Nhưng mà, nếu như thực lực của Kỳ Lân thấp hơn hung thú, chẳng những hung thú bị sai khiến khôi phục tự do, còn có thể cắn nuốt Kỳ Lần gia tăng năng lực của bản thân. Bởi vậy, Kỳ Lân thần hàng là con dao hai lưỡi, tuy có thể thu bất cứ hung thú nào, nhưng nếu thực lực của hung thủ vượt qua bản thân Kỳ Lân, thì đó là tử kỳ của Kỳ Lân. Phải biết rằng, bất luận là hung thú đều không phải thứ lương thiện, có cơ hội thôn phệ Kỳ Lân, chúng tuyệt đối không bỏ qua.

Bởi vậy, vào thời kỳ thượng cổ, chỉ có những Kỳ Lân trưởng thành có được toàn bộ năng lực, mới sẽ sử dụng bổn mạng thần hàng để thôn phệ hung thú sai khiến. cả đời của Kỳ Lân, chỉ có thể sử dụng ba lượt thần hàng thuật, thu phục ba con hung thú yếu hơn mình.

Hôm nay, vào lúc nguy cấp, Tề Nhạc đã rơi vào đường cùng, hắn nhớ tới Trầm Vân tốt với mình, nhớ tới thân thể mềm mại động lòng người của Hứa Tình, còn có hơn mười ngàn học sinh đại học Thanh Bắc vô tội. Vì giảm tổn thương xuống nhỏ nhất, hắn vạn phần bất đắc dĩ, dùng bổn mạng thần hàng thuật.

Đương nhiên hắn biết rõ thực lực của mình không cách nào so sánh được với Cửu Đầu Thâm Hải Minh Xà, chẳng qua là đom đóm so với trăng, nhưng mà, hắn vẫn phải làm như vậy. Hắn nghĩ, có hai tiếng đồng hồ này. Cũng có thể nói mình chết muộn một chút.

Thời điểm mình bị cắn nuốt, hắn nhất định không có cơ hội sử dụng chung cực Kỳ Lân Tí. Bởi vì Kỳ Lân Tí ngoài lực công kích, khi Cửu Đầu Thâm Hải Minh Xà vừa hiện ra, sẽ sử dụng năng lượng mạnh hơn chống lại Kỳ Lân Tí. Loại tình huống này, Tề Nhạc có thể nói là phải chết không thể nghi ngờ. Hắn có lựa chọn sao? Với thực lực của hắn sử dụng Kỳ Lân Tí cũng có chết mà thôi, nhiều lắm chỉ gây tổn thương nhẹ chứ không nguy hiểm tính mạng cho Thâm Hải Minh Xà. Mà Thâm Hải Minh Xà trong cơn giận dữ, chỉ sợ sẽ mang tới một hồi tai nạn. Mà bây giờ, cho dù Thâm Hải Minh Xà rời khỏi biển cả chỉ còn thực lực không đủ một phần mười, chỉ sợ cũng thừa sức giết hắn mười lần trăm lần.

Thời gian hai tiếng đồng hồ sẽ xảy ra cái gì? Tề Nhạc không biết, Từ Đông cũng không biết. Hiện tại bọn họ chỉ cố gắng tìm nơi ít người.

Cảnh vật dưới chân bởi vì bóng đêm nên rất mơ hồ, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy ánh đèn le lói. Bay giữa không trung lạnh hơn bên dưới đất nhiều, dưới tình huống dâm hổ Từ Đông toàn lực phi hành, bọn họ nhanh chóng rời xa Bắc Đái Hà. Thời điểm bay được hai mươi phút, vòng tay của Tề Nhạc cùng Từ Đông đồng thời sáng lên. Trên mặt Từ Đông vui vẻ, nói:

- Là Như Nguyệt đến. Chúng ta trước dừng lại đợi nàng, xem nàng có biện pháp gì hay không.

Tâm tình của Tề Nhạc rất bình tĩnh, trong hay mươi phút này, tất cả hình ảnh hắn trải qua trong cuộc đời mười chín năm hiện lên. Không lâu sau, khi hắn trở thành vương của Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, hắn cho rằng vận mệnh của mình đã cải biến, nhưng tuyệt đối không ngờ tới, vận mệnh vừa khởi sắc lại chính là lúc sinh mệnh kết thúc. Nghe Từ Đông nói, hắn chỉ yên lặng gật gật đầu.

Từ Đông thu liễm hai cánh sau lưng, sau đó hạ xuống đất, trong miệng phát ra tiếng gầm nhẹ, thanh sắc quang mang chung quanh thân thể của hắn sáng lên, gió mạnh bao quanh thân thể của hắn và Tề Nhạc. Cả hai thuận lợi đáp xuống sườn núi nhỏ bên dưới. Vừa rời khỏi tay của Từ Đông, Tề Nhạc suy yếu đặt mông ngồi dưới đất, toàn thân của hắn hiện giờ trần truội, nhưng không có cảm giác rét lạnh.

Huyết mạch trong cơ thể của hắn biến thành mơ hồ không rõ ràng, giống như đang thiêu đốt huyết mạch vậy, một cổ khí tức cường đại từ trên người của hắn hiện ra ngoài, đừng nói là tu luyện, cho dù là khí tức Kỳ Lân cũng không cách nào cảm nhận được. Bỗng nhiên hai màu đen bạc trên đồ án Kỳ Lân lúc này lóe lên, biểu hiện trạng thái không ổn định của nó.

Từ Đông khoanh chân ngồi xuống trước mặt Tề Nhạc, trong miệng hắn phát tiếng gào điếc tai, uy áp cường đại tán dật ra ngoài, một đôi hổ chưởng ấn lên vai của Tề Nhạc. Hai cổ năng lượng bá đạo tiến vào thân thể của Tề Nhạc, tụ tập tại đan điền của hắn.

Đạt được tương trợ của Từ Đông, Tề Nhạc tinh thần lập tức chấn động, cảm giác thân thể tôt hơn một chút. Thăng Vân Quyết vốn thoát thai từ Thăng Lân Quyết, cho nên lộ tuyến tu luyện là giốn nhau, Từ Đông thúc dục vân lực theo lộ tuyến của mình, hắn trợ giúp không giữ lại, trải qua một vân chu tuần hoàn, rốt cục kinh mạch trong cơ thể của hắn rõ ràng hơn trước.

Nhưng Tề Nhạc lại rất rõ ràng, Từ Đông làm như vậy chỉ có thể giảm bớt chút ít thống khổ tạm thời mà thôi. Một khi đã đến giờ, Cửu Đầu Thâm Hải Minh Xà tỉnh táo lại, vân lực này không đủ trợ giúp hắn mà thôi.

Một đóa mây phiêu nhiên bay tới, có âm thanh long ngâm vang lên, trời thu sương mù tán đi, long dực màu trắng thu liễm, sau khi Hải Như Nguyệt bổn tướng dị hóa phiêu nhiên bay tới. Nàng vừa hạ xuống mặt đất, đã nhìn thấy Tề Nhạc không đúng, toàn thân trần trụi, khí tức trên người cực kỳ không ổn định.

- Đây là chuyện gì?

Hải Như Nguyệt khoanh chân ngồi trước người Tề Nhạc, long trảo thử dò xét, đặt lên ngực của hắn, hai cổ vân lực Thăng Long Quyết truyền vào bộ ngực của hắn, phối hợp với Thăng Hổ Quyết của Từ Đông tiến vào điều tra thân thể của Tề Nhạc.

Tề Nhạc thở dài một hơi, dưới tác dụng của hai cổ vân lực thân thể bị suy yếu giảm bớt rất nhiều, vân lực tiêu hao được bổ sung.

- Tốt, các người không nên truyền vân lực cho tôi nữa.

Từ Đông buông hai tay của mình ra, đôi mắt hổ tràn ngập ngưng trọng. Long dực cực lớn sau lưng Hải Như Nguyệt dò xét xong, từ sau bao phủ thân thể Tề Nhạc, giống như ôm Tề Nhạc vào trong ngực. Ánh mắt nhìn Từ Đông, toát ra thần sắc hỏi thăm.

Từ Đông thở dài một tiếng, cười khổ đem chuyện xảy ra ở Bắc Đái Hà nói lại một lần, nghe hắn tự thuật, Hải Như Nguyệt hít sâu một hơi, nói:

- Tại sao có thể như vậy? Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần chúng ta vừa mới bắt đầu, Kỳ Lân cũng mới xuất hiện, tại sao có hung thú gần vạn năm xuất thế. Tề Nhạc, anh cũng quá lớn mật.

Tề Nhạc nói:

- Lúc ấy tôi không có lựa chọn, nếu như tôi không làm như thế, chỉ sợ người trong phạm vi mười dặm không ai sống sót. Ta cùng Từ Đông cũng không thoát khỏi công kích của Thâm Hải Minh Xà.

Hải Như Nguyệt biết rõ hắn nói là sự thật, trầm ngâm nói:

- Hiện tại không có có biện pháp, mặc dù Thâm Hải Minh Xà có chín đầu, nhưng trên đất bằng chỉ có thể phát huy một phần mười năng lượng. Ta cùng Từ Đông cộng lại, cũng không cách nào ngăn cản hắn được.

Tề Nhạc nói:

- Điểm này tôi cũng nghĩ qua, nhưng mà, các người chỉ có thể áp chế nhất thời, lại không thể vĩnh viễn áp chế, một khi vân lực của hai người tiêu hao quá độ, hoặc là rời khỏi bên cạnh tôi, tôi vẫn bị nó thôn phệ. Huống hồ, dù sao vân lực các người tu luyện có chỗ khác với Thăng Lân Quyết. Cho dù cường ngạnh chống lại Thâm Hải Minh Xà, chỉ sợ không thể chịu nổi chính là thân thể của tôi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện