Chính Dương Bách Xuyên cũng không biết khả năng cướp đoạt sức mạnh thiên địa trong lúc tu luyện của mình khủng khiếp tới cỡ nào, thậm chí còn làm kinh động rất nhiều sinh linh sống trong Tiên Thành Hỗn Loạn.
Lúc này, tâm trí hắn đã hoàn toàn đắm chìm trong trạng thái tu luyện cao độ, chưa bao giờ hắn cảm thấy tu luyện lại vui sướng như hiện tại ...
***
Tiên Thành Hỗn Loạn.
Trong một gian nhà tranh năm giữa phủ đệ rộng lớn ở thành tây, một ông cụ mặc áo trắng đang ung dung tưới nước, làm cỏ cho khu vườn của mình lại đột ngột hướng mắt về phía thành đông.
Kế tiếp, ông cụ mặc áo trắng ngẩng đầu nhìn trời, rồi lẩm bẩm: "Khả năng tranh đoạt sức mạnh đáng sợ thật, không biết là thần thánh phương nào đang tu luyện nữa? Người đâu, đi điều tra thử xem."
"Tuân mệnh." Giữa khoảng sân trống trải chợt vang lên một giọng nói đáp lại lời ông cụ.
Trong khu rừng trúc đen rộng lớn ở thành bắc có một người phụ nữ đang ngồi trên tảng đá lớn giữa hồ, đúng lúc này, bà ta chợt mở bừng mắt, nhìn về phía thành đông, đáy mắt lóe lên tia sáng, nhưng ngay giây sau đã khép hai mắt lại, tiếp tục thiền định.
Bên phía thành nam, trong một tòa phủ đệ sơn son thếp vàng, một chàng trai trẻ bước ra khỏi phòng, vừa nhìn về phía chân trời, vừa lẩm bẩm: "Thú vị đấy, sai người đi điều tra thử xem có phải do gia tộc Đông Phương gây ra không."
“Rõ, thưa gia chủ." Lão nô bộc khom người rời đi.
Tại thành đông, trong phủ đệ của gia tộc Đông Phương, ở hồ Kim Ngư! Giữa hồ có một ngôi đình, được đặt tên là đình Kim Ngư. Trong đình, một ông cụ mặc áo xanh, tầm tuổi xế chiều với mái đầu bạc trắng và bộ râu dài chạm đất đang thủng thẳng đánh cờ với một thanh niên gầy còm, nhỏ thó.
"Ha ha ha, cháu biết ông nội là người tốt nhất trần đời mà." Đông Phương Thiết Nhân tức tốc bỏ dở ván cờ, thoắt cái đã chạy biến.
Nhưng vừa bước ra khỏi đình nghỉ mát, hắn ta bỗng dừng bước, ngoái đầu hỏi ông cụ: "Ông nội này, ông nhớ nghĩ cho thật kỹ đó nha, cháu mà đi thật thì có lẽ chuyến này cháu sẽ đắc tội Vu Thiên Tôn đó."
Ông cụ áo xanh hừ nhẹ một tiếng: "Hừ, mặc dù Vu Thiên Tôn đó là kẻ đứng đầu Tiên Giới thật, nhưng tay chưa dài đến độ với tới được Tiên Vực Hỗn Loạn đâu. Mà dù gã có mặt dày can dự vào, Đông Phương Hạo Thiên ông cũng không sợ. Thằng nhóc nhà cháu là cháu trai của Đông Phương Hạo Thiên này, muốn làm gì thì làm, không cần lo trước lo sau như thế, bởi kẻ cứ mãi lưỡng lự sẽ chẳng làm nên trò trống gì đâu. Hơn nữa, nếu cháu có thể làm quen được với thẳng nhóc kia, thậm chí là trở thành bạn tốt của nó, vậy xem như đã lập công lớn cho gia tộc Đông Phương chúng ta rồi.
Nếu ta đoán không sai, người tên Hắc Liên hôm đó có lẽ là thành viên cuối cùng còn sống sót của một gia tộc ở thời hồng hoang của Tiên Vực Hỗn Loạn, so ra thì Vu Thiên Tôn thật sự chẳng là cái đinh gì hết, nên đi đi, ông nội hy vọng cháu và thẳng nhóc đó có thể kết bạn với nhau, quả thật nhà ta nhân khẩu ít ỏi, cháu có thể kết thêm bằng hữu cũng là chuyện tốt."
Lúc này, tâm trí hắn đã hoàn toàn đắm chìm trong trạng thái tu luyện cao độ, chưa bao giờ hắn cảm thấy tu luyện lại vui sướng như hiện tại ...
***
Tiên Thành Hỗn Loạn.
Trong một gian nhà tranh năm giữa phủ đệ rộng lớn ở thành tây, một ông cụ mặc áo trắng đang ung dung tưới nước, làm cỏ cho khu vườn của mình lại đột ngột hướng mắt về phía thành đông.
Kế tiếp, ông cụ mặc áo trắng ngẩng đầu nhìn trời, rồi lẩm bẩm: "Khả năng tranh đoạt sức mạnh đáng sợ thật, không biết là thần thánh phương nào đang tu luyện nữa? Người đâu, đi điều tra thử xem."
"Tuân mệnh." Giữa khoảng sân trống trải chợt vang lên một giọng nói đáp lại lời ông cụ.
Trong khu rừng trúc đen rộng lớn ở thành bắc có một người phụ nữ đang ngồi trên tảng đá lớn giữa hồ, đúng lúc này, bà ta chợt mở bừng mắt, nhìn về phía thành đông, đáy mắt lóe lên tia sáng, nhưng ngay giây sau đã khép hai mắt lại, tiếp tục thiền định.
Bên phía thành nam, trong một tòa phủ đệ sơn son thếp vàng, một chàng trai trẻ bước ra khỏi phòng, vừa nhìn về phía chân trời, vừa lẩm bẩm: "Thú vị đấy, sai người đi điều tra thử xem có phải do gia tộc Đông Phương gây ra không."
“Rõ, thưa gia chủ." Lão nô bộc khom người rời đi.
Tại thành đông, trong phủ đệ của gia tộc Đông Phương, ở hồ Kim Ngư! Giữa hồ có một ngôi đình, được đặt tên là đình Kim Ngư. Trong đình, một ông cụ mặc áo xanh, tầm tuổi xế chiều với mái đầu bạc trắng và bộ râu dài chạm đất đang thủng thẳng đánh cờ với một thanh niên gầy còm, nhỏ thó.
"Ha ha ha, cháu biết ông nội là người tốt nhất trần đời mà." Đông Phương Thiết Nhân tức tốc bỏ dở ván cờ, thoắt cái đã chạy biến.
Nhưng vừa bước ra khỏi đình nghỉ mát, hắn ta bỗng dừng bước, ngoái đầu hỏi ông cụ: "Ông nội này, ông nhớ nghĩ cho thật kỹ đó nha, cháu mà đi thật thì có lẽ chuyến này cháu sẽ đắc tội Vu Thiên Tôn đó."
Ông cụ áo xanh hừ nhẹ một tiếng: "Hừ, mặc dù Vu Thiên Tôn đó là kẻ đứng đầu Tiên Giới thật, nhưng tay chưa dài đến độ với tới được Tiên Vực Hỗn Loạn đâu. Mà dù gã có mặt dày can dự vào, Đông Phương Hạo Thiên ông cũng không sợ. Thằng nhóc nhà cháu là cháu trai của Đông Phương Hạo Thiên này, muốn làm gì thì làm, không cần lo trước lo sau như thế, bởi kẻ cứ mãi lưỡng lự sẽ chẳng làm nên trò trống gì đâu. Hơn nữa, nếu cháu có thể làm quen được với thẳng nhóc kia, thậm chí là trở thành bạn tốt của nó, vậy xem như đã lập công lớn cho gia tộc Đông Phương chúng ta rồi.
Nếu ta đoán không sai, người tên Hắc Liên hôm đó có lẽ là thành viên cuối cùng còn sống sót của một gia tộc ở thời hồng hoang của Tiên Vực Hỗn Loạn, so ra thì Vu Thiên Tôn thật sự chẳng là cái đinh gì hết, nên đi đi, ông nội hy vọng cháu và thẳng nhóc đó có thể kết bạn với nhau, quả thật nhà ta nhân khẩu ít ỏi, cháu có thể kết thêm bằng hữu cũng là chuyện tốt."
Danh sách chương