"Tôi đang hỏi anh đấy trả lời đi! Mấy ngày nay anh đều ở với anh ta à?"
Sắc mặt Hạ Dư cực kỳ tệ.
Cậu có vẻ như lại sắp phát bệnh rồi.
Bác sĩ mới của cậu mới tốn hơn mười ngày để khống chế cảm xúc của cậu, mà "bác sĩ cũ" của cậu như chỉ cần một chớp mắt, có thể khiến lý trí cậu sụp đổ.
Cậu nhìn Tạ Thanh Trình chằm chằm.
Tạ Thanh Trình cũng lạnh lùng nhìn lại cậu chẳng nhường một phân.
Cuối cùng Tạ Thanh Trình cầm điếu thuốc, bình thản nhìn cậu: "Hạ Dư.
Cậu tự biết rõ mà."
Ngón tay gõ nhẹ, tàn thuốc rơi xuống: "Tôi ở chung với ai, có liên quan gì tới cậu cơ chứ."
"..."
Trong khoảnh khắc này Hạ Dư lại vô thức nghĩ tới Tạ Tuyết.
Trước đây cậu thích Tạ Tuyết, Tạ Tuyết lại chỉ coi cậu là một người bạn bình thường.
Sau đó trời xui đất khiến cậu lên giường cùng với Tạ Thanh Trình, nhưng xong việc lại khiến cậu rơi vào mê cung huyễn hoặc, mà Tạ Thanh Trình lại đoạt được quyền chủ động về.
Cậu từng cho rằng bản thân cắn xé Tạ Thanh Trình nuốt vào bụng, ai ngờ cậu nuốt xuống chỉ là một đống tuyết không tan, ngậm một tảng băng không chảy.
Ngậm băng rất dễ, ngậm vào miệng rồi nuốt xuống bụng thôi là được rồi.
Nhưng tảng băng kia chẳng tiêu hóa nổi, ngược lại còn khiến ngũ tạng lục phủ của cậu đông cứng đau đớn, khiến dòng máu nóng bỏng khắp người cậu lạnh ngắt.
Cậu chắc chắn sẽ phải thua trong tay một kẻ họ Tạ đúng chứ?
Không khí nhất thời cứng đờ lại quá mức.
Cuối cùng Trần Mạn lên tiếng.
Cảnh sát Trần tuy có hơi ngơ, nhưng vẫn nhận ra Hạ Dư: "...!À thì...!Chào cậu nhé.
Lại gặp nhau rồi.
Cậu cũng được đoàn phim mời tới chỉ đạo hả?"
Hạ Dư chẳng thèm để ý tới cậu chàng, chỉ vừa lạnh lùng vừa oán hận lại cố chấp nhìn Tạ Thanh Trình.
Tạ Thanh Trình quay đầu qua: "Trần Mạn em đến đúng lúc lắm.
Tên này uống nhiều quá rồi, trên người nồng nặc mùi rượu.
Nhờ em đưa cậu ta về phòng của cậu ta nhé.
Đừng để cậu ta say rượu phát điên ở chỗ này."
Mùi rượu trên người Hạ Dư là do bữa tiệc ảm vào, bản thân cậu vốn chẳng uống bao nhiêu.
Nhưng Trần Mạn tin, nếu không người bình thường có ai dám nói chuyện với anh Tạ của cậu chàng thế chứ?
Cảnh sát Trần nói: "Tôi đưa cậu về, thẻ phòng của cậu đâu?"
Hạ Dư đẩy Trần Mạn ra, ánh mắt như muốn đục thẳng một lỗ trên cơ thể người đàn ông: "Tạ Thanh Trình, anh biết không phải tôi đang uống say phát điên, tôi đang hỏi anh đấy trả lời đi chứ."
Vẻ mặt cậu nhìn qua rất bình tĩnh, giọng cũng hết sức bình ổn, nhưng chỉ cần không bị mù, thì đều có thể nhìn thấy một ngọn lửa tức giận đang thiêu đốt nội tâm cậu.
Hạ Dư quả thực vô cùng oán giận——
Cậu có thể cho phép Tạ Thanh Trình xuất hiện ở bất cứ nơi đâu, dù sao Tạ Thanh Trình cũng chẳng là ai với cậu cả, cậu còn không thích Tạ Thanh Trình.
Nhưng chỉ mỗi Trần Mạn thì không thể.
Sao mà Tạ Thanh Trình vẫn có thể ở chung với cậu ta cơ chứ?
Hơn nữa những ngày đã trôi qua đó...!Cậu trải qua nỗi khổ sở như thế, ý thức mơ hồ chẳng rõ, còn ngã từ trên tầng xuống, nếu không phải tầng đó thấp, có khi cậu chết luôn rồi.
Nhưng Tạ Thanh Trình lại ở bên kẻ này.
Cậu thật sự không muốn nói chuyện cậu ngã tầng cho Tạ Thanh Trình biết, việc ấy quá mức yếu đuối, quá mức hèn mọn, Hạ Dư là người tâm cao khí ngạo, sau khi cậu biết thái độ của Tạ Thanh Trình dành cho cậu, cậu cũng không muốn lấy chuyện này để đoạt được sự đồng cảm mà Tạ Thanh Trình nhất định sẽ không cho nữa.
Cậu thà rằng Tạ Thanh Trình mãi mãi không biết tới chuyện cậu ngã tầng, thà rằng ra vẻ trước giờ chẳng xảy ra chuyện gì còn hơn.
Nhưng việc ấy không có nghĩa rằng cậu thật sự không thèm để ý Tạ Thanh Trình làm gì trong khoảng thời gian này.
Tên Trần Mạn này—— Tên Trần Mạn này là cái thá gì? Trước đó ở rạp hát, Trần Mạn nắm lấy tay Tạ Thanh Trình ngay dưới mắt cậu, còn định nhân lúc người ta ngủ gật trộm hôn lên má Tạ Thanh Trình nữa.
Cậu đã nhắc nhở Tạ Thanh Trình không chỉ mỗi một lần, vì sao Tạ Thanh Trình lại không tin cậu cơ chứ...!
Nếu không phải hôm nay cậu bắt gặp, nếu không phải cậu trùng hợp cũng tới đoàn phim này, Trần Mạn còn tính ở chung với Tạ Thanh Trình thế này bao lâu nữa? Bọn họ sẽ làm ra chuyện gì?
Lúc cậu ở nhà trải qua nỗi thống khổ tra tấn dằn vặt, lúc cậu mãi chẳng chịu quên Tạ Thanh Trình, lúc cậu đau khổ chờ đợi một câu trả lời và một tin nhắn của Tạ Thanh Trình, cho dù chỉ đáp lại một chữ "Ừ" mà thôi——
Hai người họ lại làm những chuyện gì trong phòng cơ chứ?!
Trong đầu Hạ Dư hiện lên vô vàn suy nghĩ, những suy nghĩ ấy như móng tay dài ngoằng sắc nhọn của ma quỷ, cào cấu máu thịt xương cốt của cậu, moi móc ra bao khả năng tàn bạo của cậu.
Ánh mắt cậu nhìn chằm chằm Tạ Thanh Trình ngày càng trở nên đáng sợ, mà Tạ Thanh Trình chỉ nheo mắt lại.
Anh cũng cảm nhận được cảm xúc bất thường, không chút lí trí để nhắc tới của Hạ Dư.
Hạ Dư u ám nói: "Hẳn là anh vẫn nhớ rõ tôi đã nói gì với anh.
Tạ Thanh Trình."
"..."
"Anh muốn tôi gây chuyện trước mặt cảnh sát Trần lần nữa à?"
Vẻ mặt Tạ Thanh Trình hơi thay đổi.
Tuy rằng anh không biết thời gian đã qua, Hạ Dư nếm trải nỗi tra tấn bệnh tật thế nào, cũng không biết Hạ Dư thật sự bị bệnh, càng không biết Hạ Dư ngã khỏi tầng.
Nhưng anh có thể cảm nhận được kẻ đang đứng trước mặt anh, một góc cạnh nào đó của người thanh niên này đã sắc bén hơn hẳn lúc trước.
Thật ra Tạ Thanh Trình không thể xác định nổi giới hạn hiện tại của Hạ Dư đã tới mức nào rồi.
Trước kia Hạ Dư có rất nhiều thứ để quan tâm, ví dụ như Tạ Thanh Trình không thể nào tin nổi cậu khi xưa sẽ hôn một người nam giới trong quán bar công cộng, nhưng bây giờ Hạ Dư vốn chẳng làm theo lẽ thường, anh nhìn vẻ mặt Hạ Dư, như thể sẽ chẳng thèm để ý bày hết mấy chuyện không biết xấu hổ lên mặt bàn để nói vậy.
Trần Mạn cũng thấy bầu không khí giữa hai người sai sai rồi.
Nhưng sức tưởng tượng của cậu chàng còn chưa đủ mạnh để khiến cậu nghĩ luôn tới chuyện Tạ Thanh Trình từng bị Hạ Dư đè.
Cậu chỉ cảm thấy hai người này có mâu thuẫn gì đó không tiện nói ra với người ngoài, vì vậy chỉ đứng một bên, không nói chen vào.
Hạ Dư: "Anh tới phòng tôi đi, tôi có chuyện muốn nói với anh."
Tạ Thanh Trình dập tắt thuốc lá, cuối cùng vẫn nói: "Tôi với cậu chẳng có gì đáng để nói cả."
"Anh đừng ép tôi."
"Cậu biết rõ, hiện tại là cậu là ép tôi."
Hạ Dư u ám: "...!Tôi muốn anh đi theo tôi.
Tới phòng của tôi."
"Nếu tôi không đi thì sao."
"Vậy anh phải xem tôi dám làm gì nữa." Hạ Dư đỏ mắt nói, "Anh cứ thử xem."
"Tôi cứ thử xem?" Tạ Thanh Trình nheo mắt lại, "Được thôi.
Giờ tôi thử xem đấy."
"Tạ Thanh Trình——"
"Làm sao?" Có lẽ Hạ Dư hùng hổ dọa người quá mức, ngay cả trước mặt Trần Mạn cũng chẳng kiêng nể gì mặt mũi Tạ Thanh Trình, việc này cũng làm Tạ Thanh Trình chợt bén lửa giận, "Cậu còn chưa xong chuyện chứ gì?"
"Hạ Dư, tôi nói cho cậu biết, nếu cậu có gì muốn nói thì cậu nói đi.
Cậu muốn làm gì thì cậu cứ làm luôn đi!"
"Ở ngay nơi này."
"Cậu đừng cho là tôi thật sự sợ cậu."
"..."
Có lẽ lửa giận trong mắt Tạ Thanh Trình quá lớn, Hạ Dư thật sự tìm về được chút lí trí.
—— Không, có lẽ dù cậu có lí trí đi nữa, cũng không phải vì Tạ Thanh Trình nổi giận, mà là vì trong ánh mắt Tạ Thanh Trình ngoài sự giận dữ, còn có thứ gì đó khiến Hạ Dư trông thấy mà vô cùng không thoải mái.
Thứ có thể làm tổn thương tôn nghiêm của Hạ Dư.
Cảm giác như thể bị Tạ Thanh Trình coi như rác rưởi để xử lí, khiến cảm xúc u ám của Hạ Dư nhạt đi một chút.
Ánh mắt Tạ Thanh Trình sắc như dao, sắc bén nhìn cậu ngay gần, sau khi hai người căng thẳng rất lâu.
Cuối cùng Tạ Thanh Trình gằn từng chữ một nói: "Nếu cậu không còn lời nào muốn nói.
Thế thì, mời cậu quay về phòng của cậu giùm."
"..."
"Đi về."
Bầu không khí giữa hai người quá áp lực, Trần Mạn dựa lưng vào tường, im lặng đứng cạnh xem, cậu chàng thật sự không hiểu nổi sao hai người tự dưng lại mâu thuẫn với nhau tới thế—— Huống chi trước đó báo chí có đưa tin bảo có một cậu trai xông vào kho hồ sơ với Tạ Thanh Trình, bị súng bắn trúng, nếu phát bắn ấy mà lệch đi chút, tính mạng Hạ Dư coi như mất luôn.
Cậu chàng cảm thấy dù có thế nào, theo tính cách của Tạ Thanh Trình, từ nay về sau Tạ Thanh Trình chắc chắn sẽ che chắn thiếu niên này dưới cánh của mình, sẽ đối xử tốt với cậu, sẽ bảo vệ cậu, Tạ Thanh Trình luôn là người có ơn tất báo.
Hạ Dư làm gì mà thái độ Tạ Thanh Trình đối xử với cậu đột nhiên thay đổi 180 độ, hóa thành như bây giờ thế?
Hạ Dư không rời đi, dưới chân cậu như mọc rễ, mà cậu cũng chẳng tiến lên phía trước, cậu chỉ lặng yên như thế, không một tiếng động, nhìn chằm chằm gương mặt Tạ Thanh Trình.
Ánh mắt cậu rất nguy hiểm, rất cố chấp, cũng chẳng biết nói sao, lại như phải chịu nỗi ấm ức ngập trời, rõ ràng mắt lộ vẻ hung dữ, nhưng đuôi mắt lại dần đỏ lên.
Ấm ức cùng bệnh tật nghẹn trong cổ suốt bao nhiêu ngày, muốn trút hết ra, nhưng đúng lúc này...!
"Ha ha ha, được rồi, được rồi!"
Cánh cửa phòng gần bọn họ bỗng dưng mở ra.
Ánh sáng trong phòng phủ xuống thảm trên nền, một người mập mạp dáng vẻ ngu ngơ dễ nhìn đi ra, đang cười tủm tỉm tạm biệt người trong phòng.
"Vấn đề ấy chúng ta cứ giải quyết tạm như thế nhé, ngày mai phải làm phiền luật sư Trương nói chuyện với nam chính rồi.
Ây da, thật ngại quá đi mất, làm phiền anh tới nửa đêm thế này, thời gian biểu cũng kín quá, thật sự hết cách mà..."
"Không cần tiễn đâu, không cần tiễn.
Luật sư Trương cứ nghỉ ngơi đi, anh không cần ra đâu."
Trên cánh tay tên mập này, có một hình xăm lớn, mà hình xăm rất dở hơi, là Hello Kitty.
"..."
Sự xuất hiện của anh ta, làm ba người trên hành lang đều bị kéo ra khỏi cảm xúc của bản thân.
Ba người có hơi tỉnh táo lại.
Vị Hello Kitty này là một trong những tổng biên tập của 《 Thẩm Phán 》, tên là Hồ Nghị.
Xuất thân của Hồ Nghị không thấp, cha mẹ đều là thượng tướng, lúc còn trẻ đã yêu nhau khi ở nhóm ca hát, Hồ Nghị là người thừa kế tài sản, năng lực và tài làm quen cũng rất giỏi.
Chẳng qua Hồ Nghị là tên thẳng tính không có mắt nhìn, địa vị lẫn danh lợi đều không bào mòn được lòng dạ của anh ta, làm việc rất kiên quyết, không như mấy tên tư bản thiếu bản lĩnh, kẻ nào kẻ nấy đều hám lợi đen lòng mà phát điên cả lên, miệng toàn lời nói dối còn hai mặt, chỉ cần xui xẻo bị loại người này lừa một lần, sẽ bị làm hại người đầy thương tích, cả đời không muốn hợp tác lần thứ hai.
Nguyên nhân cũng vì Hồ Nghị không muốn tuyệt hậu, nên cho dù là đen hay trắng, cũng có thể gây dựng chút quan hệ với anh ta, hơn nữa còn có thể hợp tác lâu dài.
Hồ lão sư vừa trông thấy cảnh tượng này, đã vỗ đầu nhếch miệng nhiệt tình tiếp đón: "Ôi! Hạ thiếu! Trần thiếu à!"
Hạ Dư hơi run lên, Hello Kitty gọi cậu là Hạ thiếu thì chẳng có vấn đề gì, mà Trần thiếu kia...!
Cậu bỗng quay đầu qua, lần đầu tiên chịu đặt ánh mắt lên người Trần Mạn thật sự.
Hồ Nghị vẫn còn đang nói mãi không ngừng: "Gì nhỉ gì nhỉ, Hạ thiếu, Hoàng tổng hẳn nói với cậu rồi ha.
Tôi thấy trong nội dung pháp luật chính trị của phim có phần thiếu logic, vô cùng sốt ruột, đang nói chuyện với luật sư Trương đây, tối nay không đến tham gia tiệc chào mừng được.
Sắc mặt Hạ thiếu khó coi thế này, chắc không phải đang trách tôi đấy chứ!"
"Hồ lão sư lại nói đùa nữa rồi." Hạ Dư vừa không tập trung đáp lại anh ta, vừa đánh giá Trần Mạn.
Hồ Nghị thấy thế, lại cười nói:
"Ha ha ha ha ha, cậu không trách tôi là tốt rồi, ôi Hạ thiếu, tôi không ngờ cậu lại quen biết Trần thiếu nữa đấy."
"..."
Trần thiếu...!
Hello Kitty lại gọi Trần Mạn là Trần thiếu nữa.
Xem ra không phải gọi nhầm.
Nhưng không phải tên này là cảnh sát à? Từ lúc nào có thể khiến Hello Kitty phải gọi thêm một chữ "thiếu" sau họ cậu ta thế?
Hồ Nghị đương nhiên không phải tên mù ngu ngốc, nào có thể nhận nhầm, cũng không thể tùy tiện gọi người ta là "thiếu" được.
Hạ Dư bất chợt nhớ tới lần đầu tiên mình gặp Trần Mạn, là trong căn tin đại học, khi đó cậu đã lờ mờ cảm thấy Trần Mạn quen quen, nhưng nhất thời không nhớ ra được đã gặp ở đâu, hay là...!
"...!Ra là hai người không thân nhau lắm hả?" Hồ Nghị chuyển mắt, nhìn ra khoảng cách giữa hai người bọn họ.
Anh ta lập tức cười nói: "Nào nào nào, để tôi giới thiệu chút, Trần thiếu, đây là con trai của Hạ tổng Hạ Kế Uy và Lữ tổng Lữ Chi Thư, Hạ Dư."
Sau đó lại vỗ lưng Trần Mạn, quay đầu nói với Hạ Dư, "Hạ thiếu, đây là bạn thơ ấu của tôi."
Trần Mạn hơi xấu hổ, cậu chàng nghĩ đúng là Hello Kitty thành thục thật, cậu chàng và vị lão sư này cũng không tính là bạn thơ ấu, chỉ có thể coi là quen biết từ nhỏ thôi.
Lời này cũng đã trả lời cho—— Mẹ của Trần Mạn, ấy vậy mà lại là tam tiểu thư của thủ trưởng.
Khi xưa vị đại tiểu thư này vì để kết hôn với cha Trần Mạn, làm trong nhà náo loạn long trời lở đất, nhà bà sống chết không cho phép, bảo đầu óc bà có bệnh, nằng nặc đòi đi làm vợ bé của một tên đàn ông, đòi làm vợ của kẻ tái hôn.
Đại tiểu thư giận dữ vô cùng, dứt khoát kiên quyết cắt đứt quan hệ với gia đình, trốn tới Hỗ Châu, sinh con với cha của cậu ta.
Thủ trưởng có không đồng ý, cũng chẳng còn cách nào khác, gạo đã nấu thành cơm, đâu thể nhét ngược đứa trẻ lại được đâu.
Mối hôn sự ấy cuối cùng vẫn được Trần gia đồng ý, nhưng đã sinh mâu thuẫn, ngoại trừ lúc trước Trần Mạn bị ốm tới viện điều dưỡng Yên Châu một thời gian, phần lớn thời gian, cậu chàng cũng chẳng qua lại với nhà ông bà ngoại.
Có điều tuy nói như thế, Trần Mạn vẫn không giống anh trai cùng cha khác mẹ Trần Lê Sinh của cậu.
Dù sao cậu cũng có nửa dòng máu thiếu gia, huống chi, thủ trưởng đã lớn tuổi, ngày càng mềm lòng, con gái giận dữ không chịu nhận bọn họ, ông lão ngày càng nhớ tới đứa cháu ngoại còn nhỏ chịu không ít cực khổ, vẫn còn chưa được hưởng phúc của ông bà ngoại.
Năm ngoái ông lão đã lập xong di chúc, Trần Mạn được hưởng một phần tài sản thông thường của cháu ngoại, chia ra thì không ít, thậm chí còn vì nỗi áy náy, thủ trưởng già còn cho Trần Mạn thêm một căn nhà ở Yên Châu.
Nên địa vị của Trần Mạn vốn cũng chẳng thấp hơn Hạ Dư, cấp bậc xã hội của hai người đúng là không chênh nhau là bao.
Lần này Trần Mạn tới đoàn phim, là bởi vì thủ trưởng già thấy cũng khá quan trọng, muốn cho cậu chàng cơ hội hưởng lợi ích của cháu ngoại xưa nay chẳng có được bao nhiêu, tiện đó cũng để cậu biết thêm kiến thức.
Bởi vậy cố tình gọi điện cho người ta sắp xếp cho Trần Mạn tới làm chỉ đạo.
—— "Sau này có tên trên danh sách, cũng vinh dự lắm chứ, tham gia bộ phim này kể cũng tốt, rất ý nghĩa."
Trần Mạn không muốn đi.
Nhưng cậu chàng ngẫm lại, cậu cảm thấy lúc trước Tạ Thanh Trình chịu cực khổ như thế, có thể tới đoàn này để nghỉ ngơi, rửa sạch bùn bẩn, ấy cũng là chuyện tốt, nên bảo muốn tới giải sầu với Tạ Thanh Trình, lúc này mới có cảnh hai người đồng thời xuất hiện trong đoàn phim 《 Thẩm Phán 》.
"À, đúng rồi, Hạ thiếu, Trần thiếu, lúc trước hai người từng gặp nhau mà nhỉ." Hồ Nghị giới thiệu xong xuôi, chợt vỗ đầu, như nhớ ra gì đó, "Lúc còn nhỏ xíu ấy, tôi nhớ mà, hôm đó tôi cũng có mặt, tiệc liên hoan ở Yên Châu đó đó.
Chẳng phải chúng ta chơi trốn tìm cùng nhau ư? Với một đám con nít nữa..."
Anh ta vừa nói thế, Trần Mạn với Hạ Dư nhìn nhau, ánh mắt hai người đồng thời chợt lóe lên, lại cùng nhau nghĩ——
Bảo sao quen mắt thế!
Đúng là lúc còn nhỏ họ đã gặp nhau một lần...!Khi đó có rất nhiều người có máu mặt đến, con nít cũng tự chơi với nhau, Trần Mạn và Hạ Dư chia thành hai nhóm, hai người đều là đội trưởng, nên có chút ấn tượng về nhau...!
Hạ Dư chậm rãi nheo mắt lại.
"Hóa ra là anh à."
Cậu bỗng dưng kích mở toàn bộ phòng bị, quanh thân người cao lớn như tràn ra vẻ lạnh lùng giơ tay có thể chạm tới.
Sau đó cậu quay đầu, liếc nhìn Tạ Thanh Trình đứng bên cửa sổ đầy sâu xa, ánh mắt chớp hiện bóng dáng vừa bình tĩnh, lại lạnh lùng, nhìn qua thâm trầm bình ổn, nhưng dưới sóng ngầm lại đầy suy nghĩ u ám, còn nhiều hơn hẳn lúc trước.
Nếu Trần Mạn chỉ là người thường, chỉ là một tên cảnh sát tầm thường bé nhỏ, Hạ Dư chưa chắc sẽ để vào mắt.
Nhưng hóa ra cậu ta lại là đời thứ ba bất hiển sơn bất lộ thủy*——!
(*Bất hiển sơn bất lộ thủy: 不显山不露水 – núi không hiển không lộ nước, che giấu sự thật quan trọng)
Hạ Dư cắn cắn môi mình, như mọc răng nanh, thật sự muốn lập tức cắn đứt cổ Tạ Thanh Trình kéo anh về sào huyệt của bản thân, cho dù cắn cho người toàn là máu cũng chẳng sao hết cả—— Ra là cậu đã coi thường Tạ Thanh Trình rồi.
Khó trách Tạ Thanh Trình có thể coi thường cậu tới mức này.
Khó trách Tạ Thanh Trình chẳng cần cậu không quay về bên cậu không thèm nhìn tới cậu tí nào.
Có đại thụ để dựa lưng hóng mát rồi chứ gì?
Hạ Dư cảm thấy máu mình lạnh ngắt.
—— Có Trần Mạn nghe lời như thế, là người bình thường, còn là quý công tử không hề để lộ, bản thân mình bệnh tật làm người ta ghét bỏ sợ bị trói buộc muốn chết, có là cái thá gì đâu?
Môi Hạ Dư sắp bị mình cắn bật cả máu, cậu nhìn bọn họ, yên lặng một lát, chậm rãi, môi mỏng dính máu lộ ra một nụ cười lạnh như đóa hoa ác độc tàn khốc: "Ồ, hóa ra là bác sĩ Tạ đây, tìm thấy công việc tốt hơn ở chỗ khác, tới làm bác sĩ tư nhân của nhà Trần công tử rồi ha."
Cậu miễn cưỡng thu hết cảm xúc hỗn loạn của cậu lại, lúc nhìn về phía Trần Mạn đã rất lạnh nhạt, thậm chí còn mang theo chút nực cười tự hành hạ mình: "Trần công tử thấy anh ta dùng có tốt không?"
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu kịch trường ngốc ngơ ngọt ngào 《 Tiệm thú cưng thần kì 》
Ngày xửa ngày xưa, có một tiệm thú cưng, trong tiệm không thiếu mấy loài động vật nhỏ đáng yêu, chờ khách hàng tới xem thử.
Rồng cún là một trong những loại kì quái nhất, vì nó là cún, cũng là rồng, nó có đuôi rồng, có răng nhọn hoắt, cũng có đôi mắt hạnh của cún con, cảm thấy bản thân rất đáng yêu, nhưng mà khách hàng vào tiệm đi qua đi lại, ngày qua ngày, chẳng ai muốn nó cả.
Mấy con cún con mèo bên cạnh rồng cún đều được chủ đón về nhà cả rồi, chỉ còn mỗi mình nó ngẩn ngơ ngồi trong tiệm mà thôi.
Sao lại không ai muốn mình nhỉ? Nó nghĩ như thế.
Sau đó, tiệm thú cưng phải chuyện tới nơi khác, tiệm không còn mấy động vật nhỏ mới, mà mấy động vật cũ, chỉ còn lại mỗi rồng cún mà thôi.
Rồng cún đau lòng rồi, chẳng lẽ nó là loài động vật nhỏ rất đáng ghét ư? Nó muốn kết thúc nỗi chờ đợi và phiêu bạt thế này, muốn bán bản thân đi, nên nó hỏi mượn tiểu thư quản lí tiệm một tấm gỗ, một chiếc bút sáp màu.
Rồng cún vẽ vẽ mấy chữ xiêu xiêu vẹo vẹo lên tấm bảng: "Bán rồng cún, giá cả phải chăng."
Sau đó nó ôm tấm gỗ, bước chiếc chân ngắn nho nhỏ chạy ra cửa ngồi, im lặng mở tròn mắt nhìn người ta đi qua đi lại.
Trời dần tối, vẫn chẳng ai chịu đưa rồng cún về nhà cả, bọn họ hẳn cảm thấy nó có bệnh, nếu không trên đời sao lại có loại động vật kỳ quái như thế chứ? Rồng cún chậm chạp cúi gục đầu xuống trong ánh chiều tà.
Cửa hàng sắp đóng cửa rồi, lúc này nó chợt nghe thấy tiếng bước chân từ xa tiến tới, sau đó đứng trước mặt nó.
Nó lập tức ngẩng đầu lên, ôm tấm gỗ tràn ngập mong đợi, nhìn người phía trước.
Oa, đó là một người đàn ông rất cao rất đẹp trai, hình như là bác sĩ, đang cúi đầu cẩn thận ngắm nghía nó.
Rồng cún dựng thẳng tai, đuôi phe phẩy, nó nóng lòng giơ tấm gỗ lên cho anh xem.
Vị bác sĩ từ tốn đọc chữ trên tấm gỗ, tuy rằng anh cũng chẳng định mua, nhưng vẫn hỏi: "...!Thực sự phải chăng hả?"
"Ừa ừa!"
"Bao nhiêu thế?"
Rồng cún vẫy vẫy đuôi, hô lên: "168 vạn!"
"...!Tôi không có tiền."
Rồng cún nóng lòng, đuôi vẫy càng mạnh hơn, lại nhào lên ôm lấy eo anh: "Miễn phí! Miễn phí!"
Bác sĩ không muốn nuôi động vật nhỏ, anh quá bận rộn, chẳng có thời gian rảnh rỗi, nhưng rồng cún đã vùi đầu vào eo anh, ôm siết lấy anh không chịu buông móng vuốt nhỏ ra, bác sĩ giương mắt nhìn qua tủ kính của tiệm thú cưng, nhận ra tiệm thú cưng phải chuyển đi rồi, tới nơi rất xa rất xa.
"Nhóc sợ phải ngồi xe hả?"
"Ừm ừm!"
"Bị say xe à?"
"Ừm ừm!"
"...! Đúng là hết cách mà." Bác sĩ thở dài, sờ sờ tiền trong túi, tuy bảo là miễn phí, nhưng đâu thể không trả một xu nào được cơ chứ.
Anh thả rồng cún xuống, đi về phía trước mấy bước, sau đó vẫy vẫy tay với rồng cún nghĩ rằng anh không cần tới mình đã cụp đuôi xuống trong nháy mắt: "Tự đi đi, tới trả tiền với anh này.
Đúng rồi, nhóc tên là gì thế?"
Rồng cún đứng trong trời chiều màu ráng đỏ, ngây người hồi lâu, sau đó lập tức dựng thẳng tai lên, trong mắt sáng ngời, nó để lộ răng sữa nhòn nhọn, vui mừng chạy tới, lại nhào vào bên eo bác sĩ: "Chào anh! Em tên là Hạ Dư!"
Trên người bác sĩ có mùi thuốc sát trùng nhàn nhạt, nhưng ngửi cũng không thấy gay mũi.
"...!Chào em.
Nhóc quỷ." Cuối cùng bác sĩ nói với nó, "Anh tên là Tạ Thanh Trình.".
Sắc mặt Hạ Dư cực kỳ tệ.
Cậu có vẻ như lại sắp phát bệnh rồi.
Bác sĩ mới của cậu mới tốn hơn mười ngày để khống chế cảm xúc của cậu, mà "bác sĩ cũ" của cậu như chỉ cần một chớp mắt, có thể khiến lý trí cậu sụp đổ.
Cậu nhìn Tạ Thanh Trình chằm chằm.
Tạ Thanh Trình cũng lạnh lùng nhìn lại cậu chẳng nhường một phân.
Cuối cùng Tạ Thanh Trình cầm điếu thuốc, bình thản nhìn cậu: "Hạ Dư.
Cậu tự biết rõ mà."
Ngón tay gõ nhẹ, tàn thuốc rơi xuống: "Tôi ở chung với ai, có liên quan gì tới cậu cơ chứ."
"..."
Trong khoảnh khắc này Hạ Dư lại vô thức nghĩ tới Tạ Tuyết.
Trước đây cậu thích Tạ Tuyết, Tạ Tuyết lại chỉ coi cậu là một người bạn bình thường.
Sau đó trời xui đất khiến cậu lên giường cùng với Tạ Thanh Trình, nhưng xong việc lại khiến cậu rơi vào mê cung huyễn hoặc, mà Tạ Thanh Trình lại đoạt được quyền chủ động về.
Cậu từng cho rằng bản thân cắn xé Tạ Thanh Trình nuốt vào bụng, ai ngờ cậu nuốt xuống chỉ là một đống tuyết không tan, ngậm một tảng băng không chảy.
Ngậm băng rất dễ, ngậm vào miệng rồi nuốt xuống bụng thôi là được rồi.
Nhưng tảng băng kia chẳng tiêu hóa nổi, ngược lại còn khiến ngũ tạng lục phủ của cậu đông cứng đau đớn, khiến dòng máu nóng bỏng khắp người cậu lạnh ngắt.
Cậu chắc chắn sẽ phải thua trong tay một kẻ họ Tạ đúng chứ?
Không khí nhất thời cứng đờ lại quá mức.
Cuối cùng Trần Mạn lên tiếng.
Cảnh sát Trần tuy có hơi ngơ, nhưng vẫn nhận ra Hạ Dư: "...!À thì...!Chào cậu nhé.
Lại gặp nhau rồi.
Cậu cũng được đoàn phim mời tới chỉ đạo hả?"
Hạ Dư chẳng thèm để ý tới cậu chàng, chỉ vừa lạnh lùng vừa oán hận lại cố chấp nhìn Tạ Thanh Trình.
Tạ Thanh Trình quay đầu qua: "Trần Mạn em đến đúng lúc lắm.
Tên này uống nhiều quá rồi, trên người nồng nặc mùi rượu.
Nhờ em đưa cậu ta về phòng của cậu ta nhé.
Đừng để cậu ta say rượu phát điên ở chỗ này."
Mùi rượu trên người Hạ Dư là do bữa tiệc ảm vào, bản thân cậu vốn chẳng uống bao nhiêu.
Nhưng Trần Mạn tin, nếu không người bình thường có ai dám nói chuyện với anh Tạ của cậu chàng thế chứ?
Cảnh sát Trần nói: "Tôi đưa cậu về, thẻ phòng của cậu đâu?"
Hạ Dư đẩy Trần Mạn ra, ánh mắt như muốn đục thẳng một lỗ trên cơ thể người đàn ông: "Tạ Thanh Trình, anh biết không phải tôi đang uống say phát điên, tôi đang hỏi anh đấy trả lời đi chứ."
Vẻ mặt cậu nhìn qua rất bình tĩnh, giọng cũng hết sức bình ổn, nhưng chỉ cần không bị mù, thì đều có thể nhìn thấy một ngọn lửa tức giận đang thiêu đốt nội tâm cậu.
Hạ Dư quả thực vô cùng oán giận——
Cậu có thể cho phép Tạ Thanh Trình xuất hiện ở bất cứ nơi đâu, dù sao Tạ Thanh Trình cũng chẳng là ai với cậu cả, cậu còn không thích Tạ Thanh Trình.
Nhưng chỉ mỗi Trần Mạn thì không thể.
Sao mà Tạ Thanh Trình vẫn có thể ở chung với cậu ta cơ chứ?
Hơn nữa những ngày đã trôi qua đó...!Cậu trải qua nỗi khổ sở như thế, ý thức mơ hồ chẳng rõ, còn ngã từ trên tầng xuống, nếu không phải tầng đó thấp, có khi cậu chết luôn rồi.
Nhưng Tạ Thanh Trình lại ở bên kẻ này.
Cậu thật sự không muốn nói chuyện cậu ngã tầng cho Tạ Thanh Trình biết, việc ấy quá mức yếu đuối, quá mức hèn mọn, Hạ Dư là người tâm cao khí ngạo, sau khi cậu biết thái độ của Tạ Thanh Trình dành cho cậu, cậu cũng không muốn lấy chuyện này để đoạt được sự đồng cảm mà Tạ Thanh Trình nhất định sẽ không cho nữa.
Cậu thà rằng Tạ Thanh Trình mãi mãi không biết tới chuyện cậu ngã tầng, thà rằng ra vẻ trước giờ chẳng xảy ra chuyện gì còn hơn.
Nhưng việc ấy không có nghĩa rằng cậu thật sự không thèm để ý Tạ Thanh Trình làm gì trong khoảng thời gian này.
Tên Trần Mạn này—— Tên Trần Mạn này là cái thá gì? Trước đó ở rạp hát, Trần Mạn nắm lấy tay Tạ Thanh Trình ngay dưới mắt cậu, còn định nhân lúc người ta ngủ gật trộm hôn lên má Tạ Thanh Trình nữa.
Cậu đã nhắc nhở Tạ Thanh Trình không chỉ mỗi một lần, vì sao Tạ Thanh Trình lại không tin cậu cơ chứ...!
Nếu không phải hôm nay cậu bắt gặp, nếu không phải cậu trùng hợp cũng tới đoàn phim này, Trần Mạn còn tính ở chung với Tạ Thanh Trình thế này bao lâu nữa? Bọn họ sẽ làm ra chuyện gì?
Lúc cậu ở nhà trải qua nỗi thống khổ tra tấn dằn vặt, lúc cậu mãi chẳng chịu quên Tạ Thanh Trình, lúc cậu đau khổ chờ đợi một câu trả lời và một tin nhắn của Tạ Thanh Trình, cho dù chỉ đáp lại một chữ "Ừ" mà thôi——
Hai người họ lại làm những chuyện gì trong phòng cơ chứ?!
Trong đầu Hạ Dư hiện lên vô vàn suy nghĩ, những suy nghĩ ấy như móng tay dài ngoằng sắc nhọn của ma quỷ, cào cấu máu thịt xương cốt của cậu, moi móc ra bao khả năng tàn bạo của cậu.
Ánh mắt cậu nhìn chằm chằm Tạ Thanh Trình ngày càng trở nên đáng sợ, mà Tạ Thanh Trình chỉ nheo mắt lại.
Anh cũng cảm nhận được cảm xúc bất thường, không chút lí trí để nhắc tới của Hạ Dư.
Hạ Dư u ám nói: "Hẳn là anh vẫn nhớ rõ tôi đã nói gì với anh.
Tạ Thanh Trình."
"..."
"Anh muốn tôi gây chuyện trước mặt cảnh sát Trần lần nữa à?"
Vẻ mặt Tạ Thanh Trình hơi thay đổi.
Tuy rằng anh không biết thời gian đã qua, Hạ Dư nếm trải nỗi tra tấn bệnh tật thế nào, cũng không biết Hạ Dư thật sự bị bệnh, càng không biết Hạ Dư ngã khỏi tầng.
Nhưng anh có thể cảm nhận được kẻ đang đứng trước mặt anh, một góc cạnh nào đó của người thanh niên này đã sắc bén hơn hẳn lúc trước.
Thật ra Tạ Thanh Trình không thể xác định nổi giới hạn hiện tại của Hạ Dư đã tới mức nào rồi.
Trước kia Hạ Dư có rất nhiều thứ để quan tâm, ví dụ như Tạ Thanh Trình không thể nào tin nổi cậu khi xưa sẽ hôn một người nam giới trong quán bar công cộng, nhưng bây giờ Hạ Dư vốn chẳng làm theo lẽ thường, anh nhìn vẻ mặt Hạ Dư, như thể sẽ chẳng thèm để ý bày hết mấy chuyện không biết xấu hổ lên mặt bàn để nói vậy.
Trần Mạn cũng thấy bầu không khí giữa hai người sai sai rồi.
Nhưng sức tưởng tượng của cậu chàng còn chưa đủ mạnh để khiến cậu nghĩ luôn tới chuyện Tạ Thanh Trình từng bị Hạ Dư đè.
Cậu chỉ cảm thấy hai người này có mâu thuẫn gì đó không tiện nói ra với người ngoài, vì vậy chỉ đứng một bên, không nói chen vào.
Hạ Dư: "Anh tới phòng tôi đi, tôi có chuyện muốn nói với anh."
Tạ Thanh Trình dập tắt thuốc lá, cuối cùng vẫn nói: "Tôi với cậu chẳng có gì đáng để nói cả."
"Anh đừng ép tôi."
"Cậu biết rõ, hiện tại là cậu là ép tôi."
Hạ Dư u ám: "...!Tôi muốn anh đi theo tôi.
Tới phòng của tôi."
"Nếu tôi không đi thì sao."
"Vậy anh phải xem tôi dám làm gì nữa." Hạ Dư đỏ mắt nói, "Anh cứ thử xem."
"Tôi cứ thử xem?" Tạ Thanh Trình nheo mắt lại, "Được thôi.
Giờ tôi thử xem đấy."
"Tạ Thanh Trình——"
"Làm sao?" Có lẽ Hạ Dư hùng hổ dọa người quá mức, ngay cả trước mặt Trần Mạn cũng chẳng kiêng nể gì mặt mũi Tạ Thanh Trình, việc này cũng làm Tạ Thanh Trình chợt bén lửa giận, "Cậu còn chưa xong chuyện chứ gì?"
"Hạ Dư, tôi nói cho cậu biết, nếu cậu có gì muốn nói thì cậu nói đi.
Cậu muốn làm gì thì cậu cứ làm luôn đi!"
"Ở ngay nơi này."
"Cậu đừng cho là tôi thật sự sợ cậu."
"..."
Có lẽ lửa giận trong mắt Tạ Thanh Trình quá lớn, Hạ Dư thật sự tìm về được chút lí trí.
—— Không, có lẽ dù cậu có lí trí đi nữa, cũng không phải vì Tạ Thanh Trình nổi giận, mà là vì trong ánh mắt Tạ Thanh Trình ngoài sự giận dữ, còn có thứ gì đó khiến Hạ Dư trông thấy mà vô cùng không thoải mái.
Thứ có thể làm tổn thương tôn nghiêm của Hạ Dư.
Cảm giác như thể bị Tạ Thanh Trình coi như rác rưởi để xử lí, khiến cảm xúc u ám của Hạ Dư nhạt đi một chút.
Ánh mắt Tạ Thanh Trình sắc như dao, sắc bén nhìn cậu ngay gần, sau khi hai người căng thẳng rất lâu.
Cuối cùng Tạ Thanh Trình gằn từng chữ một nói: "Nếu cậu không còn lời nào muốn nói.
Thế thì, mời cậu quay về phòng của cậu giùm."
"..."
"Đi về."
Bầu không khí giữa hai người quá áp lực, Trần Mạn dựa lưng vào tường, im lặng đứng cạnh xem, cậu chàng thật sự không hiểu nổi sao hai người tự dưng lại mâu thuẫn với nhau tới thế—— Huống chi trước đó báo chí có đưa tin bảo có một cậu trai xông vào kho hồ sơ với Tạ Thanh Trình, bị súng bắn trúng, nếu phát bắn ấy mà lệch đi chút, tính mạng Hạ Dư coi như mất luôn.
Cậu chàng cảm thấy dù có thế nào, theo tính cách của Tạ Thanh Trình, từ nay về sau Tạ Thanh Trình chắc chắn sẽ che chắn thiếu niên này dưới cánh của mình, sẽ đối xử tốt với cậu, sẽ bảo vệ cậu, Tạ Thanh Trình luôn là người có ơn tất báo.
Hạ Dư làm gì mà thái độ Tạ Thanh Trình đối xử với cậu đột nhiên thay đổi 180 độ, hóa thành như bây giờ thế?
Hạ Dư không rời đi, dưới chân cậu như mọc rễ, mà cậu cũng chẳng tiến lên phía trước, cậu chỉ lặng yên như thế, không một tiếng động, nhìn chằm chằm gương mặt Tạ Thanh Trình.
Ánh mắt cậu rất nguy hiểm, rất cố chấp, cũng chẳng biết nói sao, lại như phải chịu nỗi ấm ức ngập trời, rõ ràng mắt lộ vẻ hung dữ, nhưng đuôi mắt lại dần đỏ lên.
Ấm ức cùng bệnh tật nghẹn trong cổ suốt bao nhiêu ngày, muốn trút hết ra, nhưng đúng lúc này...!
"Ha ha ha, được rồi, được rồi!"
Cánh cửa phòng gần bọn họ bỗng dưng mở ra.
Ánh sáng trong phòng phủ xuống thảm trên nền, một người mập mạp dáng vẻ ngu ngơ dễ nhìn đi ra, đang cười tủm tỉm tạm biệt người trong phòng.
"Vấn đề ấy chúng ta cứ giải quyết tạm như thế nhé, ngày mai phải làm phiền luật sư Trương nói chuyện với nam chính rồi.
Ây da, thật ngại quá đi mất, làm phiền anh tới nửa đêm thế này, thời gian biểu cũng kín quá, thật sự hết cách mà..."
"Không cần tiễn đâu, không cần tiễn.
Luật sư Trương cứ nghỉ ngơi đi, anh không cần ra đâu."
Trên cánh tay tên mập này, có một hình xăm lớn, mà hình xăm rất dở hơi, là Hello Kitty.
"..."
Sự xuất hiện của anh ta, làm ba người trên hành lang đều bị kéo ra khỏi cảm xúc của bản thân.
Ba người có hơi tỉnh táo lại.
Vị Hello Kitty này là một trong những tổng biên tập của 《 Thẩm Phán 》, tên là Hồ Nghị.
Xuất thân của Hồ Nghị không thấp, cha mẹ đều là thượng tướng, lúc còn trẻ đã yêu nhau khi ở nhóm ca hát, Hồ Nghị là người thừa kế tài sản, năng lực và tài làm quen cũng rất giỏi.
Chẳng qua Hồ Nghị là tên thẳng tính không có mắt nhìn, địa vị lẫn danh lợi đều không bào mòn được lòng dạ của anh ta, làm việc rất kiên quyết, không như mấy tên tư bản thiếu bản lĩnh, kẻ nào kẻ nấy đều hám lợi đen lòng mà phát điên cả lên, miệng toàn lời nói dối còn hai mặt, chỉ cần xui xẻo bị loại người này lừa một lần, sẽ bị làm hại người đầy thương tích, cả đời không muốn hợp tác lần thứ hai.
Nguyên nhân cũng vì Hồ Nghị không muốn tuyệt hậu, nên cho dù là đen hay trắng, cũng có thể gây dựng chút quan hệ với anh ta, hơn nữa còn có thể hợp tác lâu dài.
Hồ lão sư vừa trông thấy cảnh tượng này, đã vỗ đầu nhếch miệng nhiệt tình tiếp đón: "Ôi! Hạ thiếu! Trần thiếu à!"
Hạ Dư hơi run lên, Hello Kitty gọi cậu là Hạ thiếu thì chẳng có vấn đề gì, mà Trần thiếu kia...!
Cậu bỗng quay đầu qua, lần đầu tiên chịu đặt ánh mắt lên người Trần Mạn thật sự.
Hồ Nghị vẫn còn đang nói mãi không ngừng: "Gì nhỉ gì nhỉ, Hạ thiếu, Hoàng tổng hẳn nói với cậu rồi ha.
Tôi thấy trong nội dung pháp luật chính trị của phim có phần thiếu logic, vô cùng sốt ruột, đang nói chuyện với luật sư Trương đây, tối nay không đến tham gia tiệc chào mừng được.
Sắc mặt Hạ thiếu khó coi thế này, chắc không phải đang trách tôi đấy chứ!"
"Hồ lão sư lại nói đùa nữa rồi." Hạ Dư vừa không tập trung đáp lại anh ta, vừa đánh giá Trần Mạn.
Hồ Nghị thấy thế, lại cười nói:
"Ha ha ha ha ha, cậu không trách tôi là tốt rồi, ôi Hạ thiếu, tôi không ngờ cậu lại quen biết Trần thiếu nữa đấy."
"..."
Trần thiếu...!
Hello Kitty lại gọi Trần Mạn là Trần thiếu nữa.
Xem ra không phải gọi nhầm.
Nhưng không phải tên này là cảnh sát à? Từ lúc nào có thể khiến Hello Kitty phải gọi thêm một chữ "thiếu" sau họ cậu ta thế?
Hồ Nghị đương nhiên không phải tên mù ngu ngốc, nào có thể nhận nhầm, cũng không thể tùy tiện gọi người ta là "thiếu" được.
Hạ Dư bất chợt nhớ tới lần đầu tiên mình gặp Trần Mạn, là trong căn tin đại học, khi đó cậu đã lờ mờ cảm thấy Trần Mạn quen quen, nhưng nhất thời không nhớ ra được đã gặp ở đâu, hay là...!
"...!Ra là hai người không thân nhau lắm hả?" Hồ Nghị chuyển mắt, nhìn ra khoảng cách giữa hai người bọn họ.
Anh ta lập tức cười nói: "Nào nào nào, để tôi giới thiệu chút, Trần thiếu, đây là con trai của Hạ tổng Hạ Kế Uy và Lữ tổng Lữ Chi Thư, Hạ Dư."
Sau đó lại vỗ lưng Trần Mạn, quay đầu nói với Hạ Dư, "Hạ thiếu, đây là bạn thơ ấu của tôi."
Trần Mạn hơi xấu hổ, cậu chàng nghĩ đúng là Hello Kitty thành thục thật, cậu chàng và vị lão sư này cũng không tính là bạn thơ ấu, chỉ có thể coi là quen biết từ nhỏ thôi.
Lời này cũng đã trả lời cho—— Mẹ của Trần Mạn, ấy vậy mà lại là tam tiểu thư của thủ trưởng.
Khi xưa vị đại tiểu thư này vì để kết hôn với cha Trần Mạn, làm trong nhà náo loạn long trời lở đất, nhà bà sống chết không cho phép, bảo đầu óc bà có bệnh, nằng nặc đòi đi làm vợ bé của một tên đàn ông, đòi làm vợ của kẻ tái hôn.
Đại tiểu thư giận dữ vô cùng, dứt khoát kiên quyết cắt đứt quan hệ với gia đình, trốn tới Hỗ Châu, sinh con với cha của cậu ta.
Thủ trưởng có không đồng ý, cũng chẳng còn cách nào khác, gạo đã nấu thành cơm, đâu thể nhét ngược đứa trẻ lại được đâu.
Mối hôn sự ấy cuối cùng vẫn được Trần gia đồng ý, nhưng đã sinh mâu thuẫn, ngoại trừ lúc trước Trần Mạn bị ốm tới viện điều dưỡng Yên Châu một thời gian, phần lớn thời gian, cậu chàng cũng chẳng qua lại với nhà ông bà ngoại.
Có điều tuy nói như thế, Trần Mạn vẫn không giống anh trai cùng cha khác mẹ Trần Lê Sinh của cậu.
Dù sao cậu cũng có nửa dòng máu thiếu gia, huống chi, thủ trưởng đã lớn tuổi, ngày càng mềm lòng, con gái giận dữ không chịu nhận bọn họ, ông lão ngày càng nhớ tới đứa cháu ngoại còn nhỏ chịu không ít cực khổ, vẫn còn chưa được hưởng phúc của ông bà ngoại.
Năm ngoái ông lão đã lập xong di chúc, Trần Mạn được hưởng một phần tài sản thông thường của cháu ngoại, chia ra thì không ít, thậm chí còn vì nỗi áy náy, thủ trưởng già còn cho Trần Mạn thêm một căn nhà ở Yên Châu.
Nên địa vị của Trần Mạn vốn cũng chẳng thấp hơn Hạ Dư, cấp bậc xã hội của hai người đúng là không chênh nhau là bao.
Lần này Trần Mạn tới đoàn phim, là bởi vì thủ trưởng già thấy cũng khá quan trọng, muốn cho cậu chàng cơ hội hưởng lợi ích của cháu ngoại xưa nay chẳng có được bao nhiêu, tiện đó cũng để cậu biết thêm kiến thức.
Bởi vậy cố tình gọi điện cho người ta sắp xếp cho Trần Mạn tới làm chỉ đạo.
—— "Sau này có tên trên danh sách, cũng vinh dự lắm chứ, tham gia bộ phim này kể cũng tốt, rất ý nghĩa."
Trần Mạn không muốn đi.
Nhưng cậu chàng ngẫm lại, cậu cảm thấy lúc trước Tạ Thanh Trình chịu cực khổ như thế, có thể tới đoàn này để nghỉ ngơi, rửa sạch bùn bẩn, ấy cũng là chuyện tốt, nên bảo muốn tới giải sầu với Tạ Thanh Trình, lúc này mới có cảnh hai người đồng thời xuất hiện trong đoàn phim 《 Thẩm Phán 》.
"À, đúng rồi, Hạ thiếu, Trần thiếu, lúc trước hai người từng gặp nhau mà nhỉ." Hồ Nghị giới thiệu xong xuôi, chợt vỗ đầu, như nhớ ra gì đó, "Lúc còn nhỏ xíu ấy, tôi nhớ mà, hôm đó tôi cũng có mặt, tiệc liên hoan ở Yên Châu đó đó.
Chẳng phải chúng ta chơi trốn tìm cùng nhau ư? Với một đám con nít nữa..."
Anh ta vừa nói thế, Trần Mạn với Hạ Dư nhìn nhau, ánh mắt hai người đồng thời chợt lóe lên, lại cùng nhau nghĩ——
Bảo sao quen mắt thế!
Đúng là lúc còn nhỏ họ đã gặp nhau một lần...!Khi đó có rất nhiều người có máu mặt đến, con nít cũng tự chơi với nhau, Trần Mạn và Hạ Dư chia thành hai nhóm, hai người đều là đội trưởng, nên có chút ấn tượng về nhau...!
Hạ Dư chậm rãi nheo mắt lại.
"Hóa ra là anh à."
Cậu bỗng dưng kích mở toàn bộ phòng bị, quanh thân người cao lớn như tràn ra vẻ lạnh lùng giơ tay có thể chạm tới.
Sau đó cậu quay đầu, liếc nhìn Tạ Thanh Trình đứng bên cửa sổ đầy sâu xa, ánh mắt chớp hiện bóng dáng vừa bình tĩnh, lại lạnh lùng, nhìn qua thâm trầm bình ổn, nhưng dưới sóng ngầm lại đầy suy nghĩ u ám, còn nhiều hơn hẳn lúc trước.
Nếu Trần Mạn chỉ là người thường, chỉ là một tên cảnh sát tầm thường bé nhỏ, Hạ Dư chưa chắc sẽ để vào mắt.
Nhưng hóa ra cậu ta lại là đời thứ ba bất hiển sơn bất lộ thủy*——!
(*Bất hiển sơn bất lộ thủy: 不显山不露水 – núi không hiển không lộ nước, che giấu sự thật quan trọng)
Hạ Dư cắn cắn môi mình, như mọc răng nanh, thật sự muốn lập tức cắn đứt cổ Tạ Thanh Trình kéo anh về sào huyệt của bản thân, cho dù cắn cho người toàn là máu cũng chẳng sao hết cả—— Ra là cậu đã coi thường Tạ Thanh Trình rồi.
Khó trách Tạ Thanh Trình có thể coi thường cậu tới mức này.
Khó trách Tạ Thanh Trình chẳng cần cậu không quay về bên cậu không thèm nhìn tới cậu tí nào.
Có đại thụ để dựa lưng hóng mát rồi chứ gì?
Hạ Dư cảm thấy máu mình lạnh ngắt.
—— Có Trần Mạn nghe lời như thế, là người bình thường, còn là quý công tử không hề để lộ, bản thân mình bệnh tật làm người ta ghét bỏ sợ bị trói buộc muốn chết, có là cái thá gì đâu?
Môi Hạ Dư sắp bị mình cắn bật cả máu, cậu nhìn bọn họ, yên lặng một lát, chậm rãi, môi mỏng dính máu lộ ra một nụ cười lạnh như đóa hoa ác độc tàn khốc: "Ồ, hóa ra là bác sĩ Tạ đây, tìm thấy công việc tốt hơn ở chỗ khác, tới làm bác sĩ tư nhân của nhà Trần công tử rồi ha."
Cậu miễn cưỡng thu hết cảm xúc hỗn loạn của cậu lại, lúc nhìn về phía Trần Mạn đã rất lạnh nhạt, thậm chí còn mang theo chút nực cười tự hành hạ mình: "Trần công tử thấy anh ta dùng có tốt không?"
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu kịch trường ngốc ngơ ngọt ngào 《 Tiệm thú cưng thần kì 》
Ngày xửa ngày xưa, có một tiệm thú cưng, trong tiệm không thiếu mấy loài động vật nhỏ đáng yêu, chờ khách hàng tới xem thử.
Rồng cún là một trong những loại kì quái nhất, vì nó là cún, cũng là rồng, nó có đuôi rồng, có răng nhọn hoắt, cũng có đôi mắt hạnh của cún con, cảm thấy bản thân rất đáng yêu, nhưng mà khách hàng vào tiệm đi qua đi lại, ngày qua ngày, chẳng ai muốn nó cả.
Mấy con cún con mèo bên cạnh rồng cún đều được chủ đón về nhà cả rồi, chỉ còn mỗi mình nó ngẩn ngơ ngồi trong tiệm mà thôi.
Sao lại không ai muốn mình nhỉ? Nó nghĩ như thế.
Sau đó, tiệm thú cưng phải chuyện tới nơi khác, tiệm không còn mấy động vật nhỏ mới, mà mấy động vật cũ, chỉ còn lại mỗi rồng cún mà thôi.
Rồng cún đau lòng rồi, chẳng lẽ nó là loài động vật nhỏ rất đáng ghét ư? Nó muốn kết thúc nỗi chờ đợi và phiêu bạt thế này, muốn bán bản thân đi, nên nó hỏi mượn tiểu thư quản lí tiệm một tấm gỗ, một chiếc bút sáp màu.
Rồng cún vẽ vẽ mấy chữ xiêu xiêu vẹo vẹo lên tấm bảng: "Bán rồng cún, giá cả phải chăng."
Sau đó nó ôm tấm gỗ, bước chiếc chân ngắn nho nhỏ chạy ra cửa ngồi, im lặng mở tròn mắt nhìn người ta đi qua đi lại.
Trời dần tối, vẫn chẳng ai chịu đưa rồng cún về nhà cả, bọn họ hẳn cảm thấy nó có bệnh, nếu không trên đời sao lại có loại động vật kỳ quái như thế chứ? Rồng cún chậm chạp cúi gục đầu xuống trong ánh chiều tà.
Cửa hàng sắp đóng cửa rồi, lúc này nó chợt nghe thấy tiếng bước chân từ xa tiến tới, sau đó đứng trước mặt nó.
Nó lập tức ngẩng đầu lên, ôm tấm gỗ tràn ngập mong đợi, nhìn người phía trước.
Oa, đó là một người đàn ông rất cao rất đẹp trai, hình như là bác sĩ, đang cúi đầu cẩn thận ngắm nghía nó.
Rồng cún dựng thẳng tai, đuôi phe phẩy, nó nóng lòng giơ tấm gỗ lên cho anh xem.
Vị bác sĩ từ tốn đọc chữ trên tấm gỗ, tuy rằng anh cũng chẳng định mua, nhưng vẫn hỏi: "...!Thực sự phải chăng hả?"
"Ừa ừa!"
"Bao nhiêu thế?"
Rồng cún vẫy vẫy đuôi, hô lên: "168 vạn!"
"...!Tôi không có tiền."
Rồng cún nóng lòng, đuôi vẫy càng mạnh hơn, lại nhào lên ôm lấy eo anh: "Miễn phí! Miễn phí!"
Bác sĩ không muốn nuôi động vật nhỏ, anh quá bận rộn, chẳng có thời gian rảnh rỗi, nhưng rồng cún đã vùi đầu vào eo anh, ôm siết lấy anh không chịu buông móng vuốt nhỏ ra, bác sĩ giương mắt nhìn qua tủ kính của tiệm thú cưng, nhận ra tiệm thú cưng phải chuyển đi rồi, tới nơi rất xa rất xa.
"Nhóc sợ phải ngồi xe hả?"
"Ừm ừm!"
"Bị say xe à?"
"Ừm ừm!"
"...! Đúng là hết cách mà." Bác sĩ thở dài, sờ sờ tiền trong túi, tuy bảo là miễn phí, nhưng đâu thể không trả một xu nào được cơ chứ.
Anh thả rồng cún xuống, đi về phía trước mấy bước, sau đó vẫy vẫy tay với rồng cún nghĩ rằng anh không cần tới mình đã cụp đuôi xuống trong nháy mắt: "Tự đi đi, tới trả tiền với anh này.
Đúng rồi, nhóc tên là gì thế?"
Rồng cún đứng trong trời chiều màu ráng đỏ, ngây người hồi lâu, sau đó lập tức dựng thẳng tai lên, trong mắt sáng ngời, nó để lộ răng sữa nhòn nhọn, vui mừng chạy tới, lại nhào vào bên eo bác sĩ: "Chào anh! Em tên là Hạ Dư!"
Trên người bác sĩ có mùi thuốc sát trùng nhàn nhạt, nhưng ngửi cũng không thấy gay mũi.
"...!Chào em.
Nhóc quỷ." Cuối cùng bác sĩ nói với nó, "Anh tên là Tạ Thanh Trình.".
Danh sách chương