Nam Cung Lưu Vân ra tay, nên rất nhanh đã tìm thấy con đường đến cửa thứ bảy.

Sau khi nghỉ ngơi một chút, đoàn người lập tức xuất phát.

Tiến vào Truyền Tống Trận, mọi người chỉ cảm thấy nhoáng lên một cái, đã bị đẩy ra khỏi Truyền Tống Trận. 

Mở mắt ra nhìn lại, thì thấy cảnh vật xung quanh đã thay đổi.

Nếu nói, ở cửa thứ sáu, sa mạc cực nóng kia là địa ngục, thì nơi này hiện tại chắc chắn được gọi là thiên đường.

Chỗ này là bờ biển. 

Trên bãi cát mền mại như nhung, có cây dừa cao chót vót. Nhìn ra xa, là mặt biển rộng lớn bằng phẳng màu ngọc bích.

Nước biển xanh thẳm. Trời cao biển rộng, liếc mắt một cái cũng không thấy điểm cuối.

Hít sâu một hơi, cảm nhận không khí thấm vào ruột gan, bổ tâm bổ phổi, dường như mọi bực tức đều biến mất tích. 

“Chỗ này… Tại sao lại như vậy?”

Cửa thứ sáu vô cùng mạo hiểm, sau khi nhảy qua Truyền Tống Trận, chuẩn bị tư thế chiến đấu xong, bọn họ tức khắc bị choáng vắt mặt mày.

“Bãi cát thật mềm mại, mặt biển thật đẹp…” Lý Dao Dao tiến lên hai bước, đôi tay mở rộng, hai mắt nhắm nghiền, hít sâu một hơi, vẻ mặt cực kì hưởng thụ. 

Tư Đồ Minh đi theo nàng, một tấc cũng không rời.

“Chỗ này… thật kì lạ.” Lông mày Tô Lạc hơi hơi nhăn lại, nàng ngước mắt nhìn Nam Cung Lưu Vân.

Nam Cung Lưu Vân đồng ý, gật đầu. Nhưng mà đôi mắt hắn vẫn lạnh lùng như vậy: “Đối mặt với thực lực tuyệt đối, thì giả thần giả quỷ đều chỉ là hổ giấy.” 

Tô Lạc nghe vậy tức khắc cười, bóp lấy vòng eo gầy nhưng rắn chắc của hắn: “Ngươi thật đúng là ngông cuồng.”

“Cái này là tự tin mà, ngươi phải tin tưởng nam nhân của ngươi chứ.” Nam Cung Lưu Vân nhéo nhéo chiếc mũi trắng như tuyết của nàng.

Lý Dao Dao nhìn không vừa mắt cảnh hai người ve vãn, trêu ghẹo nhau như vậy, nên nàng hừ một tiếng thật mạnh. 

Nhắm mắt làm ngơ! Nàng thở phì phì mà quay đầu đi.

“Này, đó là cái gì vậy?” Lý Dao Dao chỉ về phía tảng đá ở xa xa, cao ước chừng hai trượng, nàng ngạc nhiên thốt lên.

Toàn bộ tảng đá kia có màu trắng như được phủ bởi tuyết, lẳng lặng mà nằm bên bờ biển. 

Trên tảng đá, ẩn ẩn có một thân ảnh trăng trắng ngồi thả câu, khiến người khác có cảm giác tiên phong đạo cốt, siêu phàm thoát tục.

Chỉ là khoảng cách có chút xa, hắn lại ngồi quay lưng về phía mọi người, cho nên không thấy rõ tướng mạo của hắn.

“Đi, đến đó xem thử.” Nam Cung Lưu Vân bến Tô Lạc lên, tiên phong đi trước. 

Đoàn người theo sát phía sau hắn.

Nhưng mà chỉ qua một chén trà nhỏ, mọi người đã đi đến bên cạnh tảng đá cực lớn kia.

Khi đến gần, có thể nhìn thấy rõ ràng, bóng dáng ngồi trên tảng đá. 

Những đường nét sau lưng của người này rất rõ ràng, đoán chừng không quá hai mươi tuổi. Trên người hắn mặc quần áo màu vàng và đen đẹp đẽ, quý giá, mái tóc đen như mực, được cột bằng một dải lụa đơn giản.

Chỉ nhìn thấy bóng lưng, mà đã lập tức khiến người khác thần hồn điên đảo, thì thật không biết dung nhan chính diện còn tới cỡ nào.

Đoàn người dừng chân ở cách nam tử thần bí kia khoảng ba trượng. 

Ai cũng không nói gì, càng không dám tùy tiện đến quấy rầy hắn.

Sau khi trải qua nguy hiểm ở cửa thứ sáu, cho dù là Lý Dao Dao, thì cũng đã cẩn thận hơn rất nhiều.

Xuyên suốt một đường tới đây, bọn họ không phải đối mặt với trận pháp thì cũng là ma thú, chưa bao giờ nhìn thấy một người sống. 

Người trước mắt này bất động như núi, dường như từ viễn cổ tới nay đã ngồi lặng ở đây, hòa hợp thành một thể với cảnh biển màu núi, toát lên một cảm giác quỷ dị.

Không biết qua bao lâu, dây phao nhỏ của cần câu phía trước mặt nam tử, đột nhiên bị kéo xuống.

Hắn tiện tay xách cần câu lên, thì thấy một con cá đuôi màu xanh lam, đang nhảy nhót. 

“Đó là…” Trong lòng Tô Lạc không khỏi chất động, thất kinh.

Cá có đuôi như vậy, cũng không phải là loại bình thường. Nếu nàng đoán không sai, thì con cá đuôi màu xanh lam này giống như Tử Kinh Ngư, ẩn chứa linh khí phong phú.

Tô Lạc mang theo ánh mắt nghi ngờ, mà nhìn về phía Nam Cung Lưu Vân. 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện