Lời này vừa nói ra, tức khắc khiến Lý Dao Dao phải nuốt hết mấy câu muốn nói vào bụng, rốt cuộc không nói được một chữ nào.

Nếu nàng đòi đổi lại thành 10% thì sẽ là không cao quý, không thanh nhã, không cốt khí…

Tô Lạc, ngươi giỏi lắm! Ngươi thật giỏi! 

Lý Dao Dao trừng mắt nhìn Tô Lạc, quả thực muốn phun ra lửa.

“Lý tiên tử, nếu không bỏ trứng vào trong không gian, sẽ bị vỡ đó nha.” Tô Lạc chỉ vào không gian, mang theo nụ cười trêu chọc.

Hiện tại, trước mặt Lý Dao Dao chỉ còn một con đường này. 

Lý Dao Dao rũ mắt trầm ngâm.

50%, thật sự rất là đau lòng, nhưng phần kia của nhị sư huynh, mình chỉ cần làm nũng, giả vờ đáng thương một chút là đã có thể lấy được không tốn chút công sức nào.

Tính như vậy thì miễn cưỡng… cũng có thể. 

“Tô Lạc, ngươi thắng!” Lý Dao Dao nghiến răng nghiến lợi, hung tợn mà trừng mắt nhìn Tô Lạc.

Tô Lạc tươi cười đầy mặt: “Cũng thường thôi.”

Nàng có bức gì đâu nha, đều là hộ khách tự nguyện thôi. 

“Đúng rồi, nếu hộ khách không còn nữa, tài sản sẽ được sung công nha.” Tô Lạc thực tốt bụng mà nhắc nhở một câu.

Lý Dao Dao tức giận đến mặt mũi rút gân.

“Tô Lạc! Ngươi đang trù ta chết hả?” 

“Trong Cửu Trọng Điện cấp tử vong, ai có thể bảo đảm mình nhất định có thể sống sót?” Tô Lạc cười hì hì nhìn nàng.

“Được! Ta thật muốn nhìn, cuối cùng ngươi chết hay là ta chết!” Lý Dao Dao hừ một tiếng.

Nam Cung Lưu Vân lấy trứng kên kên, đoàn người liền tiến vào cửa truyền tống. 

Cửa thứ sáu, không biết chờ đợi bọn họ sẽ là cái gì.

Trong trận pháp không gian, dòng khí tán loạn, kịch liệt đong đưa.

Bên tai truyền đến thanh âm bùm bùm, cũng không biết là cái gì. 

Nhưng thực mau, mọi người đã ra khỏi truyền tống trận.

Còn không kịp nhìn hoàn cảnh trước mắt, Bắc Thần Ảnh đã bóp mũi lớn tiếng hỏi: “Vừa rồi ở trong không gian truyền tống có tiếng gì vậy? Nghe như tiếng đánh rắm.”

Lời này vừa hỏi xong, mọi người đã thấy được vẻ mặt đen thui của Lạc Hạo Thần. 

Lúc này, sau lưng Lạc Hạo Thần như bị dính một lớp nước màu vàng, nhìn kỹ sẽ thấy đó chính là lòng đỏ trứng.

Thì ra toàn bộ ba quả trứng kên kên kia của Lạc Hạo Thần đều nứt ra hết rồi, hơn nữa lòng đỏ trứng còn dính hết lên lưng hắn.

Lý Dao Dao thấy vậy, không khỏi cảm thấy may mắn vạn phần. 

May mắn nàng đã gửi trứng kên kên ở chỗ tam sư huynh, nếu mình cũng ngu như Lạc Hạo Thần ngây ngốc mà cõng, hiện tại một cái cũng không còn.

Nghĩ đến đây, Lý Dao Dao lòng còn sợ hãi mà nhìn Nam Cung Lưu Vân một cái.

Mà ánh mắt của Nam Cung Lưu Vân từ đầu đến cuối đều ở trên người Tô Lạc. 

“Ai da, thật đáng tiếc, nếu bỏ vào túi Càn Khôn thì thật tốt nha, chẳng phải chỉ thu chút phí gửi thôi sao? Hiện tại ngươi xem, toàn bộ đều không có.” Bắc Thần Ảnh tấm tắc ra tiếng.

“Câm miệng!” Lạc Hạo Thần thở phì phì mà trừng mắt.

“Các ngươi còn có thời gian cãi nhau? Mau nhìn hoàn cảnh trước mắt đi.” Tử Nghiên tức giận mà kéo Bắc Thần Ảnh một cái. 

Lúc này, mọi người mới chú ý tới hoàn cảnh chung quanh.

Khó trách mới vừa tiến vào đã nóng như vậy, thì ra bọn họ đã chạy vào sa mạc.

Lúc này, nhiệt độ không khí ở bốn phía vô cùng cao. 

Đập vào mắt chính là sa mạc vô biên vô hạn, hạt cát bị gió thổi qua, giống như đang cuộn sóng phập phồng.

Một mảnh hải dương màu vàng, bên trong không có chút màu xanh nào.

“Sa mạc… Là muốn làm gì? Chẳng lẽ lại là nhiệm vụ thu thập?” Bắc Thần Ảnh cảnh giới mà nhìn bốn phía, thấp giọng dò hỏi. 

Tô Lạc lắc đầu: “Xét theo tính tình của điện chủ Cửu Trọng Điện, hắn sẽ không làm như thế.”

“Vậy rốt cuộc muốn làm cái gì chứ? Vị điện chủ Cửu Trọng Điện kia sao lại không xuất hiện?” Tử Nghiên lau mồ hôi trên trán.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện