính xe vỡ vụn làm bị thương. Tên điên kia thấy cô chưa chết, vẫn còn thoi thóp trong xe, hắn ta liền rút con dao ra xuống xe tiến tới chỗ cô. Lâm Tiểu Thanh biết nhưng không thể làm gì được nữa, cô đã kiệt lực mất rồi chỉ đành ngậm ngùi nhìn hắn ta giết chết mình và con.

Lăm le con dao trong tay đầy sát khí, kẻ ác nhân đó chưa kịp đến đã bị chiếc xe phia sau lao tới đâm văng hắn ta ra xa. Hắn bất tỉnh ngay trên đường, máu me chảy ra không biết đã chết hay là chưa.

Người tới là Long Mặc, hắn nhìn Lâm Tiểu Thanh mà hoảng loạn: "Lâm Tiểu Thanh".

Cứ ù ù trong tai một tiếng quen thuộc nhưng bây giờ đến cả sức mở mắt cô cũng không làm được. Long Mặc đưa cô ra khỏi taxi, hắn ôm chặt cô trong lòng, tim hắn cũng thoi thóp theo nhịp thở yếu ớt của cô.

"Lâm Tiểu Thanh, cô nghe thấy tôi không ? Lâm Tiểu Thanh. Mở mắt ra nhìn tôi, không được ngủ".

Người trong lòng cứ vậy mà lịm đi càng khiến Long Mặc càng thêm sợ, hắn sợ cô chết, sợ cô không còn bên mình, hắn sợ mất cô. Nỗi sợ ngày một lớn hơn trong hắn mà không báo trước.

Chung quy hắn vẫn đến muộn, hắn vẫn không thể bảo vệ cô chu toàn như hắn đã tự hứa với lòng mình. Hắn chỉ có thể tự dằn vặt tự trách bản thân không ngờ rằng có lúc mình lại vô dụng đến vậy. Cả đời mưu toan tính kế kẻ khác, hắn cứ ngỡ hẳn tính cẩn thận hoàn hảo nhưng lại không thể nhẩm tính ra được mình cũng có lúc trở thành phế nhân.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện