Du Hành xếp hàng nửa tiếng mới được vào cửa, sau khi đi vào lại đi qua một cái phòng khách, tất cả mọi người phải ghi danh ở đây.

Nhân viên làm việc cầm thẻ căn cước của Du Hành "tích" một cái, sau đó đưa cho cậu một cái thẻ cứng, thay cho thẻ tương đương thẻ tín dụng: "Cất kĩ, đó là chứng nhận cậu ở trong này, quyển sổ tay này cũng cần bảo quản tốt. Được rồi, người tiếp theo."

Du Hành nói cảm ơn, xách đồ của mình lên, đi theo một hàng người vào bên trong.

Lúc đi qua hành lang nghiêng nghiêng, Du Hành phát hiện trong hành lang này ngăn cách ít nhất thành mười ba ngăn, Trịnh Trạch Quỳ vào trước Du Hành, nhỏ giọng nói: "Trước kia không có cửa ngăn cách như này, có lẽ tạo ra để ngăn sương độc, nhìn thật an toàn!"

Có người muốn đưa tay sờ thử lại bị nhân viên dẫn đường nghiêm túc ngăn lại: "Tốt nhất mọi người không nên đụng vào mấy cánh cửa như này, nếu tạo ra hư hỏng nào nhất định sẽ phải chịu trừng phạt rất nặng!"

Đi một lúc thì rẽ sang một hướng, trước mắt là một khoảng không trống trải, thềm đá quanh co lượn xuống, đập vào mắt mọi người là một không gian rất lớn, nhưng cũng không có người nào.

"Tại sao không có ai?"

"Lần trước cũng chỉ phạm vi bên trong, sau đó bên trong cũng đầy người nên được khuếch trương thêm phạm vi ra bên ngoài. Mọi người cứ đi theo tôi, cẩn thận bậc thang."

Đi trong không gian trống trải, tiếng bước chân vang xa rồi lại vọng về, tới khi mọi người đi tới một con đường mòn: "Nơi này gần bằng hai tầng, mọi người đi phải nắm chặt hàng rào, đừng đi quá nhanh."

Đường đi hẹp và nhỏ, chỉ đủ hai người đi qua, Du Hành thấy phía dưới có không ít người, lúc nghe thấy động tĩnh liền ngẩng đầu lên nhìn bọn họ.

"Mọi người sẽ ngủ ở nơi này, vì chưa kịp bắn vách ngăn nên chỉ có thể ở như vậy, chúng tôi đã phân chia khu vực giường ngủ, có đầy đủ số thứ tự cả rồi, mọi người cứ tìm lần lượt theo số của mình mà nghỉ ngơi, chờ này mai sẽ có người đi kiểm tra lại số giường, còn nhà vệ sinh thì ở đằng kia.

Nhớ phải đọc kĩ cuốn sổ tay đã được phát, chuyện này rất quan trọng, đặc biệt bên trong còn có luật lệ của khu cách ly. Nếu chưa xem xong thì xin đừng đi lung tung tới những khu vực khác.

Chúng tôi có đội an ninh được vũ trang đầy đủ tuần tra trong hai mươi bốn tiếng, mong mọi người chú ý tất cả hành động của mình, đừng làm trái với luật lệ của khu cách ly, người vi phạm sẽ bị phạt rất nặng."

Sau khi người dẫn đường nói xong, bọn Du Hành liền tự tản ra tìm số giường.

Căn phòng này còn lớn hơn căn phòng vừa rồi ở tầng một, Du Hành đi tìm rất lâu mới tìm được một cái giường cạnh tường còn trống.

Trịnh Trạch Quỳ một mực đi theo sau cậu, cho dù chân cô ta đang rất đau cũng cố lết theo tìm một chỗ ngủ an toàn.

Tới khu thấy Du Hành dừng lại, cô ta mới hỏi: "Chỗ này sao?"

"Ừm."

Cô ta vội vàng buông đồ xuống, chọn cái giường cách vách của Du Hành.

Mặt đất hơi bẩn, Du Hành cũng chẳng buồn dọn dẹp, trực tiếp kéo chăn mỏng ra, tháo túi đeo lưng đặt bên cạnh, lại cởi áo khoác đắp lên bụng, nhắm mắt đi ngủ.

Người đến khu cách ly chưa bao giờ ngừng, suốt đêm đều nghe thấy âm thanh âm ĩ.

Chẳng hạn như:

"Phòng vệ sinh ở chỗ nào?!"

"Mong cô để ý đứa nhỏ nhà mình, đừng để đứa bé phá hoại của công!"

"Bên này có thùng rác, vị nữ sĩ áo khoác vàng kia, đúng, là cô, đừng vứt rác bừa bãi..."

Tiếng nói chuyện cứ ong ong bên tai, tầng thứ hai này không khác gì cái tổ ong mất trật tự, mấy con ong bay loạn xạ, ồn ào không thôi.

Du Hành không hành động gì, ngủ dậy liền lấy cuốn sổ tay được giao tối qua ra xem.

Bên trong trình bày rõ ràng cách bố trí của khi cách ly, còn có cả bản đồ chi tiết. Sau đó là một đống điều lệ quản lý của khi, bao gồm ăn ở, chữa bệnh và những loại hành vi không được phép...

Cậu đặc biệt đọc kĩ những hành vi không được phép làm, trong đó, điều thứ nhất là không được làm hư hại đồ bên trong khu cách ly, nếu phạm phải, nhẹ thì bị phạt tiền cảnh cáo, nặng thì tiếp nhận nghĩa vụ lao động.

Lao động bao gồm những việc như cưỡng chế tham gia vào đội lục soát bên ngoài, hoặc vận chuyển vật liệu ở bên ngoài vào khu cách ly (Từ mười bốn tuổi trở xuống do người thân chịu phạt). Nếu hành động đó làm hư hỏng nghiêm trọng tới khu cách ly thì sẽ bị phạt như việc cố ý tổn thương người khác và tạo nên thương vong... Có thể sẽ bị phạt đuổi ra khỏi khu an toàn.

Chuyện đó có thể coi là cực kì nghiêm khắc.

Tiếp theo là không được trộm cắp lừa đảo, nếu bị phát hiện sẽ bị phạt tùy vào mức độ nặng nhẹ.

...

Phía sau đó còn một đống quy định khác.

Còn một quy định ở cuối cùng tương đối bình thường, rất dễ bị mọi người bỏ quên: Nếu không tuân theo quy định thì tùy vào mức độ sẽ bị giảm điểm tín dụng.

Còn điểm tín dụng là gì lại không được giải thích.

Sau khi xem xong, Du Hành ăn sáng, đi xem thử phòng vệ sinh ở nơi nào.

Phòng vệ sinh rất lớn, từ mặt tường có thể thấy được chỗ này vừa mới được xây dựng không lâu, phía trên chỉ là một lớp xi măng đơn sơ mỏng manh, dấu vết cũng rất tươi, mùi vị vẫn nặng. Bên trên được phun một tần thuốc phòng sương độc, thoạt nhìn là màu vàng. Nhưng Du Hành cũng không đưa tay sờ thử.

Trong sổ tay cũng đã nói, đây là loại thuốc mới nhất vừa được nghiên cứu ra, có thể ngăn được đáng kể độ ăn mòn của sương độc. Bởi vì có một số đặc tính giống huỳnh quang, nguyên liệu cũng rất đắt tiền. Vì vậy chỉ được phun một lớp lên bề mặt tường của khu cách ly... Loại thuốc này có dạng cao su, dùng ngón tay cũng có thể bóc ra được.

"Không được ném." Du Hành ngăn cản một đứa bé trai bảy tám tuổi, trong tay thằng bé đang cầm một hòn đá, không ngừng đập vào tường.

"Thả tôi ra!" Trẻ con khí lực lớn, lúc giãy giụa rất mạnh, nếu là Lục Hằng trước kia sẽ không giữ được thằng nhóc này.

"Buông tôi ra! Bà nội! Có người xấu muốn bắt cháu, hu hu, bà nội..."

Du Hành dùng một tay tóm chặt tay của thằng bé, một tay khác gài dây lưng. Những người bên cạnh cả kinh nhìn cậu, sau khi Du Hành xử lí xong dây quần, liền kéo đứa bé ra ngoài.

Ồn ào ở bên trong đã truyền ra bên ngoài, sau đó là một giọng phụ nữ vang lên: "Bảo bối? Cháu gọi bà sao? Bảo bối à?"

"Hu hu, bà nội!!"

"Sao thế? Nãi nãi này, bà không thể vào nhà vệ sinh nam được."

"Tôi từng này tuổi rồi vào một cái nhà vệ sinh nam có làm sao? Cháu tôi đang gọi tôi dấy! Bảo bối, cháu sao thế, đáp lại bà nội đi!"

Đội an ninh ở cạnh đó rất nhanh đã tới, đúng lúc Du Hành kéo đứa trẻ kia ra. Bà nội đứa trẻ xông tới đoạt lấy đứa bé, ân cần hỏi han: "Bảo bối của bà sao thế? Đau chỗ nào? Cậu ta có đánh cháu không?"

Đứa bé khóc lớn: "Bà nội, chính là anh ta..." sau đó chỉ tay vào Du Hành, nói: "Là anh ta đánh cháu, hu hu hu..."

"Mày... mày bắt nạt trẻ con là có ý gì?"

Du Hành nói vội người của đội an ninh: "Thằng nhóc này đập đá vào tường, tôi đã ngăn cản."

Người của đội an ninh lập tức thay đổi sắc mặt: "Thật không?"

"Đập tường thì sao? Dù sao cũng chẳng ảnh hưởng gì mà?!" Bà nội đứa bé giận dữ, cảm thấy người của đội an ninh đang bao che cho cái tên xấu xa kia, quát lớn: "Các người nhất định phải cho tôi một câu trả lời hợp lí, nếu không để nó quỳ xuống xin lỗi thì lập tức đuổi nó ra ngoài!"

"Phá hư tường khu cách li chính là tội lớn, cậu có chứng cứ không?"

"Cục đá vẫn còn trong tay nhóc kia, lúc tôi cản thì thấy hòn đá đó mất một góc nhỏ, chắc vẫn còn vụn bên trong. Còn bên trong nhà vệ sinh cũng có dấu vết, mọi người có thể tới xem."

Thấy Du Hành nói nghiêm túc, người của đội an ninh lập tức cho người vào xem, lại có người tới lấy hòn đá trong tay đứa bé.

Lần này, bà nội đứa bé mới hoảng hốt nói: "Đập, đập một chút thì thế nào? Các người muốn làm gì?"

Lấy được đá vào tay, một cái đèn pin mini được bật lên, hiện lên ánh sáng màu đỏ... Điều này nói rõ trên hòn đá cũng lưu lại tàn dư của lớp bảo vệ tường.

Người vào phòng vệ sinh cũng quay lại, nói: "Đúng là phát hiện có hai vết xước, một vết dài bảy cm, một vết một cm, sau khi đo độ sâu cũng may chỉ là bề mặt tường."

"Tội làm hư hại khu cách ly rất nặng, chúng tôi nhất định sẽ nghiêm khắc kiểm tra theo luật. Vị thái thái này, mời bà cùng cháu trai đi cùng chúng tôi một chuyến, nếu cha mẹ của cậu nhóc này cũng ở đây thì gọi tới nốt."

Lúc này, bà nội đứa bé luống cuống nói: "Cục cưng à, hòn đá đó không phải của cháu đúng không? Là ai đưa cho cháu? Mau nói đi, có phải là nó hay không?" Nói xong còn chỉ vào Du Hành. Bà ta chưa đọc qua cuốn sổ tay, những cũng nhận ra được sắc mặt của nhân viên tuần tra không đúng.

Chỉ cần hòn đá này không phải của cháu bà ta là được!

Kết quả đứa cháu không phản ứng kịp, nó chỉ mới tám tuổi, lại được cưng chiều từ nhỏ thành cái nết không sợ trời sợ đất. Không những không nghe ra ý của bà nội còn khóc lớn nói: "Hòn đá của cháu, không được cướp hòn đá của cháu!" Hòn đá này mới không phải của người xấu bắt nạt nó! Đã bắt nạt còn muốn cướp đá của nó, nằm mơ!

"Không sao, chút nữa kiểm tra vân tay trên đá với vân tay của thằng bé là được. Vị tiên sinh này mời đi cùng chúng tôi."

Sự việc lớn, đội an ninh cũng giải quyết rất chu đáo, Du Hành gật đầu đồng ý.

Vì vậy, vừa vào khu cách ly được hai ngày đã vào đưuọc khu quản lý.

Bọn họ đi xuống một tần cách biệt, ở đó có một thang lầu đi xuống.... Nơi này rất ngắn, có từng hàng phòng được xây dựng chỉnh tề.

Du Hành được bọn họ mang vào một căn phòng, lại được hỏi cặn kẽ mọi chuyện lần nữa.

Không khí rất nghiêm túc, lúc điều tra nhân viên ở đây đều nhìn chăm chú người bị hỏi, khiến tâm lí của họ khẩn trương, tim đập mạnh.

Dĩ nhiên, động tác đó chỉ giành cho những người có quỷ trong lòng, Du Hành biết bản thân cậu không có vấn đề gì, vì vậy, ngẩng đầu ưỡng ngực kể lại vấn đề vừa rồi.

Mà bên kia, đứa bé cũng khai hết, nó thừa nhận mình đã làm hư hại lớp phòng vệ ở tường.

Chờ tới lúc Du Hành đã dẫn về, vừa vặn thấy một cặp vợ chồng được nhân viên dẫn đường chạy tới.

Quay lại lầu một, Du Hành không vội vã đi về mà đi thẳng ra ngoài. Quả nhiên giống như trong sổ tay đã nói, bọn họ hoàn toán có thể ra ngoài, chỉ cần lúc quay lại đưa ra được thẻ chứng minh, kiểm tra an ninh một lần là có thể vào.

Bên ngoài, không ngừng có người mang theo người nhà chạy tới đây.

Địa bàn thành phố Lộc Dương nằm ở bên ngoài, chiếm diện tích rất lớn, lúc xây xong thành phố đã gây tiếng vang rất lớn, sau đó còn xây một nên một nhạc viên ở nơi này, vì vậy liền được đặt tên là thành băng nhạc viên.

Sau mấy thời kì, xung quanh thành phố bắt đầu phát triển mạnh, những phố buôn bán, cửa hàng tổng hợp, khu chung cư nhỏ dần phát triển quy mô, cực kì náo nhiệt.

Du Hành chạy chậm, vừa rèn luyện vừa quan sát xung quanh. Đi trên đường còn gặp được hai cửa hàng sách, không có điện cũng chẳng có người bên trong, cậu liền đẩy cửa đi vào.

Sách bên trong không khác những loại sách cậu gặp lần trước, bị hư hại rất nghiêm trọng, xem thử cũng chỉ còn tầm một nghìn quyển là còn nguyên vẹn, có thể đổi điểm Tân Hỏa.

Cũng may lúc tới thế giới này cậu đã thương lượng trước, nếu không khẳng định một chút thu hoạch cũng chẳng có, nghĩ cũng thấy đau lòng.

Lúc sáng chạy bộ, Du Hành gặp được ba chiếc xe tải của quân đội đi qua, chờ đầy đồ bên trong. Sau đó cậu tới một cửa hàng lớn ở trung tâm thương mãi cũng gặp thêm sáu chiếc xe tải quân dụng khác đang vận chuyển đồ, cậu cung tò mò đứng nhìn một lúc.

Có người lái xe dừng lại vào cửa hàng tổng hợp, sau đó đen mặt đi ra. Du Hành ngồi ở bồn cây xem, nghe thấy người đàn ông trong xe nói: "...Nói đã bàn cho khu cách ly hết, một chút đồ cũng không chịu bán cho chúng ta... Tôi không biết... đến khu cách ly nữa..."

Tiếng động cơ xe gào thét rời đi, xe vận tải quân dụng cũng rời đi nốt, cửa hàng tổng hợp đã khóa cửa sổ, năm chiếc xe nhỏ lái từ dưới hầm đi ra, đi về phía khu cách ly.

Du Hành vứt nhánh cỏ trong tay, vỗ vỗ mấy cái rồi leo lên cây cột lớn trước cửa. Eo ếch dùng sức nhảy lên bảng quảng cáo, đứng đó đập vỡ khóa, sau đó chui vào.

Tầng đầu tiên trống rỗng, ngay cả giá sắt chở hàng cũng không thấy.

Cậu đi lên tầng hai, tầng ba, tầng bốn, tầng năm... Đồ còn lại nhiều nhất chính là đồ điện, cuối cùng chỉ vơ vét được một chút quần áo còn sót, giầy cùng vài dụng cụ hàng ngày khác.

Có thể thấy khi quảng trường này đã bị dời đi gần như sạch sẽ.

Cuối cùng Du Hành dùng một tấm ga trải giường hơi bẩn bọc đồ lại, một tay xách, một tay khác thì vác cái ghế dựa lưng, chậm rãi quay lại khu cách ly.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện