Ngày hôm sau, Tạ Thanh Trình xuất viện, quay về ký túc xá.

Trần Mạn tuy ở bên anh, nhưng vẫn chẳng thể mở lời, như thể còn có chuyện gì khác.

Lúc chia tay Trần Mạn đứng dưới ký túc xá của Tạ Thanh Trình, do dự gọi một tiếng: "Anh Tạ..."
Tạ Thanh Trình: "..."
Nhưng đối diện với đôi mắt sắc bén của Tạ Thanh Trình, Trần Mạn cuối cùng vẫn ngập ngừng: "Anh...!Anh nghỉ ngơi cho tốt nhé.

Nếu có chuyện gì, có thể tìm em bất cứ lúc nào."
Tạ Thanh Trình cảm thấy tâm trạng của Trần Mạn là lạ, nhưng anh không nghĩ tới chuyện đáng sợ rằng Trần Mạn có lẽ yêu thầm anh.

Anh cảm thấy Trần Mạn chắc là không chấp nhận được chuyện tình một đêm của anh, lí do này đúng là sứt sẹo, nhưng ngoại trừ dùng nó để đuổi Trần Mạn đi, Tạ Thanh Trình thật sự cũng không nghĩ ra được bất cứ lí do nào hợp lí hơn nữa.

Anh đường đường là nam nhi bảy thước, cũng không thể chấp nhận chuyện mình bị một thằng nhóc nhỏ hơn mười ba tuổi ngủ với chứ.

Chuyện này với Tạ Thanh Trình mà nói, chính là kẻ câm ăn phải hoàng liên*, đắng mà không thể nói.

(*Hoàng liên là một vị thuốc đông y có tác dụng kháng khuẩn, tiêu viêm, trị các bệnh về đường tiêu hóa, ho gà, mẩn ngứa...!Hoàng liên không có độc, nhưng có vị đắng, tính hàn.)
Tạ Thanh Trình yên lặng giây lát, bảo: "Đi đi, cảm ơn em."
Anh muốn đi lên lầu.

Trần Mạn cầm ô ngơ ngác đứng trong mưa, lại một tiếng: "Anh Tạ."
"..."
"Không, không có gì đâu, anh chú ý nghỉ ngơi nhé."
"...!Rốt cuộc em muốn nói gì."
Trần Mạn cắn môi, nghẹn hồi lâu, vẫn hỏi ra khỏi miệng: "Anh với cô gái kia có còn liên lạc không?"
Tạ Thanh Trình ngừng một lát: "Em sẽ giữ liên lạc với đối tượng tình một đêm à?"
"Em...!Em không làm chuyện như thế..."
Nhưng nói ra khỏi miệng, lại cảm thấy bản thân cứ như đang trách cứ Tạ Thanh Trình không tuân theo chuẩn mực đàn ông, vội xua tay: "Xin lỗi anh, em không có ý này đâu."
"Em quả là không nên làm chuyện như thế." Tạ Thanh Trình hững hờ nói, "Giờ anh cũng rất hối hận vì nhất thời xúc động."
Trần Mạn nhìn anh.

Tạ Thanh Trình: "Sau này không thế nữa.

Anh còn thấy tởm."
Anh nói xong đi lên lầu luôn, sắc mặt Trần Mạn vẫn cứ trắng bệch mãi tới lúc nghe thấy hai câu cuối cùng của Tạ Thanh Trình, mới có lại chút huyết sắc.

Suốt một tuần sau, trạng thái ốm yếu của Tạ Thanh Trình mới khỏi hẳn, nhưng dấu hôn trên người còn chưa tan hết, lúc viết bảng giảng bài ở trường càng phải cẩn thận kéo cổ tay che kín mít, vì cổ tay anh vẫn còn lưu lại dấu trói mờ mờ.

Đó là chứng cứ khi ấy bị trói chặt đôi tay để tùy ý xâm nhập.

Tạ Thanh Trình sau đó cũng chẳng còn liên hệ với Hạ Dư nữa, Hạ Dư kéo anh vào danh sách đen, anh cũng xóa luôn Hạ Dư, khuôn viên trường đại học y và Hỗ Đại tuổi đời trăm năm phải lái xe hết vòng này tới vòng khác tốn bao thời gian mới hết, nếu muốn tránh không gặp ai đó, kể cũng là chuyện rất dễ dàng.

Anh nghĩ, coi như là trải qua một cơn ác mộng thôi.

Chẳng cần nhìn lại làm gì.

Trên đời này có rất nhiều chuyện bất đắc dĩ lại đáng giận, cuối cùng thường không nhận được công đạo khiến người ta hài lòng, lại còn ghê tởm, có đôi khi chỉ có thể trở về toàn thân, cũng đã là kết quả khó nhất mà lại đáng quý rồi.

Tạ Thanh Trình trải qua nhiều chuyện, không phải anh không hiểu rõ việc này.

Nhưng nửa đêm nằm mơ, vẫn thường bị tỉnh giấc.

Khỏi ốm, hết sốt, ngay cả nơi riêng tư bí mật nhất cũng đã dẫn khép lại, chỉ là nỗi lòng vốn đã mâu thuẫn với ái dục của Tạ Thanh Trình lại càng trở nên bài xích.

Anh không thể khống chế nổi mà mơ đi mơ lại gương mặt chìm trong căm hặn lẫn dục vọng của Hạ Dư, mơ thấy chuyện họ đã làm, sau đó chợt bật dậy khỏi giường, ở nơi không ai trông thấy, Tạ Thanh Trình rốt cuộc lộ vẻ mặt hoảng sợ lại yếu ớt, hít từng hơi hổn hển, vùi mặt sâu vào trong tay, mồ hôi ướt cả áo.

Anh châm từng điếu thuốc, thậm chí uống cả thuốc ngủ để vào giấc.

Lúc tắm rửa ngày nọ anh trông thấy dấu hôn Hạ Dư để lại trên người anh rốt cuộc đã biến mất hoàn toàn, nhưng anh chẳng có chút dáng vẻ gì là nhẹ nhõm——
Anh biết anh đã bị cái mụn nhọt ấy khắc vào xương cốt, sinh ra sợ hãi và ghét bỏ chuyện giường chiếu ngày càng nặng nề hơn.

Ký ức của anh không ngừng làm anh tổn thương, nhắc nhở anh, vậy mà anh đã từng mất hết phong độ dưới thân Hạ Dư, hơn nữa cách bộc phát ấy vẫn luôn bị đè nén, thậm chí chẳng có nhiều dục vọng.


Anh kêu lên, run rẩy, vứt bỏ, những hồi ức ấy như vết roi quất xuống, không ngừng làm đau anh, làm nhục anh, tra tấn anh.

Anh không thể không mở máy tính ra, chọn video sứa trăng, xem những sinh mệnh lâu đời trôi nổi ấy, muốn chuyển sức chú ý của mình sang chỗ khác.

Anh nghĩ, anh không thể cứ bị hãm sâu xuống như thế được.

Mấy hôm sau.

Nhà họ Hạ.

"Về rồi à."
"...!Dạ."
Hạ gia hiếm khi mở đèn sáng trưng, ánh sáng ấm áp ấy làm Hạ Dư bước vào phòng khách đã nhíu mày, như con quỷ hút máu đã quen vẻ hiu quạnh, lâu đài cổ yên tĩnh với bóng đêm, mới là thứ cậu quen thuộc.

Lữ Chi Thư và Hạ Kế Uy vậy mà đều có mặt.

Hạ Dư sau khi làm với Tạ Thanh Trình cũng có về biệt thự một lần, nhưng ngày ấy theo đuôi Tạ Thanh Trình tới bệnh viện, sau đó lại phát hiện mình chẳng có gì để mà làm cả.

Khi ấy cậu cảm thấy trong lòng mất tự nhiên, trống trải vô cùng, cậu lúc đó vừa mới nhận được kích thích cực độ ập tới, lại lập tức chỉ còn một mình, không khỏi trống rỗng, giữa lúc lòng như tơ vò đã quay về nhà chính, dù sao cũng có quản gia với giúp việc ở cạnh.

Nhưng hôm sau cậu lại rời đi luôn, sau đó cậu cũng chẳng về nữa.

Mãi cho tới tận hôm nay.

Tuy Hạ Dư biết cha mẹ cậu sẽ về Hỗ Châu sớm nhất, có điều cậu vốn chỉ cho rằng họ chẳng ở lâu, cậu cũng vì lòng phiền muộn mà không muốn trông thấy họ nên mới rời đi trốn tránh.

Không ngờ chờ cậu quay về lần nữa, Lữ Chi Thư và Hạ Kế Uy vẫn ở đó.

Cậu thực sự không quen kiểu chào đón này, nên thấy cảnh tượng trước mắt, phản ứng đầu tiên của cậu vậy mà lại là "Chắc đây cũng là giả, là ảo tưởng của cậu mà thôi."
Nhưng cậu ngay sau đó lại nhận ra, cậu xưa nay chưa từng mơ tới chuyện cha mẹ sẽ quay về ăn một bữa cơm tối êm ấm cùng với cậu.

Họ chưa từng xuất hiện trong vọng tưởng của cậu.

"Bên ngoài có lạnh không? Mẹ nấu canh cho con đấy, súp bào ngư nấu với nấm bụng dê và bốn vị thuốc..."
"Mẹ à." Hạ Dư yên lặng một lát, từ đầu tiên mà con người học được này có vẻ hơi khó gọi với cậu, "Con bị dị ứng hải sản."
Trong phòng khách tức thì yên lặng.

Lữ Chi Thư có hơi xấu hổ, liếc qua Hạ Kế Uy.

Hạ Kế Uy ho khan một tiếng: "Không sao đâu, ăn món khác đi, cha bảo người nấu canh cải trắng* cho con, hầm lâu một chút, là món trước con thích nhất đấy."
(Canh cải trắng: raw là 开水白菜)
Hạ Kế Uy tuy cũng chẳng thân với Hạ Dư, nhưng dù sao ông cũng đáng tin hơn Lữ Chi Thư, ông biết Hạ Dư thích gì.

Hạ Dư cũng chẳng tiện nói thêm nữa, ba người cùng nhau ngồi xuống trước bàn ăn.

Không khí nhất thời còn cứng đờ hơn cả.

Hạ Dư chẳng nhớ rõ lần mà họ ngồi nói chuyện một nhà ba người thế này đã là chuyện từ bao giờ, lâu quá rồi.

Cậu nhìn gương mặt Hạ Kế Uy và Lữ Chi Thư, thậm chí còn thấy xa lạ.

Với cậu mà nói, cha mẹ hình như giống hai bức ảnh đại diện người liên hệ WeChat, với mấy âm thanh ting ting đó hơn.

"Hai người định quay về Yên Châu khi nào ạ?" Hạ Dư hỏi.

"Không vội mà." Lữ Chi Thư lập tức nói, gò má mập mạp nở nụ cười ngọt ngào, vì gò má quá đẫy đà, thậm chí còn như sắp sụp xuống, "Em trai con giờ ở trong trường luôn rồi, cha mẹ cũng không cần để ý.

Huống chi Hạ Dư à, con sắp dọa mẹ chết luôn rồi, chuyện nguy hiểm như thế sau này đừng có làm nữa, nhỡ đâu con xảy ra chuyện gì, cha mẹ đây——"
Bà không nói tiếp, như thể nghẹn ngào.

Hạ Dư lạnh mắt nhìn, trải qua chuyện ở tháp truyền thông, lòng cậu chẳng như xưa nữa, trở nên lạnh lùng cứng cỏi lạ thường.

Nhưng cậu cũng lười nhiều lời với họ, cuối cùng chỉ cười khẽ: "Không sao đâu.

Giờ con khỏe lắm."

Trò chuyện trên bàn ăn câu được câu không, hình ảnh nhìn tưởng ấm áp, thật ra đầy sóng ngầm mãnh liệt.

"Con ăn xong rồi, có thể lên lầu trước không ạ?"
"À, được.

Con đi đi, đi đi." Lữ Chi Thư tuy bị Hạ Dư làm cho không thoải mái lắm, nhưng bà dù sao cũng là thương nhân hiểu chuyện, ngay cả với con mình cũng chỉ chê bai trong lòng, "Nghỉ ngơi cho khỏe, mai mẹ làm canh gà hầm cho con được không?"
"...!Tùy mẹ ạ." Hạ Dư nhàn nhạt đáp, rời bàn, lên thẳng lầu.

Ánh mắt Lữ Chi Thư phức tạp nhìn bóng dáng cậu biến mất nơi sâu trong hành lang trên lầu.

Hạ Kế Uy: "Sao tự dưng em tốt với nó thế.

Đừng bảo là nó, tới anh cũng không quen."
Lữ Chi Thư: "Em đốt tốt với con em thì đã sao? Có phải chuyện kinh thiên động địa gì đâu, em là mẹ ruột nó mà..."
Hạ Kế Uy muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn đứng dậy: "Công ty anh còn có việc, mai anh có chuyến đi tới Thanh Đảo."
"Vậy khi nào anh về? Em bảo anh này, em nghĩ rồi, trước đó em nợ nó nhiều quá, em phải bù đắp lại cho nó thật nhiều, anh cũng đừng ra ngoài lâu quá nhé, công việc ấy mà, sao mà quan trọng bằng con cái được..."
Hạ Kế Uy thở dài: "...!Lời này nói ra từ miệng em làm người ta hoài niệm thật đấy."
"..."
"Như lúc em đang mang thai nó từng nói với anh vậy." Hạ Kế Uy cười cười, ánh mắt rất sâu, dường như có chút buồn lòng, "Lâu lắm rồi chưa được nghe."
Lữ Chi Thư: "Lão Hạ..."
Hạ Kế Uy xoay người rời đi.

Hạ Dư nằm trên giường phòng ngủ, sau khi không cần giả vờ khách sáo với Lữ Chi Thư Hạ Kế Uy nữa, ánh mắt cậu hơi tan rã.

Cậu nhìn trần nhà, cũng như trong quá khứ, lúc cậu một mình ngẩn ngơ, sẽ nhớ lại chuyện cũ.

"Đoong—— Đoong—— Đoong——"
Thốt nhiên, chiếc đồng hồ lớn trong căn nhà cũ lại vang lên.

Từng tiếng nặng nề vang dội đánh vào lòng cậu, tựa như mỗi đêm cô độc, tựa như cái đêm ấy cậu đứng yên hồi lâu, cũng chẳng đợi được một người bầu bạn vào sinh nhật tuổi mười ba.

Nghĩ tới đêm sinh nhật ấy, cậu không khỏi lại nhớ tới Tạ Tuyết.

Chẳng những cha mẹ cậu chưa từng quan tâm tới cậu nhiều, ngay cả Tạ Tuyết cũng chỉ là một người được cậu tưởng tượng phỏng theo do cô độc quá đỗi lại bệnh tật quá nặng, cô là thật, nhưng lại không hoàn toàn là thật, biết được sự thật ấy, cảm xúc cậu dành cho Tạ Tuyết trở nên hết sức phức tạp.

Thật ra hết thảy đều đã đoán được từ trước, đúng chứ?
Cậu trước kia luôn cảm thấy trí nhớ Tạ Tuyết không tốt, có những thứ cậu còn nhớ rõ, mà cô lại bảo không có ấn tượng.

Khi đó cậu còn bảo cô, thật không biết với trí nhớ của chị sao mà đỗ đại học nữa.

Cậu xưa nay chưa từng nghi ngờ có lẽ mấy chuyện ấy chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước, là suy tưởng điên cuồng trong não cậu mà thôi.

"Cô" ấy chưa từng tồn tại, cũng chẳng hề có thật.

Thậm chí tới tiềm thức cậu, cũng biết cậu đang tự bảo vệ mình, tự lừa dối mình.

Cậu đã từng viết kịch bản khóa biên đạo, viết một cậu nhóc đầu thất hồi hồn.

Linh hồn cậu chàng sau khi chết gõ vang cửa phòng giáo viên, cậu ngồi xuống ăn điểm tâm, uống trà gừng...!Nhưng chờ hôm sau cô giáo tỉnh giấc, bánh quy trên bàn không thiếu một miếng, trà gừng ấm áp cũng đông cứng thành băng.

Cậu nhóc vốn không hề tới, là giả, là một u hồn không có thực thể.

Đại não cậu có thể biên soạn ra câu chuyện như thế, chẳng lẽ không thể khiến cậu tưởng tượng về Tạ Tuyết ư?
Trong truyện chưa từng động vào bánh quy, ngoài truyện chưa từng có chiếc bánh sinh nhật nào cả.

Trong truyện trà gừng ấm áp đông cứng thành băng, ngoài truyện trái tim lạnh lẽo tới mức chỉ đập thôi cũng khó.

Tiềm thức cậu không phải không biết.

Thậm chí, giờ cậu cẩn thận quay đầu, nhìn từ góc độ của người tỉnh khỏi giấc mộng, cậu có thể phân rõ đâu là mơ đâu là thực.


Lúc trong mơ, chẳng rõ đâu mơ đâu tỉnh, nhưng khi mở mắt ra, cậu có thể biết đây là hiện thực, kia là giả dối.

Tựa như Tạ Thanh Trình nói, Tạ Tuyết quả thực đối xử tốt với cậu, nhưng kiểu tốt ấy không phải độc nhất vô nhị, không phải không có ranh giới.

Cô coi cậu là một người bạn thân thiết, nhưng cô có rất nhiều bạn bè, cũng không chỉ có mỗi Hạ Dư.

Cậu xưa nay chưa từng đặc biệt.

Sự thật này còn khiến cậu bị đả kích hơn chuyện Tạ Tuyết thích người khác—— Trụ cột tình cảm của cậu ấy thế mà chỉ là ảo ảnh.

Dù chỉ là loại tình cảm hết sức bình thường với người thường thôi, tới chỗ cậu, vậy mà thành thứ khó cầu.

Hạ Dư nghĩ linh tinh, nhưng cậu lâu rồi chưa nghỉ ngơi đàng hoàng, Tạ Thanh Trình trải qua một tuần khốn khổ, cậu cũng chẳng thoải mái hơn là bao.

Thân thể con người vốn không thể chịu nổi kích thích cường độ cao liên tục, cho dù tâm tình rối bời, cậu cũng uống vài viên thuốc, chậm rãi nhắm hai mắt lại, rơi vào giấc ngủ sâu đầu tiên sau đêm ở hội sở.

Đêm ấy, Hạ Dư nằm mơ.

Cậu mơ thấy đôi mắt đào hoa khiến người ta rơi vào hãm sâu, cùng vì đôi mắt này trước đó dẫn dụ cậu sa vào chốn đào nguyên vô số lần, cậu ban đầu vốn tưởng là Tạ Tuyết.

Cậu cho rằng mình lại ảo tưởng rồi, mấy thứ hi vọng yếu ớt trong lòng cậu lại hóa thành dáng vẻ Tạ Tuyết để tự an ủi mình.

Nhưng cảnh trong mơ dần trở nên rõ ràng, cậu bỗng kinh ngạc nhận ra đó không phải đôi mắt lấp lánh biết cười.

Mà là lạnh băng, sắc bén, căm hận, cương nghị.

Lại mang chút khốn đốn lẫn bất lực.

Cậu bỗng hiểu ra, đó là đôi mắt Tạ Thanh Trình bị chuốc 59 độ hương mơ.

Mơ cũng vì ý thức sinh ra, sau khi rõ ràng, hết thảy cảnh trong mơ của cậu cũng dần cụ thể.

Cậu lại thấy thân thể hãm sâu giữa sô pha da trâu màu đen mềm mại lần nữa, làn da trắng nõn, như tinh thạch được đặt trong hộp châu báu lót nhung lụa đen, trắng tới tưởng như trong suốt.

Vạt áo sơ mi vốn sạch sẽ, đều thấm ướt rượu vang đỏ, lớp vải dán vào da thịt, phác họa cơ ngực săn chắc, lồng ngực phập phồng.

Tạ Thanh Trình bị cậu tra tấn tới thật sự khốn đốn, thân thể như vớt ra từ nước, toàn mồ hôi.

Đường cong ấy săn chắc, thuần dương, khỏe khoắn, thân thể như lửa...!Giãy giụa trong làn nước ướt át.

Dược tính quấn lấy anh chẳng chịu ngừng lấy một giây, Tạ Thanh Trình không chịu nổi, ngửa cổ khó nhịn, tay bấu vào sô pha, muốn túm lấy gì đó, cổ tay lộ ra, trên cổ tay trái có một dòng chữ mảnh——
Here lies one whose name was written in water
Dòng chữ ấy, Hạ Dư nhìn từ rõ tới mơ hồ, cuối cùng chẳng nhìn được gì, chỉ cảm thấy chữ như lời nguyền quỷ quái, hút hồn khỏi xác, nên cậu bị quỷ quấn thân mới tiến lên...!
Nắm lấy tay Tạ Thanh Trình.

Mắt đào hoa thành đào hoa mơ màng.

Một tiếng rên Hạ Dư trước đây chưa từng nghe thấy, động tình, khàn khàn, cứ thế lại vang lên trong mơ.

.

Truyện Trọng Sinh
Sau đó môi hé ra thở dốc, mặt mày mê ly, gân xanh trên cổ dẫn dụ rắn run run, như hóa yêu, vỏ rắn bị lột bỏ, lộ ra ham muốn phàm tục, dẫn dụ đàn ông sinh lòng ác độc cắn sâu xuống, nuốt vào trong bụng, triền miên tan xương.

Trong mơ ngay cả xương thịt cũng chẳng còn lại gì.

Lúc Hạ Dư tỉnh lại, cả người vẫn thở dốc hồng hộc.

Đồng hồ trên cổ tay lạnh băng, siết lấy cánh tay mướt mồ hôi.

Hạ Dư nằm trên giường gỗ hồ đào lớn trong biệt thư, quanh hơi thở quẩn mùi gỗ ngòn ngọt đặc biệt.

Chân trời ngoài cửa sổ mới hơi ló rạng một đường sáng xanh mai cua, còn chưa tính là ban mai, vẫn còn sớm, hơn bốn giờ sáng, giúp việc trong biệt thự đang ngủ say, chỉ có mỗi cậu bơi ra khỏi giấc mộng mơ màng, dần tỉnh táo, sau lưng ướt mồ hôi, người phát lạnh.

Cậu đắp một chiếc chăn thu ngang eo, nhìn chằm chằm trần nhà khảm đồng thau, lớp đồng thau này tựa như một mặt gương đồng, cậu nằm trên giường có thể nhìn thấy bóng mình.

Hầu kết Hạ Dư nhập nhô, mắt chẳng chớp, tựa như cái xác vừa thoát khỏi bóng đè.

Nhưng chỉ mỗi thể xác chẳng thể sục sôi ham muốn, thiếu niên biết dưới lớp chăn mỏng đang che giấu nghiệt nợ nóng bỏng chưa được giải tỏa của mình, bước ra từ giấc mơ rực sáng lạ kì tới tận hiện thực.

Cần chút sự an ủi ướt mềm ấm áp.

Đầu ngón tay cậu khẽ giật nhẹ trên giường, cảm thấy mình điên rồi.

Sao lại mơ thấy đêm ấy với Tạ Thanh Trình chứ?

Lúc cậu ngủ với Tạ Thanh Trình, tự cho là chẳng có chút ham muốn, cậu chỉ biết cách ấy sẽ khiến Tạ Thanh Trình mất sạch mặt mũi, mà khi đó cậu quá điên cuồng, chẳng có lý trí gì để nói, thà rằng tự mình sa vào vũng lầy, cũng phải kéo lấy Tạ Thanh Trình dính một thân bùn bẩn, xem gương mặt khốn đốn của anh.

Cậu vốn định dựa vào trận rượu ấy mà sinh ra sự trả thù điên cuồng, đặt dấu chấm hết cho quan hệ của hai người họ.

Cậu thậm chí sau đêm dây dưa ấy, như tra nam được bắn súng thỏa thích xong, kéo WeChat của Tạ Thanh Trình vào danh sách đen, không định liên hệ nữa.

Nhưng sao lại mơ thấy Tạ Thanh Trình, mơ thấy tiếng rên khàn khàn làm eo hông cậu tê dại? Cậu cũng có phải đồng tính luyến ái đâu, sao cậu lại dấn sâu vào đó?
Hạ Dư nhắm mắt lại, giơ tay che trán, ký ức cậu càng không muốn tới gần, thì ký ức ấy càng cố tình không cam lòng hiện lên, dục vọng che giấu dưới chăn mỏng bị kích thích, bắt đầu nói cho cậu biết thế nào là bản tính vốn có.

Cậu nhịn.

Mồ hôi rịn ra từng chút, hô hấp cũng trở nên vẩn đục nặng nề, cậu cố sức tránh né bản năng đàn ông làm cậu ghét bỏ của mình, lại bị quật ngã trên đất.

Cậu vốn rất khát máu, một đêm ấy lại ham thích khao khát nam sắc.

Trước đó cậu chưa từng hôn ai, chưa tưng ôm bất cứ ai, càng chưa từng vào nơi ôn nhu hương, nếm thử tình thủy nóng bỏng ướt át.

Xử nam gần hai mươi khai trai đúng là đòi mạng, thân thể trai trẻ lúc này thể lực sung mãn, lại hay tò mò, cũng thường rảnh rỗi, gần đại học lắm khách sạn như thế cũng có thể nói lên vấn đề.

Hạ Dư tuy ở rất nhiều nơi vô cùng đặc biệt, nhưng quả thực cũng chỉ là thiếu niên mười chín tuổi, cậu không thể cưỡng lại ham muốn bị con rắn độc từ vườn địa đàng dụ dỗ nghe theo.

Cậu trai ăn thử, nếm rồi, sẽ——
Khó tránh khỏi khát khao.

Khó tránh khỏi mong muốn.

Cuối cùng cậu không chịu nổi loại kích thích ấy, bỗng xốc chăn mỏng lên, thô bạo tóm lấy điện thoại.

Lúc mở khóa màn hình vang tiếng "ting" nho nhỏ.

Vọng vào tai, như sấm nổ.

Hạ Dư cứng lâu rồi, mới cứng nhắc động ngón tay, trong lúc đấu tranh tâm lí kịch liệt, nhấn mở album.

Trong album lưu mấy tấm ảnh giường chiếu cậu chụp lúc Tạ Thanh Trình ngủ say, cậu nhìn màn hình, cảnh trong mơ chồng chéo lên hiện thực.

Ảnh chụp chi tiết rõ nét, ngay cả dấu hôn nhàn nhạt trên xương quai xanh Tạ Thanh Trình cũng trông thấy.

Hạ Dư nháy mắt nhớ tới lửa nóng lúc hai người liều chết triền miên khi đó, bên tai tưởng như vang tiếng dính nhớp của môi lưỡi quấn lấy nhau.

Sau khi rời khỏi hội sở Hạ Dư không hề mở bức ảnh này ra xem nữa.

Cậu không muốn sau khi chấm dứt quan hệ, vẫn mang dục vọng với Tạ Thanh Trình, nên không xem lại.

Nhưng chẳng biết giờ ôm tâm tư quỷ dị thế nào, cậu mở khóa tệp cài mật khẩu bảo vệ cao kia ra, trên giường lớn của biệt thự che rèm cản ánh sáng, Hạ Dư giơ điện thoại, như chợt bị cái gì nặng đập ngã, đè nén ngực không thở nổi, hình ảnh ướt át nóng rực đưa cậu lên giữa giường chiếu, xé mở bản tính đàn ông của cậu.

Trong ảnh Tạ Thanh Trình chẳng mặc gì, tóc rối bời, khóe miệng còn có vết bầm, do Hạ Dư cắn lúc họ hôn môi...!
Chỉ liếc mắt một cái, Hạ Dư bỗng nhắm mắt lại, lập tức tắt điện thoại đi.

Mồ hôi nóng bỏng của thiếu niên chảy ướt người...!
Cậu điên rồi?
...!
Tim đập thình thịch.

Đập tới mức ngày càng vớ vẩn, cậu cũng ngày càng ghê tởm.

Đúng là điên rồi...!Cậu đâu phải đồng tính luyến ái chứ!
Đúng, nhất định do bản thân ngủ không ngon, lại bị bệnh, phát điên rồi.

Hạ Dư ném điện thoại đi, xanh mặt xuống giường, bước chân trần mang theo một thân nóng bỏng vào phòng tắm, tiếng nước lạnh băng vang lên hồi lâu, xối hơn nửa tiếng đồng hồ mới bước ra.

Sau khi ra cậu thoát khỏi giao diện album trên điện thoại, tóc ướt đẫm nằm trên giường lướt mấy trang mạng xã hội, muốn nhanh chóng rời sự chú ý đi.

Internet ban đêm cũng chẳng yên tĩnh, mấy người không ngủ vẫn còn thả ánh lửa linh hồn trên đó.

Hạ Dư lướt một hồi, nhận ra bản thân chẳng biết đã vô thức gõ ba chữ "Tạ Thanh Trình" lên thanh thanh tìm kiếm từ lúc nào.

"..."
Người ta có đôi khi ngẩn ngơ sẽ thế, sẽ vô thức viết lung tung cái tên quẩn quanh trong đầu vào vở, gõ chữ cũng vậy.

Nhưng vô thức nhập tên Tạ Thanh Trình, với Hạ Dư mà nói, vẫn không chấp nhận nổi, thấy rất kì quái.

Hạ Dư hoàn hồn, muốn thoát ra, nhưng trước khi thoát khỏi, cậu bỗng chú ý tới một tin tức..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện